Màn 4: PHIÊN TÒA BÀN TRÒN
Lê Tiệm Xuyên không bao giờ tin vào sự trùng hợp.
Nhiệm vụ phá hủy Pandora, phòng thí nghiệm GOD, nội gián, đuổi giết và kim tự tháp đen, hắn láng máng cảm thấy phía sau những chuyện này có một sợi dây bí ẩn như ẩn như hiện, xâu chuỗi lại tất cả.
Mà sợi dây này đang bị điều khiển bởi một bàn tay ẩn trong màn sương mù dày đặc.
Răng của Lê Tiệm Xuyên rướm máu.
Hắn nheo mắt, chậm rãi phun khói thuốc, đặt tấm ảnh trắng đen về lại chỗ cũ.
Giống như một du khách nước ngoài đang tò mò, hắn lùi về sau. Dưới ánh sáng lờ mờ, hắn nhìn lướt qua từng tấm ảnh trên tường.
Đa số là ảnh chụp chung của bạn bè, người yêu, du học sinh nghèo và vợ chồng trung niên tằn tiện.
Tấm ảnh kia nằm ở một góc giống như nước hòa vào biển cả mênh mông, vô cùng bình thường, không hề đáng kể.
Lê Tiệm Xuyên thích thú nhìn những điều ước thiên trường địa cửu kia, trong mắt bình tĩnh sâu thẳm, lặng im ngẫm nghĩ.
Song tiếng cửa mở kẽo kẹt bất chợt đã cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn, đèn cảm ứng âm thanh bỗng sáng lên.
Trong ánh đèn lờ mờ, Tạ Trường Sinh bước ra với vẻ mặt bất đắc dĩ, ngẩng đầu liền thấy Lê Tiệm Xuyên đứng ở hành lang, có vẻ hơi ngạc nhiên mà gật nhẹ đầu nói: “Không nghỉ ngơi à?”
“Không ngủ được.” vulactruongan.wp.com
Lê Tiệm Xuyên qua quýt hỏi: “Có việc gì sao?”
Tạ Trường Sinh đi tới, liếc nhìn tường ước nguyện, giải thích: “Trong phòng không có máy sấy, Khanh Khanh không thích lông bị ướt nên tôi định xuống quầy tiếp tân mượn.”
Lê Tiệm Xuyên nhìn Tạ Trường Sinh thêm một chốc nhưng không phát hiện được gì. Hắn nhếch môi, dập tắt thuốc lá: “Khanh Khanh là con mèo màu cam kia của cậu hả? Gọi bằng cái tên này, là mèo cái sao? Nhìn nó rất thông minh nhưng béo và dữ quá!”
Lê Tiệm Xuyên sơ lược thể trọng của cam béo, tự nhiên thấy hơi thèm thịt.
“Khanh Khanh là mèo đực.”
Tạ Trường Sinh bình thản nói, “Nhưng nó còn bám người hơn cả mèo cái, anh đừng nói nó béo trước mặt nó, tôi thích nó béo một chút.”
Lê Tiệm Xuyên mới tiếp xúc với quần thể “Con sen – Boss mèo” nhưng hắn có trực giác Tạ Trường Sinh này không giống với một con sen bình thường. Giọng điệu khi đề cập đến con mèo cam béo kia của cậu ta không giống như đang nói về thú cưng, mà là yêu thương người yêu nhỏ một cách bất lực và cưng chiều.
“Tình yêu đích thực.”
Lê Tiệm Xuyên lời ít ý nhiều, ca ngợi nói.
Bất thình lình, ánh mắt hờ hững của hắn dịch chuyển, lại nói: “Nó rất thân với Ninh Chuẩn… Cậu có đưa nó đến GOD bao giờ chưa?”
Vẻ mặt lạnh nhạt của Tạ Trường Sinh thoáng thay đổi, nhưng không bất ngờ với câu hỏi của Lê Tiệm Xuyên.
“Tôi có quan hệ đối tác với phòng thí nghiệm GOD, thỉnh thoảng sẽ mang Khanh Khanh đến đó một chuyến.” Tạ Trường Sinh nói, “Tôi mới quen Ninh Chuẩn chừng nửa năm nay. Vào lần đầu tiên tôi được chọn vào trò chơi hộp ma, tôi bị bất tỉnh trong lối đi, Ninh Chuẩn đã giúp tôi.”
