Trở Thành Nam Nhân Dã Man Nhất Trong Trò Chơi (Không Người Giám Thị)

Chương 133

Một vài bóng khẳng khiu đậm nhạt khác nhau xếp chồng lên nhau trong tấm kính hình chữ nhật.

Ngọn đèn nhỏ màu cam trên nóc toa ăn bỗng sáng lên, nhồi đầy ánh sáng vào không gian vốn tối tăm này.

Marcus ngồi ngay ngắn như một người chủ trì bé con chào đón khánh khứa, cúi đầu chăm chú chỉnh lại khăn quàng cổ, đưa mắt từ trên người Lê Tiệm Xuyên sang phía cửa toa ăn, nghi hoặc nói: “Vị phu nhân kia cũng là bạn đồng hành của các người hả? Đây quả là một điều kỳ diệu, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình đang sống trong thế giới hư cấu cả, ngài Berlick.”

Tay nắm cửa của toa ăn chậm rãi xoay tròn dưới sự quan sát của nó.

“Tôi thích chơi trò chơi lắm.”

Marcus vẫn đang khẽ nói, “Ông Wood nói các người tới nơi này cũng là một trò chơi, tựa như trò chơi nhập vai qua màn. Nhưng tôi rất tò mò, ngài Berlick, các người dùng cái gì để phân biệt thực tế với trò chơi vậy? Có bao giờ các người nghĩ tới có thể các người ở nơi này mới là thật không?”

“Mọi thứ bên ngoài có thể mới là một trò chơi. Một trò chơi nhập vai qua màn như ông Wood đã nói.”

Lê Tiệm Xuyên chợt ngước mắt lên.

Chiếc cằm nhỏ của Marcus nhô ra khỏi khăn quàng cổ, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đơn thuần và tò mò. Mái tóc dài quá trán bị ánh sáng cắt thành những cái bóng dài mỏng, giống như những con rắn đang bò trên khuôn mặt nhỏ nhắn, nhợt nhạt và non nớt.

Cửa toa ăn cọt kẹt mở ra, phía sau có tiếng bước chân đi vào trong toa ăn.

“Ớ, xem ra tối nay không có chuyện gì xảy ra hết.”

Một cái bóng cao to lay động dưới ánh đèn, Wood khoác bừa áo ngủ, mặt đỏ bừng vì rượu, lạnh lùng nghiền ngẫm liếc nhìn Lê Tiệm Xuyên, che giấu một chút cáu kỉnh và ác ý vô hình, thờ ơ ngồi xuống cạnh Marcus.

Sau lưng ông ta, Smith bước vào cùng Vivien Leigh.

Vivien Leigh cúi thấp đầu, để cho tóc che lại mặt mình.

Smith ở phía trước, quần áo chỉnh tề, không nhìn thấy hai nam cảnh sát phụ trách ở chung với thầy ta, vừa vào cửa, ánh mắt của Smith liền khóa chặt Marcus, có một tia hứng thú không thể phân biệt được ẩn trong mắt thầy ta.

Thầy ta chọn ngồi xuống cái bàn xéo đối diện Marcus, tiện tay đẩy kính mắt một cái, mặt nhã nhặn cười dịu dàng: “Thật đáng tiếc, Marcus, đợt trị liệu của cháu rõ ràng vẫn chưa kết thúc.”

Hình như thầy ta làm Marcus cảm thấy sợ hãi.

Marcus dựa sát vào lưng ghế, thân thể nhỏ bé bị Wood chặn gần hết, sườn mặt duy nhất lộ ra ngoài lộ ra vẻ lạnh lùng ác liệt: “Tôi nghĩ tôi vẫn còn nhát gan lắm, bác sĩ. Nếu không thì chú đã chết vào tối hôm qua rồi, nhưng giờ có lẽ vẫn chưa muộn lắm.”

“Tôi đoán được đó là cháu, Marcus.” Smith nhấc chân lên, vui vẻ mỉm cười, “Tôi cũng muốn gặp cháu tối qua lắm, nhưng cháu cứ tránh mặt tôi. Mấy kẻ đó đã chết rồi, không cần thiết phải tránh tôi nữa, không phải sao?”

“Hơn nữa, đêm nay cháu…”

Smith hơi nghiêng người về phía trước, “Hẳn là vẫn không có năng lực giết tôi, đúng chứ?”

