Trở Thành Nam Nhân Dã Man Nhất Trong Trò Chơi (Không Người Giám Thị)

Chương 104

Là Ninh Chuẩn!

Lê Tiệm Xuyên nhìn thiếu niên được đèn pin chiếu sáng, cảm xúc dao động dữ dội.

Thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, gầy trơ xương, đồ bệnh nhân quá khổ khoác trên người để lộ xương đòn và cần cổ mảnh khảnh. Máu phủ khắp cơ thể thiếu niên, thiếu niên cuộn tròn trên mặt đất như một con ma cà rồng bò ra khỏi ngôi mộ trong đêm tối, nhợt nhạt yếu ớt rồi lại hung dữ và đầy cám dỗ.

“Chết tiệt…”

Một tia ngạc nhiên và nghi ngờ xẹt qua tâm trí Lê Tiệm Xuyên, đủ loại suy đoán lóe lên như bay.

Đồng thời, hắn vô thức liếc nhìn chính mình, lại thấy King đang nhìn thiếu niên với ánh mắt khó hiểu. Nhưng chẳng mấy chốc, những dao động cảm xúc tinh tế kia ngưng tụ thành một sự thờ ơ, lạnh lùng và kiên cố.

Cánh tay của King giơ lên, ánh đèn pin bắn thẳng vào con ngươi của thiếu niên.

Thiếu niên không nhắm mắt.

Ánh đèn trắng xanh giống như một dòng nước mỏng, tản mạn chảy khắp ngũ quan xinh xắn và rực rỡ của thiếu niên.

Hai hàng lông mi thẳng và dày nhanh chóng rung rung, che khuất phân nửa ánh sáng chế nhạo lạnh lẽo trong đôi mắt tối tăm kia, chỉ rướm ra sự tàn nhẫn đối với nhân loại.

Tia sáng mãnh liệt xuyên qua đôi mắt đào hoa xinh đẹp và hốc hác mang theo sắc nước.

“Cậu là người giám thị hả?”

King trầm giọng hỏi.

“Dữ gớm.”

Sắc nước trong khóe mắt xen lẫn máu bất ngờ trượt xuống, nhuộm màu đỏ ướt cho đuôi mắt nhọn của thiếu niên.

Cánh tay còn lại không bị đóng đinh của thiếu niên từ từ nhấc lên, lau đi nước mắt trên mặt mình.

Tay áo lỏng lẻo trượt xuống, để lộ vô số vết thương nhỏ đang khép miệng trên cánh tay vị thành niên, như thể từng gánh chịu hình phạt lăng trì tàn bạo nhất, máu đông cứng lại.

Khóe môi của thiếu niên nhếch lên, đôi mắt hoa đào hơi nâng lên, cảm giác ngây thơ không thể giải thích được và sự lạnh lùng bạc bẽo chồng chéo lên nhau: “Tôi nghĩ anh đừng nên quan tâm đến những vấn đề ngu ngốc này. Và tôi, không biết cái gì cả __ cho dù giết tôi cũng vô ích.”

King lạnh lùng liếc nhìn, đứng thẳng dậy, kéo ghế đến ngồi xuống.

Giày quân đội cứng chắc được nhấc lên, giẫm xuống cổ họng thiếu niên trước khi thiếu niên chuẩn bị đứng dậy __ Chỉ cần thiếu niên di chuyển một chút thì bàn chân này có thể lập tức đạp gãy xương cổ họng của thiếu niên.

King lại lấy ra một điếu thuốc.

Khói thuốc từ từ vờn quanh, một lớp ảo ảnh che giấu trong ánh đèn pin ảm đạm, khiến căn phòng giam cầm tối tăm này bị cuốn vào bộ lọc thời kỳ cũ kỹ và đổ nát.

“Chú ý cách dùng từ đi, tiểu quái vật.”

King ngậm khói thuốc, giọng nói trầm và lạnh lùng: “Bây giờ cậu là con mồi của tôi, không xứng nói không với tôi.”

