Trở Thành Nam Nhân Dã Man Nhất Trong Trò Chơi (Không Người Giám Thị)

Chương 5

Lê Tiệm Xuyên ra sức chạy như điên.

Âm thanh ầm ầm chạy trong hẻm nhỏ âm u ẩm ướt như một trận cuồng phong, phi thường nhanh nhẹn.

Tố chất thân thể của Lê Tiệm Xuyên vô cùng tiêu chuẩn, cơ hồ chỉ trong vài giây ngắn ngủi, hắn đã bỏ lại âm thanh hàn khí ở phía sau.

Nhưng hắn chạy được một đoạn, lại đột nhiên thả chậm tốc độ.

Theo thói quen nghề nghiệp, hắn vô thức tính toán khoảng cách từ đầu ngõ tới chỗ nữ thi, chỉ khoảng chừng bảy tám chục mét, mà khoảng cách này dựa theo tốc độ của hắn, đã sớm chạy ra khỏi hẻm nhỏ từ lâu, tới đường lớn của phố Phàm Ăn.

Nhưng lúc này phía trước hắn, lại là hẻm nhỏ tĩnh mịch sâu hút.

Ngọn đèn nhỏ máu kia đang nằm trên mặt đất cách đó không xa, xung quanh không có bóng dáng của Ninh Chuẩn.

‘Tí tách, tí tách…’

Ngọn đèn kia không có người cầm, nhưng tiếng nhỏ máu lại không thay đổi chút nào.

Chao đèn ở bên trong từ sáng rực rỡ trở nên u lục.

Lê tiệm Xuyên dừng một chút, định chạy qua cầm lấy ngọn đèn.

Nhưng ngay khoảnh khắc hắn cất bước, một khí tức tà ma chui lên lưng của hắn, báo động nguy hiểm!

Dao nhọn vù một cái mang theo hàn quang lạnh thấu xương.

Lê Tiệm Xuyên nhanh chóng lui về phía sau, một thân ảnh máu me với tốc độ kinh người xẹt qua đỉnh đầu hắn, hai cánh tay nhỏ đầy máu duỗi về phía hắn, lại bị dao nhọn chặt đứt, máu loãng tanh hôi phút chốc phun ra, dính lên vai của Lê Tiệm Xuyên.

‘Xì xèo’

Máu loãng lập tức ăn mòn áo khoác của hắn.

Một tiếng kêu quỷ dị chói tai vang lên, tựa hồ tràn ngập oán hận cùng thống khổ.

Lê Tiệm Xuyên nhìn thấy bóng dáng của nó rơi ngay vào vị trí mà hắn đứng khi nãy, quả nhiên chính là con quỷ sơ sinh kia.

Ma trơi u ám trong hẻm nhỏ, quỷ sơ sinh toàn thân đầy máu, đôi mắt đen kịt hoàn toàn không có tròng trắng, âm quỷ và oán độc nhìn chằm chằm vào Lê Tiệm Xuyên. Tính cảnh giác của hắn đã đề cao cực điểm, hắn cẩn thận điều chỉnh tư thế, lui về phía sau hai bước, bỗng nhiên con ngươi co lại.

Trên tường, trên đất, chẳng biết tự lúc nào đã xuất hiện rất nhiều dấu chân máu, che trời lấp đất, dày đặc chằng chịt, lấp đầy khoảng không gian này.

Những dấu chân kia đồng loạt tới gần Lê Tiệm Xuyên, trong nháy mắt liền vây quanh hắn.

‘Hi hi… Hi hi…’

Vô số tiếng cười giả tạo của trẻ con vang lên bên tai.

Giống như có rất rất nhiều đứa trẻ vươn cánh tay lạnh buốt bám lên người hắn. Con quỷ sơ sinh kia há miệng về phía Lê Tiệm Xuyên, miệng kéo tới mang tai, bên trong không có đầu lưỡi và khoang miệng, lại có một cánh tay trẻ con không ngừng lúc nhúc.

Quỷ sơ sinh không tiếng động mà nhai nhai, như là đang ăn cái gì đó, tròng mắt đen nhánh càng ngày càng sáng.

