Chương 23: Câu đố tử vong ngày tuyết lở E4.
Phía sau có tiếng thở hay không thì Trịnh Tường không biết, nhưng Trịnh Tường có cảm giác mình sắp bị dọa đến tắt thở.
Linda vừa nói xong, Trịnh Tường lập tức cảm thấy sởn gai ốc mát lạnh ở phía sau, bất chấp tất cả, Trịnh Tường dồn sức đỡ Linda đuổi theo Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn ở phía trước.
"Có chuyện gì thế?"
Trịnh Tường đột nhiên xông tới, Lê Tiệm Xuyên lập tức điều chỉnh tư thế một cách rất khó phát hiện, sẵn sàng đối phó với sự tấn công bất ngờ.
Thấy Lê Tiệm Xuyên cảnh giác nhìn qua, Trịnh Tường nào dám nói rằng mình bị giọng nói lạnh lẽo của Linda dọa mất mật, bèn lúng túng nói: "Trời tối đường trơn, mọi người đi gần nhau chút cho an toàn..."
Trịnh Tường lại liếc nhìn Linda, do dự một chút mới nói: "Linda này, trời đã tối mịt như vậy, cô đừng dọa tôi chứ, đằng sau làm gì có tiếng thở nào."
Người cao to như ngựa, nhưng lá gan lại rất nhỏ, ban nãy suýt quăng Linda xuống tuyết luôn rồi.
"Chắc là tiếng gió thôi."
Linda ngẩng đầu cười gượng, trông rất bình thường.
Lê Tiệm Xuyên vừa đỡ Ninh Chuẩn, vừa nghiêng tai lắng nghe, ngoại trừ tiếng nói chuyện thì thầm truyền tới từ phía trước, tiếng gió thổi phần phật như tiếng khóc nỉ non lủi qua khe nứt băng và vực tuyết sâu thẳm thì không còn âm thanh nào khác.
Hắn quay đầu nhìn, với năng lực nhìn đêm của hắn, hắn chỉ thấy trời tuyết và đất đá u ám.
Song không biết từ đâu, hắn lại nghĩ tới bàn tay trắng bệch kéo chân Linda kia.
Chỉ trong hai giây này, trong đầu Lê Tiệm Xuyên đột nhiên bốc lên một suy đoán táo bạo ___ tuy có nhiều chỗ không giải thích được và rất vô lý, nhưng hắn cho rằng đây không phải là một suy đoán vô cớ.
Có lẽ đã đến lúc hành động.
"Chắc là tiếng gió thổi thôi."
Trịnh Tường thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại nhìn và nói, "Với lại gió tuyết lớn như vậy, dù có tiếng thở thật thì cũng không thể ở ngay sau lưng cô được..."
Trịnh Tường thuận miệng nói, không để ý môi của Linda đang mấp máy, hình như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng.
Mọi người chỉ nghĩ Linda nghe nhầm nên mới sợ bóng sợ gió một hồi.
Bảy người nhanh chóng đến được một giải đất cản gió tương đối an toàn, đây đó đỡ nhau ngồi xuống, những người trẻ tuổi dựng chiếc lều duy nhất tìm được sau trận lở tuyết, trước hết để mọi người vào trong nghỉ ngơi.
Trịnh Tường dùng điện thoại vệ tinh gọi cho Hàn Thụ, yêu cầu cứu viện.
Chờ Trịnh Tường cúp điện thoại, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều.
Lê Tiệm Xuyên thấy thế bèn hỏi: "Đội cứu hộ sẽ tới chứ, anh Trịnh?"
Những người khác trong đội Nam cũng nhìn Trịnh Tường với ánh mắt đầy hi vọng.
Trịnh Tường gật đầu cười: "Đến, chắc chắn đến. Đội trưởng Hàn nói sẽ nhanh lắm. Hồi nãy ảnh nghe nói chúng ta gặp phải tuyết lở nên rất lo lắng, với tốc độ của đội cứu hộ thì tầm một tiếng sau sẽ đến thôi. Mọi người an tâm đi, nghỉ ngơi lấy lại sức trước, nhưng tốt nhất đừng có ngủ đó."
