Chương 34: Câu đố tử vong ngày tuyết lở E15
Lê Tiệm Xuyên không đi tiếp.
Hắn nhặt hai que phát sáng nằm cách đó không xa lên, vừa quơ vừa quan sát bốn phía, đồng thời chú ý động tĩnh trên đầu, chờ Ninh Chuẩn và Tạ Trường Sinh xuống tới.
Quả nhiên chưa tới vài phút, vụn băng lăn xuống từ phía trên, ánh lửa đỏ lấp lóe.
Hai bóng người mơ hồ một trước một sau trèo xuống dọc theo vết kéo do rìu đục băng để lại.
"Có chuyện gì vậy?" Do Not Re-Up | Vũ Lạc Trường An
Ninh Chuẩn thở hổn hển, mặt bị nhũ băng rạch hai đường, một đường nằm gần khóe mắt làm cho đôi mắt phong lưu đa tình của Ninh Chuẩn nhiễm một chút đỏ tươi lạnh lùng.
Lê Tiệm Xuyên kéo Ninh Chuẩn tới, nhanh chóng nói lại những gì mình thấy trên vách băng, rồi dẫn hai người đi về phía trước một đoạn.
Tạ Trường Sinh điều khiển lửa rọi sáng đường nét hình người mà Lê Tiệm Xuyên mới vừa sờ được.
"Nhìn các vết băng xung quanh, chắc là có thứ gì đó bị đóng băng bên trong rồi phá băng đi ra." Tạ Trường Sinh kiểm tra và nói, "Sẽ là thi thể mà chúng ta nhìn thấy ở khu vực tuyết lở, hay là thứ nằm trong vách băng đây?"
Lê Tiệm Xuyên cũng đang suy đoán, nhưng hắn cảm thấy không đơn giản như vậy.
"Đi tiếp đi." Do Not Re-Up | Vũ Lạc Trường An
Ninh Chuẩn nhìn quanh rồi nói. Do Not Re-Up | Vũ Lạc Trường An
Ở đây đã là đáy của khe nứt băng.
Lửa đỏ xua tan bóng tối đen như mực, rọi sáng phạm vi năm mét xung quanh.
Dưới chân không còn là lớp băng mà là đá xám đen gồ ghề lát thẳng về trước, rộng chừng hai, ba mét, giống như từng đợt sóng đen lấp lánh kỳ dị dưới ánh sáng.
Hai bên vẫn là vách băng, nhưng đầy vết nứt như mạng nhện, khảm một loạt đường nét hình người với tư thế khác nhau, có cao có thấp, giống như từng có người bị nhốt vào trong lớp băng vậy.
Ba người cẩn thận đi về phía trước, đồng thời quan sát những vết lõm này.
Dần dần, một màn sương trắng mỏng xuất hiện.
Ánh sáng rời rạc của que phát sáng mờ dần đi, mịt mù không rõ.
Ở phía trước làn sương mù dày đặc, thấp thoáng nhìn thấy một cánh cửa gỗ cũ kỹ xiêu vẹo, phần rìa bị ăn mòn, rất giống cánh cửa vào cầu thang ngầm mà Lê Tiệm Xuyên nhìn thấy trước đó.
Khi nhìn thấy cánh cửa này, Lê Tiệm Xuyên mới thở phào nhẹ nhõm, xác định bọn hắn không đi nhầm đường.
"Mười bốn." Do Not Re-Up | Vũ Lạc Trường An
Ninh Chuẩn đột nhiên lên tiếng.
Lê Tiệm Xuyên ngớ ra, lập tức hiểu ý Ninh Chuẩn: "Cậu nói số lượng hình người lõm vào hai bên vách ban nãy là mười bốn à?"
"Đúng vậy." Do Not Re-Up | Vũ Lạc Trường An
Ninh Chuẩn chậm rãi đi tới, thấp giọng nói, "Nhìn vóc dáng của mười bốn hình người này thì có hai thấp, một thiếu niên, một nữ... mà hai đội Bắc Nam chúng ta cộng lại vừa đúng mười bốn người. Có hai người thấp bé, tôi, và Linda."
Đuôi mắt nhuốm máu của Ninh Chuẩn nhẹ nhướn lên, "Khéo thật."
Lê Tiệm Xuyên quay đầu liếc nhìn những đường viền lại chìm vào trong bóng tối.
"Thời gian không còn nhiều, chúng ta vào trước đã."
Giọng nói của Tạ Trường Sinh truyền đến từ phía trước.
Trong lúc nói chuyện, bọn hắn đã tới được chỗ sâu nhất của làn sương mù dày đặc, cánh cửa gỗ.