Cảm giác cắn xé xuất hiện ở bàn chân.

Lê Tiệm Xuyên rùng mình.

Hắn lập tức nhấc chân lên, phát hiện dưới chân của mình thế nhưng lại bị một dấu chân máu dính lấy, hơn nữa không biết có phải là do ảo giác của hắn hay không, bàn chân của hắn tựa hồ đang chậm rãi thu nhỏ, giống như muốn hòa hợp cùng một thể với dấu chân máu kia, hóa thành máu loãng, cũng biến thành một dấu chân máu khác.

Ý nghĩ quái dị như vậy khiến cho hắn không có chút do dự mà hướng dao về phía chân mình.

Một bàn chân trực tiếp bị cắt đứt.

Đau đớn kịch liệt trong nháy mắt quét qua người Lê Tiệm Xuyên.

Trên trán của hắn lăn xống từng hạt mồ hôi lớn, ngũ quan sắc bén trong chớp mắt trở nên vặn vẹo, nhưng ánh mắt của hắn lại vô cùng thanh lãnh, ẩn chứa bình tĩnh cùng tàn nhẫn.

Bàn chân bị cắt đứt, dấu chân máu ở bên dưới phát ra một tiếng kêu oán độc, lực lượng dính chặt lấy hắn tựa hồ cũng buông lỏng.

Lê Tiệm Xuyên lập tức nắm chặt cơ hội này, dồn sức vào chân còn lại mà nhảy ra, lướt qua quỷ sơ sinh, lao thẳng tới ngọn đèn bân-sân.

‘Vù —-!’

Cánh tay từ trong miệng của con quỷ sơ sinh kia bắn ra, mang theo máu mủ nhầy nhụa chộp tới Lê tiệm Xuyên.

Vòng sáng màu lam lạnh như băng chợt lóe lên rồi biến mất nơi đáy mắt của Lê Tiệm Xuyên.

Thân hình của hắn giữa không trung cong lại một góc độ không thể tưởng tượng nổi, vừa vặn tránh thoát cánh tay kia.

Hắn rơi xuống đất lăn một vòng, trực tiếp cầm ngọn đèn bân-sân vào trong tay.

Những dấu chân máu như thủy triều đang điên cuồng nhào tới đột nhiên ngừng lại, đứng ở ranh giới ngọn đèn chiếu sáng.

Quỷ sơ sinh cả người máu me nhầy nhụa đứng ở giữa trung tâm những dấu chân máu, âm khí nhìn chằm chằm vào Lê Tiệm Xuyên, nhưng lại không có tới gần.

Đứa nhỏ phát báo nói không sai, quả nhiên là đồ tốt.

Lê Tiệm Xuyên nhẹ nhàng thở ra.

Khi nãy hắn bị con quỷ sơ sinh kia tập kích, động tác có chút kiêng kị. Sau khi rơi xuống, nó lại đúng lúc có ý định ngăn cản Lê tiệm Xuyên cầm ngọn đèn bân-sân. Hơn nữa những dấu chân máu kia đều trải ở phía sau, lại không tiến về phía trước — có lẽ chúng nó sợ hãi ngọn đèn nhỏ này.

Lê Tiệm Xuyên nhìn ánh sáng phát ra từ ngọn đèn, đã hoàn toàn biến thành màu xanh lục u lãnh, tựa như ma trơi.

Hắn cầm đèn, băng bó đơn giản dưới chân, đi về phía trước.

Tiếng trẻ con cười hi hi liền đi theo phía sau hắn, sau khi đi được một đoạn, hắn xác định bọn chúng thật sự không dám công kích, mới không quay đầu liên tục nữa.

Phía trước đột nhiên truyền đến tiếng thở gấp gáp.

Lê Tiệm Xuyên cảnh giác đi qua, ngửi được mùi máu tươi nồng nặc.

Rất nhanh, nương theo ánh đèn, hắn nhìn thấy một người nam hơi gầy đang bóp cổ một người nữ.

