Trở Thành Nam Nhân Dã Man Nhất Trong Trò Chơi (Không Người Giám Thị)

Chương 116

Ánh sáng trên lối đi toa xe ảm đạm u ám, yếu ớt chiếu rọi cái bóng dài hẹp đung đưa trên mặt đất, tạo cảm giác nặng nề và cổ quái.

Đôi chân lơ lửng kia vụt qua.

Dù cho chỉ liếc mắt một cái, Lê Tiệm Xuyên cũng nhận thấy __ đây là một đôi chân trần, không đi giày, theo tính toán sơ bộ trong nháy mắt thì đôi chân này không lớn, lớp da ở mu bàn chân dưới ánh sáng mờ vẫn bóng láng xinh đẹp.

Hắn có thể chắc chắn đây là đôi chân của phụ nữ.

Lối đi rất yên tĩnh.

Cái bóng kia từ từ vút qua vài khoang giường nằm nhưng không có âm thanh nào vang lên, yên tĩnh lạ lùng.

Lê Tiệm Xuyên hơi nhíu mày, do dự có nên mở cửa ra xem hay không, nhưng khi hắn định quay đầu hỏi ý Ninh Chuẩn, hắn đột nhiên cảm nhận được một vài ánh mắt tò mò khác.

Đó có thể là người chơi khác, cũng có thể là hành khách nghe thấy động tĩnh.

Ninh Chuẩn chậm rãi cài cúc áo khoác, đi tới phía sau Lê Tiệm Xuyên.

Lê Tiệm Xuyên liếc nhìn ra ngoài, phát hiện những khoang nằm trong tầm nhìn đối diện đang lặng lẽ hé cửa. Một vài ánh mắt hoặc hoảng loạn hoặc tò mò nhìn ra bên ngoài sau cánh cửa.

Tầm mắt của nhiều người chợt va vào nhau.

Cả toa xe chỉ yên ắng một lúc, người chồng của đôi vợ chồng trẻ dẫn đầu kéo rộng cánh cửa khoang nửa mở, hơi nghiêng người ra ngoài, ngó nghiêng xung quanh: “Hình như tôi vừa nghe được tiếng gì đó thì phải?”

Anh ta thấy cửa khoang số 5 đang mở nên bước tới: “Bộ tên thô lỗ này gặp chuyện rồi hả?”

“Ồ, đợi đã, nhân viên đoàn tàu đâu rồi? Không phải anh ta nên ngồi đó trực đêm sao?”

Lê Tiệm Xuyên quan sát hành vi của bên kia, kéo mở cửa, cùng Ninh Chuẩn một trước một sau bước ra: “Tôi cũng nghe thấy tiếng người la hét, tôi nghĩ chủ nhân của tiếng la đó có thể là tên thô lỗ trong miệng của anh đấy.”

Hắn nói, vừa rút một điếu xì gà ra châm, vừa thờ ơ lia mắt nhìn lối đi nhỏ.

Chỗ bàn chân và cái bóng kia biến mất trống rỗng, chỉ có bóng sáng bay lướt vào từ cửa sổ. Cửa toa đóng chặt, phát ra tiếng lách tách nhẹ theo đoàn tàu di chuyển về phía trước.

Ở đầu kia, nhân viên đoàn tàu được cho là đang ngồi trên ghế đã biến mất.

“Có chuyện gì vậy?”

Cửa khoang số 2 đột nhiên mở ra, ông già ăn mặc như một quý ông người Anh mà Lê Tiệm Xuyên nhìn thấy trong toa ăn uống bước ra. Ông ta vẫn ăn mặc gọn gàng, hình như không có ý định đi ngủ.

“Xin chào, tôi là Lauren, là một doanh nhân.” Ông ta bước đến bắt tay với mấy người Lê Tiệm Xuyên, thò người nhìn vào khoang số 5, “Tiếng la vừa rồi là của ngài Wood ư?”

“Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng hình như không thấy anh ta đâu cả.” Người chồng của cặp vợ chồng trẻ nhún vai, “Ông có thể gọi tôi là Fernan, tôi là nhân viên ngân hàng.”

