Trở Thành Nam Nhân Dã Man Nhất Trong Trò Chơi (Không Người Giám Thị)

Chương 44

Chương 44: Săn đêm ở trường học E3.


Khi diều được phát xong, tất cả hàng ngũ lập tức giải tán.


Bước qua đám đông hỗn loạn, Lê Tiệm Xuyên lắc tay từ chối lời mời ghép đội từ một vài nam nữ sinh, lách người đi đến cạnh Ninh Chuẩn, liếc nhìn con diều trong tay cậu.


Đó là một con phượng hoàng rực lửa.


Chẳng qua màu sắc của con phượng hoàng này không giống màu đỏ cho lắm, thay vào đó, nó mang lại một cảm giác ẩm ướt và dính dớp, thoang thoảng mùi máu tươi rất nhẹ.


"Thưa thầy, cùng nhau thả diều nhé?"


Lê Tiệm Xuyên hơi cúi đầu cười nhẹ.


Ninh Chuẩn mặc một bộ Âu phục màu xám nhạt, tay cầm khung gỗ của con diều, vẻ mặt lạnh nhạt như bình thường, đôi mắt ở phía sau cặp kiếng hơi nâng lên, sắc mắt hơi tối: "Được. Nếu em muốn ghép đội thì chúng ta đến bàn tổ chức báo danh trước đã."


Nói xong mới nhấc chân dẫn đầu đi đến sân bãi ở phía trước.


Lê Tiệm Xuyên đi theo sau Ninh Chuẩn.


Sân bãi rất hỗn loạn trong lúc hàng ngũ giải tán nhưng cũng nhanh chóng lấy lại trật tự.


Hầu hết mọi người xếp hàng gần bàn tổ chức để đăng ký đội riêng của mình, vẫn còn một vài người đang chạy trên sân bãi để tìm kiếm đồng đội.


Hôm nay, ánh nắng rực rỡ, bầu trời xanh ngắt không một gợn mây, gió nhẹ thổi tới từng cơn. Sân bãi phía Đông trải đầy cỏ xanh, khắp nơi tràn ngập sức sống mùa xuân tươi mát, là một ngày rất thích hợp cho các chuyến đi chơi ngoại thành.


Không lâu sau, trên bầu trời trong lành và mênh mông có đủ loại diều đang bay lượn, các học sinh và giáo viên bên dưới kéo dây diều và chạy thật nhanh.


Ban đầu mọi người còn hơi căng thẳng, khi quen tay rồi thì bắt đầu thỏa sức vui cười, thỉnh thoảng bất cẩn đụng vào nhau, đùn đẩy nô đùa.


Có rất nhiều học sinh và giáo viên ghép thành đội, vì thế Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn cũng chẳng gây chú ý.


Hai người lẫn trong đám đông, Lê Tiệm Xuyên cho diều bay lên, vừa điều chỉnh dây vừa đi đến bên cạnh Ninh Chuẩn, người đang ổn định lại hơi thở sau khi chạy nhanh, thờ ơ nói: "Thể lực của thầy kém quá vậy... Thầy bao nhiêu tuổi thế, đã có bạn gái chưa, hay là đã kết hôn, phải chăng trên giường muốn làm mà không có sức..."


Ninh Chuẩn quay đầu, hơi thở nóng hổi phả vào mặt Lê Tiệm Xuyên, như cười như không nói khẽ: "Tôi ổn, người bị yếu sinh lý là chồng tôi."


Lê Tiệm Xuyên đưa dây diều trong tay cho cậu, nhân đó véo mạnh vào lòng bàn tay cậu.


Hai người thả diều, như cười nói trao đổi thông tin.


Lê Tiệm Xuyên đã biết thân phận của Ninh Chuẩn, là giáo viên môn Toán lớp 11 của ban Chín và ban Mười, tên là Ninh Phỉ Nhiên, 27 tuổi, là giáo viên mới đến công tác tại trường Phong Thành, vì thế không có quá nhiều manh mối.


Nhưng màn chơi chỉ vừa bắt đầu, mọi thứ vẫn đang đợi được khám phá.


"Anh thấy những con diều này như thế nào?"


Thả diều trong sân bãi rộng rãi, tạm thời xung quanh không có ai tới gần, Ninh Chuẩn không di chuyển môi, thấp giọng hỏi.