Người nam ấn người nữ lên tường, cọc gỗ trong tay giơ lên, tàn nhẫn đóng vào trong miệng của người nữ. Người nữ không phản kháng chút nào, ánh mắt trống rỗng, phốc một tiếng, phun ra máu huyết tanh hôi.

Người nam lui về phía sau một bước, thoát lực ngã ngồi trên đất.

“Bây giờ… Tôi thật sự không đi được rồi…”

Một đôi mắt đào hoa ảm đạm khuất sau mái tóc vàng, không ngờ chính là Ninh Chuẩn.

Chỉ là tình huống bây giờ của Ninh Chuẩn rất kém.

Dưới ánh đèn, gương mặt của y trắng như tờ giấy, da môi bị nứt, ánh mắt tối tăm sâu thẳm, phảng phất như hoa đào héo rũ.

Y ngửa đầu vươn tay về phía Lê Tiệm Xuyên, lúc này Lê Tiệm Xuyên mới nhìn thấy trên cổ của y đều là vết tích cắn xé, da thịt nát bấy, chỉ thiếu một chút nữa yết hầu sẽ bị cắn đứt.

Lê Tiệm Xuyên cầm tay y xác nhận là nhiệt độ của người sống, mới đem người cõng trên lưng, khập khiễng cầm đèn đi ra hẻm nhỏ.

Trên đường Phàm Ăn đã không còn bóng người.

Với bộ dáng nghênh ngang này mà trở lại phố Bạch Giáo Đường, chỉ sợ hai người bọn họ sẽ không sống qua đêm nay.

Lê Tiệm Xuyên suy tư, sau đó hắn đi tới lật nắp cống thoát nước lên, từ cống thoát nước dơ bẩn về tới chung cư, dọc đường không có bất kì ánh mắt theo dõi nào. Ninh Chuẩn đối với chuyện này không có ý kiến gì, y dường như cực kỳ mệt mỏi, ngay cả mắt cũng mở không nổi.

Đến chung cư, Lê Tiệm Xuyên đun nước xử lý vết thương cho hai người.

Hắn và Ninh Chuẩn cả người đầy máu, hôi hám mà ngồi trên thảm lưng tựa vào giường, Ninh Chuẩn đã tỉnh táo hơn một chút, khàn giọng nói: “Không cần lo lắng, thời điểm mặt trời mọc chỉ cần không chết, thương tích sẽ hồi phục lại toàn bộ.”

Lê Tiệm Xuyên nhìn Ninh Chuẩn.

Ninh Chuẩn liếm liếm cánh môi nhợt nhạt: “Trong mắt của anh đều là nghi ngờ… Thật ra trong trò chơi Ma Hộp này sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện chuyện quỷ quái, có lẽ bởi vì đêm nay anh đã rút cọc gỗ ra, nên kích hoạt điều kiện tử vong. Muốn giải quyết ngoại trừ đuổi giết sinh tử đến hừng đông, cũng chỉ có thể đem cọc gỗ đóng trở về.”

Lê Tệm Xuyên xách cây đèn nhỏ máu đến trước mặt y.

“Cái này …”

Mắt đào sâu thẳm hơi híp lại, hơi thở của Ninh Chuẩn gần sát bên tai Lê Tiệm Xuyên: “Tôi cầm nó thì nữ thi không dám tới gần tôi, nhưng tôi muốn bắt cô ta, cho nên đành phải ném đi. May mà anh nhặt được, tôi chạy mới hai bước, liền phát hiện anh không có ở phía sau, cũng ngay thời điểm đó nữ thi kia từ trên tường nhảy xuống…”

Ninh Chuẩn nhìn chăm chú vào mắt Lê Tiệm Xuyên, sau đó thật giả khó phân biệt cười cười: “Nhưng thật ra là tôi cố ý để lại cho anh.”

Nói xong, y dựa vào bờ vai của Lê Tiệm Xuyên, lại còn đem đôi chân dính máu lạnh lẽo duỗi vào trong lòng hắn.

Lê Tiệm Xuyên không để ý tới mấy lời nói nhảm của Ninh Chuẩn, trong lòng đã thay đổi nhận thức về trò chơi Ma Hộp — thì ra trò chơi này giống như lời Ninh Chuẩn nói lúc trước, bị ‘Yêu hóa.’

