Những bức tranh theo phong cách châu Âu treo trên vách toa tàu rất trừu tượng và cổ xưa, ngón tay của Lê Tiệm Xuyên mò mẫm ở mép, cạch một tiếng, đèn sáng lên.
Trong tiếng rầm rầm nhỏ nhẹ, bầu không khí ồn ào và u ám đã bị ánh sáng màu cam làm tan biến, Lê Tiệm Xuyên cúi xuống lấy trong vali ra một cặp kính, sau khi quan sát rồi nhẹ nhàng tháo tròng kính ra.
Với cái lật tay nhanh chóng, hai tròng kính biến mất một cách ly kỳ trong lòng bàn tay hắn.
Hắn ngồi thẳng dậy, lấy súng ra đưa cho Ninh Chuẩn: “Ngọn lửa mà chúng ta khơi mào nhất định sẽ bùng cháy vào đêm nay. Giống như em đã nói, đây là cơ hội tốt nhất.”
Tiếng vang trầm ngắt quãng truyền đến từ trong lối đi nhỏ.
Tấm cửa khoang bị chấn động hơi rung lên, từng tiếng bước chân nặng nề dồn lại trong không gian chật hẹp và mờ tối.
Ninh Chuẩn hơi nhướng mắt, nhìn vu vơ về phía cửa khoang, sau đó vươn tay cầm lấy khẩu súng, giọng nói tản mạn nói: “Thompson không đề cập đến việc cách ly Smith trong bữa tối hôm nay, tâm trạng cũng không có gì thay đổi đáng kể. Điều này cho thấy suy đoán của anh đã khiến ông ta quan tâm và kích thích hơn cả chuyện cách ly.”
Cậu tùy ý áng chừng khẩu súng, thu lại cánh tay đang quấn quanh vai và cổ Lê Tiệm Xuyên, vừa nhét súng vào sau thắt lưng vừa đi giày vào.
Lê Tiệm Xuyên trầm tư vài giây, sau đó đưa áo khoác trong tay cho Ninh Chuẩn.
Trong không gian nhỏ hẹp kém riêng tư như tàu hỏa, có nhiều chuyện không thể giao tiếp rõ ràng, nguy hiểm nhất là tai vách mạch rừng. Nhưng Lê Tiệm Xuyên lại cảm thấy hơi kinh ngạc, kinh ngạc trước sự ăn ý ngày càng rõ ràng không thể nói ra giữa hắn và Ninh Chuẩn.
Kiểu ăn ý này dường như không thể dùng trời sinh một cặp hoặc sự bồi dưỡng trong trận chiến cuối cùng để giải thích.
Ghi chép và ký ức mà bản thân từng chôn giấu trong hộp ma dường như ám chỉ điều gì đó bí mật hơn.
Bình tĩnh nghĩ ngợi trong đầu, Lê Tiệm Xuyên đè xuống suy nghĩ có chút mông lung, quay sang nhướng mày với Ninh Chuẩn đã mũ áo chỉnh tề.
Ninh Chuẩn dùng tay ra hiệu, Lê Tiệm Xuyên chẳng ừ hử gì cả mà gật đầu, thuận tay đội mũ lên đầu, nâng tay đặt lên cửa khoang.
Âm thanh ken két chát chúa.
Cửa khoang mở ra, một luồng sáng hẹp và mù mịt chiếu vào.
Mọi ánh mắt trong lối đi như những mũi tên sắc bén và tối nghĩa bỗng chốc lướt về phía cánh cửa này.
Không khí ngột ngạt pha trộn với nhiều mùi ác liệt đã bắt đầu khởi động.
Khuya áo bằng gỗ sắp thẳng hàng trên áo khoác đập vào chốt cửa, Lê Tiệm Xuyên bước ra ngoài một bước, ánh mắt bình tĩnh quét qua lối đi __ nhân viên đoàn tàu Doray ở cuối lối đi không có mặt, chiếc ghế trống đã bị vài bóng dáng chen chúc trên lối đi chặn lại, ngọn đèn trên ghế hình như bị hỏng, nhấp nháy lập lòe, hạ xuống một cái bóng ảm đạm.
