Trở Thành Nam Nhân Dã Man Nhất Trong Trò Chơi (Không Người Giám Thị)

Chương 118

Không một chút do dự.

Trong chớp mắt Ninh Chuẩn hét lớn một tiếng, Lê Tiệm Xuyên lấy tốc độ nhanh nhất nắm lấy tay Ninh Chuẩn, xoay người điên cuồng lao đi.

Vào khoảnh khắc xoay người này, tầm nhìn biến động cực tốt của Lê Tiệm Xuyên đã chộp được dáng vẻ của nhóm người Smith phía sau __ mặt của họ đầy hoảng sợ, trên cổ có một đường đỏ tươi như được vẽ bởi một cây cọ, từ từ lan ra.

“Chuyện gì thế!”

“Chạy cái… A! Chờ đã… Ai! Ai đang ở phía sau __!”

Smith đột nhiên ôm cổ, trên mặt hiện lên chút chật vật đau đớn, không chút do dự đẩy Jackson một cái: “Đi! Đi mau! Mau trở lại toa hạng nhất!”

Tay chân Jackson như đã mất quá nhiều sức, bị Smith đẩy một cái liền loạng choạng ngã thẳng xuống đất, bò mấy lần cũng không dậy nổi, một tay luống cuống sờ gáy như muốn phủi bay cái gì đó: “Không! Đừng! Cút ngay!”

Một nam sinh khác đã đẩy Smith và Jackson ra, loạng choạng chạy dọc theo lối đi nhỏ về phía trước.

Cậu ta vừa chạy vừa liên tục quay đầu lại, cả khuôn mặt đỏ bừng: “Không! Không có gì cả! Là ai! Ai ở phía sau…”

“Cút đi! Cút đi!”

Cậu ta tuyệt vọng vẫy tay lên không trung, như thể đang chiến đấu với một người vô hình. Tay chân cậu ta mềm nhũn chạy được một đoạn rồi giống như không còn sức lực, ánh mắt hoảng hốt dán vào cửa khoang, trực tiếp dùng vai nện mở một khoang trống.

Nhưng vào lúc cậu ta chuẩn bị bước vào trong khoang, một chùm máu lặng lẽ bắn tung tóe lên cửa sổ trong lối đi nhỏ, kèm theo đó là vụn thịt trắng đỏ chậm rãi trượt xuống.

Đèn trên lối đi vụt tắt.

Cơ thể nam sinh ngã về phía trước, gục  xuống chiếc giường đơn trong khoang, đầu rơi phịch xuống đất, lăn lông lốc trên lối đi rồi va vào giày cao gót của người phụ nữ béo, máu loãng tràn ra khắp nơi.

“Ah ah ah ah ah __!”

Tiếng hét của người phụ nữ béo xuyên qua toàn bộ cỗ xe và cũng thức tỉnh nhiều người đang đứng ở chỗ nối giữa các toa xe.

Tiếng hét hỗn loạn lần lượt vang lên, cô chị gái của cặp song sinh kéo cô em gái lên và chạy về phía toa hạng nhất. Hai nữ sinh còn lại cũng vội vàng chạy theo sau, tiếng chạy trốn hoảng loạn làm rung chuyển cỗ xe.

Toàn bộ toa hạng hai bỗng trở nên hỗn độn.

Lúc này, Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn đã đến chỗ nối giữa toa xe, nhưng hai chị em song sinh đang chạy được vài bước ở phía trước lại đột ngột dừng lại.

Hai nữ sinh không kịp đề phòng va vào cặp song sinh, cô nữ sinh Jenny nóng nảy tức giận hét lên: “Chạy đi chứ! Mấy người làm cái gì vậy!”

Cô nàng đẩy hai chị em sang một bên để chạy tiếp, nhưng vào giây tiếp theo, cô nàng lại đứng sững tại chỗ như nhìn thấy một cảnh tượng cực kỳ khó tin, kinh hoàng nhìn về phía lối đi trước mặt.

Bạn học Vivien Leigh bên cạnh hoảng sợ khóc lên: “Không… không có toa hạng nhất! Jenny!”

Jenny ngoảnh đầu lại và nhìn ra phía sau.

Lê Tiệm Xuyên nhìn theo ánh mắt của Jenny, phía sau hai người là lối đi tối om, nhưng vẫn có thể nhìn thấy hình dáng của người phụ nữ béo.