Tạ Trường Sinh nâng mắt: “Anh khỏi phải lo tôi là thợ săn do GOD phái tới, tôi đến Ai Cập chỉ vì một buổi đấu giá.”
Lê Tiệm Xuyên nheo mắt.
Không khó để nghe ra từ lời nói của Tạ Trường Sinh rằng trong nửa năm Tạ Trường Sinh biết Ninh Chuẩn, chắc hẳn Ninh Chuẩn chưa từng rời khỏi Phòng thí nghiệm.
Ánh mắt của hắn đánh một vòng trên mặt Tạ Trường Sinh, không phát hiện dấu vết nói dối nào.
“Đừng căng thẳng, tôi chỉ hơi hiếu kỳ mà thôi.”
Lê Tiệm Xuyên rút ra hai điếu thuốc, đưa một điếu cho Tạ Trường Sinh, Tạ Trường Sinh lắc đầu: “Khanh Khanh không thích mùi thuốc lá.” Rất giống một ông chồng sợ vợ bị cấm hút thuốc.
Lê Tiệm Xuyên cảm thấy tốt hơn là đi thẳng vào vấn đề.
Hắn và Tạ Trường Sinh không phải tuýp người thích vòng vo, hơn nữa nếu cứ nghe thêm mấy lần Khanh Khanh thì đoán chừng đầu của hắn sẽ nổ tung mất.
“Tôi muốn biết sự khác biệt giữa chìa khóa của người được lựa chọn và chìa khóa của người được hộp ma mang vào là gì?” Lê Tiệm Xuyên hỏi.
Đồng thời hắn vén tay áo, ra hiệu cho Tạ Trường Sinh nhìn vào hình đầu lâu màu xám tro sứt mẻ nằm bên trong cổ tay mình, “Trong đám người buổi chiều kia có vài kẻ có hình không hoàn chỉnh giống thế này. Nhìn không giống hình xăm cho lắm, chắc cũng là chìa khóa.”
Tạ Trường Sinh nhìn hình chìa khóa của Lê Tiệm Xuyên, vẻ mặt hơi cứng lại, song nhanh chóng trở lại bình thường, hờ hững nói: “Những người chơi được Pandora chủ động lựa chọn đều có hình chìa khóa hoàn chỉnh, còn chìa khóa của những người chơi luôn phụ thuộc vào người có hộp ma và chưa từng đơn độc tham gia trò chơi… sẽ không trọn vẹn.”
Lê Tiệm Xuyên hơi nhướng mày: “Khác biệt lớn không?”
“Không rõ lắm.” Edit by Lam Thương
Tạ Trường Sinh lắc đầu, “Tôi không hiểu trò chơi hộp ma rõ như Ninh Chuẩn, nhưng tôi nhớ có thể phân biệt từ tên. Có nhiều người phụ thuộc không có khả năng độc lập qua màn, hoặc chỉ là kẻ trợ giúp cho người chơi có hộp ma. Do đó, tên của họ sẽ là chữ cái hoặc là chữ số ngẫu nhiên, giống như số thứ tự ấy.”
“Nếu người phụ thuộc muốn có chìa khóa hoàn chỉnh riêng thì phải độc lập tiến vào trò chơi. Lúc có được chìa khóa hoàn chỉnh, người chơi sẽ có quyền đặt tên.”
Cách nói này giải thích lí do vì sao khi Lê Tiệm Xuyên bước vào trò chơi lần đầu và giết người chơi, thông báo giết chóc lại gọi hắn là “L”.
Khi đó, Lê Tiệm Xuyên còn cho rằng Pandora thần thông quảng đại đến mức biết cả biệt hiệu ở thế giới thật của hắn.
Lê Tiệm Xuyên rủ mắt suy tư, chợt nghe Tạ Trường Sinh hỏi: “Anh định vào trò chơi một mình à?”