Ba người tháo xuống trang bị dư thừa, lấy một ít thức ăn, sắp xếp vũ khí đàng hoàng rồi Lê Tiệm Xuyên dẫn đầu vươn tay, cảnh giác đẩy cửa.
Nhưng mà, ngay lúc bàn tay của Lê Tiệm Xuyên sắp chạm vào cửa gỗ, trên cánh cửa gỗ trống rỗng bỗng xuất hiện một đoạn văn, như máu chảy xuống.
"Khi tuyết rơi dày lên các ô cửa sổ,
Và tiếng chuông chiều vang vọng hồi lâu,
Bàn đã bày sẵn cho những kẻ đến sau
Trong căn nhà nhỏ gọn gàng tươm tất.
Do Not Re-Up | Vũ Lạc Trường An
Trên những lối đi đêm đen dày đặc
Một lữ khách tìm đến trước cổng nhà.
Cây ân phước trong bóng tối đơm hoa
Từ chất sáp sâu trong lòng đất lạnh."
Đoạn văn này chẳng hề xa lạ với Lê Tiệm Xuyên, đúng là "Đêm đông" của Petrarca trên cánh cửa gỗ. Sau đó, bài thơ này lại xuất hiện trong phòng giam của cầu thang ngầm.
Mà bây giờ, bài thơ này lại xuất hiện lần thứ ba.
"Tôi từng nhìn thấy bài thơ này vào lần đầu tiên bước vào cầu thang ngầm." Tạ Trường Sinh nói.
Lê Tiệm Xuyên chuyển mắt nhìn về phía Ninh Chuẩn.
Ninh Chuẩn gật đầu: "Nếu không có gì bất ngờ thì hẳn lúc tất cả người chơi bước vào cầu thang ngầm lần đầu tiên đều sẽ nhìn thấy bài thơ này. Nhưng cánh cửa thứ hai của mỗi người lại không giống nhau, vì thế bài thơ thứ hai của người chơi cũng khác nhau."
"Nói như vậy, bài thơ này là gợi ý cho tất cả người chơi." Tạ Trường Sinh nói, "Lữ khách... có khả năng lớn là chỉ chúng ta."
Lê Tiệm Xuyên nhận thấy đường nhìn của Ninh Chuẩn dừng lại vài giây ở nửa trên của bài thơ, sau đó thở ra một làn hơi trắng mỏng, rồi đi tới cạnh Lê Tiệm Xuyên.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, Lê Tiệm Xuyên đọc to bài thơ trên cửa gỗ.
Sau đó, tiếng kẽo kẹt làm người khác ê răng vang lên đầy từ tốn.
Cánh cửa gỗ đóng chặt chậm rãi trượt mở vào trong.
Lửa đỏ của Tạ Trường Sinh dẫn đầu, vội vàng bay vào, bỗng dưng rọi sáng máu tươi đầy đất và một cánh tay cụt đang co giật liên tục trên máu loãng lềnh bềnh.
Cánh tay cụt này như đuôi thằn lằn bị đứt, giãy giụa quằn quại, mang lại cảm giác buồn nôn.
Mùi máu tanh nồng nặc cùng với mùi thịt nướng thơm phức lạ lùng ùa ra từ trong cửa, tràn đầy lỗ mũi.
Ba người cau mày vì bị thứ mùi kỳ lạ này làm cho ngạt thở.
Đợi một hồi, Lê Tiệm Xuyên ra dấu bằng tay, cầm theo rìu đục băng bước vào.
Tuy nhiên, ở giây tiếp theo, hắn chợt nghe thấy một tiếng xì, cúi đầu nhìn thì thấy bên chân chợt xuất hiện một giá cắm nến và một ngọn nến trắng đã cháy phân nửa.
"Chu đáo đấy." Do Not Re-Up | Vũ Lạc Trường An
Lê Tiệm Xuyên nhướn mày, cúi người cầm lấy giá nến.
Ninh Chuẩn và Tạ Trường Sinh đi đến từ sau lưng hắn, bên chân cũng xuất hiện giá cắm nến.
Trước đó, lửa đỏ đã rọi sáng phạm vi xung quanh, đây là lối vào của một hành lang uốn lượn nghiêng xuống dưới.
Hai bên hành lang là tường gỗ, phía trên có rất nhiều chữ viết nguệch ngoạc bằng máu kỳ quái.
Sau khi kiểm tra xung quanh, Ninh Chuẩn và Tạ Trường Sinh không hẹn cùng chuyển sự chú ý đến cánh tay cụt nằm giữa vũng máu.