Nhưng ở phía trước của hai chị em song sinh cũng có một lối đi giống hệt như vậy, hai bên không có khoang giường nằm cao cấp, không có ghế của nhân viên trực ban __ phía trước và phía sau của chỗ nối tiếp toa xe đều là lối đi của toa hạng hai.

Toa xe hạng nhất đã tan biến vào hư không.

“Đây không phải là sự thật…”

Jenny hét lên, xách váy lao tới: “Tất cả chỉ là ảo ảnh thôi, Vivien Leigh!”

“Jenny!” Vivien Leigh muốn kéo cô nàng lại nhưng không kéo được.

Lê Tiệm Xuyên nhìn thấy vết máu đỏ trên cổ Jenny khi Jenny quay đầu lại. Lúc này, trong lúc vừa chạy vừa la hét, vết máu trên cổ Jenny nhanh chóng kéo dài, chỉ mất có hai, ba giây để quấn quanh toàn bộ cổ của cô nàng.

Một vệt sáng vỡ vụt bỗng xẹt qua bên ngoài cửa sổ đoàn tàu, bước chân chạy trốn của Jenny hơi khựng lại.

“Bịch.”

Đầu cô nàng rơi xuống không hề báo trước, như thể bị cắt rời bởi một sợi dây thép đột nhiên xuất hiện, nhưng vết cắt lại thô ráp như bị cắt bởi một con dao cùn.

“Jen, Jenny…” Vivien Leigh giống như một con mèo nhỏ đang giãy giụa vì bị người bóp chặt trong tay.

Cả người run rẩy, hai chân mềm nhũn, trực tiếp ngồi phịch xuống đất.

Smith kéo Jackson chạy theo Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn, Jackson bị va quẹt khiến cả người đầy máu, hoàn toàn sụp đổ: “Cái quái gì đang xảy ra vậy!”

“Có người! Có người ở sau lưng đang sờ vào cổ tôi!” Gương mặt Jackson như bị căng phồng trong nháy mắt, sợ hãi hét lên trong lồng ngực của Smith: “Nhưng tôi không nhìn thấy gì cả! Không chạm vào được…”

“Câm miệng!”

Lê Tiệm Xuyên đấm vào mặt Jackson.

Đầu của Jackson bị đấm lệch sang một bên, khóe miệng chảy máu, nửa khuôn mặt lập tức sưng lên, kinh hãi nhìn chằm chằm Lê Tiệm Xuyên.

Lê Tiệm Xuyên không quan tâm Jackson đang nhìn mình bằng ánh mắt gì, hắn không dùng sức khi đấm ra cú đấm này bởi vì hắn chỉ đang thử nghiệm một việc.

Quả nhiên, ngay khi Jackson bị đấm tỉnh và ngừng la hét, đường máu đang kéo dài nhanh chóng trên cổ Jackson cũng theo đó ngừng lại.

Smith đang thở hổn hển như ý thức được điều gì đó, đột nhiên cúi đầu, cũng nhìn thấy đường máu trên cổ Jackson. Anh ta kinh hãi liếc nhìn Lê Tiệm Xuyên, nhanh chóng đưa tay lên bịt miệng Jackson lại, ôm chặt lấy Jackson: “Im lặng, Jackson! Im lặng!”

Như đột nhiên phản ứng kịp, cô chị gái của cặp song sinh liền đưa tay lên che miệng cô em gái.

Hai toa xe bỗng im lặng đến lạ.

Trong ánh sáng xa xăm, ở chỗ giao nhau của những toa tàu chật hẹp và chòng chành, có vài cặp mắt đan sợ hãi nhìn nhau, truyền đạt nỗi kinh hoàng cho nhau.

Sau khoảng một phút, không có ai chết nữa, mọi người mới từ từ thở phào nhẹ nhõm và bình tĩnh lại một chút.

Nhưng sự bình tĩnh và yên tâm này chỉ kéo dài mười giây.

Trong bóng tối như vậy, người khác có thể không nhìn rõ, nhưng Lê Tiệm Xuyên, người vẫn đang chú ý đến đường máu trên cổ của những hành khách khác lại phát hiện ra đường máu không thực sự dừng lại, mà chỉ trở nên chậm hơn, chậm đến mức người ta lầm tưởng rằng nó không còn di chuyển nữa.