Lê Tiệm Xuyên lấy lại tinh thần, căng vai nhưng lại đụng đến vết thương, cảm giác được cơn đau truyền đến, hờ hững “ừ” một tiếng: “Có lẽ tôi không đủ khả năng lấy được hộp ma nhưng qua màn thì không thành vấn đề, cùng lắm giết thêm vài người thôi.”
Tạ Trường Sinh liếc nhìn Lê Tiệm Xuyên, giọng nói lãnh đạm: “Tôi không biết mục đích của anh là gì và liệu nó có mâu thuẫn với tôi trong tương lai hay không, nhưng đừng bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để lấy được hộp ma. Nó sẽ cho anh đáp án mà anh muốn… Nó chứa đựng câu trả lời mà bất cứ ai cũng muốn.”
Nói xong, Tạ Trường Sinh gật nhẹ đầu, lướt qua người Lê Tiệm Xuyên, đi xuống lầu.
Một lát sau, Lê Tiệm Xuyên trầm ngâm thu lại tầm nhìn trên bóng lưng của Tạ Trường Sinh.
Sau cùng, hắn nhìn tấm ảnh trắng đen một lần nữa, khẽ bật cười, cũng thong thả đi xuống lầu.
Qua cuộc thăm dò đối đầu ngắn ngủi, Lê Tiệm Xuyên có thể xác định Tạ Trường Sinh không nói dối. Hắn cũng không hỏi tấm ảnh này và việc Tạ Trường Sinh chọn nhà nghỉ này là cố ý hay là trùng hợp.
Bởi vì hắn đại khái đã có được một phần đáp án.
Lúc Lê Tiệm Xuyên về đến phòng, Ninh Chuẩn vẫn đang ngủ say.
Hắn đặt bánh mì Pita lên tủ đầu giường, sau đó đi vào phòng tắm, tránh vết thương và lau sơ người.
Lúc đi ra, Ninh Chuẩn bị hấp dẫn bởi mùi thơm đang ngồi ăn bánh ở đầu giường, đôi mắt hoa đào khép hờ, vẫn còn chút mỏi mệt
Lê Tiệm Xuyên túm Ninh Chuẩn tới, lau mặt và chân cho cậu.
Ninh Chuẩn không còn sức để ghẹo người, ăn xong cơm tối thì tiếp tục ôm Lê Tiệm Xuyên ngủ.
Nhà nghỉ một đêm yên tĩnh và an bình.
Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng mà tiếng còi và tiếng nói chuyện nhốn nháo đã truyền đến từ bên ngoài.
Hiệu ứng cách âm của phòng rất kém, Lê Tiệm Xuyên bị đánh thức nên thức dậy luôn. Sau khi vệ sinh cá nhân cùng với Ninh Chuẩn, hắn gọi Tạ Trường Sinh rồi cả đám xuống dưới lầu ăn sáng.
“Tôi sẽ đến buổi đấu giá vào ngày kia.”
Ngồi trong góc tiệm ăn ồn ào, Tạ Trường Sinh đối diện với một bàn thức ăn, hết sức tập trung đút cho mèo béo cam Khanh Khanh, thấp giọng nói: “Hai người có dự định gì không?”
Ninh Chuẩn đang kén cá chọn canh, gắp thức ăn mình không thích bỏ vào đĩa cơm của Lê Tiệm Xuyên.
Lê Tiệm Xuyên rót cho Ninh Chuẩn ly nước trái cây, thỉnh thoảng nhét một muỗng cơm chiên vào miệng cậu, dùng cái thân tàn tạ chăm sóc vị đại hiệp một tay này.
Nghe vậy, Lê Tiệm Xuyên ngưng tay, nói: “Tối qua tôi ra ngoài có nhận được tin đám người ngày hôm qua là ‘Sói Lửa’ của Đức, nghe đâu cũng tới vì tin tình báo Kim tự tháp và Pandora. Tạm thời chưa rõ vì sao bọn chúng đuổi giết tôi, nhưng có thể là nhận được ủy thác.”
Ninh Chuẩn không có phản ứng gì.
Tạ Trường Sinh hơi ngẩng đầu: “Tin tình báo Pandora bị rò rỉ nhanh vậy…”
“Meo meo.”