Có vẻ như Fernan đã sáng mắt lên khi nghe Lauren nói mình là một doanh nhân, đon đả chào hỏi Lauren.

Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn lặng lẽ nhìn nhau, tự nhiên tiến lên hai bước, dựa vào lợi thế về chiều cao, ánh mắt lướt qua Lauren và Fernan nhìn vào khoang của Wood.

Cửa khoang mở toang.

Đồ đạc bên trong gần như không khác gì với các khoang khác, chỉ là trước khi la hét chói tai, Wood hình như đang uống rượu, trên bàn nhỏ đặt một chai rượu rỗng và một ít khăn giấy.

Chiếc vali được Wood nhét đại dưới giường, bởi vì quá lớn nên có một khúc nhỏ bị lộ ra. Một đôi giày da nâu Wood mang vào ban ngày được đặt bên cạnh giường, hai chiếc vớ trắng được nhét trong miệng giày. Trên đầu giường có hai bộ quần áo, găng tay và khăn quàng cổ, nhưng khi Wood đi lại trong toa xe không được xem là ấm áp cũng chỉ mặc một chiếc áo lót phong phanh, không mảy may thấy lạnh.

Đồ vật trong khoang rất gọn gàng và không bị xáo trộn, điều đó có nghĩa là mặc dù Wood hét rất to nhưng không hề phản kháng.

Không thì với thân hình to con 1m8 của Wood thì không thể không hất đổ đồ vật trong khoang.

Lê Tiệm Xuyên nhìn vào chai rượu rỗng trên bàn một lúc rồi nhìn xuống sàn khoang. Khi hắn ngước mắt lên, thấy Ninh Chuẩn đã quan sát xong tình huống trong khoang, đang đi dọc theo lối đi nhỏ về phía trước một đoạn.

Lauren và Fernan đã có một cuộc trò chuyện tuyệt vời. Fernan đang bắt đầu mời Lauren vào khoang của mình ngồi một chút.

Cả hai dường như không quan tâm đến Wood la hét và đột nhiên biến mất.

Lê Tiệm Xuyên sải đôi chân dài của mình, bắt kịp Ninh Chuẩn cũng vừa lúc dừng lại. Đôi mắt hoa đào ảm đạm của cậu hơi thay đổi, tầm mắt rơi vào những bức tranh sơn dầu treo ở hai bên lối đi: “Berlick này, anh có thích tranh sơn dầu không?”

“Tôi rất thích, nhưng cậu biết đấy, Loewe, tôi là một kẻ quê mùa.” Giống như những người bạn chí cốt tán gẫu với nhau, Lê Tiệm Xuyên đứng cạnh Ninh Chuẩn, nhìn về phía bức tranh sơn dầu.

Nhưng dưới cái nhìn này, không biết có phải là ảo giác của hắn không mà hắn cảm thấy bức tranh sơn dầu này dường như thừa ra một cái gì đó so với những gì hắn quan sát được vào hôm trước.

Lê Tiệm Xuyên nhìn chằm chằm vào bức tranh mô tả một khu rừng trong đêm trăng tối. Sau khi quan sát cẩn thận, cuối cùng hắn chú ý thấy trong khu rừng đen nhánh có một màu đen đậm đặc hơn. Nếu nhìn gần hơn thì màu đen này giống như một hình người bị treo trên cây ở trong rừng.

“Đây là những bức tranh rất đặc biệt.” Ninh Chuẩn nhìn vào cái bóng đen dài mảnh kia.

Lê Tiệm Xuyên dời tầm mắt, lại giả vờ bày ra vẻ thưởng thức mà xem một vài bức tranh sơn dầu khác, nhưng không tìm thấy gì nữa.

Lúc nhìn lại, Lauren và Fernan trên lối đi đã mất dạng. Fernan dỗ dành vợ và theo Lauren đến khoang số 2 để trò chuyện.

Cánh cửa của những khoang khác hình như cũng đã đóng kín.

Đã gần tám giờ tối, Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn đã xem xong từng bức tranh sơn dầu, lại mượn danh nghĩa xem tranh để quanh quẩn toàn bộ lối đi nhỏ trước khi trở về khoang của mình.