Lê Tiệm Xuyên liếc nhìn đường máu trên cổ Ninh Chính, chưa tới 1/5, coi như an toàn.

Ninh Chuẩn chú ý tới ánh mắt của hắn, giơ tay ra dấu, ý bảo vết đỏ trên cổ Lê Tiệm Xuyên đã dài tới một phần ba, rất nguy hiểm.

Nếu nó tiếp tục kéo dài với tốc độ như vậy thì chắc chắn sẽ còn người chết.

Phải tìm cách ngăn đường máu này lại.

Lê Tiệm Xuyên khẽ cau mày, đảo mắt quan sát lối đi của toa xe và những hành khách khác, cố gắng tìm ra quy luật của “trò chơi đổi đầu” này.

Từng đề cập đến cách đây đã lâu rằng cái chết trong trò chơi hộp ma sẽ không hoàn toàn vô lý và bừa bãi. Dù có chạm vào lá cờ kích hoạt tử vong, chỉ cần tìm ra quy luật của cuộc giết chóc này là có thể ngắt chốt giết chóc, hoặc lợi dụng nó.

Nhưng phải nói là ở hoàn cảnh hiện tại thì hơi khó tìm ra.

Vào lúc Lê Tiệm Xuyên tưởng chừng như mọi thứ trước mắt đã đi vào ngõ cụt thì tình hình lại thay đổi.

Hắn đột nhiên cảm giác được __ một đôi tay lạnh băng giống như của xác chết bóp lấy cổ hắn từ phía sau, sau đó dùng sức kéo giật lên như nhổ cà rốt.

Việc mất khả năng cảm nhận cơ thể và cảm giác đầu tách rời khỏi cơ thể ngày càng mãnh liệt, khiến Lê Tiệm Xuyên chợt có ảo giác đầu mình sẽ bị nhổ ra thật.

Phản ứng có trước ý thức, hắn ước tính vị trí của đôi tay kia, giơ tay ra sau túm lấy.

Nhưng đúng như dự đoán, hắn túm hụt.

Cảm giác lạnh băng rõ ràng trên cổ khiến hắn rất muốn sờ ra sau nhưng lại không sờ trúng bất cứ thứ gì, như thể bàn tay đó thực sự thuộc về hồn ma oán quỷ không thể bắt được.

Cảm giác bị kéo nhổ ngày càng mạnh.

Lê Tiệm Xuyên thậm chí đã nghe thấy tiếng rắc rắc xương cổ tách rời, mạch máu yếu ớt đứt đoạn, đầu và cơ thể hắn dường như chỉ còn dính lại với nhau bằng một lớp thịt mỏng, có thể bị đứt rời bất cứ lúc nào.

Tầm nhìn trước mặt hắn dần bị tắc nghẽn và mờ đi.

Lê Tiệm Xuyên lại chộp ra sau đầu vài lần, cánh tay bắt đầu không nghe theo sai khiến.

Hắn khó khăn quay đầu lại nhìn Ninh Chuẩn, phát hiện Ninh Chuẩn cũng đang túm lấy tóc phía sau của chính mình trong một tư thế kỳ quái, đường máu trên cổ cũng nhanh chóng kéo dài ra.

Như thể đã nhận ra ánh mắt của Lê Tiệm Xuyên, đôi mắt hoa đào u trầm của Ninh Chuẩn đột nhiên lệch đi, đôi con ngươi sâu thẳm và bí ẩn giống như đột nhiên nổi lên một vòng xoáy cuồn cuộn, tỏa ra hơi thở lạnh lẽo và tăm tối, giống như một cánh cửa địa ngục đột ngột mở toang, hút lấy tâm trí và hồn phách.

Lê Tiệm Xuyên lắc mạnh đầu, tầm nhìn choáng váng và mờ mịt của hắn đột nhiên trở nên cực kỳ rộng lớn và rõ ràng.

Linh hồn hắn như rời khỏi thể xác, dùng một góc khó tin bay ra ngoài, thỏa thích ngắm nhìn hai toa tàu.

Cái xác không đầu dựa vào cửa toa ăn uống, máu bắn tung tóe trong lối đi nhỏ, bóng dáng sợ hãi và cứng đờ, cái đầu ngâm trong bồn cầu __ Trong chốc lát, ánh mắt của Lê Tiệm Xuyên nhanh chóng lướt qua vô số chi tiết trong toa xe, cuối cùng dừng lại trên người phụ nữ béo ngất xỉu ngồi ở bên thành tàu.