Nhìn cái muỗng dừng lại ở trước mặt, Khanh Khanh duỗi móng vuốt giữ lấy tay Tạ Trường Sinh, cuộn tròn đuôi, mở to đôi mắt ngọc đen long lanh nước, kêu một tiếng meo nhỏ xíu, thè lưỡi liếm lông ở miệng, bộ dạng tham ăn.
“Mèo con ham ăn.”
Tạ Trường Sinh không nghĩ nữa, cúi đầu hôn lên đầu Khanh Khanh rồi tiếp tục đút cơm.
Cánh tay run rẩy nổi hết da gà, Lê Tiệm Xuyên lại nói: “Đánh nhau trên địa bàn của Cấm Kỵ, đám Sói Lửa cũng sa sút quá rồi. Hôm qua, sau khi chúng ta rời đi, lực lượng vũ trang Cấm Kỵ đến rồi hai bên sống mái với nhau, Cấm Kỵ đã đàn áp đám Sói Lửa kia.”
“Do hai bên ầm ĩ quá to nên đã kinh động đến chính phủ Ai Cập. Nếu không có bất ngờ gì thì Cai-rô sẽ bị phong tỏa và giới nghiêm một thời gian.”
Lê Tiệm Xuyên tính toán chu đáo: “Tôi và tiến sĩ Ninh tạm thời không rời khỏi Ai Cập. Tôi tính đặt hai vé tàu, ngày mai khởi hành đến cảng Alexandria.”
Ninh Chuẩn uống một hớp nước trái cây, hơi bất ngờ ngước mắt lên: “Đám áo choàng đó tháo chạy từ cảng Alexandria hả anh?”
“Ừ.”
Lê Tiệm Xuyên không hề ngạc nhiên khi Ninh Chuẩn đoán được điều này, “Tối qua tôi đã đưa tin tức cho người tiếp ứng, người tiếp ứng đã tổng hợp các sự kiện bất thường vào đầu năm nay từ mạng dữ liệu và hoạt động của lực lượng vũ trang Cấm Kỵ.”
“Cấm Kỵ từng đàm phán với Chính phủ Ai Cập và phong tỏa cảng Alexanderia trong mười giờ. Cụ thể thế nào thì không rõ, nhưng bọn họ không thể nào không thu hoạch được gì.”
Ninh Chuẩn gật đầu: “Đám người đó không sử dụng máy bay trực thăng mà chọn rời Ai Cập từ cảng Alexanderia. Điều này cho thấy hoặc là cảng Alexanderia có thứ bọn họ muốn nên bọn họ phải đến đó, hoặc là cảng Alexanderia có căn cứ điểm của bọn họ.”
“Một năm đã trôi qua, e là cũng không còn dấu vết gì, nhưng chúng ta cứ đến đó xem thử. Đuôi của đám người này không dễ tóm đâu.”
Ninh Chuẩn nói, thờ ờ cười, dáng vẻ lười nhác.
Lê Tiệm Xuyên có trực giác đám người kia và Pandora có liên quan đến nhau, “Sói Lửa đột nhiên hành động trắng trợn trên địa bàn của Cấm Kỵ chắc chắn không chỉ vì tin tình báo.”
Khó khăn lắm hắn mới tìm được một vài manh mối mờ mờ ảo ảo về Pandora trong hiện thực, dù có thế nào, hắn cũng sẽ không bỏ qua.
Tạ Trường Sinh không có hứng với hướng đi của Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn. Sau khi để lại cách thức liên lạc, ba người lại ở nhà nghỉ một đêm, sáng hôm sau, mỗi người một ngả, một bên đi đến buổi đấu giá của bộ lạc bí ẩn, một bên thuê xe đến cảng Alexanderia.
“Nghề nghiệp trong hiện thực của Tạ Trường Sinh là gì vậy?”
Lê Tiệm Xuyên nghe nói Tạ Trường Sinh muốn tham dự buổi đấu giá của một bộ lạc không tên nằm sâu trong sa mạc Sahara, trong lòng tràn ngập tò mò.
“Pháp y.”