Đối diện với câu hỏi bằng hơi thở này của giáo viên Ninh, Lê Tiệm Xuyên hơi nhíu mày trả lời: "Xác suất lớn là những giáo viên và học sinh không có mặt trên sân bãi, tôi nghi ngờ có liên quan đến lời nhắc nhở đừng ngủ quá say của người thuyết minh, những học sinh và giáo viên ngủ quá say sẽ bị làm thành diều da người."


"Tôi đang ở phòng ký túc xá sáu người nhưng chỉ có tôi với Khương Nguyên, hình như vừa chuyển vào không lâu. Hơn nữa, Khương Nguyên ở trong trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh cả một đêm, cậu ta cố tình duy trì trạng thái này, không muốn mình ngủ say."


Hắn nói ngắn gọn những manh mối hắn lấy được dựa trên thân phận.


Ninh Chuẩn cúi đầu quấn dây: "Rất có khả năng."


Gió xuân mát rượi thổi bay tóc mái Ninh Chuẩn, "Phòng của giáo viên là phòng một người nên em không có đối tượng tham khảo. Hầu hết những phòng ngủ mà em kiểm tra tối hôm qua đều có tiếng động, người thực sự ngủ say rất ít, nhưng nếu thực sự có chuyện xảy ra sau nửa đêm, thì những người không ngủ say sẽ phải nghe thấy âm thanh gì đó."


"Đây đúng là một điểm đáng ngờ."


Lê Tiệm Xuyên gật đầu.


Thả diều một hồi, Ninh Chuẩn cảm thấy hơi mệt.


Lê Tiệm Xuyên đưa Ninh Chuẩn đến nơi có ít người ở rìa sân bãi, mặc cho diều tự bay mà ngồi xuống nghỉ ngơi.


Ninh Chuẩn buồn ngủ nằm trên áo khoác đồng phục của Lê Tiệm Xuyên.


Lê Tiệm Xuyên cúi đầu nhìn Ninh Chuẩn, đang tự hỏi có nên lấy tay che mắt cho cậu hay không thì chợt có một cái bóng phủ xuống đỉnh đầu.


Ngẩng phắt đầu lên, Lê Tiệm Xuyên vung tay, một con diều đứt dây bị hất ra ngoài, rơi xuống đất.


Có hai nữ sinh chạy đến, áy náy nhặt con diều lên: "Xin lỗi mấy bạn, diều của bọn mình bị đứt dây, không va trúng mấy bạn chứ?"


Ninh Chuẩn cũng tỉnh ngủ, ngồi dậy.


Dường như hai cô gái nhận ra Ninh Chuẩn là giáo viên nên có hơi căng thẳng và sợ sệt, dè dặt chào hỏi và xin lỗi Ninh Chuẩn.


"Không có gì đâu."


Lê Tiệm Xuyên nói, liếc nhìn con diều hai người đang cầm, "Mà hình như con diều của hai người bị rách rồi kìa."


Đó là một con diều hình chú gấu giống trong phim hoạt hình, cơ thể của chú gấu hơi phồng to, Lê Tiệm Xuyên nghĩ rằng chỗ phồng này có thể chứa đầy hơi, nhưng cú vung tay ban nãy của hắn đã làm cho chỗ phồng đó bị vỡ, một nhúm tóc dính liền da lòi ra ngoài.


Hai nữ sinh cúi đầu nhìn, cười nói: "Không sao hết, bọn mình khâu lại là được."


Không mảy may có chút bất thường nào.


Một nữ sinh trong đó còn đưa tay nhét nhúm tóc đó vào lại trong diều, máu trên da đầu quẹt vào tay cô nữ sinh, thế mà cô nữ sinh giống như không nhìn thấy, cười ngượng xin lỗi Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn rồi chạy đi.


Lê Tiệm Xuyên thấy hơi buồn nôn.


Hắn chà xát cánh tay nổi đầy da gà, thấp giọng nói: "Những học sinh này là quái vật hả?"


"Không giống lắm."


Ninh Chuẩn lắc đầu đẩy kính mắt, "Nhưng khẳng định bọn họ có chỗ kỳ lạ, chúng ta nên cố gắng cư xử bình thường, đêm nay hãy chú ý nhiều hơn, hành động ban đêm có thể rất nguy hiểm nhưng thu hoạch có thể rất lớn."