Mũi chân hắn hơi nhấc cao, mũi bốt cứng nâng chiếc cằm nhọn của thiếu niên lên, buộc thiếu niên phải ngẩng đầu, cổ họng mỏng manh bị đế giày quân đội giẫm đạp.

Mặt của thiếu niên đỏ ửng vì thiếu oxy.

“Tôi đã gặp rất nhiều quái vật có thể tự chữa lành.”

King nhìn chằm chằm vào thiếu niên: “Đạn bắn không chết thì dùng dao chặt, chặt thành từng mảnh. Dao chặt không chết thì dùng lửa đốt, đốt thành tro. Một lần không chết thì hai lần, hai lần không chết thì ba lần.”

Cổ họng của thiếu niên khẽ nhúc nhích, tuy dáng vẻ yếu thế thấp hèn nhưng dung mạo vẫn thể hiện rõ sự kiêu ngạo và khinh miệt.

Thiếu niên nhướng mày với vẻ thích thú và liếc nhìn Lê Tiệm Xuyên: “Anh đang đe dọa tôi, nhưng tôi không thích thế này. Anh có thể giết tôi, băm tôi thành bãi bùn, đốt tôi thành đống tro __“

“Tôi vẫn chưa trải nghiệm những kiểu chết này đó.”

King nhìn thấy sự vô vị, tò mò chân thực và thản nhiên trong mắt thiếu niên, như thể cái chết chỉ là chuyện đơn giản như ăn uống đối với cậu ta.

Cậu ta chỉ quan tâm liệu cách chết có đa dạng hay không, giống như lo nghĩ về sự đa dạng của thức ăn vậy.

Trong hàng trăm trận đấu trong quá khứ, King không phải chưa gặp qua những con quái vật không biết sợ là gì và những kẻ giám thị xảo quyệt như cáo, nhưng hắn biết tiểu quái vật trước mặt này không giống vậy.

“Tôi không có hứng thú giết người.”

Một lúc sau, King dịch chân đi, đá cái ghế ra sau, miệng ngậm thuốc ngồi trở lại góc tường chỗ treo màn hình, tắt đèn pin.

Xung quanh lại chìm vào bóng tối tĩnh lặng và ngột ngạt.

King nheo mắt lại, ánh sáng xanh trôi nổi trong đáy mắt, tàn thuốc rơi xuống như những vì sao từ mép môi của hắn.

Hắn nghe thấy tiếng lưỡi dao được rút ra, sợi xích rào rào vang nhẹ, nặng nề kéo lê trên mặt đất, từ từ di chuyển đến chiếc giường đơn loang lổ máu ở góc tường đối diện.

Chiếc giường đơn phát ra tiếng cọt kẹt không chịu nổi trọng lượng.

Âm thanh cũ kỹ nặng trĩu nghe ê hết cả răng.

Sợi xích đập vào lan can sắt ở cuối giường, tiếng vang chói tai.

Tiếng vang chói tai này cũng kết thúc tất cả động tĩnh trong đêm nay. Phòng giam khôi phục lại yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy hai tiếng thở khe khẽ cách một khoảng xa, lộ ra sự căng thẳng và đề phòng không khoan nhượng, giống như chỉ cần một con bướm đêm chọc thủng là sẽ hoàn toàn nứt toạc.

Nhưng con bướm đêm này không bao giờ đến.

Mãi đến khi bóng tối kéo dài sắp kết thúc, lúc kim đồng hồ của chiếc đồng hồ treo trên tường phòng giam xoay trọn một vòng, sự im lặng này mới bị phá vỡ.

Tiếng xích rào rào vang lên một lần nữa.

King lặng lẽ mở mắt, tầm mắt dịch về phía phát ra tiếng động.

Thiếu niên đứng dậy, kéo xích đi ra cửa, rời khỏi phòng giam và bước vào hành lang.

So với những bước chân chậm chạp và cứng nhắc đêm qua, sau khi trải qua cảm giác dài đằng đẵng mười hai tiếng đồng hồ, thiếu niên như đã phục hồi sức mạnh tinh thần và thể chất, bước chân nhanh lạ thường.