Nghe vậy, mọi người nhẹ nhõm hơn nhiều, co ro trong lều và cùng nhau sưởi ấm.
Lê Tiệm Xuyên ngồi sát mép lều, ôm Ninh Chuẩn, chắn lại phần lớn gió lạnh thổi tới, đút cho Ninh Chuẩn chút đồ ăn rồi khẽ hỏi: "Đỡ hơn chút nào không?"
Ninh Chuẩn gật đầu.
Hai người không nói gì nữa mà nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ngay sau đó, đồng hồ báo thức của điện thoại rung lên, nhắc nhở Lê Tiệm Xuyên đã đến mười hai giờ.
May mắn là đội cứu hộ không thể dùng trực thăng mà phải đi bộ lên núi nên tốc độ khá chậm, bằng không bỗng dưng hắn lại nhắm mắt ở dọc đường thì khả năng bị lộ tẩy quy tắc là rất lớn.
Bên trong lều rất lạnh, người nào cũng run cầm cập, đầu óc mê man.
Thỉnh thoảng có tiếng thì thầm mơ hồ, không thể nghe rõ.
Một giờ sau, đội cứu hộ tới.
Người trong đội Nam mừng chảy nước mắt, Linda nghẹn ngào ôm người của đội cứu hộ, thiếu chút nữa khóc òa lên.
Bảy người được đưa xuống núi một cách thuận lợi.
Ban đầu, Lê Tiệm Xuyên vẫn còn lo ngại rằng sáu tiếng có thể không đủ, nhưng tốc độ xuống núi nhanh hơn nhiều so với tốc độ lên núi. Đợi khi bọn họ quay trở lại khu trại và nhìn thấy đỉnh lều đầy màu sắc nổi bật một lần nữa, thời gian bỏ phiếu còn lại hơn mười phút.
Bọn họ về chưa được bao lâu, đội cứu hộ bên núi Bắc cũng về đến nơi.
Hàn Thụ đi đến trấn an hai đội, vừa phân chia nước nóng và thức ăn cho mọi người, vừa cúi đầu liếc nhìn điện thoại vệ tinh trong tay, sau đó giơ tay ra hiệu mọi người hãy im lặng.
"Tôi biết mọi người vừa gặp phải tuyết lở, tâm trạng vẫn đang bất ổn."
Vài ngọn đèn dầu lay động trên mảnh đất trống.
Giọng nói của Hàn Thụ rất điềm tĩnh, có một sức mạnh ổn định lòng người, "Thế nhưng, đến đây leo núi là lựa chọn của mọi người, làm việc phải đến nơi đến chốn. Hôm nay khuya lắm rồi, mọi người ăn uống xong rồi trở về nghỉ ngơi sớm, ngủ thật ngon vào."
Khoảng sân im lặng một hồi.
Một thanh niên tóc đỏ chợt nói: "Anh Hàn, anh nói xem chúng tôi... chúng tôi còn sống hay là không, tôi nhìn thấy... thi thể... ở trong tuyết."
Từng ánh mắt rơi vào người thanh niên tóc đỏ.
"Thi thể gì?" Triệu Quang Huy khó hiểu hỏi.
Thanh niên tóc đỏ không trả lời.
Hàn Thụ lại cười, lắc đầu vỗ vai thanh niên tóc đỏ: "Nghĩ vớ vẩn không. Trong mấy năm qua có rất nhiều người đến thử thách núi tuyết Nam Bắc, người bỏ mạng trên núi tuyết thì vô số kể. Với nhiệt độ trên núi thì việc đội cứu hộ không tìm thấy một số thi thể bị đóng băng ở đó là rất bình thường."
Lê Tiệm Xuyên nhìn thoáng qua thanh niên tóc đỏ kia, là thuộc đội Bắc.
Nếu như cậu ta là người chơi, vậy thì căn cứ vào những gì cậu ta nói, cậu ta sẽ chọn đội Nam còn sống.