Lê Tiệm Xuyên gật đầu.


Sinh hoạt tập thể lần này quá bất tiện, Lê Tiệm Xuyên không thể ở cùng với Ninh Chuẩn, nếu hành động vào ban đêm thì chỉ có thể tự cẩn thận, hai người trao đổi số điện thoại, nếu có thể thì sẽ liên hệ qua điện thoại.


Sắc trời dần về chiều.


Mặt trời ngả về Tây, ráng chiều đỏ au kéo dài về phía chân trời, sống động rực rỡ, rồi mơ hồ như dòng máu chảy xuôi, đỏ lạ dọa người.


Cuộc thi đua diều kết thúc vào lúc chạng vạng.


Ngoài một số ít không có lòng háo thắng, hầu hết những học sinh còn lại đều cố hết sức thi đấu để phân thắng bại.


Người chiến thắng là đội có diều bay cao nhất và không bị rớt giữa chừng, gồm ba nam một nữ, tất cả đều là học sinh.


Nam sinh dẫn đầu có làn da ngăm, cao ráo, trông rất nam tính, cầm diều ăn mừng với đội rồi bước lên bục nhận thưởng.


Người trao giải không phải là hiệu trưởng già, mà là người thuyết minh Vương Mẫn.


Các học sinh hoặc đứng hoặc ngồi, tụm năm tụm ba trên sân bãi, nhìn về phía bục.


Trên bục. 


Vương Mân đang cầm một hộp quà màu đen tinh xảo và trao nó cho người chiến thắng cuộc so tài, tiếng nhạc xập xình vui tươi phát ra từ máy phóng thanh ở trên đầu mọi người, như thể đang ăn mừng cuộc thi đấu lạ lùng này đã kết thúc tốt đẹp.


Hoạt đông tập thể hôm nay kết thúc quá yên bình.


Yên bình đến kỳ lạ, khiến cho người ta nghi ngờ ý nghĩa tổ chức của nó.


Nhưng sự nghi ngờ này không vướng mắc trong lòng Lê Tiệm Xuyên quá lâu.


Lúc tiếng nhạc vui vẻ này bao trùm toàn bộ sân bãi, một giọng nữ băng giá quen thuộc đột nhiên vang lên bên tai hắn.


"M killed Lin." (M đã giết Lin.)


"First blood!" (Chiến công đầu!)


Trong đám đông, vẻ mặt của một số người trông vẫn như bình thường, nhưng ánh mắt không hẹn mà cùng thay đổi.


Ánh nắng chiều rọi vào nhà vệ sinh công cộng nằm cạnh sân bãi.


Cô gái tóc ngắn mở vòi nước, rửa sạch chiếc mắt kiếng dính máu, chỉnh lại gọng kính, lại giấy vệ sinh lau khô rồi đeo trở lại.


Bên chân của cô gái có thi thể của một người đàn ông trưởng thành đang nằm đó.


Người đàn ông mặc quần áo của nhân viên căn-tin, chết vì đứt cổ họng, máu tuôn ra ào ào, chảy lan khắp nền gạch men.


Đôi mắt của cô gái trẻ rất bình tĩnh, môi nhếch lên.


Cô gái thủng thỉnh bước qua thi thể, đi tới treo tấm bảng "Đang dọn vệ sinh" ở bên ngoài nhà vệ sinh nữ, sau đó khóa trái cửa, chọn một buồng vệ sinh nằm xa cửa nhất, từ từ kéo thi thể của nhân viên căn-tin vào bên trong.


Trọng lượng cơ thể của người đàn ông trưởng thành có hơi khó khăn đối với cô gái, làm cho trán cô gái rỉ một lớp mồ hôi mỏng.


Xách thùng nước lên, rửa sạch máu tươi trên sàn nhà.


Bên ngoài thỉnh thoảng có tiếng nói chuyện và tiếng đi lại của nam sinh nữ sinh, nhưng cô gái không hề hoảng loạn, trái lại tâm lý rất vững, không giống bình thường.


Cô gái rửa sạch máu trên sàn nhà, lại mở cửa nhà vệ sinh, tiếp đó đi vào buồng vệ sinh cuối cùng, khóa kỹ cửa, nhấn đầu của người đàn ông vào trong bồn cầu, để cho máu chảy hết vào đường ống thoát nước.