Trong lối đi chật hẹp này, đứng đầu là trưởng tàu Thompson.
Hai hàng lông mày đen rậm của ông ta ép tới rất thấp, ánh mắt từ đôi mắt nâu của ông ta đảo quanh người Lê Tiệm Xuyên, chưa thể hiện bất kỳ cảm xúc đặc biệt nào thì đã thu lại.
Phía sau ông ta là Lauren đang chống gậy.
Khuôn mặt Lauren không có biểu cảm nào, sườn mặt dưới ánh đèn mờ ảo giống như một bức tượng sáp sần sùi và cũ kỹ. Lauren có hơi quá bình tĩnh, cứ như thể người bị chĩa mũi dùi và vạch trần thân phận tại bữa tối cách đây vài phút không phải là ông ta vậy.
Khi cảm được cái liếc mắt của Lê Tiệm Xuyên, ông ta khẽ nghiêng đầu, trong mắt lộ ra vẻ lạnh lùng và u ám.
Ngoài hai người này, cô chị gái sinh đôi Lilith cũng xuất hiện ở lối đi, mái tóc dài xõa trên vai có chút rối bù, sắc mặt tái nhợt, cúi đầu không nhìn ai.
Ba người xuất hiện trong lối đi không nằm ngoài dự đoán của Lê Tiệm Xuyên.
Chín người chơi, hai người đã chết. Tính luôn hắn và Ninh Chuẩn, Lauren và cặp song sinh thì đã là năm người. Mặc dù phạm vi tồn tại của hai người còn lại đã giảm đi rất nhiều, nhưng bọn họ vẫn chưa đến mức phải tự lộ diện, cho nên tiếp tục ẩn náu không xuất hiện, nghêu cò tranh nhau; ngư ông đắc lợi là lựa chọn bình thường.
Chỉ là, Lê Tiệm Xuyên không cho rằng hai người còn lại thực sự là những người giỏi kiềm nén.
Những người cần xuất hiện đã xuất hiện, nhưng trưởng tàu Thompson lại có vẻ do dự.
Đôi mắt dưới vành nón của hắn liếc về phía vách lối đi, để cho bầu không khí kỳ quái này lan tràn trong lối đi một lúc rồi mới từ từ bước tới trước cửa khoang số 4.
Ông ta hơi cúi đầu xuống, nói với Lilith đang đứng trước cửa: “Quý cô Lilith, chúng tôi cần kiểm tra khoang của cô, hi vọng cô có thể hợp tác.”
Lilith ngẩng đầu lên khỏi bóng tối rải rác, ánh mắt lạnh lùng: “Ông trưởng tàu, ông có quyền hạn như vậy sao?”
“Vì có hành khách tố cáo…” Thompson nói.
Lilith bật ra một tiếng giễu cợt: “Tố cáo mà không có bằng chứng! Tôi không tin vào bất kỳ suy đoán nào cả, ông Thompson… Đây là khoang của tôi, và tôi có quyền không cho bất cứ ai đi vào.”
Thompson có vẻ không hiểu vì sao Lilith lại từ chối.
Nhìn từ góc độ người thuyết minh của ông ta, những người sẵn sàng chủ động xuất hiện tại lối đi lúc này đã có thể được xác định là người đến từ bên ngoài. Nếu danh tính được xác nhận thì có một số suy đoán không thể hoàn toàn được coi là suy đoán chủ quan. Nếu Lilith chịu lộ diện thì có nghĩa đã thừa nhận ở mức độ nhất định, giấu đầu hở đuôi thế này có vẻ hơi kỳ lạ.
“Chuyện đúng như cô đã nói, cô Lilith.”
Thompson cau mày: “Nhưng chúng tôi đã chuẩn bị khoang giường nằm mới cho phu nhân Jennifer. Ít nhất cô nên đưa phu nhân Jennifer về lại khoang của bà ấy.”
Lilith không chịu thua và nói một cách lạnh lùng: “Jennifer vẫn còn rất sợ hãi, bà ấy cần tôi bầu bạn!”
