Trở Thành Nam Nhân Dã Man Nhất Trong Trò Chơi (Không Người Giám Thị)

Chương 3

Ba ngọn nến chiếu sáng tầm nhìn của Lê Tiệm Xuyên.

Hắn phát hiện mình đang đứng bên cạnh một chiếc bàn dài mang phong cách châu Âu.

Phủ lên mặt bàn là một chiếc khăn trải bàn màu đỏ rượu được làm từ tơ nhung, trên bàn còn bày thêm vài món ăn cầu kì tinh tế.

Quanh bàn có mười ba cái ghế dựa cao, bên cạnh mỗi chiếc ghế đều có một thân ảnh phủ áo choàng màu đen, gương mặt bị một tầng sương đen che khuất, hoàn toàn không nhìn rõ.

Lê Tiệm Xuyên cúi đầu nhìn chính mình, cũng là một bộ dáng như vậy.

“Đã đến giờ ăn tối rồi, mời các vị ngồi xuống.”

Một giọng nói của đàn ông đột nhiên vang lên.

Tầm mắt của Lê Tiệm Xuyên nhìn đến hướng phát ra âm thanh, thấy ở cuối bàn dài có một gã khuôn mặt uy nghiêm đang ngồi, bộ dáng giống như một lão quý tộc trung niên Anh quốc.

Đồng thời, Lê Tiệm Xuyên phát hiện mười hai người còn lại trừ hắn ra, phần lớn ngay tại thời điểm người đàn ông quý tộc mở miệng đều không chút do dự mà kéo ghế ngồi xuống.

Chỉ có ba người, là giống với hắn, nhìn về phía cuối bàn, một người trong đó thân hình dường như đang run rẩy, đứng tại chỗ, vô cùng sợ hãi mà mở miệng:

“Đây, đây là nơi nào?”

“Các người… Các người là ai?”

Âm thanh phát ra khàn khàn trung tính, không phân biệt được nam nữ, hiển nhiên là đã trải qua xử lý.

Hắn dường như cũng bị âm thanh của chính mình dọa sợ, bỗng nhiên lùi về phía sau một chút.

“Ồ, vị khách này, thức ăn đều sắp nguội lạnh rồi, đề nghị của ta là nên ngồi xuống hưởng thụ chúng trước.”

Người đàn ông quý tộc mỉm cười, dường như hoàn toàn không nhìn thấy các vị khách của ông ta là một đám người cổ quái mặc áo choàng đen.

Người đàn ông quý tộc tiếp tục nói: “Tuy gần đây chuyện tay Jack Đồ Tể làm huyên náo quảng trường khiến lòng người bàng hoàng, nhưng ta là Harry Đệ Tứ, lấy danh tước quý tộc của mình ra đảm bảo, chuyện này tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến con phố của chúng ta. Các vị có thể yên tâm tiếp tục sinh sống ở đây.”

Người mặc áo choàng kia không nói gì nữa.

Hắn dường như đã bình tĩnh trở lại, bắt chước theo những người khác kéo ghế ra ngồi xuống.

Lê Tiệm Xuyên nhìn qua Nam tước Harry, chú ý lắng nghe lời ông ta nói.

Đã là trò chơi, đương nhiên sẽ có bối cảnh và quy tắc. Hiển nhiên, vị Nam tước Harry này sẽ phụ trách giới thiệu luật chơi cho bọn họ.

Quả nhiên, sau khi thấy tất cả mọi người đều đã ngồi xuống, ánh mắt của Nam tước Harry lộ ra một tia khó xử:

“Tuy rằng tên Jack sẽ không làm ảnh hưởng tới con phố của chúng ta, nhưng bảy con phố xung quanh vẫn là cần phải tuần tra. Hi vọng các vị mỗi đêm sau mười giờ tuần tra một con phố, Jack không chịu nổi sự buồn tẻ, tùy thời gã đều có thể xuất hiện mổ bụng người nào đó trên đường.”

“Đương nhiên, nếu có vị anh hùng nào có thể trong vòng bảy ngày bắt được gã, thì người đó sẽ nhận được một khoản thù lao rất xa xỉ.”

Nam tước Harry nói xong, nhìn mọi người xung quanh.

Trong vòng bảy ngày bắt được Jack Đồ tể, xem ra đây là điều kiện qua cửa của trò chơi. Khoản thù lao xa xỉ, có khả năng rất lớn là Ma Hộp mà Ninh Chuẩn muốn.