Giọng nói vừa phát ra, ánh đèn trong toa ăn đột nhiên kêu rẹt rẹt, nhấp nháy như đoản mạch rồi tối sầm, đột nhiên nhuộm lên màu sắc ảm đạm và kinh khủng cho toa ăn vốn dĩ ảm đạm như một bức tranh sơn dầu.

Nhưng mọi người trong xe ăn đều coi như không nhìn thấy.

Ánh sáng và bóng tối lóa mắt và âm trầm đan xen trên khuôn mặt của vài người.

Những ngón tay trên đầu gối của Marcus búng ra theo biến hóa của ánh sáng và bóng tối, cơ thể của Marcus vô thức đứng lên trong bóng tối.

Nhưng chưa kịp làm gì thì đã bị một giọng nói trong lạnh khoan thai tới chậm cắt đứt đoạn tiếp theo: “Nếu câu trả lời vẫn chưa được xác nhận thì có lẽ thầy có thể thực sự đạt được mục đích của mình đấy, thầy Smith.”

Hương tối mát lạnh bay lơ lửng bên người.

Lê Tiệm Xuyên liếc ngang, thấy những chiếc khuy măng sét hồng ngọc tuyệt đẹp của Ninh Chuẩn lướt qua tầm mắt mình, rực rỡ quyến rũ trong ánh sáng mờ ảo.

“Khán giả đã đến đông đủ, cậu thám tử.”

Ninh Chuẩn ngồi xuống, mím môi cười tinh nghịch, đặt hai món đồ ở trước mặt Lê Tiệm Xuyên, xưng hô giữa miệng lịch sự rõ ràng, mang theo chút trầm thấp mờ ám.

Trên bàn có thêm hai món đồ, một là thiệp cưới màu đỏ sậm, thứ còn lại là tờ hướng dẫn đi tàu cũ kỹ ố vàng.

Lê Tiệm Xuyên đoán đây hẳn là manh mối mà phu nhân Penny đã hứa trong bữa tối vừa rồi.

Rõ ràng là bất kể như thế nào, phu nhân Penny vẫn có ý định tùy tiện đến cùng, cho dù tối nay có giải được bí ẩn thì bà ta cũng không có ý định xuất hiện.

Cách làm này là khá thông minh.

Bà ta vẫn đang trong giai đoạn đề phòng và thăm dò đối với hắn và Ninh Chuẩn, tín nhiệm không vững, lại không có tự tin của Wood, hấp tấp xuất hiện mới là ngu dại.

Có vài sự chú ý như có như không tụ đến quanh người.

Đối đầu với từng ánh mắt âm lãnh đánh giá, Lê Tiệm Xuyên cầm lên hai món đồ kia lên xem.

Thiệp mời đám cưới được một người bạn ở Đông Á gửi đến cho phu nhân Penny với hi vọng bà ta có thể ngồi chuyến tàu Silence này để đến dự lễ cưới của họ.

Ở góc sau của thiệp mời có một dòng chữ viết tay ngoáy nhỏ, có vẻ như được viết trong tâm trạng hỗn loạn.

Nội dung của dòng chữ viết tay là: “Tôi đã nhìn thấy những khuôn mặt và những thứ quen thuộc đó! Tôi nghi ngờ tôi đã trở về quá khứ… Không! Tôi điên rồi!”

Dòng mực này vẫn còn mới, có lẽ được viết bởi phu nhân Penny thật.

Về phần hướng dẫn đi tàu, nó gần giống như những gì phu nhân Penny và Smith đã nói trong đêm trò chơi đổi đầu. Đó là thông báo cho những hành khách lên tàu rằng chuyến tàu Silence đã lạc mất một hành khách trong quá trình hoạt động vào mùa đông năm ngoái. Điều đáng chú ý là phần ghi chép hướng dẫn đi tàu này có ghi ngày tháng trên đầu là ngày 22 tháng 12 năm 1932.

“Giữa chúng ta còn có thứ tín nhiệm này sao?” Wood chế nhạo, có ý chỉ mặt.

Lê Tiệm Xuyên phớt lờ lời khiêu khích của Wood.

Trên thực tế, hắn không lo lắng về việc hai manh mối này là thật hay là giả. Đối với Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn, chúng nó chỉ thuộc về dệt hoa trên gấm mà thôi.