“Chúng tôi có nhân viên nữ có thể chăm sóc cho phu nhân Jennifer…”
Lê Tiệm Xuyên nghe hai người nói qua nói lại, liếc mắt với Ninh Chuẩn đã đi ra ngoài, sau đó, khi mọi người còn chưa kịp phản ứng đã vọt tới, nhanh nhẹn xoay người rồi trực tiếp đá văng cửa khoang số 4.
Trong lúc đá cửa, Lê Tiệm Xuyên cảm nhận rõ rệt rằng cửa khoang số 4 không đóng bình thường mà bị khóa từ bên trong.
Sức mạnh của cú đá này lớn đến mức làm cả toa tàu hơi lắc lư.
Thompson trước cửa đột nhiên lùi lại một bước, Lilith trợn to hai mắt tức giận, hét to: “Anh làm cái gì đó!”
Lê Tiệm Xuyên không cần biết Lilith đang kêu la cái gì, sau khi cửa khoang bị đá ra, hắn lập tức ấn tay lên khung cửa, lao vào trong khoang —
Thật bất ngờ.
Khoang số 4 không có một bóng người.
Trong khoang không mở đèn, ánh đèn vàng mờ ảo trên lối đi xuyên qua vài cái bóng cao, chiếu vào không gian nhỏ bé này, lờ mờ lay động rọi sáng gương trang điểm bên bàn. Cái ghế lặng lẽ dựa vào chân giường, đệm chăn có hơi xộc xệch, một chiếc áo khoác nữ treo bên cạnh rèm cửa sổ, vài bóng đen lờ mờ lơ lửng.
Đường nhìn của Lê Tiệm Xuyên quét qua tất cả các góc như ra-đa khi vừa vọt vào trong khoang, nhưng cái khoang này trông không có gì bất thường.
Và đây vừa vặn là điểm bất thường lớn nhất của nó.
Trưởng tàu Thompson cũng đã bình phục sau một lúc bối rối, bước nhanh đến, kiềm chế cơn giận nói: “Ngài Berlick, hành vi này của ngài sẽ gây ảnh hưởng lớn đến đoàn tàu __ Có chuyện gì vậy?”
“Người đâu rồi?”
Đôi lông mày đậm của Thompson nhíu chặt vào nhau, khuôn mặt cứng ngắc bể dâu của ông ta có chút tức giận và lo lắng kỳ lạ dưới ánh sáng của đoàn tàu hơi rung rinh: “Phu nhân Jennifer đâu rồi?”
“Quý cô Lilith, phu nhân Jennifer ở cùng với cô mà… quý cô Lilith?”
Giọng Thompson đột ngột thay đổi.
Lông mày Lê Tiệm Xuyên giật giật, mơ hồ cảm nhận được điều gì đó.
Hắn đứng trong cửa khoang, nghiêng đầu nhìn về phía sau, trong tầm nhìn của hắn, trong lối đi nhỏ mới vừa chen chúc vài bóng người chẳng biết đã trở nên trống rỗng từ lúc nào, không có bất kỳ ai đang đứng tại đó.
Toàn bộ không gian giống như bị đột ngột tháo nước, chỉ còn lại ánh đèn mờ ảo, hắn và Thompson.
Phịch một tiếng, chiếc áo khoác nữ treo bên cửa sổ đã rơi xuống đất do đoàn tàu rung chuyển.
Giống như đột nhiên chạm vào công tắc nào đó.
Trong không khí bay bổng vô số chìm nổi, trưởng tàu Thompson thôi tìm kiếm, đứng ở bên cửa, vẻ mặt chuyển từ nghi ngờ kinh ngạc sang ngưng đọng.
Bắp thịt trên cánh tay ông ta hơi căng lên, hai mắt nhướng lên dò hỏi nhìn về phía Lê Tiệm Xuyên, một luồng khí trắng nặng nề phả ra từ trong mũi: “Ngài Berlick, nếu đây cũng là trò lừa bịp của ngài…”
“Tôi có thể đảm bảo chuyện này không liên quan gì đến tôi cả, ông trưởng tàu.”