Lê Tiệm Xuyên suy tư.

Đột nhiên, một người áo choàng ngồi xéo góc đối diện với hắn dò hỏi: “Có thể kết bạn không?”

Ánh mắt của tất cả mọi người trên bàn đều nhìn qua, tràn ngập tra xét cùng thăm dò.

Nhưng người áo choàng kia lại giống như tập mãi thành thói quen, tư thái bất động như núi, hiển nhiên là một người chơi có kinh nghiệm.

“Đương nhiên có thể.”

Nam tước Harry trả lời: “Nhưng trên cùng một con phố, tốt nhất đừng vượt quá ba người, các bạn là hàng xóm của ta. Tên Jack đánh hơi rất giỏi, gã thích con mồi đi thành đàn.”

“Tốt rồi.”

Ông ta rõ ràng không muốn nhiều lời: “Mời các vị cứ tự nhiên dùng bữa tối tại Pandora. Sau khi trở về ta hi vọng các bạn hàng xóm phải tận tình với chức trách, đừng làm ra chuyện không phù hợp với thân phận của mình. Ngoài ra, trừ khi đã tử vong, ta cũng hi vọng mọi người mỗi ngày vào đúng giờ bữa tối đến chỗ ta dùng cơm.”

Nam tước Harry nâng ly rượu vang đỏ hướng về mười ba người chơi.

“Chúc may mắn.”

Hoặc chần chờ hoặc dứt khoát, mười ba ly rượu vang đỏ lục tục giơ lên, Lê Tiệm Xuyên nghe được tiếng cười trầm thấp của người chơi ngồi phía bên trái hắn, hàm xúc nói: “Cảm tạ sự hào phóng của Nam tước.”

Bữa tối vô cùng phong phú.

Thịt hun khói và hoa quả tươi ngon, còn có rất nhiều món ăn bày la liệt trên bàn, ba ngọn nến trắng vẫn còn đang cháy, ánh nến lúc sáng lúc tối.

Nam tước Harry sau khi nói hết quy tắc đã rời khỏi bàn ăn, đi vào trong bóng đêm vô tận.

Có vài người chơi không khách khí chút nào mà bắt đầu hưởng thụ mỹ thực, trong đó bao gồm cả Lê Tiệm Xuyên.

Nhưng người chơi mới vừa nãy đặt câu hỏi lại là người không có động tác, hắn cẩn trọng mà nhìn dáo dác xung quanh.

Người chơi bên trái hắn ăn như gió cuốn lại có chút không nhịn được, ánh mắt nhìn về phía hắn: “Trò chơi Ma Hộp, đã từng nghe qua chưa?”

Người chơi mới kia thấy có người để ý đến hắn, ban đầu là sửng sốt, sau đó không kiềm được kích động, vội hỏi:

“Cái đó tôi đã từng nghe nói qua, chúng ta… Chúng ta bây giờ là đang ở trong trò chơi Ma Hộp sao? Tôi nghe nói trò chơi này… Giết chết rất nhiều người, đều là thiên tài. Nhưng tôi chỉ là một người bình thường, có phải nhầm lẫn ở đâu rồi hay không…”

Người chơi bên cạnh hắn cầm khăn tay lên lau miệng, vô cùng kiên nhẫn mà giải thích: “Pandora sẽ không chọn nhầm người.”

“Ngoại trừ người sở hữu được Ma Hộp có thể mang theo người bên ngoài tiến vào, thì những người chơi khác đều là người ‘Đặc thù’, có khả năng là cậu có một chỗ đặc biệt nào đó mà chính cậu cũng không nhận ra.”

Người chơi mới kia trầm mặc một hồi, lại hỏi: “Vậy chúng ta chỉ có thể dựa vào lời nói của Nam tước Harry, bắt được Jack Đồ tể, mới có tể thoát khỏi trò chơi sao? Nếu như trong vòng bảy ngày mà không bắt được, sẽ như thế nào?” Hắn hỏi xong, dường như có chút xấu hổ, cúi thấp đầu: “Ngại quá, tôi có chút khẩn trương.”

“Không sao, lần đầu tiên đi vào trò chơi tôi cũng giống như thế.”

Người chơi có kinh nghiệm không để tâm nói: “Nhưng tốt nhất cậu nên mau chóng thoát ra khỏi trạng thái này, học được bình tĩnh. Trong vòng bảy ngày mà bắt được Jack, thì tất nhiên sẽ đủ điều kiện thông qua cửa.

