Trở Thành Nam Nhân Dã Man Nhất Trong Trò Chơi (Không Người Giám Thị)

Chương 140

Lê Tiệm Xuyên tìm đến một quán ăn nhỏ trên một con phố cổ gần chùa Jokhang, ngồi xuống, vừa ăn trưa vừa nói với Ninh Chuẩn chuyện cuộn kinh.

Cách bức tường và mái hiên xám xịt, khói từ lò đốt âm ỉ bốc lên cao, rồi lại rơi xuống từng con phố gần chùa Jokhang, hòa lẫn sự tĩnh lặng tu hành vào những luồng khói lửa nhân gian.

Quán ăn nhỏ được trang trí đậm chất Tây Tạng, trên một mặt tường còn dán những ghi chú du lịch do khách du lịch để lại, hầu hết những người ngồi ở đây đều là khách du lịch sau khi đã tham quan chùa Jokhang. Tiếng Tây Tạng và tiếng đủ mọi phương xen kẽ, tiếng người ồn ào, tranh cãi ầm ĩ không ngớt.

Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn ngồi trong góc, nói chuyện nhỏ nhẹ, không gây chú ý.

“Ký ức của em không trọn vẹn ư?”

Ninh Tịch chậm rãi nhấp một ngụm trà bơ, ánh sáng lấp lánh dưới mi mắt rũ xuống khẽ nhúc nhích: “Không thể loại trừ khả năng này. Nhưng nếu khả năng này thật sự thành lập thì em có thể không phải là em.”

Người Lê Tiệm Xuyên cứng lại.

Hắn vẫn chưa nói ra hai điều cuối cùng, nhưng hình như Ninh Chuẩn đã có một số phỏng đoán dựa trên nội dung của bức tranh trước đó.

“Em cảm thấy em sẽ là gì?” Lê Tiệm Xuyên thấp giọng nói.

Hơi nóng của thức ăn bốc lên nghi ngút, lông mi của Ninh Chuẩn dính một lớp hơi nước mỏng, nhướng mắt nhìn Lê Tiệm Xuyên: “Cái này rất khó đoán, nhưng đáp án hẳn đang ở ngay trước mắt chúng ta, có lẽ không bao lâu sau, chúng ta không cần phải đoán nữa, sẽ có người cho chúng ta biết câu trả lời.”

“Về việc liệu thế giới này có thật hay không, liệu nó có phải là thế giới thực hay không, thật ra em cũng từng có nghi ngờ này, thậm chí từng áp dụng nhiều phương pháp để xác minh nó.”

Ninh Chuẩn nói: “Nhưng không có câu trả lời. Nếu sau khi quái vật hộp ma trở thành người giám thị, thoát khỏi trò chơi hộp ma và đến thế giới thực, thì em chỉ có thể chấp nhận rằng đây thực sự là thế giới thực.”

Ánh mắt Lê Tiệm Xuyên khẽ lay động.

Lời nói này của Ninh Chuẩn có chút kỳ lạ.

Lê Tiệm Xuyên giơ tay gắp thức ăn cho Ninh Chuẩn, vừa định nói luôn hai nội dung cuối cùng của cuộn kinh, hai mắt vô tình ngước lên, liếc thấy một người đàn ông đang đi vào quán ăn nhỏ.

Người đàn ông để râu, mặc một chiếc áo choàng Tây Tạng cũ bẩn thỉu, sau lưng đeo một cái ba lô màu đen lạc quẻ với cách ăn mặc. Đôi mắt của người nọ lấp lánh, khi bước vào cửa, người nọ nhanh chóng nhìn một vòng hoàn cảnh và thực khách xung quanh.

Lê Tiệm Xuyên cúi đầu, giảm bớt cảm giác hiện diện của mình, không gây quá nhiều chú ý cho ánh mắt kia.

“Anh quen hả?”

Ninh Chuẩn khẽ nói.

Lê Tiệm Xuyên liếc nhìn vị trí người đàn ông kia ngồi xuống: “Rossi, một tay buôn tình báo có tiếng ở Trung Quốc, chỉ biết tiền chứ không biết người, Xử Lý từng chiêu mộ anh ta nhưng bị từ chối. Sau đó, anh ta đã bán rất nhiều tình báo cho các tổ chức nước ngoài, sợ bị bắt nên chạy ra nước ngoài đã hai năm, không ngờ lại gặp ở đây.”