Tạ Trường Sinh không biết móc từ đâu ra hai cặp bao tay cao su trắng đen, chia ra mang vào rồi nháy mắt với Ninh Chuẩn.
Hai người nhanh như hổ đói vồ mồi, lập tức túm lấy cánh tay cụt đang giãy bần bật kia, dao mổ của Ninh Chuẩn theo sát ở phía sau, phập một tiếng, cánh tay cụt bị đóng xuống sàn nhà.
Bàn tay của Ninh Chuẩn nhanh chóng sờ vào cánh tay cụt, lạnh nhạt nói: "Tay nam giới trưởng thành, chừng ba mươi đến bốn mươi tuổi, thường xuyên tập thể dục."
Tạ Trường Sinh nhìn vào chỗ đứt đoạn trên cánh tay: "Hung khí sắc bén, bề mặt cắt trơn phẳng, người ra tay rất khỏe. Xác xuất lớn là sử dụng rìu."
Ninh Chuẩn gỡ bàn tay của cánh tay cụt ra: "Theo mức độ mài mòn của lòng bàn tay, có lẽ thường sử dụng dây thừng, có tổn thương do giá rét."
Nói xong, Ninh Chuẩn dứt khoát rút dao mổ, rạch da cánh tay cụt, Tạ Trường Sinh nhìn thoáng qua rồi gật đầu.
Ninh Chuẩn nhướn mày cất dao, Tạ Trường Sinh phối hợp đá một cái, trực tiếp đưa cánh tay cụt đã không còn giá trị nghiên cứu về lại vũng máu.
Xài xong liền ném, hết sức thành thạo.
Lê Tiệm Xuyên đang giơ nến: "..." Do Not Re-Up | Vũ Lạc Trường An
Mợ nó, saolại thấy đũng quần lành lạnh vậy nè.
Vào giây tiếp theo, Lê Tiệm Xuyên không kịp suy nghĩ gì khác.
Bởi vì hắn nhìn thấy sau khi cánh tay cụt bị Ninh Chuẩn và Tạ Trường Sinh đá về chỗ cũ, vũng máu tươi đột nhiên lúc nhúc như sâu bọ.
Ba ngọn nến trắng tụ lại, một đôi giày cao gót màu đỏ dần dần nổi lên từ trong vũng máu.
Sau đó, giống như thật sự có một người phụ nữ đang đi trên đôi giày cao gót màu đỏ này.
Tiếng lộc cộc vang lên. Do Not Re-Up | Vũ Lạc Trường An
Đôi giày cao gót màu đỏ đi ra từ trong vũng máu tươi.
Trong khoảnh khắc đôi giày cao gót xuất hiện, cánh tay cụt kia lập tức cứng đờ trong vũng máu, khẽ run rẩy, hình như đang sợ hãi thứ gì đó.
Đôi giày cao gót đỏ dính máu chần chờ ở tại chỗ một lúc, bước chân lộ ra vẻ lo âu.
Nhưng rất nhanh, mũi giày đỏ nhọn chậm rãi chuyển hướng vào trong hành lang. Từng dấu chân máu xuất hiện, đôi giày cao gót đỏ từ từ đi vào bên trong.
"Theo nó." Do Not Re-Up | Vũ Lạc Trường An
Ninh Chuẩn khẽ nói.
Ánh nến ảm đạm đan xen với ánh lửa đỏ, trông như một đàn đom đóm trong bóng đêm, yếu ớt rọi sáng bốn phía, theo sát một đôi giày cao gót đỏ đang bước đi đầy thong thả.
Dưới sự làm nền của đống chữ nguệch ngoạc quỷ dị như bị giội máu ở hành lang, cảnh tượng này trông đặc biệt u ám và kinh khủng.
Tiếng bước chân quanh quẩn trong hành lang dài âm u.
Càng đi vào trong, mùi máu tươi càng nhạt, mùi thịt nướng kỳ quái lại càng nồng.
Một lúc sau, đôi cao gót đỏ kia chợt dừng lại.
Cũng chính vào lúc này, một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt ùa vào trong lòng Lê Tiệm Xuyên. Hắn chẳng kịp suy nghĩ mà đã theo phản xạ bổ nhào về phía Ninh Chuẩn.
"Cẩn thận!" Do Not Re-Up | Vũ Lạc Trường An
Xúc cảm sắc nhọn và lạnh lẽo trượt sát qua người.
Một tiếng ầm vang lên. Do Not Re-Up | Vũ Lạc Trường An
Một cây rìu đục băng rơi xuống từ trên trần nhà, lướt qua lưng Lê Tiệm Xuyên, trực tiếp bổ ra một lỗ thủng trên mặt nền bằng gỗ.