Ninh Chuẩn nói, “Kiêm nghề bói toán và buôn đồ cổ. Ước mơ lớn nhất của anh ta là bằng vào y thuật của mình, hoặc là pháp thuật để biến Khanh Khanh thành con người, rồi đi nhận giấy chứng nhận kết hôn với anh ta.”
“… Ừ, cứ mơ đi.”
Lê Tiệm Xuyên phóng to cái nhãn cầm thú nô lệ mèo rồi dán nó lên trán Tạ Trường Sinh, ngay cả một con mèo nhỏ cũng không buông tha, Tạ Trường Sinh đúng là một tên độc ác.
Tình hình bên ngoài giống hệt với suy đoán của Lê Tiệm Xuyên.
Trên đường từ Cairo đến cảng Alexandria, các trục đường chính đều bị quân đội chính phủ phong tỏa và điều tra, các phương tiện và người qua lại được yêu cầu xuất trình giấy tờ tùy thân. May mắn thay, kỹ năng làm giả giấy tờ tùy thân của Lê Tiệm Xuyên đã đạt đến cảnh giới thượng thừa, hắn đã chuẩn bị một số thân phận dự phòng, dù bị ngăn lại điều tra cũng không cuống cuồng hay hồi hộp.
Bởi do đường bị phong tỏa và hạn chế nên hai người đến cảng Alexandria trễ hai tiếng so với thời gian dự kiến.
Ánh nắng giữa trưa rực rỡ và nóng bức.
Vừa xuống xe, một cơn gió cuốn theo hơi ẩm từ Địa Trung Hải phả vào mặt.
Mênh mông bát ngát từ nông đến sâu, những con sóng lớn cuộn tròn, vỗ vào bờ đá lởm chởm.
Trong tiếng sóng biển cuồn cuộn, bọt sóng bắn tung tóe lên bức tường đá màu cát vàng của Lâu đài Gabey với tạo hình kiến trúc phong cách Ả Rập, mang vẻ đẹp cổ điển và hùng vĩ.
Một cây cầu bắc qua biển và một ngọn hải đăng xa xa hòa vào bầu trời xanh bao la.
Ánh sáng rực rỡ rắc đầy bến cảng khúc khuỷu, to lớn.
Vẻ đa tình Địa Trung Hải nồng đượm của cảng Alexandria thấm đẫm mọi ngóc ngách của thành phố, với mỗi phong cảnh, ta có thể cảm nhận sâu sắc rằng quang cảnh ở Ai Cập hoàn toàn khác với Cairo, vô cùng hùng vĩ và say đắm.
Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn giắt súng trên người, tuy thời gian dư dả nhưng cũng không ra ngoài dạo chơi, mà trực tiếp mua hai bộ quần áo, soát vé rồi bước lên chiếc du thuyền rời bến vào buổi tối.
Phòng đặt trước là phòng nhìn ra biển, nằm ở tầng năm của du thuyền và có một ban công nhỏ, tầm nhìn rất đẹp nên giá phòng khá đắt đỏ.
Nói từ phương diện nào đó, Lê Tiệm Xuyên từng lang thang khắp thế giới là một người khá biết tận hưởng, song tiêu chuẩn tận hưởng của hắn lại khi cao khi thấp. Hắn có thể nhai đồ khô trong một tuần chỉ với một đồng tiền, bữa ăn hơn mười ngàn cũng không làm hắn biến sắc, chỉ ung dung thưởng thức.
Ninh Chuẩn ở phương diện này có thể nói là phiên bản của Lê Tiệm Xuyên.
“Tôi muốn vào trò chơi một mình.”
Gió biển mát mẻ, trong lành thổi vào từ ngoài cửa.
Tựa lưng trên giường lớn trong phòng, Lê Tiệm Xuyên ở trần, người quấn băng gạc, vươn tay về phía Ninh Chuẩn, giọng điệu bình thản như đang nói muốn đi nhà vệ sinh.
Ninh Chuẩn ngồi tới, gối đầu lên cánh tay Lê Tiệm Xuyên: “Anh không sợ em chạy hả?”
Lê Tiệm Xuyên chọc chóp mũi Ninh Chuẩn, nhướng mày, hài hước nhếch môi: “Vợ yêu bé nhỏ muốn tháo chạy khỏi anh đặc công sao?”