“Xem ra chúng ta cũng không nhanh hơn được bao nhiêu bước, hẳn đã có tổ chức tiến vào Tây Tạng rồi.”

Nơi những tay buôn tình báo hoạt động mạnh có nghĩa là bận rộn. Lê Tiệm Xuyên không nghĩ Rossi đến Thanh Hải-Tây Tạng để du lịch.

Lê Tiệm Xuyên suy nghĩ một chút, đặt đũa xuống: “Em về trước hay là đi theo tôi?”

Ninh Chuẩn uống xong cốc trà bơ nói: “Em về trước, anh đi đi. Đám tình báo này tinh mắt lắm, nếu nhìn thấy em thì có lẽ chúng ta phải tăng tốc hành trình.”

Lê Tiệm Xuyên cũng có lo lắng này, cho nên mới hỏi câu hỏi này.

“Cẩn thận một chút.”

Lê Tiệm Xuyên dặn dò một câu rồi mới đứng dậy rời bàn ăn, bước ra khỏi quán ăn nhỏ.

Hắn đi một vòng bên ngoài quán ăn nhỏ, khoảng mười phút sau, khi Ninh Chuẩn đã rời đi, hắn mới thay đổi quần áo, bước vào một lần nữa. Sau khi bước vào, hắn đi thẳng đến chỗ Rossi đang ngồi, giống như đồng nghiệp ngồi cùng bàn ăn cơm, vô cùng tự nhiên ngồi xuống băng ghế dài bên cạnh Rossi.

Đợi Lê Tiệm Xuyên ngồi xuống rồi, Rossi mới nhận ra bên cạnh mình có người.

Khứu giác và phán đoán của tay buôn tình báo rất nhạy cảm với nguy hiểm, Rossi đưa ra phán đoán ngay sau khi cảm nhận được hơi thở của Lê Tiệm Xuyên, tay cầm đũa hơi cứng lại một chút, sau đó tiếp tục gắp đồ ăn.

“Anh bạn đến từ đâu?”

Rossi cúi đầu, nhét miếng thịt bò Tây Tạng vào miệng, chậm rãi nhai, nhìn những món ăn trước mặt, nói.

Lê Tiệm Xuyên không có trả lời, mà đổi giọng nói, thô khàn nói: “Tại sao lại tới đây?”

Rossi im lặng vài giây, sau đó thấp giọng nói: “Anh đang mua tình báo của tôi à?”

“Có cần tôi nhắc nhở anh về thân phận của anh tại Trung Quốc không, anh Ros?” Lê Tiệm Xuyên chế nhạo. “Cho dù tôi đường hoàng giết anh ở tại đây, cũng không nhất định sẽ bị kết án. Anh là tội phạm bị truy nã vì tội phản quốc, anh cho rằng tình báo này quan trọng hơn cái mạng của anh sao?”

Rossi không nghi ngờ rằng Lê Tiệm Xuyên muốn uy hiếp giết chết mình.

Là một tay buôn tình báo, gã đã chạm trán đủ loại nhân vật, trong đó cực kỳ nguy hiểm, giết người như ngóe cũng có không ít. Trên người của người đàn ông bên cạnh này, gã ngửi được kiểu mùi máu tanh nồng nặc bước ra từ núi thây biển máu.

Yêu tiền như mạng và thức thời là hai phẩm chất mà bất kỳ tay buôn tình báo giỏi nào sống đủ lâu đều phải có.

Vì vậy, Rossi rất thức thời đáp: “Tin tức về Thanh Hải-Tây Tạng gần đây đã tăng giá nhanh chóng. Cái bóng của hội Cứu Thế đã xuất hiện ở phía tây Tứ Xuyên. Tôi nghi ngờ sẽ có chuyện lớn xảy ra ở Thanh Hải-Tây Tạng.”

Nếu đã vắt một lần thì nhất định phải vắt cho sạch sẽ, Lê Tiệm Xuyên không chút do dự tiếp tục hỏi: “Chuyện hội Cứu Thế xuất hiện ở phía tây Tứ Xuyên là khi nào?”

Rossi nói: “Hôm qua.”

Lê Tiệm Xuyên nói: “Ngoài hội Cứu Thế ở Thanh Hải-Tây Tạng thì còn có những dấu hiệu hoạt động của tổ chức nào khác không?”