King lặng lẽ đứng dậy và nhanh chóng đuổi theo.

Nhưng ngay khi chân của King vừa bước ra khỏi cửa phòng giam và xuất hiện ở hành lang, thì đèn trong hành lang đột nhiên lần lượt sáng lên.

Ánh đèn trắng tràn ngập toàn bộ hành lang chỉ trong chớp mắt.

Trên hành lang sáng sủa không có một bóng người.

Thiếu niên vừa bước ra khỏi phòng giam giống như đã bốc hơi, biến mất vào hư không, thậm chí không có một chút bóng dáng.

King lập tức nhìn xuống sàn nhà.

Nhưng sàn nhà tối màu trên hành lang chỉ có một vài vết bẩn lâu năm, không hề có dấu vết của máu hay xích sắt bị kéo lê.

Điều này không bình thường.

Nếu như nói thiếu niên vừa rời đi có thể đã chữa lành vết thương và không còn chảy máu, vậy thì vết thương đêm qua là có thật. Từng tiếng xiềng xích và tiếng bước chân hắn chính tai nghe thấy từ hành lang cũng rất rõ ràng, không thể không để lại chút dấu vết nào.

Trừ khi, đây không phải là hành lang ban đầu.

King kiểm tra hành lang một lần nữa.

Hắn thậm chí không bỏ qua con bướm đêm bay vờn quanh trên chụp đèn, cẩn thận nghiên cứu hoa văn trên cánh của con bướm đêm trong vài giây để xác nhận xem nó có giống như con trước đó hay không.

Hắn quan sát cầu thang bê tông một lúc, cũng không thấy có gì đặc biệt.

Và chỉ khi hắn đang thử đập vỡ bê tông một lần nữa và nhìn xuống dưới, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng cạch rất nhỏ.

Dây cảnh giới lập tức được kéo lên cao, dao găm lộ ra từ kẽ tay, King xoay phắt người lại __ Thế mà không có gì lạ xuất hiện, song cánh cửa phòng giam đang mở, bên trong tối mịt không đèn thấp thoáng có tia sáng lóe lên.

King trở tay cầm dao găm quay trở lại.

Màn hình trong phòng giam đang bật.

King túm cái ghế sắp bị hắn kéo đến lỏng lẻo, dựa tường ngồi xuống, châm điếu thuốc, nhìn chằm chằm vào màn hình đối diện với sự tập trung và nghiêm túc, giống như ngồi trong rạp chiếu phim xem một bộ phim đẹp lòng đẹp mắt.

Bông tuyết lướt trên màn hình trong khoảng nửa phút, sau đó chiếu một khung hình ở một góc độ kỳ lạ.

Ở trung tâm khung hình là một bàn tay đặt trên bàn kính.

Bàn tay này rất nhỏ, hẳn là bàn tay của trẻ em, xương bàn tay rất đẹp và cân đối, nhưng nó quá gầy, mang cảm giác trong vắt và mỏng manh.

Bất thình lình, cảnh quay được phóng to, một vài cái bóng mờ xuất hiện dưới ánh đèn, che phủ bàn tay này.

“Cần dùng điện.”

Đột nhiên, một giọng nói khàn khàn nghe như đã bị xử lý qua máy thay đổi giọng nói vang lên trong màn hình: “Điện là một loại năng lượng. Nó có thể thuần hóa con người như thuần hóa một con chó.”

Bàn tay kia bị phóng to tràn đầy toàn bộ màn hình.

Một con dao mổ mỏng, sắc bén tiến vào cảnh quay, rồi rạch xuống từng đốt ngón tay này một cách chính xác và nhanh chóng.

Máu thịt tràn ra, xương trắng lộ ra, từng mạch máu được khều lên.

Bàn tay này chết lặng mặc cho con dao mổ mổ xẻ, máu chảy ra lập tức nhuộm màu toàn bộ bàn kính.

Một vài cọng dây điện giống như sợi tóc được chọc vào mạch máu của vài ngón tay, bất thình lình, tia lửa điện chói lọi phát nổ.