Khi bỏ phiếu vào buổi tối, cả hai cũng đã xác định được chân tướng cuối cùng.

Trong khi Lê Tiệm Xuyên đang xem xét hai món đồ và kiểm kê những suy nghĩ sau cùng của mình, Smith cũng đang nhìn Ninh Chuẩn.

Smith mang theo chút ngạc nhiên liếc nhìn Ninh Chuẩn, nụ cười nơi khóe miệng càng sâu, ánh mắt lóe lên sau tròng kính: “Cậu Loewe, nói thật nhé, tôi thật sự không ngờ lại có thể gặp cậu ở đây. Cậu là một quý tộc kiêu ngạo và không đi đôi với hai chữ thông minh.”

Có chút chế giễu trong lời nói của Smith, “Nhưng nếu cậu xuất hiện ở đây, chắc chắn cũng đã làm một vài chuyện gì đó để cố gắng thay đổi. Cậu không khác gì tôi cả, trên người cậu không hề chảy dòng máu hoàn toàn vô tội. Cậu và tôi cũng không chọn cách hủy diệt bó tay chịu trói. Tôi muốn khuyên can cậu, cậu Loewe, nếu như cậu sẵn sàng từ bỏ việc ngăn cản tôi thì tôi có thể hoàn thành một việc cho cậu trong khả năng của tôi.”

“Tôi rất ghét lời hứa suông.”

Ninh Chuẩn từ chối, ánh mắt lạnh lùng đảo quanh mặt Smith, cười nhẹ, “Hơn nữa, mấy lời như vậy, chẳn hẳn thầy Smith đã nói rất nhiều lần với rất nhiều người.”

“Nhưng kết cục của bọn họ thì sao?”

Ninh Chuẩn nhàn nhạt cười, không để ý tới vẻ mặt đột ngột lạnh lùng của Smith, giơ ngón tay lên gõ vào mép bàn: “Một ly rượu ngọt, cám ơn.”

Smith há miệng hồi lâu, lời nói còn tắc ở cổ họng, kinh ngạc nhìn Ninh Chuẩn.

Wood cũng ù ù cạc cạc liếc nhìn Ninh Chuẩn, không bỏ qua bất kỳ cơ hội chọc tức người khác nào: “Tôi nói nè, ở đây không có nhân viên phục vụ xe bán đồ ăn cho cậu…”

Giọng nói thô lỗ đột ngột dừng lại.

Chiếc bàn ăn sạch sẽ trơn bóng trải khăn bàn màu đỏ sẫm bỗng ngọa nguậy lạ thường.

Trong ngọa nguậy này, chiếc ly thủy tinh chứa rượu ngọt thình lình xuất hiện trên bàn, ánh sáng sóng tản ra lặng lẽ dừng lại trên những ngón tay trắng nõn của Ninh Chuẩn.

Sắc mặt của Wood đột ngột sa sầm.

Ông ta đột nhiên quay đầu nhìn Marcus bên cạnh, hơi điều chỉnh tư thế ngồi.

Ông ta nảy sinh nghi ngờ về thỏa thuận với Marcus, nhưng vẫn rất tự tin, không có ý ngăn cản Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn tìm ra lời giải.

Điều này khiến Lê Tiệm Xuyên cực kỳ nghi ngờ về mục đích của Wood.

Ngoài ra, nhìn từ tư thế phòng thủ thấp thoáng và đường nét chuyển động cơ thể của Wood, Lê Tiệm Xuyên càng khẳng định hơn về phỏng đoán trước đó __ số 7 Wood trong hiện thực hẳn là lính đánh thuê, từng được huấn luyện quân sự đặc biệt, trong lúc hành động vẫn còn thấp thoáng bóng dáng cũ.

“Tôi không thích tham gia vào các cuộc tranh luận lãng phí thời gian, thế nên __ thời gian chân không.”

Ninh Chuẩn vô cùng thích thú nhìn những khuôn mặt ở phía đối diện, không ngần ngại kích hoạt thời gian chân không của chính mình.

Mùi kỳ lạ bỗng tràn ngập, cậu thản nhiên nói: “Thời gian chân không được gọi là bản án và phiên tòa của Pandora. Tôi luôn thích kiểu xét xử na ná sự thật này, cho dù đôi khi chúng chỉ là chiêu bài của chính nghĩa và sự công bằng.”