“Họ không lo lắng về Wood, cũng không đi tìm nhân viên đoàn tàu để hỏi. Có lẽ họ nghĩ Wood sẽ không xảy ra chuyện, hoặc có thể họ biết điều gì đó và không muốn tìm hiểu. Tất nhiên còn một khả năng, đó chính là họ không quan tâm.”

Lê Tiệm Xuyên nhớ lại hình ảnh vừa nhìn thấy, thấp giọng nói: “Đây là khoang số 8, khoang số 10 và số 6 bên cạnh có thể cũng nhìn thấy một vài thứ, nhưng không ai đi ra cả.”

Mái tóc vàng rơi xuống lông mi đen dày của Ninh Chuẩn, cậu ôm cổ Lê Tiệm Xuyên, mệt mỏi vùi mặt vào, rủ mắt mỉm cười: “Có thể là không quan tâm chăng.”

Lê Tiệm Xuyên cau mày, hiểu Ninh Chuẩn muốn nói gì.

Lúc này cách bữa tối Pandora chỉ còn một, hai phút nữa. Hai người tạm thời không có cách thâm nhập sâu hơn vào cục diện nhìn đâu cũng quái lạ nhưng hình như cũng rất bình thường này, bèn lẳng lặng ngồi dựa ở trên giường, đợi thời gian bữa tối đến.

Lê Tiệm Xuyên nhận ra tay Ninh Chuẩn rất lạnh, liền cởi hai cúc áo, đặt tay Ninh Chuẩn trên lồng ngực mình để sưởi ấm. Ninh Chuẩn bật cười, cắn nhẹ vành tai Lê Tiệm Xuyên.

Cũng chính tại thời điểm này, tiếng thông báo giết chóc đột ngột bùng nổ bên tai mỗi người chơi: “RedX giết Lulu __”

“First blood!” (Chiến công đầu)

Lê Tiệm Xuyên chợt ngước mắt lên.

Ninh Chuẩn cuộn nhẹ lưỡi, lui về phía sau: “Người chết là Jennifer.”

Jennifer.

Khuôn mặt người vợ của cặp vợ chồng trẻ lập tức hiện ra trong đầu Lê Tiệm Xuyên.

Thế nhưng, Lê Tiệm Xuyên vẫn chưa kịp hỏi Ninh Chuẩn xác định người chơi đã chết thế nào thì đã nghe thấy hai tiếng mở cửa vang lên cùng một lúc, một gần một xa.

Bất thình lình, tầm nhìn trước mặt hắn đột nhiên tối sầm, cơ thể hắn mất đi kiểm soát bị kéo giật về sau.

Tiếng sáp nến kêu tách tách.

Lưng Lê Tiệm Xuyên dựa mạnh vào ghế, ngửi thấy mùi bít tết trong lúc hít thở.

Tám giờ đúng, bữa tối Pandora chính thức bắt đầu.

Đây là bữa tối thứ hai, hình như phong phú hơn bữa đầu tiên. Trước mặt Lê Tiệm Xuyên là bít tết nấu chín vừa và rượu vang đỏ, hoa trong bình thủy tinh hơi héo rũ, mép cánh hoa cuộn lại.

Bàn mà Lê Tiệm Xuyên ngồi là bàn số 8, hắn bình tĩnh liếc nhìn toa ăn, phát hiện bàn số 3 đã trống không.

Chín người chơi, thiếu đi một. Lulu đã chết kia hẳn là người chơi số 3.

Những người chơi khác hình như cũng chú ý đến bàn trống số 3 nhưng không thể hiện bất kỳ cảm xúc rõ ràng nào.

Không ai trong toa ăn uống có nhu cầu nói chuyện, tất cả người chơi đồng loạt cầm dao nĩa lên bắt đầu thưởng thức bữa tối hôm nay. Ở giữa bữa tối, trưởng tàu Thompson mới lững thững tới chậm.

Ông ta đẩy cửa toa xe, đầu tiên nhìn một vòng quanh toa ăn uống, cởi mũ xuống và cúi đầu xin lỗi: “Tôi xin lỗi các hành khách thân mến, tôi có vài chuyện cần xử lý nên đến muộn.”

Ông ta đứng thẳng dậy, kéo ghế ra và ngồi xuống.