Lê Tiệm Xuyên từ từ thở ra, liếc nhìn mặt đất trên lối đi nơi Ninh Chuẩn vốn đang đứng, sau đó lặng lẽ nhìn dưới chân Thompson, hai mắt nheo lại, giơ tay bật đèn trong khoang số 4.
Như thể hoàn toàn không bị cảnh tượng trước mắt ảnh hưởng, hắn bắt đầu kiểm tra bên trong khoang.
Ánh mắt của Thompson lóe sáng, lạnh lùng nhìn chằm chằm bóng lưng Lê Tiệm Xuyên, nói: “Nhưng trông ngài chả có gì ngạc nhiên với mọi chuyện đang diễn ra trước mặt cả, ngài Berlick.”
Tự nhiên vươn tay úp cái gương trên mặt bàn xuống, Lê Tiệm Xuyên cầm một tờ báo lên bắt đầu xem xét.
Hắn hơi quay đầu lại, nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối của ánh đèn, thản nhiên liếc nhìn Thompson: “Trông ông cũng đâu ngạc nhiên lắm, ông trưởng tàu. So với ngạc nhiên và bất ngờ thì cảm xúc của ông là sợ hãi và tức giận nhiều hơn __ Ông tức giận vì điều gì? __ Ông đã lường trước cảnh tượng như thế này nhưng không ngờ nó lại xuất hiện vào lúc này, phải không?”
Thompson sắc mắt lạnh băng, cơ má co giật mất tự nhiên: “Ngài Berlick, đây không phải là bữa tối để ngài có thể nói lung tung.”
“Người thuyết minh có thể tăng thêm quấy nhiễu, nhưng không thể phủ nhận sự thật.”
Lê Tiệm Xuyên từ từ gấp tờ báo lại, nhìn chằm chằm vào vẻ mặt của Thompson, “Vì vậy ông không thể phủ nhận một vài lời nói lung tung của tôi __ Ông trưởng tàu, mùa đông năm ngoái, ông là nhân viên phục vụ của đoàn tàu Silence, đến tột cùng ông đã có những trải nghiệm gì vậy?”
Đồng tử nâu của Thompson hơi co lại.
Ông ta và Lê Tiệm Xuyên nhìn nhau khoảng ba bốn giây rồi khóe miệng mới chậm rãi thả lỏng.
Như để che giấu sự xúc động, ông ta đưa một tay lên đè lại mũ. Hành động này khiến nửa khuôn mặt ông ta chìm trong bóng tối của bàn tay, nhìn không rõ lắm.
Nhưng đôi môi sắc bén như lưỡi kiếm của ông ta lại lộ ra dưới ánh đèn, như thể khó khăn hồi tưởng lại mà khẽ nhúc nhích.
“Tôi không biết ngài muốn nói gì, ngài Berlick. Năm ngoái cũng chỉ là một vài thứ quen thuộc…”
Câu chữ mơ hồ, nhỏ yếu ngâm qua bông vải ẩm ướt được nặn ra từ cổ họng của ông ta.
Lê Tiệm Xuyên nhìn chăm chăm vào vùng tối dưới lòng bàn tay của ông ta, chậm rãi đi về phía trước nửa bước, bàn tay cầm báo hơi cuộn lại.
“Thứ quen thuộc…”
Lê Tiệm Xuyên trầm giọng: “Là cái gì? Là một con quái vật khác trên chuyến tàu này, hay là một câu chuyện bịp bợm đầy cũ rích?”
Thompson đột ngột ngẩng đầu.
Gần như cùng lúc.
Một tiếng xé giấy rất nhẹ vang lên bên tai, một điểm sáng chói lóa xuyên qua mắt, một tia sắc lạnh lướt qua cổ họng.
Thompson lùi về phía sau nửa bước, bàn tay đặt trên vành nón lật lại, một làn máu phún ra.
Bàn tay của ông ta như bị không khí sắc bén đoạt lấy, tước mất nửa bên mà không hề báo trước. Ba ngón tay còn lại co giật trông giống như rễ cây nhuốm máu, nắm chắc mảnh giấy báo sắp đâm vào nhãn cầu __ đầu tờ báo có một chỗ rách, trong chỗ rách là tròng kính rướm máu.