Rossi do dự nhưng vẫn trả lời: “Hầu hết các tổ chức khác đều đi theo hội Cứu Thế để ăn hôi. Sau khi phát hiện dấu vết của hội Cứu Thế, từ hôm qua đã có nhiều tổ chức tiến hành huy động để tiến vào Tây Tạng. Nhưng Trung Quốc không giống như những nơi khác, bọn họ muốn nhập cảnh vào phải tốn không ít công sức.”

Vừa nói, Rossi vừa cười ngập ngừng: “Nếu không phải do mùi máu tanh trên người anh quá nồng, không hề giống đám công chức nhà nước Trung Quốc chính trực quá mức thì tôi đã phải nghi ngờ anh là người của Xử Lý đấy, chỉ có Xử Lý mới có thể xuất hiện ở Thanh Hải-Tây Tạng nhanh như vậy.”

Với kiểu bắt chuyện bất chấp thế này, ít nhiều gì cũng sẽ lộ tẩy một số thứ, vì vậy Lê Tiệm Xuyên chọn cách phớt lờ, chuyển đề tài hỏi: “Gần đây Phòng thí nghiệm GOD có hành động nào không?”

“GOD sao?”

Rossi hơi ngạc nhiên: “Hình như cách đây không lâu nội bộ của GOD xảy ra chuyện, bắt đầu treo thưởng người sáng lập phòng thí nghiệm Ninh Chuẩn trên phạm vi toàn cầu. Tiền thưởng lên tới một tỷ đô la Mỹ. Địa điểm của lần xuất hiện gần đây của Ninh Chuẩn là Alexandria, Ai Cập. Ngoài ra, God không có tin tức gì nữa.”

Lê Tiệm Xuyên liếc nhìn Rossi: “Hi vọng anh không lấp liếm lừa gạt tôi.”

Rossi mỉm cười, thay vì trả lời câu hỏi trực tiếp, chỉ nói, “Tôi còn muốn sống mà.”

Lê Tiệm Xuyên có thể đánh giá được tin tức có thật và chuẩn xác hay không nên cũng không quan tâm Rossi ba phải sao cũng được. Hắn trông ra cửa, nhìn thấy một vài bóng người ở đằng xa, khóe miệng bí mật nhếch lên, nói với Rossi: “Có đi có lại, tôi có thể cho anh biết một tin tức miễn phí __ Tổ chức vòng ngoài của Sói Lửa chính là GOD.”

Rossi giật mình, đũa dừng lại trên miếng thịt bò Tây Tạng.

Mọi sự chú ý của Rossi đều bị thu hút bởi tin tức do Lê Tiệm Xuyên đưa ra, Rossi bắt đầu điên cuồng kết hợp tất cả các thông tin để phân tích độ chính xác và giá trị của tin tình báo này, vốn không chú ý tới Lê Tiệm Xuyên đã lặng lẽ rời đi và vài bóng dáng đang tới gần.

Lê Tiệm Xuyên chỉ phụ trách báo cảnh sát, không hề muốn chạm mặt với phía chính phủ.

Sau khi rời khỏi quán ăn nhỏ, hắn đi vào một con hẻm, đi được một đoạn, không lâu sau chợt nghe thấy tiếng động hỗn loạn truyền đến từ phía sau.

“Đứng lại! Cảnh sát đây!”

“Không được cử động!”

Lê Tiệm Xuyên không quay đầu lại, chụp cái mũ vừa mua lên đầu, oằn cơ thể cao to xuống, không hề đi vào đám đông.

Loanh quanh bên ngoài một vòng, đợi trời sập tối, Lê Tiệm Xuyên mới đi về homestay.

Homestay nằm trong một con hẻm có chút lụp xụp, hoàng hôn mùa đông nhuộm màu da cam nghiêng mình trút xuống cả con hẻm.

Trên mặt đường hẻm nhỏ có vẽ vài ô vuông, Ninh Chuẩn đang chơi nhảy ô vuông cùng với vài đứa trẻ mặt đỏ hây hây, vừa nhảy vừa kể chuyện cười cho bọn trẻ bằng tiếng Tây Tạng, lũ trẻ cười khúc khích không ngớt.

Tiếng cười giòn giã và vui vẻ vang vọng trong con hẻm, Lê Tiệm Xuyên vẫn chưa bước vào hẻm mà đã có thể nghe thấy rõ ràng.