"Tôi thấy đội Bắc đỉnh thật đấy, đội Nam chúng ta cứ như kéo chân sau người ta."
Trịnh Tường cười ha hả nói.
Lê Tiệm Xuyên suy nghĩ một lúc, nói: "Tôi cũng nhìn thấy thi thể."
"Thi thể thì tôi không thấy," Lại có người nói, "Nhưng chúng ta có thể sống sót sau trận tuyết lở ở núi Bắc thì quả là kỳ tích, bình thường là chết chắc rồi."
"Trận tuyết lở chúng tôi gặp phải ở núi Nam cũng không nhỏ đâu, phúc lớn mạng lớn thật đấy..."
Từng giọng nói lục tục vang lên.
Mỗi người nói chuyện trông như bình thường, nhưng lại như bao hàm thâm ý.
Trong này rốt cuộc ai là người chơi, ai là NPC, muốn chọn đội nào thì đều phải tự mình phân biệt.
Từ quan sát của Lê Tiệm Xuyên, hắn đã suy đoán sơ bộ kết quả bỏ phiếu ngày hôm nay ___ đội Bắc sẽ chiếm đa số phiếu.
Trong những lời phàn nàn và vui mừng, hơn mười phút đã qua trong chớp mắt.
Ở vài phút cuối cùng, một bộ phần người không ai bảo ai đứng dậy đi về lều của mình, số lượng những người này vượt quá bảy, vì thế cũng không thể đoán ra ai là người chơi.
Nhưng lúc Lê Tiệm Xuyên nửa ôm Ninh Chuẩn định đi vào lều thì chợt có một tia máu bắn tới từ cạnh bên, mang theo mùi tanh gay mũi.
Lê Tiệm Xuyên vội bước tới, lập tức nhìn thấy Tạ Trường Sinh với vẻ mặt lãnh tĩnh ngồi xổm trước lều của cậu ta, đang nhổ nhũ băng ra khỏi gáy thanh niên tóc đỏ.
Vẻ kinh ngạc hiện lên trong mắt Lê Tiệm Xuyên.
Không ngờ đạo sĩ Tạ Trường Sinh luôn trầm mặc ít nói lại là dạng người độc ác giết người trong chớp mắt.
Nhìn vị trí mà Tạ Trường Sinh đâm vào ban nãy và kĩ thuật của cậu ta, hẳn cậu ta hiểu rất rõ cấu tạo cơ thể con người, biết cách đâm một dao là chết, không tạo ra tiếng động.
"Cậu ta là người chơi, câu ta muốn giết tôi."
Tạ Trường Sinh một tay cầm nhũ băng, một tay xốc thanh niên tóc đỏ lên, nhanh chóng kéo người vào trong lều, đợi một hồi mới thấp giọng nói, "Không có thông báo."
Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn cũng chui vào, nghe thấy thế thì đều dừng lại.
Khu trại đen nhánh và bận bịu, dường như không có ai chú ý đến góc tối hẻo lánh này.
Sáu giờ đồng hồ đã đến.
Khi nhìn thấy số giây trên điện thoại vệ tinh nhảy đến thời gian kia, Lê Tiệm Xuyên lập tức cảm nhận được một lực kéo lạ kỳ, trước mắt tối sầm, rồi lại chợt sáng lên.
Lều bạt quen thuộc, ngọn đèn quen thuộc.
Bảy người chơi không thiếu một ai, đang đứng ở cùng vị trí như hai bữa tối trước đó.
Trong đó, cơ thể của số 2 rõ ràng đang run rẩy, đưa mắt nhìn quanh, lộ ra chút tâm trạng ngạc nhiên và ngờ vực, nhưng số 2 nhanh chóng bình tĩnh lại và che đậy tất cả.
Những người chơi còn lại không còn hốt hoảng như lần trước, tất cả im lặng ngồi xuống tấm đệm của mình, chờ Hàn Thụ đến và vòng lặp lại bắt đầu.