Nhưng nếu trong vòng bảy ngày mà không hoàn thành được điều kiện này, chúng ta đều sẽ chết… Đương nhiên, cậu cũng có thể lựa chọn cách thứ hai thông qua cửa.”

“Còn có cách thứ hai?” Người chơi mới kinh ngạc.

Nghe được câu này, người chơi có kinh nghiệm chợt cười khàn: “Đương nhiên là có… Giết chết người chơi khác, đến lúc trong trò chơi chỉ còn có ba người chơi, thì cậu có thể lựa chọn thoát ra. So với bắt được Jack, cách thứ hai này có phải đơn giản hơn nhiều không?”

Lê Tiệm Xuyên chú ý tới, lúc người chơi có kinh nghiệm thốt ra câu cuối cùng, ánh mắt của gã như có như không mà đảo qua những người chơi có biểu hiện mới lạ.

Người chơi mới kia lần nữa lâm vào trầm mặc.

Mà người chơi có kinh nghiệm dường như đang có hứng thú nói chuyện, gã nói tiếp: “Bên cạnh tay trái của cậu có một tấm thẻ, trên đó có ghi quy tắc mà cậu cần phải tuân thủ, vi phạm sẽ bị xóa bỏ. Tất cả các người chơi đều có một quy tắc cần phải tuân thủ, mỗi người đều khác nhau, nhưng nếu như cậu có thể nhìn thấu quy tắc của những người khác, tại bữa tối Pandora mà nói ra, như vậy hắn ta sẽ chết. Mỗi bữa tối mỗi người đều có một cơ hội nói ra quy tắc của người khác. Nếu nói đúng, quy tắc tổn hại người chơi tử vong, còn nếu nói sai… Ha ha, đó chính là tự sát.”

Hắn dùng đầu ngón tay gõ gõ lên tay vịn của chiếc ghế.

“Đây là một cách giết người. Còn có một cách khác, chính là cậu có thể đoán ra thân phận của người chơi khác, tại bàn ăn ra tay giết bọn họ.”

“Giải đố, hoặc là giết chóc.”

‘Đong’ một cái gõ mạnh xuống, tựa hồ như là đang gõ vào lòng của những người chơi mới.

Những người chơi có kinh nghiệm khác không có mở miệng, bảo trì trầm mặc, dường như chấp nhận lời nói của người chơi này.

Lê Tiệm Xuyên thật không ngờ trò chơi Ma Hộp vậy mà lại có hai cách qua cửa. Nhưng rất hiển nhiên, bất kể là từ góc độ của hắn, hay là góc độ của Ninh Chuẩn, đều sẽ chọn cách qua cửa thứ nhất. Bởi vì phương thức giết người để qua cửa, sẽ không đạt được thù lao của trò chơi, cũng chính là Ma Hộp.

Bữa tối trầm mặc mà tiếp tục, chỉ có tiếng va chạm rất nhỏ của dao nĩa loáng thoáng vang lên.

Tất cả các người chơi đều có tâm tư khác nhau.

Sau khi Lê Tiệm Xuyên dùng bữa xong, cầm tấm thẻ vào trong tay.

Hắn đã sớm chú ý tới, có không ít người chơi ngay từ đầu ngồi xuống đã lật tấm thẻ lên xem, mà người lúc nãy mở miệng giải thích và hai người ngồi đối diện xéo hắn, lại lựa chọn dùng bữa trước.

Trên thẻ bài có màu đen nhánh in hình đồ án quái dị, đồng thời có một chữ tiếng anh được viết bằng máu ‘LAW’.

Lê Tiệm Xuyên lập tức lật lên, vết máu từ phía trên thẻ bài chậm rãi chảy xuống, lướt qua chỗ trống trung tâm, hiện ra một hàng chữ bằng máu: “Chỉ có thể nói dối.”

Hàng chữ máu biến mất.

Lê Tiệm Xuyên cảm giác được bên trong cơ thể của mình phảng phất như nhiều hơn một thứ gì đó. Loại cảm giác quái dị này làm cho hắn có chút khó chịu mà nhíu mày.

Đồng hồ để bàn đột nhiên vang lên chín tiếng.

Bữa tối bắt đầu từ lúc 8 giờ bất tri bất giác đã trôi qua một tiếng.

Lúc tiếng chuông cuối cùng vang lên, cảnh tượng xung quanh Lê Tiệm Xuyên đột nhiên biến đổi.