Theo lời của Ninh Chuẩn, vô số màu sắc sặc sỡ xung quanh cậu bị tước đoạt, sự giam cầm vô hình của hai màu đen trắng lập tức phủ xuống.

Trong toa ăn lập tức tĩnh mịch như một nấm mồ.

Vẻ mặt kinh ngạc và lưỡng lự của Smith cứng lại, còn Vivien Leigh thì bất động.

Ngoại trừ ba người chơi, chỉ có mắt của Marcus vẫn có thể di chuyển.

“Thú vị thật.” Marcus ngạc nhiên nói, phá vỡ sự im lặng. “Tôi bắt đầu hiếu kỳ về cái gọi là người từ ngoài đến đó, các quý ngài.”

Không ai trong ba người chơi đáp lại lời của Marcus.

Đánh giá từ biểu hiện của Marcus trong thời gian chân không, đúng là nó đã có một số điều kiện để trở thành người giám thị.

Nhưng những điều kiện này hẳn khá yếu, đồng thời chúng có khả năng là được Wood trong màn chơi mang đến. Nếu Marcus thức tỉnh dựa vào chính mình thì ít nhất nó phải được tự do chuyển động một số bộ phận cơ thể như phu nhân Murphy trong Phiên tòa bàn tròn, mà không phải chỉ có thể phát ra tiếng và đảo mắt, hay thậm chí không thể thay đổi biểu cảm của mình.

Khoảng trắng đen im lìm và ảm đạm.

Những món đồ tương tự được xác định là manh mối chính bay ra khỏi người Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn, đặt song song với thiệp mời và hướng dẫn đi tàu, nằm trên bàn ăn, phát sáng ánh sáng nhạt.

Đôi mắt lạnh lùng của Wood áp lên người Lê Tiệm Xuyên, vẻ thô ráp và man rợ nổi trên bề mặt biến mất, mang theo ý tứ tìm tỏi: “Rửa tai lắng nghe.”

Lê Tiệm Xuyên sốt ruột nhíu mày, liếc ông ta một cái, ngắn gọn bắt đầu bằng một lời mở đầu cũ rích: “Nói đúng ra, đáp án của màn chơi này cũng không khó đoán. Lấy mốc thời gian làm bối cảnh cơ bản nhất, dòng thời gian ở đây có thể chia làm hai, dòng thứ nhất thuộc về mùa đông năm ngoái, dòng thứ hai thuộc về mùa đông thứ hai, cũng chính là thời gian và không gian hiện tại chúng ta đang ở.”

“Tất nhiên, nói thế này có thể sẽ không chặt chẽ, chẳng qua biểu đạt thế này thì rõ ràng hơn.”

Khi Lê Tiệm Xuyên nói, Ninh Chuẩn hơi nghiêng đầu, đôi con ngươi đen sâu thẳm khắc sâu khuôn mặt lạnh lùng và trầm tư của Lê Tiệm Xuyên, sau đó hai hàng mi khép hờ tựa như hoa đào ngậm nước, chặn kín ngọn lửa bất chợt dấy lên trong đồng tử.

Ngọn lửa kia lóe lên rồi biến mất, mạnh như muốn trích ra máu.

Nó như đốt cháy đuôi mắt của Ninh Chuẩn, đột nhiên ép ra một đường đỏ ẩm ướt.

Giống như nỗi chua xót vô tận xa cách lâu ngày mới được gặp lại, vừa giống sóng gió hoài niệm.

Ninh Chuẩn chậm rãi chớp mắt, mím môi cười.

Lê Tiệm Xuyên bị mắc kẹt trong suy nghĩ sâu xa, không nhận thấy những thay đổi cảm xúc nhất thời của Ninh Chuẩn.

Những đường nét không màu sắc khiến sườn mặt của hắn trở nên lạnh lùng và cương nghị, hắn nhấc lên một đầu dây trong vô số sợi dây lộn xộn, nhìn về phía Marcus: “Mà hiện giờ, thời gian và không gian cũ và mới trên chuyến tàu này đang trong tình trạng hỗn loạn. Nếu muốn tiến hành phân biệt thì đại khái lấy thời gian bỏ phiếu và thời gian trời sáng để làm ranh giới.”