Cùng lúc đó, cô gái tóc ngắn máng chiếc cặp sau lưng lên móc, tìm ra một con dao khắc.


Người đàn ông cao béo nhanh chóng bị tách rời.


Từng lát thịt mỏng trượt ào vào đường thoát nước, không còn dấu vết nào.


Ngón tay ướt máu ấn nút giật nước, đôi mắt lạnh lùng của cô gái nhìn chằm chằm những thứ gì đó đang biến mất trong dòng nước, kế đó dựa người lên vách ngăn, điều chỉnh lại nhịp thở của mình.


Đột nhiên, cô gái cúi đầu, nhìn thấy một bàn tay đeo găng trắng duỗi tới từ bên dưới vách ngăn và đặt một tờ giấy lên sàn nhà vệ sinh.


Cô gái nín thở.


Nhưng buồng vệ sinh sát vách không có động tĩnh nào, cũng không có tiếng hít thở, như thể chẳng có ai tồn tại.


Cô gái đợi một lúc, cúi xuống nhặt tờ giấy kia lên, thấy được chữ viết bên trên.


"Xin chúc mừng, bạn đã trở thành thợ săn tối nay."


"The hunt begins." (Cuộc săn bắn bắt đầu.)


Một giờ sau.


Cô gái tóc ngắn xinh xắn đeo chiếc cặp trên lưng bước ra khỏi buồng vệ sinh, lên tiếng chào cô bạn cùng lớp vừa vào nhà vệ sinh, rồi xấu hổ hỏi mượn băng vệ sinh.


Cô bạn cùng lớp ngửi thấy mùi máu tươi bay ra từ buồng vệ sinh nọ, tò mò liếc mắt nhìn nhưng bên trong chẳng có gì cả.


Xem ra kinh nguyệt của cô gái này rất nặng.


Cô bạn cùng lớp lấy ra thứ đó đưa cho cô gái, không hề suy nghĩ nhiều.


...


8 giờ tối.


Phòng ngủ vừa tắt đèn, Lê Tiệm Xuyên nằm xuống nhắm mắt lại, nhưng cơ thể lại bị kéo một cái, lập tức xuất hiện ở cạnh bàn ăn trong căn-tin.


Hắn mở mắt nhìn xung quanh, phát hiện người chơi bị thiếu mất lại không phải là người mới số 8, mà là số 7, người hẳn là một người chơi cũ.


Những người chơi khác trên bàn cũng nhận ra sự thay đổi này.


Số 5 nhìn số 8, cười khanh khách nói: "Người mới giết người, quả đúng là khó lường."


Số 8 không quan tâm.


Ấy mà số 3 lại ngước mắt nhìn số 5, nhưng không nói gì.


Cả ngày hôm nay, ngoại trừ người chơi chém giết lẫn nhau thì không hề xuất hiện cái chết khủng khiếp nào khác, nhưng tất cả người chơi không vì đó mà thả lỏng, mọi người biết rõ thời khắc quan trọng sắp đến.


Tối hôm nay chắc chắn sẽ không trôi qua trong yên bình.


Hoặc là nói, coi như co đầu rút cổ có thể bình yên và an toàn, nhưng những người đang ngồi ở đây không hề sẵn lòng ngồi im, yên thân tạm bợ qua ngày.


Ngay sau đó, thầy giáo Vương Mẫn đi đến cạnh bàn ăn, trông có vẻ rất vui: "Hoạt động ngày hôm nay, tất cả các em đều rất tích cực tham gia, tốt lắm, hiệu trưởng cũng rất vui, có lời khen ngợi các em đó. Hoạt động ngày mai cũng nên nhớ tham gia tích cực như vậy. Buổi tối đừng đi lại lung tung, nghỉ ngơi sớm đi."


Nói xong, ông ta cúi đầu, bắt đầu ăn tối.


Số 8 ăn được hai đũa, đột nhiên hỏi: "Thầy Vương, người chiến thắng hoạt động tập thể có được lợi thế gì không thầy? Nếu bọn em là người xuất sắc nhất, thì có nhận được lợi ích gì không?"


Số 8 hỏi khá thẳng thắn.


Đúng là cư xử tiêu chuẩn của một người mới đối với thái độ của người thuyết minh.