Tim chợt nhảy loạn xạ.

Tầm nhìn của Lê Tiệm Xuyên đột nhiên tối sầm, có máu nóng từ phía trước phun lên trên mặt.

Hắn nghe thấy tiếng da thịt ở cổ nứt toác, không chút do dự, hắn ngả mạnh người về phía sau, đồng thời ấn mình và Ninh Chuẩn lên thành tàu.

Sau đầu phát ra một tiếng rầm.

Một cơn chóng mặt buồn nôn cuồn cuộn trong đầu Lê Tiệm Xuyên, nhưng cơn chóng mặt lạ lùng đó lại xua đi cơn đau ở cổ __ đôi tay vô hình quấn quanh cổ như giòi bám xương đột nhiên biến mất.

Một cảm giác ấm áp truyền đến từ xương cổ tay trong măng-sét, một ngón tay thon thả mở lòng bàn tay hắn ra và đưa lòng bàn tay vào. Bàn tay có chút cứng ngắc của Lê Tiệm Xuyên chậm rãi co lại cầm lấy bàn tay này, rồi dịch về hướng cổ tay gầy gò, cơ bắp căng cứng cũng từ từ thả lỏng.

Mùi thơm lành lạnh xẹt qua mũi, giọng nói của Ninh Chuẩn rất nhẹ: “Không nhìn thấy gì hết.”

Lê Tiệm Xuyên siết chặt cổ tay cậu: “Im lặng.”

“Không sao đâu anh.” Cuống họng Ninh Chuẩn như có máu tụ lại, khàn khàn cười, “Trời sắp sáng rồi.”

Như để xác nhận câu nói kỳ lạ của Ninh Chuẩn, một loạt tiếng bước chân phát ra từ trong bóng tối mà tầm mắt không thể xuyên qua.

Một tiếng tách vang lên.

Đèn được bật, tầm nhìn đột nhiên sáng choang.

Ánh đèn đột ngột làm cho mắt hắn khó chịu, nhưng Lê Tiệm Xuyên không nhắm mắt theo phản xạ mà thay vào đó, hắn men theo lối đi xe hơi lóa sáng nhìn về hướng phát ra tiếng bước chân.

Cửa toa ăn uống bị mở ra một cái ầm, nhân viên đoàn tàu mặc đồng phục trắng đang cầm một cuốn sổ, ngạc nhiên nhìn bọn hắn qua lối đi dài.

“Ừm… hành khách, các vị đứng ở đây… là đang xếp hàng để đi vệ sinh à?”

Nhân viên đoàn tàu đi tới với vẻ khó hiểu.

Đi được nửa đường thì nhìn thấy người phụ nữ béo nằm ngất xỉu, lập tức kêu lên, vội vàng đỡ người dậy và đưa người vào trong khoang: “Có chuyện gì vậy? Tại sao phu nhân Carrie lại đột nhiên ngất xỉu ở bên ngoài thế này?”

Nhân viên đoàn tàu nhìn nhóm người Lê Tiệm Xuyên đầy thắc mắc.

Anh ta trông bình thường, nhưng bình thường quá mức.

Khóe mắt Lê Tiệm Xuyên nhanh chóng quét qua những người xung quanh, ngoài hắn và Ninh Chuẩn ra thì hai thầy trò Smith đều kinh ngạc mở to mắt, mang theo hoang mang quái lạ, như thể vẫn chưa rõ tình hình bây giờ.

Và cặp chị em song sinh chỉ còn lại cô chị gái, cô em gái được chị ôm chặt trong lòng đã không thấy đâu nữa.

Còn cô nữ sinh tên Vivien Leigh thì thu mình vào góc tường, cả người gần như chôn vào trong đầu gối, run lẩy bẩy, hình như không muốn để ý đến những gì đang xảy ra xung quanh.

Khoảng chừng hai giây sau, Jackson là người đầu tiên phản ứng, cảm xúc trước đó bị Lê Tiệm Xuyên cưỡng ép đè xuống bùng lên trong tích tắc: “Mày là người hay ma! Mày không nhìn thấy sao! Máu! Toàn là máu! Có người chết, có người bị chặt đầu! Con mẹ nó! Mày không nhìn thấy sao! Tao sẽ kiện mày! Tao sẽ kiện bọn mày phá sản! “

“Đồ khốn nạn… khốn nạn!”