Những giọt máu tròn trịa trượt trên mép tròng kính, nhỏ xuống bề mặt của đôi ủng da.
Lê Tiệm Xuyên rũ mắt xuống liếc nhìn đôi ủng sáng bóng của mình, đường nhìn thu về xẹt qua khẩu súng chỉa vào trước ngực.
Mùi máu lo lắng và nguy hiểm tràn ngập trong không khí.
“Berlick, cậu nghĩ tròng kính của cậu nhanh hơn hay là đạn của tôi nhanh hơn?” Khuôn mặt nghiêm nghị của Thompson toát lên vẻ lạnh lùng u ám.
Cổ ông ta hơi ngửa, vị trí cổ họng có một đường máu rất mỏng, thiếu chút nữa là có thể cắt đứt hoàn toàn cổ họng của ông ta. Giọng ông ta rót đầy máu và khản đặc do cổ họng bị cắt, cổ áo đồng phục trắng bị máu thấm ướt. Nhưng lúc này ông ta đang cầm súng trong tay, không hề hoảng sợ chút nào.
“Là ông do dự, Lauren.” Lê Tiệm Xuyên nói.
“Nếu như ông không do dự thì tròng kính của tôi chắc chắn không nhanh hơn viên đạn của ông. Nhưng ông do dự, ông muốn lấy tin tức về một con quái vật khác hoặc một câu chuyện khác từ trong miệng của tôi.”
Lê Tiệm Xuyên nhếch môi cười thản nhiên: “Nhưng tiếc thay, đây chỉ là những lời nói dối do tôi bịa ra. Điều tôi muốn chính là sự do dự bây giờ của ông. Bởi vì đạn sẽ không do dự, nhưng con người làm chủ được đạn sẽ.”
Thompson, hay phải nói là Lauren lập tức nhận ra điều gì đó trong lời nói của Lê Tiệm Xuyên, bàn tay cầm súng nhanh chóng di chuyển và định bóp cò, nhưng trong nháy mắt này, ngón tay của ông ta mất đi cảm giác __ bàn tay cầm súng và súng đồng thời rơi xuống đất.
“Đoàng — bang!”
Viên đạn bắn ra bay lệch đi sượt qua cánh tay của Lê Tiệm Xuyên và bắn thủng cửa kính của cỗ xe.
Gió đông lạnh giá ngoài xe ùa vào, rèm cửa đỏ tươi dập dềnh điên cuồng như những cánh bướm nhuốm máu.
“Đa số kính mắt sẽ có hai tròng kính.”
Tròng kính thứ hai với các cạnh được mài rất sắc ôm vào ống tay áo của Lê Tiệm Xuyên.
Lauren ôm lấy bàn tay trái đã bị đứt lìa, máu phún ra từ cổ tay bắn lên gò má ông ta, ông ta bỗng nhào người tránh, đèn trong toa xe rung chuyển dữ dội.
Bàn tay chộp tới của Lê Tiệm Xuyên chộp vào khoảng không.
Cùng lúc đó, một cơn ớn lạnh đột nhiên dâng lên sau đầu, hắn quay người lại, cây gậy ba-toong gắn dao găm lướt qua vai.
Bàn tay chỉ còn lại ba ngón cầm gậy, Lauren vẫn duy trì dáng vẻ của trưởng tàu Thompson, chẳng biết đã vòng ra phía sau Lê Tiệm Xuyên từ lúc nào.
Ông ta cố gắng cướp lấy cây súng bên chân Lê Tiệm Xuyên.
Lê Tiệm Xuyên nhận ra ý đồ của ông ta, đôi ủng da nghiền mạnh, nòng súng bị lực lượng vượt quá người thường trực tiếp bẻ cong. Cùng lúc đó, bàn tay linh hoạt chuyển động, tròng kính lướt qua, Lauren trong chớp mắt không thể né tránh liền bị tước mất một lỗ tai.
“Berlick!”
Một nửa mặt của Lauren bị máu bao phủ, ông ta gần như bị Lê Tiệm Xuyên làm cho cả người bị thương đổ máu chỉ vài phút giao thủ.