Dường như có tiếng gào thét thầm lặng bùng lên.

Bàn tay kia giãy giụa dữ dội, sớ thịt co giật điên cuồng, vặn vẹo dữ tợn, giống như rễ cây vặn xoắn lại với nhau.

Nhưng những cọng dây điện đó giống như những sợi dây thừng bền chắc giữ chặt bàn tay này, khiến nó không thể vùng vẫy thoát đi, chỉ có thể bật ra những tiếng khóc thầm trong vô vọng.

Cuối cùng, trong một cú sốc điện dữ dội, năm ngón tay điên cuồng căng rộng, xương ngón tay bọc trong da thịt nứt gãy trong cơn co giật, rắc một tiếng, lăn ra khỏi bàn kính.

Bàn tay này như cũng theo đó mất hết cảm giác, giống như một con thiên nga bị bóp chết hoàn toàn, đập mạnh vào bàn thủy tinh rồi không còn bất kỳ động tĩnh nào nữa.

“Thất bại.”

Giọng nói khàn khàn lại vang lên.

Cảnh tượng màu đỏ tươi, hình phạt và nghiên cứu tàn khốc này cuối cùng đã dừng lại, những cọng dây điện mỏng được rút ra.

Lại có một cánh tay robot duỗi tới, đổ một thứ chất lỏng màu xanh nhạt lên bàn tay máu thịt be bét, không còn nhìn ra hình dáng bình thường này.

Ống kính tiếp tục phóng to.

Giống như một chiếc kính hiển vi được phóng đại vô số lần, các tĩnh mạch và tế bào tinh tế trong bàn tay này được hiển thị rõ ràng.

Nhưng hình ảnh này chỉ lóe lên rồi biến mất.

Máy ảnh nhanh chóng chuyển sang một khoảng trống. Khoảng trống này giống như một tờ giấy.

Vẫn là cánh tay robot màu trắng bạc vừa nãy. Nó cầm một cây bút lông cổ và viết một đoạn ký hiệu kỳ lạ xuống tờ giấy, dưới ký hiệu có một vài dòng chữ tiếng Anh lạ mắt.

“Trong giai đoạn đầu tiên của kế hoạch tạo thần, vật thí nghiệm được thuần hóa bằng điện giật.

Kết quả thí nghiệm sơ bộ: Vật thí nghiệm có ý chí ngoan cường, tẩy trừ ký ức gặp trở ngại, kiến nghị cưỡng chế loại bỏ.”

Hình ảnh dừng lại ở đoạn văn bản này.

Vài giây sau, màn hình đột nhiên tối đen rồi tắt ngúm.

Màn hình phản chiếu bóng dáng ngồi dựa vào tường và khuôn mặt lạnh tanh sắc nét của King.

Ngay lúc cảnh tượng đẫm máu khép lại, cơ bắp hơi căng cứng của hắn cuối cùng cũng được thả lỏng. Hắn có vẻ căng thẳng và đắm chìm quá mức, nhìn chằm chằm vào màn hình đen mà không hề cử động.

Lê Tiệm Xuyên cũng đang nhìn màn hình.

Hắn không biết bản thân khác kia đang nghĩ gì, nhưng hắn biết cảnh tượng vừa nãy và đoạn văn đó rất quen thuộc với hắn. Đó là tấm ảnh đầu tiên trên bức tường ảnh trong phòng giam của màn chơi ngày tuyết lở. Hết thảy trước mắt và khi đó chỉ có hai điểm khác biệt.

__ Ảnh chụp trạng thái tĩnh và quay chụp trạng thái động, cộng thêm nội dung “Kế hoạch tạo thần”.

Vào thời điểm đó, hắn đã nghi ngờ vật thí nghiệm là Ninh Chuẩn, cũng nghi ngờ đó có thể là chính mình. Nhưng bây giờ, những hoài nghi của hắn hình như không được tính.

King ngồi trên chiếc ghế đó một lúc lâu.