Jackson nói năng lộn xộn, giãy khỏi tay Smith chửi bới điên cuồng, tiếng mắng chửi ngập cả lối đi.

Nhân viên đoàn tàu như bị lời mắng nhiếc làm cho choáng váng, lúng túng chớp mắt rồi cười nói: “Ồ, xin hãy chờ đã… Tôi không hiểu cậu đang nói gì cả… Cậu nói, máu à? Có người bị chặt đầu sao? Tôi muốn hỏi ở đâu vậy?”

“Ở trong WC! Ở kế bên…” Khuôn mặt rít gào của Jackson chợt cứng đờ.

Trái tim Lê Tiệm Xuyên từ từ nặng trĩu.

Lối đi của toa xe được ánh đèn chiếu sáng sạch sẽ không một vết máu, cửa sổ dính máu thịt đỏ trắng cũng không có bất cứ dấu vết gì.

Nhân viên đoàn tàu nhìn Jackson một cách kỳ quái, bước tới và đẩy cánh cửa WC khép hờ ra, chỉ cho Jackson xem: “Không có gì cả, hành khách… Trò đùa này không buồn cười tí nào đâu.”

Khi nắp bồn cầu mở ra, bên trong không có cái đầu và đôi mắt dường như đã nhìn thấy điều gì đó khủng khiếp của Raewyn, cũng không có không gian đầy mùi hôi thối như bị máu gột rửa qua.

Giấy dán tường màu vàng ấm áp, bồn cầu và bồn rửa tay trắng tinh, tấm gương phản chiếu nụ cười của nhân viên đoàn tàu.

Lê Tiệm Xuyên tránh mặt gương chính diện, liếc nhìn một phòng WC hoàn toàn khác trước đó rồi nhìn qua đôi giày da trên chân nhân viên đoàn tàu.

“Không, không thể… không thể nào…” Hai mắt Jackson đỏ ngầu giống như không thể chấp nhận mọi thứ trước mắt, cậu ta nghi ngờ và sợ hãi túm lấy tóc mình, giống như bị kích thích khá mạnh.

Mặt Smith tái đi.

Thầy ta kìm chặt lấy Jackson: “Jackson, đừng nghĩ lung tung nữa, em cần nghỉ ngơi!”

Thầy ta nhìn Lê Tiệm Xuyên cầu cứu, Lê Tiệm Xuyên nhướng mi, dứt khoát dùng tay đánh cho Jackson bất tỉnh.

Smith cảm kích nhìn Lê Tiệm Xuyên, rồi kéo Jackson vào khoang.

Nhân viên đoàn tàu ngạc nhiên nhìn Lê Tiệm Xuyên, nhưng không ngăn Smith lại.

“Tôi cần biết chuyện gì đã xảy ra, thưa các hành khách,” nhân viên đoàn tàu nói.

Lê Tiệm Xuyên đưa ngón tay cái lên chầm chậm lau cổ, bật cười: “Trẻ con thích nằm mơ mấy thứ kỳ quái, không phải sao? Mộng du có thể là một căn bệnh, nhưng nhiều người không thể thoát khỏi sự kiểm soát của nó.”

Nhân viên đoàn tàu như hiểu ra: “Ồ, là thế sao, nhưng đây là một chuyện rất vất vả.”

Lê Tiệm Xuyên hờ hững nhướng mày, từ khóe mắt hắn liếc thấy ngón tay nhợt nhạt của Ninh Chuẩn giơ lên, không nhanh không chậm chỉnh lại khuy măng sét sapphire của mình.

Cậu vừa dùng ngón tay vuốt nhẹ mặt nhẵn bóng của viên đá quý, vừa nói với giọng nhẹ như khói: “Xin hỏi đêm qua anh vẫn luôn có mặt tại toa hạng nhất ư?”

Nhân viên đoàn tàu gật đầu nói, “Đó là nhiệm vụ của tôi, tôi sẽ không rời đi nếu không được phép.”

Ninh Chuẩn hơi nhướng mày: “Nhưng hình như có một đoạn thời gian không thấy anh ngồi trên cái ghế đó.”

Nhân viên đoàn tàu bình tĩnh cười nói: “Có lẽ tôi đã đến toa ăn uống lấy nước nóng. Cậu biết đấy, toa hạng nhất và hạng hai đều không có gian nước nóng.”