Ông ta nhìn chằm chằm Lê Tiệm Xuyên một cách lạnh lùng và tức giận, lưng nện mạnh vào cửa khoang.
Ngọn đèn nhỏ màu cam trên đỉnh hộp bùng lên ánh sáng lập lòe vô chừng.
Lauren cong lưng rồi đột nhiên bùng phát một luồng sức mạnh, lập tức tránh được sự trấn áp của Lê Tiệm Xuyên, đụng vỡ cửa khoang, muốn chạy ra ngoài.
Trong khoảnh khắc cửa khoang bị đụng mở hoàn toàn, khuôn mặt nhợt nhạt và u ám của Jennifer đột ngột xuất hiện trong bóng tối ngoài cửa.
Cô ta toát ra một luồng khí kinh khủng giống như ma quỷ, nở nụ cười kỳ dị, giơ dao găm trong tay về phía Lê Tiệm Xuyên.
“Jennifer, giết hắn!” Lauren la lên.
Cái bóng của Jennifer chắn trước mặt Lauren.
Bước chân của Lauren dừng lại, nhìn vào nắm đấm đẫm máu và tròng kính đầy máu của Lê Tiệm Xuyên, trên mặt bùng lên một sự căm thù mãnh liệt.
Đèn trong khoang chợt phát nổ, mảnh thủy tinh bắn tung tóe.
Lê Tiệm Xuyên bị ánh sáng làm chói mắt, vô thức nheo mắt lại.
Máu làm ngạt mũi hắn, khuôn mặt giống như xác chết của Jennifer gần trong tầm tay, hắn gần như không thể kiểm soát được nắm đấm của mình mà đập cho khuôn mặt này nát nhừ.
Nhưng khi tròng kính sắp sửa cắt đứt khuôn mặt này, ngón tay vẫn đang ổn định của hắn dừng lại ở phía trước.
Hai ngón tay đỏ như máu của hắn huơ huơ trước mắt Jennifer rồi chỉ xuống dưới: “Cái bóng và vị trí. Ngoài ra, mùi máu của cô khác với mùi máu của tôi.”
Mặt Lauren đột ngột thay đổi.
Đúng lúc này, một tiếng búng tay lanh lảnh như truyền đến từ nơi xa xôi.
Tách, vang dội ở trong đầu.
Lê Tiệm Xuyên chỉ cảm thấy làn sương mù dày đặc không dễ phát giác bao phủ đầu mình phút chốc đã bị hút sạch theo tiếng búng tay này __ Khung cảnh trước mặt hơi méo mó, từng luồng không khí kỳ lạ biến hóa nhanh chóng, giống như bị đánh nát cách một lớp kính.
Đôi mắt trống rỗng hiểm độc của Jennifer đã được thay bằng đôi mắt hoa đào quen thuộc.
Mãi một lúc sau, Lê Tiệm Xuyên mới cảm thấy tay trái đau nhức không chịu nổi.
Cơ tay của hắn co giật bởi vì toàn bộ lòng bàn tay đã bị tước mất, cổ tay lòi ra một đoạn xương trắng.
“… Chết tiệt.”
Một chút mồ hôi rịn ra từ chóp mũi của Lê Tiệm Xuyên, hắn khẽ mắng, tháo khăn quàng cổ xuống nhanh chóng băng bó tay trái, đồng thời liếc nhìn cảnh tượng trước mặt __ Ninh Chuẩn cầm súng chĩa vào đầu Lauren, đôi mắt hoa đào nheo lại như chìm nổi chút màu sắc bí ẩn, đang đối mắt với Lilith tựa ở trong góc.
Trưởng tàu Thompson chẳng thấy đâu.
Trong khoang số 4, cô em gái Lily co rúc ở trên giường, đang ôm lấy cơ thể tím tái và sưng phồng của Jennifer, kinh hãi thờ ơ trừng mắt nhìn bốn người đang giằng co ở bên cửa.
So với toàn bộ bàn tay trái đã bị tước mất của Lê Tiệm Xuyên, bàn tay phải của Lauren cũng đã mất tăm, ngón tay còn sót lại co giật, rỉ máu tí tách.