Do đó Vương Mẫn đã không trả lời số 8, như thể hoàn toàn không nghe thấy số 8 nói gì, động tác ăn cơm cũng không hề thay đổi.


Ăn xong, ông ta cầm đĩa lên và đứng dậy, không nói một lời.


"Ngoại trừ những điều liên quan đến quy tắc trò chơi và cốt truyện, người thuyết minh sẽ không chịu trách nhiệm trả lời bất kỳ câu hỏi nào."


Lê Tiệm Xuyên mở miệng, đặt đũa xuống, "Tôi kiến nghị mọi người trao đổi thông tin hiện có, manh mối tôi có thể cung cấp là... căn-tin."


Hắn không quên những người chạy xe ba bánh đến đưa diều là nhân viên căn-tin.


Nếu đã không thể tiết lộ manh mối mà hắn thực sự có được, vậy thì cung cấp một số điểm suy đoán nửa thật nửa giả đi. Không ai sẽ ngốc đến mức cung cấp thông tin thật hoàn toàn, hoặc thông tin sai hoàn toàn ở trên bàn ăn cả.


Sau khi Lê Tiệm Xuyên đưa ra đề nghị, ánh mắt của tất cả người chơi đổ dồn về phía hắn, dường như muốn nhìn thấy cái gì đó qua chiếc áo choàng đen như mực.


Ánh mắt của số 8 có hơi kỳ lạ.


"Tôi đồng ý." 


Số 5 hưởng ứng Lê Tiệm Xuyên, suy nghĩ hai giây rồi nói, "Đầu mối của tôi là ký túc xá nam số 1."


Số 1 Ninh Chuẩn cũng thật thật giả giả mỉm cười nói: "Lớp 11".


Có người mở đầu, những người chơi còn lại không giữ im lặng nữa.


Những người chơi cũ phải có ít nhiều kinh nghiệm trao đổi thông tin manh mối trong bữa tối như thế này, vì vậy những manh mối được phun ra nhìn như mang tính định hướng, nhưng thực ra lại rất mơ hồ. Thật và giả, cần phân biệt kĩ.


Lê Tiệm Xuyên để ý trong những người chơi này, manh mối số 8 đưa ra là tay.


Hắn liếc nhìn số 8, phân tích mối liên hệ của những manh mối thật giả này.


Thời gian còn lại của bữa tối trôi qua trong bầu không khí hài hòa thật thật giả giả này, Lê Tiệm Xuyên không còn giữ im lặng như trước mà cố tình bắt đầu thăm dò.


Một giờ thoắt cái tan biến.


Bữa tối kết thúc theo thường lệ, tất cả người chơi được đưa về chỗ ở.


Lê Tiệm Xuyên trở lại giường ngủ, nằm một chút, lại mở mắt ra, lấy điện thoại nhắn tin cho Ninh Chuẩn.


Trưa hôm nay Ninh Chuẩn có nói với hắn rằng giáo viên chỉ kiểm tra phòng ngủ vào đêm đầu tiên, những đêm tiếp theo chưa có thông báo, chỉ bảo các thầy cô hãy nghỉ ngơi thật tốt, vì thế đêm nay hắn hẳn sẽ không gặp được Ninh Chuẩn.


Di động vừa mở khóa, lê tiệm xuyên còn chưa kịp nhắn tin thì Ninh Chuẩn đã gửi tin tới.


"Đợt kiểm tra phòng ngủ tối hôm qua, không có giáo viên nào kiểm tra ký túc xá nam số 1 cả."


Lê Tiệm Xuyên cau mày: "Tôi ở ký túc xá nam số 2, ký túc xá nam số 1 nằm ở sát vách, sáng nay hình như không thấy ai đi ra từ đó để đi ăn hay đi học hết. Ký túc xá nam số 1 nhìn còn khá mới, không thể bị bỏ hoang được."


Ninh Chuẩn: "Có lẽ đã có chuyện gì đó xảy ra ở trong ký túc xá, chẳng phải mấy câu chuyện kinh dị đều nói vậy sao. Hơn nữa, anh từng nói là anh nghi ngờ bọn anh vừa mới chuyển tới ký túc xá hiện tại, có lẽ xuất phát từ một lý do nào đó nên tình hình chỗ ở ban đầu mới bị thay đổi gần đây."