Đối với lời kể về tình huống của Ninh Chuẩn trong hẻm nhỏ, Lê Tiệm Xuyên chỉ tin tưởng một nửa.

Mà một nửa còn lại rất có khả năng đã bị Ninh Chuẩn giấu đi.

Khi Ninh Chuẩn đóng cọc gỗ vào trong miệng nữ thi, cô ta vậy mà lại không có phản kháng, ánh mắt dại ra. Nếu như nói nữ thi ngay từ đầu đã như vậy, thì tuyệt đối sẽ không có chuyện cắn cổ của Ninh Chuẩn nát bấy ra như thế, xem dấu răng thì đúng là do nữ thi lưu lại.

Cũng từ dấu răng, cho thấy nữ thi khí lực không lớn, nhưng dù sao cũng là ma quỷ, luôn có chỗ tà môn hơn người. Hơn nữa sức lực của Ninh Chuẩn không mạnh, vậy y làm như thế nào mà có thể chế ngự được nữ thi?

Lê Tiệm Xuyên nghe được tiếng hít thở đều đặn của Ninh Chuẩn.

Hắn đem suy đoán chôn vùi dưới đáy lòng, tay cầm dao nhắm mắt lại, nắm chắc thời gian nghỉ ngơi.

Lúc mặt trời mọc, ánh sáng tinh mơ chiếu lên gương mặt.

Mí mắt nổi một tầng ửng đỏ.

Lê Tiệm Xuyên mở mắt, trước tiên đem Ninh Chuẩn đang dựa lên người hất ra.

Cả người dính máu đen dơ bẩn, trải qua nửa buổi tối lên men, trở nên cực kỳ khó ngửi.

Lê Tiệm Xuyên nhíu mày, đứng dậy đi nấu nước.

Chân của hắn đã lành lặn như ban đầu, cổ của Ninh Chuẩn cũng khôi phục mềm nhẵn trắng nõn. Một thân chật vật tối hôm qua, tựa hồ không còn gì để chứng minh.

Nấu nước xong, Lê Tiệm Xuyên đi gọi Ninh Chuẩn, thấy y đã tỉnh lại, đang tựa lên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.

Phát hiện Lê Tiệm Xuyên đi đến, Ninh Chuẩn quay đầu lại, dung mạo chìm trong ánh sáng mỏng manh càng thêm sâu lắng.

Y nở nụ cười: “Muốn biết người chơi mới tên Andy tối hôm qua chết như thế nào không?”

Lê Tiệm Xuyên nhướng mi, ra hiệu y tiếp tục.

Ninh Chuẩn nói: “Trên bàn ăn có áo choàng che giấu thân hình, nhưng không thể che giấu được dáng dấp cùng ngữ điệu khi nói chuyện. Lúc cô ta cúi đầu, tư thế dùng cơm, ngữ điệu thay đổi, cũng có thể đơn giản làm cho người khác đoán được, cô ta là con gái.”

“Lần đầu tiên tiến vào trò chơi Ma Hộp, thông thường người nữ, mặc kệ bên ngoài giả vờ tốt như thế nào, trong lòng đều sẽ có chút bối rối và sợ hãi. Tỉ mỉ giảng giải luật chơi cùng quy tắc chém giết càng thêm phóng đại loại sợ hãi này. Xác suất 90% trở lên cô ta sẽ không dám tìm người chơi khác hợp tác, cho nên cô ta tính toán một mình đi tuần phố.”

“Nhưng cô ta lại không có thiết bị chiếu sáng.”

Ninh Chuẩn chỉ chỉ căn phòng: “Chúng ta đã từng lục soát khắp căn chung cư của anh và tôi. Đều không có thiết bị chiếu sáng, cái nàyquá không phù hợp với lẽ thường, cho nên có thể phán đoán, tất cả chỗ ở của các người chơi có lẽ đều không có loại vật này.”