Chỉ dùng hai ba giây quấn lại tay trái, Lê Tiệm Xuyên nâng mắt quét một vòng xung quanh, sau đó chậm rãi nhướng mày: “Xem ra ảo giác này đã kết thúc.”
Nghe những lời đó, Lauren chuyển mắt nhìn Lê Tiệm Xuyên, sau đó thờ ơ dời đi, cố định trên mặt Ninh Chuẩn.
Trên gương mặt thuộc về quý ông từng trải tràn đầy tìm tòi, hỏi: “Đây là đồng thuật sao? Đây không phải là lần đầu tiên tôi nghe nói tới năng lực đặc biệt này.”
“Nhưng nó không nên thuộc về con người.”
Ánh mắt của Lauren róc trên mặt Ninh Chuẩn như muốn nhìn thấy thứ gì đó qua đôi mắt hoa đào khó lường kia: “Tôi nghe nói trong truyền thuyết nó chỉ thuộc về quái vật. Cậu có phải là loại quái vật đó không, Loewe?”
Ninh Chuẩn phớt lờ Lauren.
Cậu chớp mắt với Lilith, đôi mắt vốn đờ đẫn của Lilith đột nhiên bừng lên ánh sáng lạ thường.
Bàn tay đang cầm con dao gọt hoa quả của Lilith đột nhiên nhấc lên rồi rạch vào cổ mình __ máu tanh nồng nặc lập tức phún ra, bắn tung tóe vào mặt Lauren ở gần nhất.
Sắc mặt Lauren ngay lập tức trầm xuống, nhưng không giơ tay lau đi vết máu trên mặt.
“A __!”
Lily trên giường hét lên một tiếng ngắn đầy sợ hãi, ôm chặt lấy cơ thể Jennifer.
Mái tóc dài nhuốm máu của Jennifer quấn quanh cổ Lily, trông cực kỳ đáng sợ trong làn máu mờ ảo.
Ninh Chuẩn nhìn tay trái của Lê Tiệm Xuyên.
Lê Tiệm Xuyên tiến lại gần, lau đi vết máu loang lổ trên mặt Ninh Chuẩn rồi thì thầm: “Đứt tay đứt chân ở đây không phải chuyện gì lớn. Đứt một tay đổi một manh mối là buôn bán có lời.”
Đuôi mắt nhướng lên, Ninh Chuẩn nhìn Lê Tiệm Xuyên.
Ngón cái của Lê Tiệm Xuyên quệt ra chút sắc máu diễm lệ trên đuôi mắt của tiến sĩ Ninh, theo sóng mắt dập dềnh hiện ra vài phần xinh đẹp rung động lòng người.
Trong thoáng chốc, một sự sống động đẫm máu và tàn nhẫn từ từ sống lại trên gương mặt tuấn mỹ tái nhợt này, nhưng chưa kịp nhìn kỹ thì màu sắc kỳ lạ và bí ẩn kia đột nhiên biến mất không còn tăm hơi.
Ninh Chuẩn nhắm mắt lại, thả lỏng đôi lông mày hơi cau lại: “Năng lực đặc biệt của Lilith không phải là sao chép giống như gương mà là tạo ra ảo giác quy mô nhỏ trong thời gian ngắn.”
Lê Tiệm Xuyên liếc nhìn Lauren, người đang bị chĩa súng, gật đầu nói: “Cô ta có năng lực rất mạnh, song hạn chế rất lớn. Khi tôi mở cánh cửa của khoang số 4, có lẽ cũng đã bước vào ảo giác do cô ta tạo ra. Nhưng cô ta chỉ có thể ảnh hưởng đến nhận thức của tôi, chứ không thể thay đổi cái bóng và vị trí.”
Ánh mắt cố định trên mặt Ninh Chuẩn của Lauren chợt nhoáng lên, nhìn về phía Lê Tiệm Xuyên: “Đó là cách cậu đoán ra tôi không phải là Thompson ư, Berlick?”
“Thật ra tôi đã quan sát bóng của các người rất lâu.”