“Có lẽ vậy.”

Ninh Chuẩn cũng theo đó nở nụ cười, lời nói trong miệng thay đổi: “Vậy vừa rồi anh cũng đi lấy nước nóng sao? Hình như không thấy anh cầm bình nước thì phải.”

“Ồ, không.” Nhân viên đoàn tàu nói, “Trời cũng sắp sáng rồi, 5h30 sáng, tôi đi giao ban rồi định về phòng nghỉ ngơi đây.”

Lê Tiệm Xuyên chú ý tới cuốn sổ trên tay nhân viên đoàn tàu, giống như hiếu kỳ nói: “Trước khi giao ban còn phải kiểm tra lại danh sách hành khách sao?”

Nhân viên đoàn tàu nói: “Đúng vậy.”

Nói xong, nhân viên đoàn tàu lướt qua đám người Lê Tiệm Xuyên, bật đèn trong lối đi toa hạng nhất. Lối đi vốn dĩ được sao chép theo toa hạng hai và dán lại như mặt gương đã khôi phục hình dáng của toa hạng nhất dưới ánh đèn.

Giống như mọi thứ trước đây chỉ là ảo giác của bọn hắn vậy.

Lúc này, tiếng ồn ào ở chỗ nối toa tàu dường như đã đánh thức một số người. Cánh cửa khoang số 7 mở ra, phu nhân Carol ăn mặc chỉnh tề ôm con trai Marcus bước ra, thấy đám đông đang tụ tập liền giật mình khó hiểu nói: “Có chuyện gì vậy?”

Vẻ mặt của phu nhân Carol không giống như giả vờ __ dường như thực sự không biết chuyện gì đã xảy ra tối qua.

“Ơ, sao thế này?”

Phu nhân Carol nhìn thấy Vivien Leigh đang run rẩy bèn đi tới đỡ Vivien Leigh dậy: “Cô bé đáng thương, cháu đang sợ cái gì?”

“Jenny… Jenny chết rồi!” Đôi mắt run rẩy của Vivien Leigh nhấc lên khỏi mái tóc rối bù, nước mắt không ngừng trào ra.

Phu nhân Carol có vẻ sợ hãi: “Jenny là ai? Là bạn đồng hành của cháu à? Làm sao có người…”

Nhân viên đoàn tàu ở bên cạnh bất lực nói: “Hành khách, tôi mong cô hãy thận trọng trong lời nói và việc làm của mình. Không có ai thiệt mạng trên đoàn tàu này cả, về bạn đồng hành Jenny của cô, cô gái đó đã xuống tàu ở ga thành phố Dolan trước bình minh… Chúng tôi vẫn còn ghi chép đăng ký của cô ấy ở đây này.”

Để chứng minh cho lời nói của mình, nhân viên đoàn tàu đã mở cuốn sổ ra rồi đưa cho phu nhân Carol và Vivien Leigh xem.

Lê Tiệm Xuyên di chuyển từng bước nhìn lướt qua vai nhân viên đoàn tàu, cũng nhìn thấy nội dung bên trong.

Đây là sổ đăng ký hành khách.

Trên các trang trái phải được nhân viên đoàn tàu mở ra, tất cả là ghi chép về thời gian, địa điểm lên xuống tàu, và thông tin vé của các hành khách toa hạng nhất và hạng hai.

Trong đó có hai khoang 9 và 10, người ở ban đầu là bốn học sinh, hai nam hai nữ. Nhưng ở vị trí tên của Jenny đã chết và một nam sinh khác lại được thêm vào một hàng chữ: “Xuống tàu ở ga thành phố Dolan.”

Lê Tiệm Xuyên lặng lẽ nhích về trước một chút, quả nhiên nhìn thấy cái tên Raewyn ở góc trên bên phải, bên cạnh cũng có viết một hàng chữ tương tự. Nhưng ở vị trí khoang nằm đối diện khoang số 4 của cặp song sinh chỉ viết một cái tên, Ruth.

“… Những người mà mọi người đề cập tới đã xuống trạm ở thành phố Dolan, thưa các hành khách. Tôi đã tận mắt chứng kiến ​​họ rời đi, không có gì gọi là mất tích hay đã chết. Tôi không có lí do gì để lừa dối mọi người cả…”

Nhân viên đoàn tàu vẫn đang giải thích.