Chừng mười mấy giây sau, Hàn Thụ bước vào lều, lại là lời mở đầu ấy.
Lần này, trước khi Hàn Thụ rời đi, số 4 Ninh Chuẩn đã mở miệng: "Anh Hàn, anh có cách nào tránh được tuyết lở không?"
Câu hỏi này khá thẳng thắn.
Trong trò chơi, xác suất lớn là NPC sẽ giả vờ như không nghe thấy, bởi vì NPC sẽ không tiết lộ những chuyện liên quan đến đáp án.
Thế mà Hàn Thụ lại suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Câu hỏi này rất vô nghĩa."
Nói xong, Hàn Thụ vẫn như trước không cho người chơi cơ hội hỏi tiếp mà bước nhanh rời khỏi lều.
Lê Tiệm Xuyên nhíu mày.
Vô nghĩa... ý là không thể tránh khỏi tuyết lở, hay là vì nguyên nhân khác.
Bên trong lều yên tĩnh vài giây.
Số 3 trầm giọng nói: "Chúng ta lại quay về, nếu tôi không đoán sai thì chắc hẳn đa số chọn đội Bắc còn sống. Tôi chọn đội Bắc. Mọi người thì sao?"
Nhất thời không ai đáp lại.
Số 3 giận dữ cười nói: "Các người có ý gì đây? Tôi cứ nghĩ sẽ không có ai ngấm ngầm tính toán ở tình huống hiện tại chứ... Chúng ta bị kẹt ở cái vòng lặp chết này, không thoát ra được! Các người muốn ở trong trò chơi này cả đời hả, hay là muốn đợi đến lúc điều kiện tử vong kích hoạt rồi chết cả đám."
Số 3 dừng một chút, chậm rãi thở đều: "Tôi đề nghị mọi người nên giết hết những người chơi đối kháng đi, có hơi thả lỏng rồi đó."
Vừa dứt lời, số 2 chợt cười lạnh: "Sao mà không thả lỏng cho được."
Ánh mắt của số 2 dao động trên từng gương mặt được mũ che chắn kỹ lưỡng, như thể muốn nhìn xuyên qua lớp bao phủ đen như mực.
Sau khi cố định trên người số 7, số 2 lấy lại đường nhìn rồi mỉm cười nói: "Hôm nay tôi đã bị tấn công khi vừa quay về lều, lẽ ra tôi đã chết nhưng các vị lại không hề ngạc nhiên khi thấy tôi xuất hiện ở đây, xem ra là không nghe thấy thông báo giết chóc. Và tôi, cho dù bị đâm thủng cổ họng nhưng không hề chết thật."
Lê Tiệm Xuyên để ý thấy tất cả người chơi sau khi nghe xong đều lập tức căng cứng người.
"Trong vòng lặp này, chém giết lẫn nhau là vô dụng."
Số 2 nói, "Do đó ý định giết còn lại ba người để qua màn và phá vỡ vòng lặp dẹp qua một bên được rồi."
Số 2 dừng một chút, lại nói: "Hiện tại tôi có phần tán thành phương pháp của số 7, vòng lặp này có thể chỉ là ảo giác, chúng ta "thật" tiến vào trò chơi không phải ở nơi này. Nếu như bữa tối là thật, vậy thì vòng lặp này bắt đầu từ nơi khác."
Số 3 trầm ngâm nói: "Nói như vậy, chúng ta đã bước vào vòng lặp trong vô thức, có thể là lúc quay về lều ngủ, lúc rút thăm, trước và sau khi tuyết lở, lúc thời hạn bỏ phiếu kết thúc, lúc đưa ra kết quả bỏ phiếu... Tất cả đều có khả năng."
Lê Tiệm Xuyên ngẩng đầu: "Sót một điểm, còn có thể là lúc bị trận lở tuyết chôn vùi và nằm mơ."
Vài ánh mắt dò xét rơi lên mặt Lê Tiệm Xuyên.