Ánh sáng và bóng tối xen kẽ rơi trên gương mặt Thompson, tầm mắt của Lê Tiệm Xuyên trượt xuống thái dương của ông ta, thấy chỗ tóc bị vành mũ kẹp lại lấm tấm mồ hôi mịn. Hai má của ông ta cũng ưng ửng đỏ, khiến cho cảm xúc của cả người ông ta lộ ra một chút phấn khích kỳ lạ.

“Tôi nghĩ chuyện có liên quan đến hành khách bị bệnh tâm thần kia nhỉ.” Lê Tiệm Xuyên nói một cách tự nhiên.

Ngay lập tức, hắn cảm nhận được một vài ánh mắt sắc bén róc lên lưng hắn.

Nhưng hắn không quan tâm, chỉ bình tĩnh nhìn Thompson.

Quả nhiên, Thompson không hề phớt lờ lời hắn, mệt mỏi buông lỏng đôi vai cứng đờ, khóe môi hơi nhếch lên: “Vị hành khách này đã đoán đúng. Cảm ơn các vị đã nhận dạng ngày hôm nay __ Mới vừa nãy, chúng tôi đã bắt nghi phạm và đưa người đó đi cách ly rồi.”

Lê Tiệm Xuyên hỏi, “Vậy người đó là hành khách mắc bệnh kia ư?”

Hơi thở của tất cả người chơi đã thay đổi một chút.

Bọn họ đều rất quan tâm đến đáp án của câu hỏi này.

Song câu trả lời của Thompson lại lệch với dự đoán của mọi người một chút: “Tôi phải thừa nhận một điều, hành khách, tôi không biết người đó có phải là hành khách tâm thần nguy hiểm mà chúng tôi đang tìm kiếm hay không. Chúng tôi không có cách xác minh, tất cả những gì chúng tôi có thể làm là cách ly người đó.”

Phía sau vang lên một tiếng cười nhạo, là số 5 đang đặt dao nĩa xuống và lau miệng: “Ông trưởng tàu, tôi không tin câu trả lời này cho lắm.”

Giọng nói của số 5 lạnh lẽo và khàn khàn: “Nếu các người không thể phân biệt thì việc chỉ định của chúng tôi sẽ trở thành một trò đùa lãng phí.”

“Không, không, hành khách.”

Thompson bày xong khăn ăn, khuôn mặt nghiêm trang tối hôm qua có chút bóng dáng vui tươi sống động: “Chỉ định của các vị rất hiệu quả và chặt chẽ. Ý tôi là hiện tại chúng tôi không biết liệu hành khách bị cách ly đó có mắc bệnh hay không, nhưng tối nay hoặc sáng mai, chúng tôi sẽ có câu trả lời chính xác.”

“Nếu hành khách bị cách ly tối nay là hành khách mắc bệnh thì hành khách đó sẽ không được thả ra dù cho ánh bình minh xuất hiện vào sáng mai. Nếu là ngược lại thì hành khách đó sẽ được tự do một lần nữa.”

“Tất nhiên, đừng quên rằng trên cơ sở lấy được sự tự do, hành khách đó sẽ bị ‘nhiễm bệnh’.”

Nhờ vào lời nói của Thompson, Lê Tiệm Xuyên đã làm rõ một điểm mơ hồ trước đó. Đó là việc cách ly có đúng người hay không không được đánh giá bởi con người, mà là bởi một cái gì đó khác.

Lúc này, số 9 bất ngờ nói: “Ông trưởng tàu, có thể cho tôi hỏi ông Wood bị cách ly tối nay đã được chỉ định bởi bao nhiêu người không?”

Thompson lắc đầu: “Đây là bí mật, hành khách.”

Đối mặt với sự từ chối, số 9 tiếp tục: “Nếu không ai nhận được số phiếu trội mà tất cả chỉ có một hoặc hai phiếu bầu, hoặc số phiếu bằng nhau, vậy thì việc cách ly có thất bại hay không? Làm sao các người biết được có cách ly thành công hay không?”

Số 9 nói rất nhanh, trông có vẻ hùng hổ dọa người trong lúc liên tục đưa ra câu hỏi.