“Đúng vậy.” Edit by Lam Thương
Ninh Chuẩn nghiêm túc gật đầu: “Chính là kiểu vừa chạy đã bị bắt lại, sau đó khóa ở trên giường làm một ngày một đêm, không mang thai không cho xuống giường ấy.”
Lê Tiệm Xuyên cười, cắn môi cậu, ra hiệu cho Ninh Chuẩn đeo vũ khí được Tạ Trường Sinh đưa cho lên người, lại trao đổi một nụ hôn dịu dàng, sau đó ngả người ra sau, chầm chậm nhắm hai mắt lại.
Một màn chơi của trò chơi hộp ma kéo dài từ mười phút cho đến một tiếng ở thế giới thực, chẳng so được với một giấc ngủ dài.
Nhìn từ một khía cạnh khác, việc Lê Tiệm Xuyên sẵn sàng tham gia trò chơi một mình trong tình huống bị thương nghiêm trọng và thả lỏng Ninh Chuẩn bên ngoài cho thấy hắn tín nhiệm Ninh Chuẩn.
Hắn không cho rằng Ninh Chuẩn sẽ hại hắn.
Người đàn ông trước mặt nhắm mắt, mặt mày anh tuấn, bén như dao khắc, sắc sảo quyến rũ.
Ninh Chuẩn nghiêng đầu, đưa mắt nhìn Lê Tiệm Xuyên một chốc, sau đó cúi người, chầm chậm hôn từ giữa trán đi xuống.
Vẻ ngoài lạnh lùng bị xé rách, cậu say mê thành kính đặt xuống từng nụ hôn, hơi thở dồn dập ngồi trên đùi Lê Tiệm Xuyên.
…
Cơn chóng mặt mãnh liệt hút đi ý thức của Lê Tiệm Xuyên.
Bên tai vang lên tiếng cùm cụp quen thuộc.
“Hộp ma đã đóng, trò chơi bắt đầu.”
“Chào mừng các người chơi!”
Cơ thể giống búa tạ bỗng nhiên rơi xuống, Lê Tiệm Xuyên cảm thấy nong nóng nơi cổ tay, chợt mở choàng mắt ra, ba ngọn nến quen thuộc đập vào mắt.
Đây là một cái bàn tròn kỳ quái, khác hẳn những bàn ăn trước đó.
Bàn tròn được làm từ gỗ lim, ở mép bàn điêu khắc hoa văn phức tạp. Ở giữa đặt ba ngọn nến, rọi sáng bữa ăn nhẹ kiểu Tây trên mặt bàn.
Tính luôn Lê Tiệm Xuyên thì quanh bàn tròn có tổng cộng mười bốn người mặc áo choàng đang ngồi, nhưng bởi vì bàn ăn lần này là hình tròn nên không thể phân biệt số ghế theo thứ tự.
Hơn nữa, Lê Tiệm Xuyên phát hiện chỉ có mười bốn cái ghế vây quanh bàn tròn, tất cả đều đang có người ngồi, không có chỗ cho NPC thuyết minh.
Cơ thể của mười ba người khác đang dao động với biên độ rất nhỏ, dường như đang quan sát xung quanh và những người chơi khác.
Nhìn vào biểu hiện ban đầu của bọn họ thì hẳn không có người mới.
Lê Tiệm Xuyên quan sát người chơi xung quanh và mọi thứ trên bàn tròn, đột nhiên để ý đến một chiếc radio nhỏ cũ kỹ nằm bên cạnh ba cây nến.
Lúc tầm mắt của Lê Tiệm Xuyên rơi vào cái radio cũ kỹ kia, radio đột nhiên phát ra tiếng luồng điện xẹt xẹt.
Theo sát phía sau là một giọng nói âm u khàn khàn, rõ ràng đã qua xử lý: “Hệ thống chính nghĩa mãi mãi tràn ngập bóp méo và xấu xí, luật pháp nghiêm ngặt vẫn sẽ thua bởi tiền tài và quyền thế. Những kẻ vô lương tri mưu toan trở thành thẩm phán…”
“Chào mừng đến với phiên tòa bàn tròn.“
Hết chương 64