Lâu đến nỗi con nhện đã đan xong một tấm lưới và trốn trong nơi tối tăm không người để nghỉ ngơi, hắn vẫn không di chuyển.

Loại suy ngẫm và đóng băng này tiếp tục cho đến khi đèn trong hành lang lại tắt.

Sau tiếng mở cửa cọt kẹt, tiếng dây xích lại vang lên.

King hình như đã trở lại bình thường.

Hắn trực tiếp mở đèn pin, đứng dậy đi đến cửa phòng giam. Nhưng ngay khi đèn pin chiếu vào cửa, ánh mắt hắn cũng bất động một lúc __ Hắn nhớ rõ hắn không hề đóng cửa sau khi quay lại phòng giam.

Nhưng vào lúc này, dưới ánh đèn pin, cánh cửa phòng giam lại bị đóng chặt.

Mùi máu tươi nồng nặc lủi qua khe cửa.

Sợi xích đập vào cánh cửa, cánh cửa phòng giam mở vào trong, máu chảy tí tách, dáng người gầy gò của thiếu niên xuất hiện trong phạm vi ánh sáng.

Cậu ta dường như không ngạc nhiên khi thấy King xuất hiện sau cánh cửa, chẳng qua vẫn liếc nhìn hắn một cách tò mò và tinh nghịch, rồi kéo xiềng xích trên chân đi tới giường đơn của mình, chẳng mảy may quan tâm cơ thể đang chảy máu.

King không cản cậu ta lại, thay vào đó, ngay lúc cậu ta đẩy cửa bước vào, hắn rọi đèn pin ra ngoài cửa, đồng thời bước tới một bước __ Ánh sáng như xoay tròn kỳ lạ, hắn bước ra ngoài rồi lại quay trở về phòng giam.

Bóng tối bao trùm mọi thứ, hắn không thể nhìn thấy ngoài cửa.

Hắn thử tới thử lui nhiều lần nhưng hoàn toàn không ra được hành lang sau khi bước ra khỏi cánh cửa này, mà là chỉ dạo một vòng rồi quay lại đây. King tạm thời từ bỏ thử nghiệm tuần hoàn chết này.

“Ban ngày cậu đã đi đâu?”

Hắn đi đến giường, châm một điếu thuốc và hỏi thiếu niên máu me khắp người bằng chất giọng ngang phè. Ánh đèn pin cố ý hay vô ý rọi vào đôi bàn tay đặt ở hai bên của thiếu niên.

Kích cỡ không đồng nhất.

King liếc nhìn bàn tay kia qua khóe mắt.

Đợi một lúc, thiếu niên vẫn không trả lời hắn.

Lông mày hắn hơi nhíu lại, giọng nói lạnh đi, lại hỏi: “Cậu có phải là vật thí nghiệm kia không?”

Ngón tay của thiếu niên khẽ run lên, vẫn không lên tiếng.

Sự cáu kỉnh và giận dữ dễ dàng nhận thấy của King dâng lên giữa hàng mày, hắn trực tiếp túm lấy cổ thiếu niên và xách cậu ta lên: “Đừng nghĩ rằng tôi không đánh cậu…”

Trái cổ của thiếu niên chuyển động, khóe môi nhếch lên, nở một nụ cười nhạo báng. Với một chút thiếu kiên nhẫn, cậu ta nắm lấy cổ tay của King, hình như muốn đẩy cánh tay kia ra.

Nhưng sức mạnh này quá nhỏ đối với King, giống như một con kiến càng đang lay thân cây, hoàn toàn không lay được gì cả.

Nhưng King nhận thấy có điều gì đó không ổn từ nụ cười khẩy của thiếu niên.

Hắn khẽ nheo mắt, nhấn thiếu niên lên tường. Bàn tay túm cổ thiếu niên chầm chậm dời lên trên, dùng sức cạy mở hàm dưới của thiếu niên ra.

Thiếu niên rên rỉ đau đớn, không thể kháng cự phải há miệng ra, đèn pin chiếu vào, rọi sáng một khối thịt thối rữa.