“Nói cách khác, sau thời gian bỏ phiếu cách ly đến trước trời hửng sáng nhân viên đoàn tàu Doray thông báo, đoạn thời gian ban đêm này thuộc về mùa đông thứ hai. Đoạn thời gian ban ngày còn lại thuộc về nhưng không hoàn toàn thuộc về mùa đông đầu tiên. Trong đó bao gồm báo sáng mỗi ngày, danh tính của Thompson và một số chuyện nhỏ cũng không phải là những điều đã xảy ra trong mùa đông đầu tiên. Vì vậy, ở một mức độ nào đó, đây là một sự phục hồi, không phải là chân thực.”

“Sự phục hồi này không phải là năng lực của nhóc, mà thuộc về một bên khác trong màn chơi này, đối tác của nhóc __ đoàn tàu Silence.”

Đôi mắt của Marcus khẽ nhúc nhích, sâu kín nhìn thẳng vào Lê Tiệm Xuyên.

Đoàn tàu đang chạy đột nhiên dừng lại giữa xóc nảy rất nhỏ, một cơn gió tanh lạnh lẽo từ từ thổi vào không gian yên tĩnh và tù túng này.

“Bị ngài đoán trúng rồi, ngài Berlick.” Khóe miệng Marcus nứt ra.

Ánh mắt xanh lóe lên trong đáy mắt của Lê Tiệm Xuyên: “Đoán được cái này, nói khó cũng khó, nói dễ cũng dễ. Chỉ cần nắm chắc một điểm là được.”

Marcus tò mò nói: “Điểm nào?”

“Nhóc chịu hạn chế rất lớn trong chuyến tàu này.” Lê Tiệm Xuyên đơn giản nói, “Cụ thể một chút thì điểm đầu tiên khiến tôi nghi ngờ chính là trạng thái của nhóc ở bữa sáng đầu tiên, Loewe nói với tôi là cậu ấy nghi ngờ nhóc bị thôi miên. Khi đó tôi còn tưởng rằng nhóc chỉ là một hành khách bình thường có chút manh mối, nhưng sau khi tôi bắt đầu có suy đoán về thân phận của nhóc, điểm này có vẻ vô cùng mâu thuẫn và kỳ quái.”

“Điểm thứ hai, cũng là thời điểm nhóc lộ tẩy nhiều nhất, chính là cái đêm trò chơi đổi đầu kia.”

“Việc kích hoạt tử vong trong trò chơi hộp ma thuật không phải vô duyên vô cớ mà là có một quy luật hoặc điều kiện nhất định. Trong trò chơi đổi đầu, tôi xác định rằng số lượng từ được nói ra có liên quan đến tốc độ lan truyền của đường máu trên cổ, đó hẳn là quy luật. Theo lý thuyết, điều kiện hoặc quy luật có thể kiểm soát việc kích hoạt tử vong hẳn chỉ có một, vì vậy khi tôi dựa lưng vào thành tàu, dòng máu liền dừng lại, tôi đã hoang mang.”

“Suy đoán về một bên khác có liên quan đến màn chơi này đã được sinh ra vào thời điểm đó.”

Lê Tiệm Xuyên thản nhiên nói: “Chỉ khi có con quái vật thứ hai trong màn chơi này, hơn nữa còn bước vào vùng lãnh thổ hoặc phạm vi khả năng của con quái vật thứ hai thì con quái vật đầu tiên sẽ phải chịu thêm khắc chế.”

“Và vách toa tàu chỉ về hướng bao gồm cả đoàn tàu lần này.”

Sau khi trải qua màn chơi thứ hai Ngày tuyết lở, Lê Tiệm Xuyên không còn xem nhẹ bất cứ thứ gì trông giống như vật chết nữa. Ai nói vật chết sẽ không sống lại và trở thành một con quái vật trong trò chơi chứ.