Lúc này, Smith đã an ủi Jackson xong bước ra khỏi khoang, nhìn về phía cô chị gái của cặp song sinh: “Quý cô này, em gái của cô đâu rồi? Cô ấy cũng xuống tàu rồi sao?”

Cô gái trẻ mặt lạnh cảnh giác nhìn Smith, lạnh lùng nói: “Tôi không có em gái, thưa ngài.”

Lê Tiệm Xuyên khựng lại, nhìn cô ta thêm vài lần.

Nhân viên đoàn tàu quay đầu lại nói: “Vâng, thưa hành khách, quý cô đây lên tàu một mình. Cô ấy không có bạn đồng hành hay chị em nào cả… Xin cho tôi nói thẳng, hình như trạng thái tinh thần của mọi người không được tốt lắm… Các vị bị ốm à?”

Câu nói sau cùng được anh ta cố gắng nói thật nhẹ, mang theo một chút dè dặt thăm dò, trong mắt cũng có một tia sáng kỳ quái.

Lê Tiệm Xuyên nhìn ra sự nghi ngờ từ biểu hiện của nhân viên đoàn tàu.

Anh ta đang nghi ngờ rằng bọn hắn là bệnh nhân tâm thần.

Khiến cho các NPC quan trọng nảy sinh nghi ngờ thù địch không hề có lợi, Lê Tiệm Xuyên lập tức điều chỉnh vẻ mặt, thản nhiên cười: “Có lẽ là do đêm qua tôi bị mất ngủ.”

Ninh Chuẩn mở miệng nói: “Bữa sáng trong toa ăn đã chuẩn bị xong chưa? Tôi và Berlick có hơi đói bụng rồi.”

Nhân viên đoàn tàu giống như đã bị đánh lạc hướng, cười nói: “Đó là đương nhiên, cậu và bạn cậu có thể đến toa ăn uống dùng bữa bất cứ lúc nào.”

Mọi thứ đêm qua dường như là do WC và toa ăn uống đưa tới. Nếu WC không có bất cứ vấn đề gì thì manh mối có thể nằm trong toa ăn uống. Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn có chung một suy nghĩ, cùng nhau sửa sang quần áo hơi xộc xệch rồi bước vào toa ăn.

Toa ăn vẫn ngăn nắp như mọi khi.

Giữa những chiếc bàn trống chỉ có một người đang ăn như hổ đói __ là Wood.

Lê Tiệm Xuyên có chút kinh ngạc, hóa ra Wood không chết.

Nhưng sau khi nghĩ lại, điều này có lẽ là bình thường. Suy cho cùng, mặc dù Wood bị cách ly nhưng chỉ cần Wood không phải là bệnh nhân tâm thần kia thì sau khi trời sáng sẽ được thả ra như thường, đồng thời quên đi những gì đã xảy ra với mình đêm qua và bị nhiễm một căn bệnh lạ.

Vì vậy, không có gì lạ khi Wood vẫn còn sống.

Nhưng Smith đi vào sau lại có vẻ hoảng sợ, mặt mày tái mét, chọn chỗ xa Wood nhất rồi ngồi xuống.

Phu nhân Carol và Marcus theo sau.

Lê Tiệm Xuyên không quan tâm đến những người khác, hắn và Ninh Chuẩn ngồi xuống cạnh cửa sổ.

Hắn quay mặt tránh cửa sổ kính, phát hiện bàn ăn hôm nay khác với hôm qua __ trên bàn có thêm một tờ báo.

“Báo sáng Dolan.” Ninh Chuẩn hơi cúi đầu, “Ngày 24 tháng 12, là hôm nay. Chắc là được đưa lên lúc dừng trạm.”

Lê Tiệm Xuyên cầm báo lên mở ra, mùi mực mới nồng nặc khuếch tán, đầu đề của tờ báo là một đoạn tin tức nổi bật đập thẳng vào tầm mắt của hắn: “Sáng ngày 24 tháng 12, nhà ga Dolan đào được bảy xác chết. Tình trạng tử vong của xác chết rất thê thảm, đầu và thân không khớp. Sau khi sát hại nạn nhân, hung thủ đã khâu đầu và thân nạn nhân trở lại, do độ phân hủy cao nên chưa thể xác định được danh tính của bảy nạn nhân… “

Hết chương 118
Bình Luận (0)
Comment