Lê Tiệm Xuyên dừng lại, sau đó xoay người đi một vòng quanh phố, khi quay lại, trên miệng ngậm một điếu thuốc đi đến đầu hẻm, thấy lũ trẻ thì liền dập tắt thuốc, móc ra đống kẹo sữa vừa mới mua, ngoắc tay dùng tiếng Tây Tạng gọi lũ trẻ.

Cô cháu gái nhỏ của chủ nhà cũng có mặt, lại còn là trùm của đám trẻ con, bẽn lẽn cười toét miệng với Lê Tiệm Xuyên, cầm kẹo sữa chia cho đồng bọn.

“Bọn nhỏ rất thích em, nhanh vậy mà đã làm quen rồi sao?” Lê Tiệm Xuyên đi tới chỗ Ninh Chuẩn, ánh mắt lạnh lùng tan chảy trong ánh sáng trong suốt và sạch sẽ, dịu dàng tập trung.

Ninh Chuẩn giật mình, cười nói: “Bọn trẻ rất thích khách nước ngoài, bởi vì bọn nó có thể tìm hiểu thế giới bên ngoài từ những vị khách này.”

Lê Tiệm Xuyên nắm tay Ninh Chuẩn ngồi xuống ngưỡng sân nhỏ, nhìn bọn trẻ nhảy ô vuông.

Ninh Chuẩn khẽ nheo mắt lại, thu nhỏ ánh hoàng hôn dần dần khép lại thành một đường trong con ngươi, trầm giọng hỏi: “Có vài người sắp tới hả anh?”

Lê Tiệm Xuyên gật đầu: “Chúng ta phải nhanh lên. Hơn nữa, tôi còn phải hóa trang cho em, ngụy trang tinh vi một chút, hành tung ở Alexandria trước đó đã bị bại lộ. Tôi sợ lần này sẽ gặp phải kẻ không muốn gặp. Bọn họ ở khắp mọi nơi.”

Nói đến đây, Lê Tiệm Xuyên nghiêng đầu nhìn Ninh Chuẩn, nhướng mày: “Nói tôi nghe em muốn thân phận gì nào?”

Về phương diện này, Lê Tiệm Xuyên chắc chắn là người chuyên nghiệp.

Ninh Chuẩn cười trầm ngâm liếc nhìn Lê Tiệm Xuyên: “Để em nghĩ xem, nhân dạng, tuổi tác, giới tính phải có chút khác biệt mới được.”

Nhìn thấy vẻ mặt kỳ quặc của Ninh Chuẩn, Lê Tiệm Xuyên không khỏi nhớ lại Ninh Chuẩn mặc đồ nữ trong màn Jack Đồ tể, lẽ nào lại muốn mặc đồ nữ sao?

Cũng không phải không được __

Từ không có hứng thú với quần áo phụ nữ, Lê Tiệm Xuyên từ chối nghĩ xem rốt cuộc mình đã trải qua những gì.

Tuy nhiên, cho đến sáng hôm sau, Lê Tiệm Xuyên nghe xong yêu cầu của Ninh Chuẩn, cuối cùng mới biết được hàm ý thực sự của vẻ mặt kia của Ninh Chuẩn. Và sau khi Ninh Chuẩn bị chụp cái mũ lưỡi trai công ty du lịch lên đầu một lần nữa, cuối cùng cũng xác nhận được bản chất si mê tour du lịch của Lê Tiệm Xuyên.

Đứng giữa một nhóm khách du lịch lớn tuổi, Ninh Chuẩn không nhịn được xài giọng miền Bắc đặc sệt: “Xuyên này, sao lại chọn cái đoàn mắc mỏ vậy.”

Lê Tiệm Xuyên nhìn chằm chằm khuôn mặt nhăn nheo của Ninh Trăn, nói: “Hả, mắc ở chỗ nào. Hơn nữa, vì cái thân thể già nua của ngài, có mắc cũng đáng giá mà.”

Ninh Chuẩn cười hiền lành: “Không biết lớn nhỏ, kêu chú nghe hôn.”

Lê Tiệm Xuyên nhìn Ninh Chuẩn, rồi cả hai bật cười, Lê Tiệm Xuyên bóp một cái mạnh vào eo Ninh Chuẩn.

Hết chương 140
Bình Luận (0)
Comment