Điều này làm giảm sự phấn khích trên khuôn mặt của Thompson.

Ông ta bình tĩnh liếc nhìn số 9, nụ cười thu lại: “Vị đây còn nhớ cơ hội tàng hình mà tôi đã đề cập tối qua chứ? Nếu phiếu bầu của các hành khách bị rải rác thì hành khách bị bệnh sẽ nhận được đặc quyền này và cách ly sẽ kết thúc trong thất bại.”

Lời giải thích này dường như đã làm bầu không khí trong toa ăn uống trở nên bất ổn.

Nói cách khác, cho dù tất cả người chơi không bỏ phiếu, hoặc số phiếu bị rải rác, không có số phiếu trội, đều sẽ nhận được một kết quả, đó là cơ hội tàng hình của hành khách bị bệnh.

Tàng hình trong năm phút, không thể trực tiếp giết người nhưng có thể làm được rất nhiều chuyện.

Thompson nói xong, rót cho mình nửa ly rượu vang đỏ, cúi đầu bắt đầu cắt bít tết.

Ông ta ăn rất nhanh, nhưng các người chơi không có tâm trạng để tiếp tục dùng bữa. Khi Thompson kết thúc bữa tối và rời đi trước, âm thanh đầu tiên không kịp chờ đợi vang lên trong toa ăn uống.

“Chúng ta cần thương lượng để chỉ định đối tượng.” Số 5 trầm giọng nói.

Số 5 ngả người ra sau ghế và đưa ra một đề nghị rất thẳng thắn: “Cuối ngày hôm nay, tôi nghĩ tất cả các vị đều có được một vài thông tin. Nhưng chúng ta không thể nhận được câu trả lời thực sự nếu chỉ dựa trên những thông tin này. Nếu các vị chú ý thì sẽ phát hiện tất cả mọi người trong hai toa xe này đều có vấn đề.”

“Chẳng kể bọn họ là giả hay thật, mục đích của bọn họ là gì, đều sẽ dẫn đến sự phân tán trong số phiếu chỉ định của chúng ta. Không phải lúc nào cũng may mắn như tối nay đâu.”

Trong toa ăn uống yên lặng vài phút.

Số 7 mới cười ha hả nói: “Đây không phải là chuyện đơn giản. Tôi không muốn bại lộ thân phận. Giống như số 3 tối nay, thật đáng buồn khi đã bị ai đó sát hại. Tôi đoán người đã giết số 3 hẳn có thân phận thân thiết với số 3.”

“Đây đúng là chuyện đáng tiếc.”

Số 7 cười thở dài, thờ ơ trong giọng nói nhiều hơn tiếc nuối.

“Toa ăn uống.”

Số 5 nói, “Những ai sẵn sàng cùng thống nhất chỉ định đối tượng thì vào thời điểm trà chiều, có thể viết những nghi ngờ của mình lên sổ ý kiến ở cuối toa ăn uống, tôi nghĩ đây là việc cỏn con đối với những người chơi lão luyện.”

“Nhưng việc này có cần thiết không.” Số 7 khoanh tay, giọng hơi mỉa mai.

Số 5 chợt bật người dậy, lạnh lùng nhìn số 7: “Tôi rất nghi ngờ mục đích của vị số 7 đây.”

Số 7 mỉm cười, dựa tay vào ghế một cách uể oải: “Tôi cũng nghi ngờ vị số 5 đây.”

Số 7 cắt bớt hai từ mục đích, hình như có ngụ ý khác.

Không khí trong xe ăn uống lập tức căng thẳng, có cảm giác sắp nhào vào xáp lá cà.

Những người chơi khác lặng im liếc nhìn hai người đối chọi gay gắt, có vẻ như đều có những tính toán riêng, không ai nói gì.

Hiện tại, thời gian trên tàu chỉ mới trôi qua một ngày hai đêm, tình hình vẫn chưa rõ ràng, hết thảy đều lộ vẻ kỳ lạ quỷ dị như có như không, vì vậy không ai vội vàng đưa ra quyết định. Sự thận trọng và sự điên rồ của dân cờ bạc luôn là nhãn hiệu phổ biến cho người chơi hộp ma.