“Còn một điểm thứ ba, đó là sự dọn dẹp tức thời và thay đổi mỗi khi hừng đông. Dù ban đêm có máu me thế nào, khi đèn sáng lên, mọi thứ liền trở lại bình thường dưới con mắt của rất nhiều người. Ban đầu tôi nghĩ đây là sự thay đổi về thời gian và không gian, dù sao không có gì xảy ra trong mùa đông đầu tiên, sạch sẽ hợp logic. Nhưng khi tôi biết Thompson là nhân viên đoàn tàu trong mùa đông đầu tiên mà không phải là trưởng tàu xuất hiện lúc ban ngày, tôi biết rằng, trên thực tế, thời gian và không gian không thực sự giao nhau và thay đổi. ”

“Bên cạnh việc dòng thời gian giao thoa cùng với thời gian và không gian biến đổi có thể giải thích điểm này, thì điểm hợp lý nhất mà tôi có thể nghĩ tới chính là bản thân đoàn tàu này có vấn đề.”

“Khi nghĩ đến điểm này, tôi đã có suy đoán nhất định về quy tắc của tôi trong màn chơi này.”

Lê Tiệm Xuyên không lo lắng Ninh Chuẩn sẽ nói toạc quy tắc của hắn và giết hắn, mà Wood cũng không thể nói ra quy tắc của người chơi khác trong thời gian chân không của người khác, vì vậy hắn nói thẳng: “Không thể nhìn thẳng vào mặt kính __ có thể được gọi là một mặt kính, ở trên tàu này, có lẽ chỉ có cửa sổ trong đêm tối và gương trong phòng tắm.”

“Lúc mới nhận được quy tắc này, tôi đoán theo hai hướng. Một là những gì tôi nhìn thấy trong gương liên quan đến đáp án. Hai là những gì tôi có thể nhìn thấy bên ngoài cửa sổ tàu cũng liên quan đến đáp án.”

“Cái trước đã được xác minh vào bữa tối qua, trong khi cái sau __”

Ánh mắt rơi vào ống nhòm, Lê Tiệm Xuyên hơi nhướng mày: “Cậu Loewe đã giúp tôi xài thử.”

“Ống nhòm nhìn ra ngoài từ cửa sổ tàu, vùng hoang dã hẻo lánh và những ngọn núi, con sông tưởng như có thật nhưng thực ra đều là ảo ảnh. Trên thực tế, Loewe đã ngắm nghía cái ống nhòm này nhiều lần, nhưng ban đầu chúng tôi không có bất kỳ suy đoán gì, đơn giản nghĩ là cái ống nhòm này có vấn đề, dù sao tôi đã từng tháo rời nó ra để nghiên cứu.

“Nhưng khi mầm mống của sự nghi ngờ ngày càng lớn, suy đoán về đoàn tàu này mới xuất hiện, tất cả những chi tiết tưởng như bình thường và hờ hững lại được mối nghi ngờ xâu thành chuỗi, ăn khớp chặt chẽ.”

“Bằng vào một điểm chỉ là phỏng đoán, mà điểm chung của mỗi điểm mới là suy đoán đáng để suy ngẫm.”

“Sau ăn khớp chặt chẽ, chúng tôi đã đi đến kết luận táo bạo __ đoàn tàu này không thực sự đang chạy trên đường ray thực, mà chạy ở một nơi hư cấu kỳ lạ.”

“Vì vậy, toàn bộ hành trình của mùa đông thứ hai thực ra đều là giả. Tất cả hành khách trên hai toa tàu đã bị nhóc và đoàn tàu Silence gài bẫy mà bước lên tàu.”

“Ví dụ như lá thư mời về nhà và vé tàu của Lauren, ví dụ như thiệp mời đám cưới mà phu nhân Penny nhận được, còn có bức thư mà Loewe chưa từng gửi đi. Tại sao rõ ràng là viết thư cho gia đình mình nhưng lại không gửi đi? Hiển nhiên là vì đã nhận được tin qua một con đường nào đó, sắp bắt đầu hành trình về nhà. Người sẽ sớm đến nhà nên không cần gửi thư nữa.”

“Mùa đông thứ hai có thể bắt đầu từ sân ga nơi Silence khởi hành, cũng đã trở thành thời gian và không gian hoàn toàn hư cấu. Mà bản gốc của nó chính là mùa đông đầu tiên.”

“Trong toàn bộ màn chơi này, chỉ có mùa đông đầu tiên là hoàn toàn có thật và đã xảy ra.”

Cổ họng có chút khô rát, Lê Tiệm Xuyên ngừng lại một chút.

Như biết hắn đang nghĩ gì, Ninh Chuẩn ăn ý tiếp lời: “Mùa đông năm ngoái, ngày 22 tháng 12 năm 1931, phu nhân Carol đưa nhóc lên đoàn tàu Silence.”