Lê Tiệm Xuyên dùng tay phải lấy ra một điếu thuốc rồi châm lửa, “Vị trí mà ông xuất hiện không phải là chỗ Thompson đã đứng trước đó. Ông cố tình tránh cái bóng do ánh sáng vạch ra __ nhưng ông vẫn bước đến dưới ánh đèn khi tôi dụ ông làm điều đó, để lộ ra cái bóng hơi béo không thuộc về Thompson — Tôi nghĩ, nếu như vừa nãy tôi thực sự giết ông hoặc là giết Jennifer trong ảo ảnh, thì thứ mà tròng kính cắt đứt sẽ chỉ cổ họng của tôi.”
“Ảo giác là không có quy luật, nhưng ảo giác của Lilith còn lâu mới không có kẽ hở.” Lê Tiệm Xuyên rít một hơi thuốc, mùi cay nồng tràn ngập khắp ngực và phổi.
Lauren gật đầu đồng ý, không hề hoảng loạn khi đối mặt với họng súng của Ninh Chuẩn: “Cậu rất thông minh, Berlick. Điều khiến tôi tán thưởng nhất là cậu đủ tàn nhẫn với chính mình. Thực ra cậu có thể trực tiếp giết tôi ngay từ lần ra tay đầu tiên, nhưng cậu chỉ chém đứt bàn tay của tôi.”
“Tôi đã bị lừa.”
Ánh mắt của ông ta lộ ra vài phần tiếc nuối: “Nếu tôi sẵn sàng hi sinh bàn tay thứ hai của mình thay vì để cậu tự chặt đứt tay trái của chính cậu trong lần tấn công thứ hai, thì có lẽ cậu đã không thể xác nhận nguồn gốc của ảo giác này từ nhận biết về máu dễ dàng như vậy.”
“Tuy nhiên, hiện tại các người đừng tưởng rằng có thể giết tôi đơn giản như vậy.”
Lauren nheo mắt cười không chút sợ hãi: “Giết người cũng chuyện cần có kế hoạch đấy, hai vị.”
Lê Tiệm Xuyên nhận thấy sự thay đổi trong thái độ của Lauren.
Trước khi Ninh Chuẩn thôi miên và giết chết Lilith, Lauren vẫn đang cảnh giác cao độ đối diện với khẩu súng trên tay Ninh Chuẩn, nhưng ngay sau khi Lilith chết, bất kể Lauren che giấu như thế nào, Lê Tiệm Xuyên vẫn nhận ra sự biến hóa của Lauren.
Ông ta thở phào nhẹ nhõm.
Ông ta nghĩ mình sẽ không chết.
Lauren cười khiêu khích nhìn Ninh Chuẩn: “Nào, bắn thử xem viên đạn của cậu có thể giết chết tôi không. Nếu không, tôi sẽ là quỷ dữ báo thù đáng sợ nhất trong địa ngục.”
“Các cậu chọn chọc tức tôi, tức là chọn chọc tức ‘nó’ __ sẽ phải trả cái giá rất lớn đó, hai vị.” Lauren hất cằm lên không chút sợ hãi, khóe mắt liếc nhìn đầu cùng của lối đi nhỏ.
Không khí tĩnh lặng.
Ninh Chuẩn dùng ngón tay đeo găng trắng móc vào cò súng, viên đá quý phức tạp trước ngực phản chiếu ánh đèn dao động.
Cậu nhìn lướt qua mấy bức tranh treo trên thành tàu, sau đó nhìn Lauren một lúc, rồi chậm rãi cười, “Đây là suy đoán của ông về số người chết đêm nay sao?”
“Tiếc quá đi, không giống với đáp án chính xác rồi.”
Ninh Chuẩn thôi cười, trực tiếp bóp cò.
Viên đạn bắn ra, xuyên qua mi tâm của Lauren.
Biểu cảm không thể tin được của Lauren vẫn còn hiện diện trên khuôn mặt già nua, nhưng cả người bị sức mạnh của viên đạn đẩy lùi về phía sau, lảo đảo ngã vào vách lối đi, trượt ra một vết máu.
“Ghost giết Mana… Ghost giết RedX!”
“Double kill!” (Song sát!)
Hết chương 122