Lê Tiệm Xuyên: "Đêm nay em có muốn kiểm tra tòa nhà ký túc xá này không?"


Ninh Chuẩn: "Giờ nghỉ trưa ngày mai đi, thầy Ninh mời học sinh hư Xuyên Xuyên khám phá ký túc xá bị bỏ hoang."


Cuối văn bản còn gửi kèm một icon mèo với biểu cảm meo meo dễ thương.


Lê Tiệm Xuyên nhếch môi, mắt dán chặt vào móng vuốt của mèo con.


Sau một lúc, một tin nhắn khác lại đến.


Là một tấm ảnh HD.


Tấm ảnh được tải xuống, chụp từ góc độ bao quát từ trên xuống dưới, chiếc cằm nhỏ trắng ngần tôn lên đôi môi mọng đỏ hơi hé mở.


Xuống bên dưới là một bàn tay trắng đang kéo cà-ra-vát cổ áo, xương ngón tay xinh đẹp, động tác siết cà-ra-vát mang lại cảm giác khí chất cấm dục bị xâm phạm, gợi cảm đối lập.


Phía dưới nữa.


Chiếc áo sơ mi đã mở ra một nửa, dây nịt cũng lỏng lẻo, mép quần lót bị kéo xuống thấp, như ẩn như hiện, làm cho ánh mắt của người nhìn tiếp tục trượt xuống dưới, song lại chẳng nhìn thấy gì, chỉ có thể tưởng tượng viễn vong đầy đầu.


Sau tấm ảnh, Ninh Chuẩn lại gửi đến hai dòng.


"Tặng anh chút quà, sợ anh ngủ quá say."


"Ngủ ngon nha, học sinh hư của thầy."


Lê Tiệm Xuyên nhìn bức ảnh hiển thị trên màn hình điện thoại di động, gần như muốn nghiền nát vỏ điện thoại ngay lập tức. Hay lắm, đừng nói ngủ say đến chết, cho dù có ngủ thì cũng sẽ nằm mơ.


Hắn nghiến răng trở người, gửi đi hai tin nhắn.


Bên kia, Ninh Chuẩn nằm trong khu nhà trọ của giáo viên đã tắt đèn nghe thấy tiếng điện thoại rung rung, bèn mở mắt nhìn màn hình điện thoại, hai tin nhắn nhảy ra.


"F*ck."


"You."


Ninh Chuẩn bật cười, tắt màn hình điện thoại rồi vùi mặt vào gối.


Nhờ ơn của Ninh Chuẩn, Lê Tiệm Xuyên thưởng thức xong bức ảnh có độ phân giải cao vẫn tràn đầy năng lượng, ngay cả mức độ ngủ nông thông thường cũng khó đi vào.


Do đó sau giữa đêm, vừa nghe thấy tiếng mở cửa, hắn đã lập tức tỉnh dậy.


Âm thanh phát ra từ cửa phòng ngủ của hắn.


Hắn nhẹ nhàng ngồi dậy, lắng nghe chuyển động ở cửa, nhìn ra ngoài từ khe hở của rèm che.


Cánh cửa phòng ngủ được mở he hé, một làn gió mát thổi vào.


Một thiếu niên ăn mặc chỉnh tề mở cửa đi ra ngoài, hành động tự nhiên, không gây ra tiếng động nào.


Nhìn bóng lưng của thiếu niên, Lê Tiệm Xuyên lập tức nhận ra đó là Khương Nguyên.


Nhưng vấn đề là Lê Tiệm Xuyên không hề ngủ, và với khả năng nghe của hắn, hắn không thể không nghe thấy tiếng Khương Nguyên trèo xuống giường mặc quần áo được.


Nhận ra có gì đó không ổn, Lê Tiệm Xuyên lặng lẽ bước xuống giường, mặc áo ngắn tay và quần sọt đứng nép vào cửa, sau đó từ từ kéo cửa phòng ngủ.


Từ cửa sổ nhỏ trên cửa phòng, Lê Tiệm Xuyên nhìn thấy Khương Nguyên đi xuống lầu.


Quan sát hành lang tối mịt không một bóng người, hắn không chút do dự mở rộng cửa, nhanh chóng đi theo.


Hết chương 44

Bình Luận (0)
Comment