"Giấc mơ về một lối đi ngầm và vài cánh cửa, tôi tin các vị đều đã trải qua trong hai lần tuyết lở vừa rồi." Lê Tiệm Xuyên tiếp tục nói bằng ngữ điệu lãnh đạm.
Hắn không nhận được câu trả lời từ những người khác.
Nhưng nhìn phản ứng của bọn họ, hắn biết mình đã đoán đúng. Quả nhiên tất cả người chơi đều đi vào cảnh mộng như vậy, đồng thời có khả năng giống nhau ở cánh cửa đầu tiên và khác nhau ở cánh cửa còn lại, tựa như hắn và Ninh Chuẩn.
"Vị đây cho rằng giấc mơ này và vòng lặp có liên quan à?" Số 2 nghi ngờ nói.
Lê Tiệm Xuyên không trả lời số 2, mà liếc nhìn đồng hồ điện tử bên cạnh, nói: "Nếu như muốn tháo gỡ vòng lặp này, ngày mai chúng ta hãy cùng dò xét vài điểm mấu chốt, sau đó tổng kết kết quả. Mặt khác, tôi hi vọng mọi người hãy chọn đội Nam còn sống trong cuộc bỏ phiếu ngày mai."
Những ánh mắt quăng tới lập tức chuyển thành ngạc nhiên.
Số 3 hỏi: "Tại sao lại chọn đội Nam?"
"Để thử."
Lê Tiệm Xuyên nói không chút đắn đo: "Lần đầu tiên, đa số phiếu chọn đội Nam; lần thứ hai, đa số phiếu chọn đội Bắc, ngày mai là lần thứ ba, không còn là Nam hay Bắc nữa. Thế nhưng, rõ ràng chúng ta vẫn không thể xác nhận rốt cuộc đội nào còn sống, không bằng thống nhất một lựa chọn để thử xemthế nào. Kết quả thăm dò như vậy sẽ giúp chúng ta tháo gỡ vòng lặp."
Hắn mỉm cười thản nhiên: "Không thử cũng không sao."
"Tôi đồng ý." Ninh Chuẩn dẫn đầu ủng hộ Lê Tiệm Xuyên.
Có người mở đầu, những người khác cũng suy ngẫm rồi gật đầu đồng ý. Thăm dò có lẽ là vô dụng, thậm chí nguy hiểm, nhưng bọn họ không còn lựa chọn nào khác.
Đội Nam và đội Bắc, tóm lại phải chọn một.
Thời gian dành cho bữa tối nhanh chóng kết thúc.
Lê Tiệm Xuyên lần thứ ba tỉnh lại trong túi ngủ, trong lòng tràn ngập cảm giác bất lực, song song là chút tuyệt vọng nhàn nhạt.
Hắn không biết cách thăm dò và suy đoán của hắn có hiệu quả hay không, hắn chỉ có thể tiếp tục đi tới mà thôi.
Cảm giác này chỉ xuất hiện trong nháy mắt, sau đó đã bị xua tan bởi ý chí mạnh mẽ và quyết đoán của hắn.
Hắn không quen bị chi phối bởi sự yếu đuối và ngờ vực tạm thời.
Lê Tiệm Xuyên ngồi dậy, không hề phiền hà kiểm tra lại những thứ có trong lều.
Việc làm này xuất phát từ tính chặt chẽ và cẩn thận, hắn muốn xác nhận xem vòng lặp có còn tồn tại trên khách quan hay không. Ngoài ra, cũng có thể xem thử có manh mối mới hay không.
Sau khi kiểm tra mọi thứ, Ninh Chuẩn cũng đã tới trước lều Lê Tiệm Xuyên.
Lần này có một sự thay đổi nhỏ, không chỉ có mỗi Ninh Chuẩn mà còn có Tạ Trường Sinh đi theo phía sau.
"Tôi là số 3."
Câu đầu tiên Tạ Trường Sinh nói ra khi vừa đến dọa Lê Tiệm Xuyên hết hồn.
Lê Tiệm Xuyên nhanh chóng nhớ lại thái độ của số 3 trong ba bữa tối, hoàn toàn khác xa với cậu thanh niên điềm tĩnh và không màng danh lợi trước mặt.