__ Lưỡi của thiếu niên đã bị cắt nát.

King lạnh lùng liếc nhìn vẻ mặt hơi đau đớn của thiếu niên, cắn đèn pin nhỏ trong miệng, duỗi bàn tay còn lại vào trong sờ soạng.

Với khả năng tự phục hồi kinh khủng và quỷ dị của thiếu niên mà hắn nhìn thấy tối qua, không thể nào không thể chữa lành vết thương trong miệng.

Ngón tay xoay vòng, gần như có thể xác định vết thương này là do các vật sắc nhọn như kéo gây ra. Toàn bộ lưỡi đã bị phá hủy hư thối, chỉ còn lại gốc lưỡi máu me nhầy nhụa.

Vị trí của gốc lưỡi hình như bị phủ một lớp màng mỏng dinh dính màu xanh da trời.

King mò mẫm một lúc, tìm ra mép của lớp màng rồi trực tiếp xé xuống. Gần như tại thời điểm xé lớp màng ra, trong phạm vi ánh sáng đèn pin có thể nhìn thấy lưỡi của thiếu niên mọc lại nhanh chóng, đỏ tươi và non mềm, giống như bình thường.

Cảnh tượng này thật sự kinh dị.

Khi King đang khẽ cau mày và nhìn kỹ, thiếu niên bất ngờ co một chân, suýt nữa húc vào ngực của King.

King phản ứng cực nhanh, lòng bàn tay đè xuống, cổ tay xoay lại, trực tiếp vặn cong đầu gối của thiếu niên rồi bẻ mạnh một cái, tiếng xương giòn rụm vang lên liên tiếp.

“A!”

Thiếu niên kêu lên một tiếng đau đớn, chân còn lại đột nhiên vung lên và đá ra.

King lùi lại một bước, giơ tay chặn, đồng thời siết chặt những ngón tay đang bóp cổ thiếu niên, làm cho cả người thiếu niên xụi lơ, chật vật hít thở, cơ thể mềm oặt, dán sát trên tường. Máu trào ra từ miệng thiếu niên, chảy xuống tay King.

Đôi đồng tử của thiếu niên dần dần phóng to và rã rời.

Đôi mắt hoa đào vô lực rủ xuống những dấu đỏ ướt đẫm.

“Hơi bẩn đó.”

Bàn tay thon thả kia đột nhiên thả lỏng và hạ xuống, máu trên mu bàn tay chảy dọc theo những ngón tay.

King thờ ơ nhìn thiếu niên trượt xuôi theo tường, kéo bộ đồ bệnh nhân trên người thiếu niên tới lau tay, sau đó nhấc người ném trở lại giường, thản nhiên nói: “Đó là cái gì?”

Ý của hắn là lớp màng mỏng màu xanh da trời nọ.

Thiếu niên nắm lấy tay vịn giường, nằm ở đầu giường nôn ọe một lúc, máu rơi xuống bịch bịch.

Cần cổ bầm tím lộ ra từ trong cổ áo bệnh nhân, run rẩy giống như một ngọn cỏ lay lắt trong gió, yếu ớt cực kỳ.

Khi cơn ho dữ dội và nôn ra máu trôi qua, bàn tay nắm tay vịn giường mới thả lỏng, cho phép cơ thể ngã xuống giường.

“Thuốc số 2.”

Giọng nói khản đặc của thiếu niên vang lên: “Đó là thuốc số 2.”

King bất ngờ nhìn về phía thiếu niên, mang theo sự dò hỏi và cảnh giác cao.

Thiếu niên trả lời câu hỏi của hắn.

Nhưng câu trả lời này không có nghĩa gì nhiều.

Hắn nhìn thiếu niên.

Không được bao lâu, thiếu niên lại ho khù khụ, nhỏm người dậy, ghé vào bên giường mà ho ra máu.

“Khụ khụ! Khụ, khụ khụ __!”

Bộ ngực gầy gò của thiếu niên phập phồng dữ dội, như thể sắp bị xé rách, muốn ho ra cả tim, gan, lá lách và phổi.