Đề xuất của số 5 không được ủng hộ, cứ thế bị bỏ qua.

Lê Tiệm Xuyên vốn dĩ muốn trao đổi một số thông tin với mọi người, nhưng sau khi suy nghĩ, hắn vẫn không mở miệng.

Trong sự im lặng kỳ lạ này, bữa tối kết thúc lúc chín giờ, tám người chơi còn lại trở về khoang của mình.

Sau khi Lê Tiệm Xuyên quay trở lại khoang, liền rút ra hai điếu xì gà, giả vờ rủ Ninh Chuẩn đi hút thuốc, mở cửa đi về phía chỗ nối giữa hai toa.

Chỉ là bọn hắn mới vừa kéo cửa, cửa khoang số 2 cũng mở ra. Fernan đi ra, nói chúc ngủ ngon với Lauren rồi đi về khoang của mình. Lúc thấy Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn thì hơi gật đầu, trên mặt vẫn còn một chút phấn khích: “Jennifer, anh về rồi đây.”

Fernan gõ cửa khoang.

Cửa không mở ngay mà sau khoảng nửa phút, giọng nói của người vợ Jennifer mới vang lên từ trong khoang: “Đã muộn lắm rồi, Fernan, em đã ngủ rồi…”

Giọng nói của Jennifer mang theo ngái ngủ và oán trách, mở hé cửa, Fernan áy náy cười, lập tức chen vào: “Ôi, anh xin lỗi, Jennifer thân yêu của anh…”

Hai người hình như ôm hôn thân mật.

Từ góc nhìn của Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn chỉ có thể nhìn thấy lưng của Fernan và cánh cửa khoang nhanh chóng đóng lại.

Lúc này, cửa khoang số 2 của Lauren mới phát ra một tiếng cạch nhẹ, thực sự đóng lại.

Lê Tiệm Xuyên liếc nhìn cánh cửa kia, cảm thấy rnhững hành khách trong toa này quả thật vô cùng kỳ lạ như số 5 từng nói.

Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn ra ngoài là muốn tìm người chơi đã bị giết, nhưng mọi cánh cửa trong toa hạng nhất đều được đóng chặt, giống như không hề xảy ra chuyện gì cả.

Khi tới chỗ nối giữa hai toa, Lê Tiệm Xuyên thấy nam giáo viên Smith đang dựa vào tường.

“Làm một điếu không?”

Lê Tiệm Xuyên cầm một điếu xì gà khác trong tay đưa tới.

Smith hình như đang cúi đầu suy nghĩ gì đó, bị Lê Tiệm Xuyên cắt ngang nên có hơi ngạc nhiên, sau đó mới từ từ nở một nụ cười ôn hòa: “À, không cần đâu, anh Berlick. Tôi không hút thuốc.”

Smith nhìn Ninh Chuẩn, người đang quan sát các bức tranh sơn dầu một lần nữa: “Chào buổi tối, cậu Loewe.”

Ninh Chuẩn bày ra dáng vẻ cao quý và thanh lịch, lãnh đạm gật đầu: “Chào buổi tối, ngài Smith.”

Chỗ nối các toa tàu có chút chòng chành, tiếng ầm ầm cũng to hơn, nhấn chìm nhiều âm thanh rất nhỏ.

Màn đêm đen đặc và vô tận bên ngoài tàu, ánh sao xa xăm rải rác giữa những ngọn núi rọi vào cửa sổ bẩn thỉu, tôn lên ba người đàn ông đứng như tượng sáp trong bức tranh sơn dầu cũ kỹ.

Lê Tiệm Xuyên chậm rãi châm điếu xì gà, tránh mặt kính trên cửa, nghiêng người nở nụ cười: “Anh Smith, anh không đi nghỉ sớm sao?”

Nụ cười của Smith có chút lúng túng: “Thật ra tôi cũng muốn nghỉ ngơi sớm lắm, nhưng do tôi cần sử dụng WC nên chỉ có thể đợi ở đây.”

Khuôn mặt của Lê Tiệm Xuyên đúng lúc xuất hiện vẻ ngạc nhiên.