“Còn cô ta một mình một người, ở trong hoàn cảnh như vậy, càng sẽ sợ bóng tối. Cô ta cần ánh sáng cung cấp cho mình thêm sức mạnh. Vừa lúc, ở ngay trung tâm Bạch Giáo Đường có một cửa tiệm tạp hóa, những ngọn đèn bân-sân kia được bày bán ở cạnh cửa ra vào, từ cửa sổ có thể trông thấy.”

Lê Tiệm Xuyên đi tới bên cửa sổ, thấy được tiệm tạp hóa cách đó không xa.

Ninh Chuẩn lạnh lùng cười: “Tối hôm qua có rất nhiều ánh mắt ngó sang chỗ đó. Vào giây phút người chơi mới kia cầm cây đèn đi ra, liền định trước phải chết. Người chơi mới có thể từ trong tay của người chơi có kinh nghiệm mà sống sót, là rất ít. Giết cô ta hẳn là cái tên ngốc đã trả lời mấy câu hỏi của cô ta.”

Ninh Chuẩn nói xong, trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên nói: “Chúng ta không thể đợi đến bảy ngày, phải nhanh lên một chút. Chốc nữa anh đi đến ba cửa hàng tìm xem có manh mối gì về tên Jack hay không. Bắt lấy Jack Đồ tể… Là nhiệm vụ bất khả thi.”

Lê Tiệm Xuyên thấy câu nói cuối cùng của Ninh Chuẩn còn có thâm ý khác, nhưng lại nghe không hiểu lắm.

Không để hắn nghĩ thêm, Ninh Chuẩn đưa tay ôm lấy bả vai của hắn: “Tôi rất mệt, muốn ở nhà ngủ, anh đi một mình nha…”

Lê Tiệm Xuyên bị giọng nói nũng nịu này làm cho cả người run lên.

Hắn đen mặt kéo Ninh Chuẩn ra, đặt trong bồn tắm, còn mình thì lau người ở cách vách.

Sau khi lau xong đi ra, đã nhìn thấy Ninh Chuẩn khỏa thân đứng trong bồn tắm, đưa tay về phía hắn, tư thế chờ ôm.

Lê Tiệm Xuyên bỗng chốc nhớ tới bộ dạng bỏ chạy chối chết của y hồi tối, rất muốn quay đầu mặc kệ, nhưng nhìn đến cơ thể trần truồng trắng nõn kia lại làm cho hắn cảm thấy có chút khó chịu.

Mặc dù chỉ là nhìn thoáng qua, nhưng Lê Tiệm Xuyên vẫn phát hiện Ninh Chuẩn cùng những chiến hữu thô lỗ của hắn trước đây hoàn toàn bất đồng, y trắng nõn gầy gò, làn da trơn bóng, eo rất nhỏ, như là một tay có thể nắm trọn.

Hắn buồn bực mà đen khăn lông phủ lên mặt của Ninh Chuẩn, che khuất đi đôi mắt đào hoa câu người kia, ôm người trở lại phòng ngủ, ném lên giường.

Ninh Chuẩn bị đối xử thô bạo như vậy, thần sắc lại không có gì bất mãn, vừa lên giường liền chui vào trong chăn, hai mắt nhắm nghiền, giống như thật sự là không ngủ không được vậy.

Lê Tiệm Xuyên không quản y, để lại cho y khẩu súng, cầm địa chỉ đi ra cửa.

Đầu tiên hắn đi đến cục cảnh sát trình diện, phát hiện cũng không phải chỉ có mình hắn phụ trách vụ án Jack Đồ tể.

Cái thân phận này dường như cũng không làm tay Jack chú ý như hắn nghĩ. Là chủ nghĩa anh hùng trừ gian giệt ác, hay là gì khác?

Rời khỏi cục cảnh sát, địa chỉ đầu tiên Lê Tiệm Xuyên tìm đến, đó chính là số 13 phố Kiêu ngạo, tiệm bánh mì.

———————

Ngũ Ngũ: thấy hai người gian tình quá trời luôn ấy. Lúc thì em nhìn anh chăm chú, lúc thì anh khó chịu khi thấy em khỏa thân… Túm lại Xuyên ca anh khẳng định mình thẳng thật ư?

Hết chương 5
Bình Luận (0)
Comment