King cau mày, vô thức chạm vào hộp ma trên người, muốn tìm một chai nước.

Nhưng hộp ma không phải là tủ lạnh, nước và thực phẩm để lâu dễ bị hỏng nên hắn vốn không tích trữ. Do đó, hắn sẽ không tìm thấy một chai nước nào trong tất cả các hộp ma của mình.

Phát hiện này khiến King nhận ra điều gì đó, bàn tay tìm kiếm trong hộp ma dừng lại.

Nhưng vào lúc này, một chai nước khoáng đột nhiên xuất hiện trên sàn nhà bên cạnh chiếc giường đơn được đèn pin chiếu sáng.

Đột nhiên xuất hiện.

Ngay dưới cái nhìn của King.

Mắt King dán vào chai nước.

Trong tiếng ho đứt quãng của thiếu niên, King cúi xuống và nhặt chai nước lên.

Nó không khác với bất kỳ chai nước khoáng thông thường nào, vặn nắp, ngửi, mùi và mật độ kết cấu đều rất bình thường. Điều bất thường duy nhất là không nên có một chai nước như vậy trong phòng giam này.

Đặc biệt là khi hắn muốn một chai nước, một chai nước hoàn toàn giống như hắn tưởng tượng cứ thế mà xuất hiện.

King lặng lẽ nhìn chai nước trong giây lát, chờ cho cơn ho của thiếu niên dừng lại, mới dời đường nhìn, đưa chai nước đã mở nắp tới.

Những con sóng nước khẽ đung đưa dưới ánh đèn pin chiếu sáng đôi mắt đào hoa ảm đạm của thiếu niên.

Có một chút bối rối và ngây thơ hiện lên trong đôi mắt đó, thiếu niên nhìn vào mắt King, do dự một lúc rồi đưa tay đón lấy.

Nhưng ngay lúc ngón tay của thiếu niên chạm vào chai nước, King chợt nghiêng đầu, tránh thoát lưỡi dao sắc bén vung tới từ phía sau.

Đó là lưỡi dao mà hắn ghim vào tay của thiếu niên đêm qua mà hắn đã không lấy về.

Có máu tươi dính trên đó.

Khuỷu tay của King gập lại, các cơ bắp thít chặt đột nhiên dùng lực đánh vào cái chân đang lặng lẽ giơ lên của thiếu niên. Xương chân bị nứt rắc rắc, lưỡi dao kẹp giữa kẽ chân của thiếu niên cũng mất đi lực chống đỡ và rơi xuống đất.

Thiếu niên dường như không ngạc nhiên vì cú tập kích của mình bị thất bại, cũng không thèm để ý đến cơn đau của cái chân bị gãy.

Thiếu niên ngẩng mặt lên, đôi môi ướt máu từ từ cong lên, trong mắt hiện lên chút thích thú bệnh hoạn: “Thương hại tôi, lại muốn giết tôi… Nhân loại đều thú vị giống như anh sao?”

King lạnh lùng nhìn thiếu niên, tay giơ lên, chai nước đổ thẳng xuống đầu thiếu niên.

Nước lạnh gột rửa mái tóc đen ướt và vết máu đỏ thắm của thiếu niên.

Cậu ta run rẩy ngước mắt lên từ trong dòng nước, cảm giác quyến rũ đáng kinh ngạc xen lẫn vẻ non nớt ngây ngô và sự chín chắn tươi đẹp xảo quyệt hiện ra.

King hơi rũ mắt, quay về phía khuôn mặt này, nói một cách thờ ơ: “Tôi mượn dao của cậu và giết kẻ mà cậu muốn giết. Đây mới là lý do tại sao cậu trả lời câu hỏi của tôi và cũng là lý do tại sao cậu bị cắt lưỡi.”

Đuôi mày của thiếu niên khẽ nhúc nhích.

“Tôi có thể mượn thêm nhiều con dao từ cậu.” King nói, “Không chỉ là dao thôi đâu.”

Hết chương 104

Bình Luận (0)
Comment