Nói như vậy, số 2 cũng chính là thanh niên tóc đỏ, có vẻ như cậu ta không hề biết người dùng nhũ băng đâm cậu ta sẽ là số 3 kẻ xướng người họa với cậu ta.
Ba người thấp giọng trao đổi thông tin trong bóng tối.
Lê Tiệm Xuyên nói: "Sau trận tuyết lở ngày mai, tôi sẽ sử dụng quy tắc 'lấy giả thay thật'. Ngày mai chọn đội Nam sẽ không thành vấn đề."
"Những NPC này... rất kỳ lạ." Tạ Trường Sinh nói.
"Để ngày mai xem sao." Lê Tiệm Xuyên trầm ngâm.
Trong vòng lặp như vậy, càng không có người chết thì mới càng đáng sợ, bọn họ không thể kéo dài nữa.
"Ừ."
Ninh Chuẩn đáp lại, những ngón tay thon dài lướt qua vầng trán của Lê Tiệm Xuyên, rồi gõ nhẹ vào chỗ gồ trên huyệt thái dương của hắn, đôi mắt đào hoa cong lên sắc bén, thản nhiên nói: "Thật ra các người chơi hoang mang lâu như vậy là do suy nghĩ quá nhiều và quá mức thông minh."
"Có vài việc nên nhìn tách biệt thì mới rõ được."
Cánh môi mềm lạnh rơi vào bên tai Lê Tiệm Xuyên, xúc cảm ẩm ướt kèm theo hơi thở mát lạnh chậm rãi quấn quanh vành tai và mặt.
Tay của Ninh Chuẩn chui vào cổ áo của Lê Tiệm Xuyên, cúi đầu hỏi: "Anh nghĩ ra chưa?"
Mắt thấy Ninh Chuẩn lại muốn xằng bậy nơi đông người, thái dương của Lê Tiệm Xuyên giật giật.
Nhưng không ngờ Ninh Chuẩn còn chưa lên cơn, Tạ Trường Sinh đã đột nhiên đứng dậy, thản nhiên ném xuống một câu: "A di đà phật, phi lễ chớ nhìn."
Rồi xoay người đi ra khỏi lều.
Lê Tiệm Xuyên: "..."
Truyền nhân Mao Sơn lại có tên phản đồ như cậu sao?
Không rảnh để suy nghĩ về lý do chẳng đâu ra đâu của Tạ Trường Sinh, Lê Tiệm Xuyên bị liếm đến da đầu tê dại.
Song, hắn đã nhanh chóng hiểu ra hàm ý trong lời nói của Ninh Chuẩn, lông mày chau lại, chụp lấy gáy Ninh Chuẩn rồi xoa nhẹ, gương mặt với tính xâm lược cực mạnh tới gần: "Nói tôi khờ hả?"
"Anh không thích nghe à..."
Ninh Chuẩn bị bóp đến thở hổn hển, sáp lại ôm lấy cổ Lê Tiệm Xuyên, khẽ nói: "Vậy anh phạt tôi đi, tư thế nào, phạt bao lâu, tôi cũng mở chân chịu hết..."
"Ngậm miệng lại mau!"
Lê Tiệm Xuyên ấn người vào trong túi ngủ.
Ninh Chuẩn giãy giãy, không lên tiếng.
Một lát sau mới nói: "Vòng lặp bị phá vỡ có lẽ không phải vì quá vững chắc."
Giọng nói của Ninh Chuẩn lãnh tĩnh đến cực điểm, tiếng cười vang lên bên tai Lê Tiệm Xuyên, "Tôi chưa đoán được, nhưng tôi nghĩ chắc chắn có liên quan đến thời gian. Lần này nhờ hết vào anh đó, anh Xuyên."
Lê Tiệm Xuyên không tin Ninh Chuẩn không đoán được gì.
Nhưng hắn từ từ nhắm mắt, không lên tiếng, chỉ nhẹ nhàng ôm eo Ninh Chuẩn.