Bụi trên trần nhà bị chấn động rơi lả tả.
"Nguy hiểm quá..."
Vài giây sau, Tạ Trường Sinh mới có thể hít thở lại bình thường.
Lê Tiệm Xuyên quay đầu nhìn, lại cúi đầu, thấy Ninh Chuẩn đang ngửa đầu nhìn mình, tia sáng lưu đọng trong mắt cậu ta: "Tôi bị dọa rồi."
Lê Tiệm Xuyên buông Ninh Chuẩn ra, vỗ nhẹ lên mặt cậu ta: "Bớt nói linh tinh đi."
Tuy nói như vậy, nhưng Lê Tiệm Xuyên suy nghĩ một chút, vẫn cúi người ôm Ninh Chuẩn lên bằng một tay, để cái mông mềm mại của thiếu niên ngồi lên cánh tay rắn chắc của mình, còn eo thì dựa vào lồng ngực của mình.
Những ngón tay của Ninh Chuẩn nhẹ nhàng mơn trớn cổ áo rộng mở của Lê Tiệm Xuyên, "Xuất phát."
Bàn tay đang đặt trên đùi Ninh Chuẩn của Lê Tiệm Xuyên bóp mạnh một cái.
Tạ Trường Sinh lặng lẽ kiểm tra trần nhà và cây rìu ghim trên sàn gỗ: "... Nó di chuyển kìa."
Sau khi cây rìu rơi xuống, đôi giày cao gót đỏ kia lại tiếp tục đi về trước.
Ba người cảnh giác đi theo phía sau.
Lần này, mùi thịt nướng trong hành lang ngày càng sực nức, mùi hương này gần như đủ để người ta tưởng tượng ra món ngon ngoài sém trong mềm thơm ngào ngạt.
Bao tử của Lê Tiệm Xuyên kêu rồn rột, khứu giác vượt trội của hắn ngửi được hình như mùi thơm này bay tới từ phía trước.
Ánh nến chiếu sáng một chỗ ngoặt. Do Not Re-Up | Vũ Lạc Trường An
Ba người Lê Tiệm Xuyên theo đôi giày cao gót đỏ quẹo vào, ánh sáng chiếu rọi cảnh tượng trước mặt, hóa ra là một phòng ăn.
Ở giữa có đặt một bàn ăn hình tròn, bếp lò đang cháy và nhét đầy củi. Dụng cụ làm bếp dính máu chất ngổn ngang.
Mười bốn ngọn đèn treo ở phía trên mười bốn cái ghế nằm xung quanh bàn ăn, ánh đèn chập chờn, quỷ dị âm lãnh.
Ba người giữ nguyên cảnh giác đi kiểm tra xung quanh, phát hiện trong phòng ăn này không có bất kỳ món ăn nào, nhưng khứu giác của Lê Tiệm Xuyên rất nhạy, mùi thịt nướng rõ ràng tỏa ra từ nơi này.
Ở trên bàn ăn, Lê Tiệm Xuyên phát hiện một tờ báo, tờ báo đăng tin một đội leo núi gặp phải tuyết lở.
"Kỳ lạ quá." Do Not Re-Up | Vũ Lạc Trường An
Ninh Chuẩn nhanh chóng đọc qua một lần, đưa ra quan điểm gồm ba từ rồi không nói thêm gì nữa.
"Ở đây có cửa nhưng bị bịt kín rồi."
Tạ Trường Sinh ở trong góc nói to.
Sau khi đi vào phòng ăn, đôi giày cao gót màu đỏ kia đã biến mất. Phòng ăn này giống như đã bị bịt kín, ngoại trừ quay về thì không có lối đi nào khác. Việc Tạ Trường Sinh phát hiện ra cửa có lẽ là một bất ngờ.
Khi đến gần, Lê Tiệm Xuyên mới nhận ra toàn bộ cánh cửa bị niêm phong bằng đinh và ván gỗ.
"Để tôi."
Lê Tiệm Xuyên hoạt động đôi chân đông cứng, dồn sức đá một cú thật mạnh.
Ầm một tiếng, vụn gỗ bắn tung tóe. Do Not Re-Up | Vũ Lạc Trường An
Toàn bộ ván gỗ rơi xuống, cửa gỗ không chịu nổi sức mạnh kêu kẽo kẹt, rồi nứt ra. Cú đá của Lê Tiệm Xuyên đã tạo ra một lỗ thủng to trên cánh cửa gỗ.