Trong khoang của toa hạng hai không có buồng vệ sinh độc lập, chỉ có chỗ nối tiếp toa hạng nhất và toa ăn là có nhà vệ sinh công cộng. Tuy nhiên, nghe đâu toa ăn uống bên kia cần được dọn dẹp nên cửa toa xe đã bị niêm phong từ lúc chiều.

Nói cách khác, mặc dù đoàn tàu của màn chơi này nhìn như rất dài, nhưng phạm vi hoạt động thực sự có lẽ chỉ có ba toa xe này.

Lê Tiệm Xuyên liếc nhìn cánh cửa WC bên cạnh, thấy đã bị khóa: “Có người à?”

Smith gật đầu, nhìn xuống chiếc đồng hồ trên cổ tay: “Ừ, lúc tôi đến đã thấy có người, có thể đã vào hơn mười lăm phút, tôi có gõ cửa nhưng không thấy ai trả lời, có lẽ là quý cô e lệ nào đó rồi. “Smith mỉm cười thấu hiểu.

“Không hẳn…”

Lê Tiệm Xuyên đến gần một chút, với khứu giác rất nhạy bén hắn ngửi thấy mùi máu tươi nhàn nhạt, hắn nghiêng tai lắng nghe, trong WC liên tục vang lên tiếng xả nước ào ào.

“Xin lỗi, bên trong có ai không?”

Hắn giơ tay gõ cửa.

Smith vội cản lại: “Anh Berlick, làm vậy không lịch sự cho lắm…”

Ninh Chuẩn đi tới, nhẹ hất cằm: “Đá đi anh.”

Lê Tiệm Xuyên không do dự đá văng cửa WC, Smith hét lên, dòng máu đen chảy ra từ dưới khe cửa.

Mái tóc dài tán loạn ở mép WC, đầu của một người phụ nữ bị nhét trong bồn cầu, soi môi đỏ thẫm, đôi mắt xinh đẹp trừng to đầy sợ hãi, nhìn thẳng về phía cửa WC.

“Ah ___ Chúa ơi!”

Smith sợ hãi lảo đảo lùi lại, va mạnh vào tường.

Con ngươi của Lê Tiệm Xuyên co lại, liếc nhìn Ninh Chuẩn, thấy lông mày của Ninh Chuẩn cũng vô thức nhíu lại ___ Sáng nay hai người vừa mới gặp qua chủ nhân của cái đầu này, nó thuộc về Raewyn, quý cô bị mất chó cưng ở khoang số 1.

Lê Tiệm Xuyên ngồi xổm xuống, quệt chút máu đưa lên mũi ngửi. Dưới ánh mắt kinh hoàng của Smith, hắn kiểm tra vết cắt trên đầu và cổ của Raewyn, bình tĩnh nói: “Thời gian tử vong nằm trong khoảng một tiếng, nhưng vượt lên trước nửa tiếng. Vết cắt không ngọt, thịt nát bươm, hung khí không sắc bén.”

Đang nói, hắn thấy Ninh Chuẩn kéo xuống một tờ giấy từ nắp bồn cầu.

Ninh Chuẩn liếc nhìn tờ giấy, đôi mắt bị nhuốm một chút ý cười nhạo lạnh lùng.

Cậu đưa tờ giấy cho Lê Tiệm Xuyên: “Pha lê* của Paul Celan… là một bài thơ rất thú vị.”

Lê Tiệm Xuyên cầm tờ giấy, thấy mặt trên có vài dòng thơ khó hiểu được viết bằng phông chữ in.

“Đừng tìm miệng em trên môi anh

đừng tìm kẻ lạ trước cánh cổng,

đừng tìm giọt lệ trong con mắt



Bảy đêm cao hơn đỏ tìm đến đỏ,

bảy con tim sâu hơn tay gõ lên cánh cổng,

bảy bông hồng muộn hơn dạt dào con suối nhỏ.

Lê Tiệm Xuyên cất tờ giấy, nhìn về phía lối đi nhỏ.

Các hành khách đã thức giấc.

Hết chương 116

*Bài thơ Cystal (Pha lê) được dịch bởi Pháp Hoan (https://phaphoan.wordpress.com/2018/01/22/pha-le-paul-celan/)
Bình Luận (0)
Comment