Đồng tử của hắn co rút, cả người căng chặt như muốn nổ tung, sau đó lại phát hiện giờ phút này vậy mà mình lại đang ngồi trong phòng khách mang phong cách châu Âu thế kỷ XIX.

Hắn bị bàn ăn kia tiễn đi rồi.

Xem ra chỉ có mỗi ngày vào thời gian ăn tối, tất cả người chơi mới bị đưa đến bàn ăn, còn lúc khác, đều ở cùng một con phố nhưng vị trí khác nhau —- bởi vì Nam tước Harry xưng hô với bọn họ là hàng xóm.

Lê Tiệm Xuyên bảo trì cảnh giác, từ trên ghế cũ kỹ đứng lên, đi lại dò xét căn phòng.

Đây là một căn hộ cũ, tổng cộng có hai phòng.

Một trong số đó là nhà kho, chất đầy đồ cũ linh tinh. Còn lại là phòng ngủ của chủ nhân căn hộ này, vô cùng đơn giản mộc mạc.

Nơi cửa phòng ngủ có treo một tấm gương, Lê Tiệm Xuyên liếc mắt một cái, phát hiện gương mặt của mình và người trong gương đại khái có năm phần tương tự, tóc ngắn màu nâu, ngũ quan góc cạnh, mang theo một cỗ sắc bén.

Nhìn một thân đồng phục Scotland Yard, Lê Tiệm Xuyên phỏng đoán thân phận của mình hẳn là một gã cảnh thám.

Hắn lục soát căn hộ một chút, phát hiện những chỗ khác không có vật gì giá trị.

Cả căn hộ hắn chỉ chú ý có hai nơi.

Thứ nhất là cái giường ở phòng ngủ.

Dưới gối đầu giường có ẩn giấu một cây súng. Với tư cách là một cảnh thám, có súng cũng không có gì kỳ lạ, nhưng đem súng giấu ở dưới gối, rõ ràng là đang đề phòng cái gì đó.

Thứ hai là cái bàn làm việc ở chỗ cửa sổ.

Trên bàn chồng chất một vài kiện án hồ sơ linh tinh, nhưng phía dưới cùng của chồng hồ sơ này, lại có một tờ báo, ở vị trí bắt mắt nhất đăng một vụ án giết người, hung thủ được mệnh danh là Jack Đồ tể, nạn nhân là một gái điếm. Cô ta bị mổ bụng tàn nhẫn, ruột đổ đầy đất, bị cắt mất tử cung.

Tin tức cho thấy, đây là vụ án mổ bụng thứ ba trong tháng này.

Lê Tiệm Xuyên tỉ mỉ lật xem hồ sơ và báo chí để trên bàn, lỗ tai đột nhiên nghe được âm thanh sột soạt từ bên ngoài cửa sổ truyền đến.

Ánh mắt của hắn lăng lệ, động tác tự nhiên thả tờ giấy trong tay xuống, đi về phía giường ngủ.

Lúc đi ngang qua bức màn che, hắn khẽ dựa về phía sau, toàn bộ thân hình cao lớn đều khuất trong bóng tối. Đồng thời hắn rút một cây dao mũi nhọn được lấy ra từ trong phòng bếp, nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, một chuỗi động tác diễn ra cực nhanh, mà lại vô thanh vô tức.

Ánh sáng mờ nhạt hắt ra từ cửa sổ, chiếu trên đồng cỏ dại hoang vắng loang lổ những ô vuông.

Một cánh tay trắng bệch đột nhiên ấn lên bệ cửa sổ.

Lê Tiệm Xuyên lập tức xuất dao.

“Ôm tôi lên…”

Thanh âm yếu ớt từ dưới cửa sổ truyền đến, kịp thời ngăn lại động tác của Lê Tiệm Xuyên.

Một đôi mắt xinh đẹp đào hoa xuất hiện, bị mái tóc ngả vàng hơi che khuất.

Đôi mắt này với đôi mắt trong đời thực có chút bất đồng, nhưng Lê tiệm Xuyên lại có thể khẳng định, người này là Ninh Chuẩn.

Lưỡi dao trong tay hắn phản chiếu hàn quang.

Nhưng rốt cuộc không có đâm ra.

Lê Tiệm Xuyên dời tầm mắt khỏi đôi mắt đào hoa kia, thu hồi dao, nhanh chóng mở cửa sổ.