Trong mắt Tạ Trường Sinh lần đầu tiên xuất hiện vẻ hoang mang.
Song chỉ là thoáng qua.
Tạ Trường Sinh liếc nhìn Ninh Chuẩn, đọc hiểu sự nhắc nhở trong mắt Ninh Chuẩn, thản nhiên dời mắt, tay gạt gỗ vụn. Khi muốn chui vào thì chợt khựng lại, bàn tay mò mẫm nhặt lên một tờ giấy từ trong đống gỗ ngổn ngang.
Tờ giấy này không khác gì giấy ghi chép bình thường, nhưng nhỏ hơn, là kiểu giấy ghi chú bỏ túi.
Tạ Trường Sinh cầm đèn rọi, Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn hơi nghiêng đầu, thấy rõ dòng chữ viết xinh đẹp trên mặt tờ giấy đầy bụi bẩn.
"Người sống là tôi! Là tôi! Chỉ có tôi còn sống! Bọn họ là những kẻ dối trá, là quái vật! Nhưng không ai tin tôi cả... Tôi đã giết bọn họ!"
Đúng lúc này, Lê Tiệm Xuyên chợt nghe được một loạt tiếng chặt phập phập phập, kèm theo tiếng máu thịt nát vụn xì xì, mùi máu tanh tưởi bay ra từ bên kia cánh cửa gỗ.
Hắn ngẩng đầu. Do Not Re-Up | Vũ Lạc Trường An
Thị lực nhìn đêm bị bóng đêm dày đặc cản trở đã được giải phóng, lướt qua lỗ thủng to cỡ nửa người, thấy rõ cảnh tượng đối diện cửa gỗ.
Mười ba bóng người đang vây bắt một người, dùng sức quơ rìu đục băng trong tay, tàn bạo chém người kia ngã xuống đất, máu thịt bắn đầy người.
Bọn họ càng điên cuồng hơn, động tác do dự ban đầu trở nên lưu loát và tàn nhẫn, bước chân chùn lại cũng biến thành vững chắc và bức bách.
Người ở chính giữa bị băm thành thịt vụn.
Có một người phụ nữ đột nhiên quẳng rìu phá băng, ngồi sụp xuống đất, bụm mặt khóc òa, giọng nói vụn vỡ: "Tôi giết người rồi! Tôi giết người rồi! Tôi giết Quang Huy rồi..."
Người đàn ông bên cạnh cầm rìu, cụt hứng tựa vào tường: "Đó có phải là Triệu Quang Huy đâu, Linda. Quang Huy chết rồi... Chết trong trận lở tuyết rồi! Đó là quái vật! Nếu chúng ta không giết nó thì người chết chính là chúng ta!"
Người đàn ông chậm rãi thở ra, lau máu dính trên mặt, rồi nói với những người khác: "Lau máu trên người đi... Trang bị mất sạch rồi, chúng ta phải xuống núi sau khi trời sáng. Lần sau... lần sau leo lên lại."
Nói xong, người nọ đứng dậy, khom lưng đi về phía trước.
Ánh mắt của Lê Tiệm Xuyên cố định trên gương mặt sạch sẽ của người đàn ông.
"Trịnh Tường."
Tạ Trường Sinh nhíu mày, cũng thấy rõ mặt mũi người này.
Lê Tiệm Xuyên nhìn chằm chằm vào mười ba người đối diện đang dần đi xa, Ninh Chuẩn vỗ vai hắn, hắn không cử động, mở miệng nói: "Cộng thêm Triệu Quang Huy bị chặt chết thì vừa đúng mười bốn người của đội Nam và Bắc. Phòng ăn có mười bốn cái ghế, bên ngoài có mười bốn đường nét hình người trên vách băng..."
Hắn nghiêng đầu liếc nhìn Ninh Chuẩn.
Cảnh tượng máu tanh cách đó không xa phản chiếu trong mắt Ninh Chuẩn, phác thảo đôi mắt đầy sắc máu kia thành đóa hoa đỏ thắm và lộng lẫy.
Lê Tiệm Xuyên nghe thấy Ninh Chuẩn thì thầm: "Hóa ra là thế."
"Còn lại một tiếng, chúng ta nghỉ ngơi ở đây nửa tiếng rồi đi tìm cánh cửa máu thịt." Ninh Chuẩn mỉm cười đầy thờ ơ, "Với câu đố rối tung như vậy, tự tay kết thúc nó cũng khá vui đấy chứ."
Đôi mắt của Lê Tiệm Xuyên khẽ chuyển động.
Hắn để ý Ninh Chuẩn nói "kết thúc", mà không phải "phá giải".
Hết chương 34