Ánh mắt của Marcus dao động, giống như không dám nhìn Ninh Chuẩn.

Mi mắt của nó khẽ run, rũ xuống một nửa.

Ninh Chuẩn lười biếng, chậm rãi nói: “Nhóc đúng là mắc bệnh tâm thần như phu nhân Carol đã nói, là chứng tự kỷ, nhưng nó đặc biệt hơn chứng tự kỷ và có sức công phá nhất định. Theo tính cách của phu nân Carol, chuyện này phải được che giấu. Nhưng vào thời điểm mua vé hoặc lên taù, nhóc đã phát bệnh.”

Cuốn sổ của Thompson trên bàn ăn tự động mở ra từng trang, chữ viết hiện ra.

“Chuyện này không thể che giấu được nữa.”

“Trưởng tàu lúc đó đã biết chuyện, sau khi thương lượng với phu nhân Carol thì đã đạt được thỏa thuận. Ông ta sẽ thông báo cho hành khách trên toa hạng nhất và hạng hai rằng có bệnh nhân trên tàu và mong họ chú ý hơn, nhưng danh tính của hành khách bị bệnh sẽ được giữ bí mật, tôn trọng việc riêng tư của nhóc.”

“Và cuộc trò chuyện này đã bị Thompson là nhân viên toa hạng nhất lúc đó nghe được. Thậm chí, Thompson có thể đã thấy qua tình trạng phát bệnh của nhóc. Ông ta so sánh nhóc với Ogres trong sổ ghi chép.”

“Vì sợ hãi, hoặc vì thái độ có trách nhiệm lố bịch nào đó, ông ta đã thông báo cho hành khách trên hai toa về danh tính của nhóc vào đêm đầu tiên của đêm.”

Đôi mắt đen láy của Marcus hiện lên một tia giễu cợt, nhưng giọng nói lại mang theo sự ngây thơ và kinh tởm: “Tất cả người lớn đều thích lừa dối, thưa ngài.”

“Thế giới người lớn vốn là một trò gian lận, mười là giả, chín là thật.” Ninh Chuẩn khẽ cười. “Nhóc còn nhỏ như vậy, chẳng phải cũng đã học được quy tắc này sao?

Vẻ mặt của Marcus đột nhiên trở nên hơi căng thẳng.

Nó nhanh chóng liếc nhìn Ninh Chuẩn, như thể ngửi thấy mùi gì đó, trong mắt  hiện lên sự sợ hãi và kiêng kỵ không thể giải thích được, hơi thở trở nên gấp gáp, lớn tiếng nói: “Đó là… đó là nợ của bọn họ. Bọn họ, bọn họ nợ tôi và mẹ tôi.”

“Tôi có phủ nhận bao giờ đâu.”

Ninh Chuẩn nói: “Trên thực tế, vào đêm đầu tiên của mùa đông đầu tiên, hẳn là không có gì xảy ra. Dựa thời gian được Thompson ghi lại, khả năng cao là đêm đó trải qua một cách yên bình. Chẳng qua tờ ghi chú của nhân viên đoàn tàu Thompson đã gây kích động quá nhiều lòng người. Lòng người lương thiện cũng được, ác ý cũng được, đều cần một thời gian nhất định để ấp ủ và bùng phát.”

“Tôi luôn ghi nhớ bối cảnh xuất phát của chuyến tàu này.”

“__ Chiến tranh là thịnh yến của tử thần, không một nhân loại bình thường nào có thể chạy thoát lưỡi hái của tử thần. Tất cả những người trốn chạy đều đã bán đứng linh hồn của họ.”

Ninh Chuẩn nâng mắt lên: “Chiến tranh cũng gây ra nhiều căn bệnh lây lan trên chiến trường và trong lòng mọi người. Tất cả hành khách đều đang trấn áp quỷ dữ đổi chác linh hồn trong cơ thể họ, và nhóc chính là chìa khóa phóng thích bọn họ. Vì vậy, trong bữa sáng đầu tiên, Smith, người từng là bác sĩ tâm lý, đã đi đầu trong việc cầm lấy cái chìa khóa này của nhóc.”

“Số lồng giam mà thầy ta muốn mở ra, nhiều lắm.”

Hết chương 133
Bình Luận (0)
Comment