Hắn không biết Ninh Chuẩn làm thế nào mà tìm được hắn nhanh như vậy, nhưng theo phỏng đoán của hắn, có lẽ có quan hệ với việc Ninh chuẩn dẫn hắn vào Ma Hộp.

Lê Tiệm Xuyên cẩn thận mà nhìn quanh bốn phía, thấy không có ai nhìn trộm. Sau đó hắn làm lơ yêu cầu đòi ôm của Ninh Chuẩn, bàn tay lớn duỗi ra, trực tiếp nắm lấy eo Ninh Chuẩn kéo lên.

Lập tức muốn buông tay, Ninh Chuẩn đột nhiên giống như không có xương sống mà bám trên vai của Lê Tiệm Xuyên, thấp giọng nói: “Quy tắc của tôi là không thể đi bằng hai chân.”

Những lời này thốt ra đột ngột.

Ánh mắt Lê Tiệm Xuyên khẽ động.

“Đây là tín nhiệm mà tôi dành cho anh.”

Ninh Chuẩn nghiêng đầu, tóc vàng mềm mại cọ lên mặt của Lê Tiệm Xuyên.

Ngữ khí của y rất chân thành, giống như là một tín đồ thành khẩn dâng trái tim của mình lên cho ma quỷ.

Nhưng Lê Tiệm Xuyên ngay cả dấu chấm câu đều không tin.

Hắn lườm Ninh Chuẩn, ôm y để lên bàn làm việc, lấy bút máy viết ra một hàng chữ trên tờ giấy lộn: “Quy tắc của tôi là không thể nói chuyện.”

Ninh Chuẩn thuận thế ngồi trên bàn, nhìn tờ giấy lộn trong tay: “Cái quy tắc này… Có hơi phiền toái. Với quan sát của tôi, thân phận của anh hẳn là cảnh thám. Mà thân phận này không thể nào là một người câm được. Một khi anh gặp người chơi khác, không thể nói chuyện đặc điểm này quá rõ ràng, buổi tối đi tuần phố thì không sao cả, nhưng vào ban ngày, đặc điểm này quá nguy hiểm.”

Nói đến đây, y đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Lê Tiệm Xuyên.

Đột nhiên nâng một chân lên, đạp lên ngực của Lê Tiệm Xuyên, gan bàn chân mềm mại cạm vào cúc áo bằng kim loại khẽ run.

“Tôi có thể giúp anh giải quyết vấn đề này.”

Ninh Chuẩn cong cong khóe môi, mắt đào tĩnh mịch như cảnh đêm bên ngoài cửa sổ.

Bởi vì nguyên nhân do tư thế, nên Lê tiệm Xuyên lúc này mới chú ý tới hiện tại Ninh Chuẩn vậy mà lại đang mặc váy.

Làn váy dài trượt xuống, lộ ra bắp chân thon dài trắng nõn, dưới ánh sáng mờ nhạt càng làm rung động lòng người.

Mà với thị lực quá tốt của Lê Tiệm Xuyên, hắn phát hiện ở cuối chân, thậm chí ngay cả đồ lót cũng không có.

Trong nháy mắt này, Lê Tiệm Xuyên hận không thể đưa tay bẻ gãy cái chân làm hắn muốn mù mắt ấy.

Nhưng lời nói của Ninh Chuẩn đã ngăn lại động tác của hắn.

“Tôi có thể bắt chước giọng nói của anh, cùng anh đi ra ngoài, đảm bảo không có một tia sơ hở…”

Nửa câu này nói giống giọng của Lê Tiệm Xuyên như đúc. Trong trò chơi, ngoại trừ trên bàn cơm, giọng nói của bọn họ không có gì thay đổi, giống với trong đời thực.

Lê Tiệm Xuyên có chút kinh ngạc với kỹ năng này của Ninh Chuẩn, nhưng rất nhanh hắn đã nghe được nửa câu sau của y.

Âm thanh quen thuộc vừa nãy thay đổi, khôi phục về giọng thanh lãnh hơi khàn chỉ thuộc về Ninh Chuẩn, mang ý vị mờ ám không rõ: “Chỉ cần anh đáp ứng… Mỗi đêm chơi tôi một lần.”

“Thân phận của tôi, là kỹ nam.”

——————————-

Tiểu kịch trường:

Lê Tiệm Xuyên: … Mặc quần vào rồi hẵng nói chuyện với tôi.

Hết chương 3
Bình Luận (0)
Comment