Trở Thành Nam Nhân Dã Man Nhất Trong Trò Chơi (Không Người Giám Thị)

Chương 79

Điều này nhất trí với dự đoán ban đầu của hắn.

Lê Tiệm Xuyên liếc nhìn gương chiếu hậu, thấy hai người quen ngồi ở hàng ghế sau.

Hắn từng sử dùng thân phận Albert để gặp Sini và Johnny.

Gương mặt của hai người đều rất căng thẳng, mày chau chặt, nhìn ra được tâm trạng lo lắng và nặng nề, vô cùng gay go.

Ngồi ở ghế tài xế là một cảnh sát trẻ lạ mặt, đang lén lút nhìn Lê Tiệm Xuyên.

Lê Tiệm Xuyên không quá để ý.

Hắn qua loa sờ túi quần, quả nhiên tìm được một chiếc điện thoại màu đen.

Đây không phải là điện thoại di động của thân phận công tố viên Loose hiện tại của hắn. Thân máy khá mới, các ghi chú bên trong đã bị xóa bỏ một phần nhưng vẫn có thể chắp vá ra thông tin cơ bản ___ Lý do tại sao Loose xuất hiện trong chiếc xe cảnh sát này là vì vụ án đường hoa Tulip.

“Cảnh sát Bob đâu rồi?”

Cúi đầu nhìn điện thoại, Lê Tiệm Xuyên trầm giọng mở miệng.

Bầu không khí ngột ngạt trong xe cảnh sát khẽ lay động, Sini ở ghế sau đổi một tư thế ngồi khác, giọng nói hơi khàn: “Bob đang lùng bắt Tang và Phil, vừa mới tìm thấy dấu vết của bọn họ ở gần nhà của Rauen.”

Lê Tiệm Xuyên không ngạc nhiên trước hành động và tốc độ của cảnh sát Maine, nhưng hắn cũng biết rõ nếu Ninh Chuẩn đã muốn trốn thì cảnh sát Maine chỉ có thể bắt hụt mà thôi.

Hắn gửi tin nhắn đến điện thoại di động của Ninh Chuẩn, sau đó giương mắt nhìn kính chiếu hậu, đột nhiên hỏi: “Andreas đâu?”

“Có chuyện gì với Andreas hả?”

Sini giật mình, dường như không ngờ tới Lê Tiệm Xuyên lại bất chợt nhắc đến cái tên này, vẻ khó hiểu và mờ mịt không thể che giấu xuất hiện trên mặt.

Johnny bên cạnh lại hơi mở to mắt, vẻ mặt có chút khác lạ, song chỉ trong một khoảnh khắc, Johnny đã nhanh chóng che giấu cảm xúc, bối rối nhìn Lê Tiệm Xuyên.

“Không có gì.”

Lê Tiệm Xuyên nói: “Chỉ là tôi muốn mở họp báo về vụ án giết người liên hoàn đường hoa Tulip vào hai tiếng sau, địa điểm là phòng hội nghị của Viện Kiểm sát Thành phố. Các anh hãy thông báo cho cảnh sát phụ trách vụ án Bob và nạn nhân duy nhất còn sống Andreas, bảo họ đúng giờ tham gia.”

“Ngài chắc chắn sao, công tố viên Loose?”

Sini lập tức ngồi thẳng người, đôi mắt sắc bén và nghiêm túc nhìn Lê Tiệm Xuyên: “Đúng là ngài có quyền tổ chức họp báo trước thời hạn, nhưng hiện giờ ngài cũng biết rõ dư luận và áp lực của cảnh sát ra sao. Buổi họp báo của chúng ta cần phải công bố sự thật.”

Lê Tiệm Xuyên gật đầu, nhìn vào bản đồ điều hướng trên xe: “Tôi chắc chắn, cảnh sát Sini.”

Để công dân của Maine biết được sự thật của vụ án, vả lại thân phận công tố viên cuối cùng đã được trả lại cho hắn. Yêu cầu của lượt xét xử này gần như nói một cách công khai với Lê Tiệm Xuyên rằng hắn cần phải nhanh chóng mở họp báo, đồng thời phát biểu và công bố tất cả.

Sini khẽ cau mày.

Chỉ là Sini hình như rất hiểu tính cách của Loose nên không tiếp tục can ngăn, chỉ lấy điện thoại di động ra, bắt đầu gọi điện thoại sắp xếp.

Chiếc xe cảnh sát vội vã chạy đến đồn cảnh sát.

Lê Tiệm Xuyên đi gặp cục trưởng để thông báo xuống bên dưới, toàn bộ đồn cảnh sát bắt đầu vội vàng chuẩn bị. Sau khi rời văn phòng cục trưởng, Lê Tiệm Xuyên lặng lẽ bước ra khỏi đồn cảnh sát mà không gây ra bất kỳ sự chú ý nào.

Hắn bắt một chiếc taxi đến nhà của cảnh sát Bob, trên đường đi, hắn vừa xem qua các hồ sơ chi tiết hơn của vụ án đường hoa Tulip mà hắn có được nhờ vào quyền hạn công tố viên, vừa gọi điện thoại đến Bệnh viện số 1 thành phố Maine.

Khung cảnh bên ngoài cửa sổ lướt nhanh như gió, ánh sáng mặt trời chói mắt.

Sau khoảng hai giờ.

Một chiếc taxi đậu trước Viện kiểm sát, Lê Tiệm Xuyên xuống xe, đội mũ, mang theo một túi tài liệu dày, nhanh chóng bước vào hiện trường buổi họp báo.

“Công tố viên Loose! Xin cho tôi biết lý do vì sao ông lại khăng khăng tổ chức họp báo trước thời hạn?”

“Các ông đã có bằng chứng quan trọng để định tội Sullivan, phải không?”

“Tất cả các bằng chứng đều chỉa mũi dùi vào Sullivan! Công tố viên Loose, cái xã hội cần là sự công bằng và chính nghĩa, chứ không phải sự tham nhũng của quyền lực và tiền bạc!”

Đèn flash lóe lên liên tục.

Đám đông ùn ùn kéo đến.

Vụ án giết người liên hoàn này đã rung chuyển toàn thành phố Maine, gây hoảng loạn cho người dân và thu hút sự chú ý của các ký giả truyền thông.

Việc Sullivan được tại ngoại và cái chết của Rauen đã đẩy nghi ngờ âm mưu ban đầu lên đến đỉnh điểm của dư luận. Tại thời điểm này, bất kể là người bình thường hay là các phương tiện truyền thông, tất cả đều đã định tội Sullivan.

Về phần bằng chứng kết án có xác thực hay không, tội danh có được thiết lập hay không, tất cả bọn họ đều có thể mượn cớ quyền lực chèn ép, không đáng quan tâm, không đáng tin tưởng.

Bọn họ chỉ cần sử dụng cái gọi là dư luận của công lý để kết án những tên tội phạm trong lòng họ.

Phòng hội nghị cực kỳ rộng rãi đã chật kín người.

Lê Tiệm Xuyên kéo thấp vành nón, không trả lời bất kỳ câu hỏi nào, bình tĩnh tách khỏi đám đông đang liên tục trào tới, đi đến hàng ghế đầu.

Ngay khi hắn vừa đứng vững, cảnh sát Bob đã mang theo một vài bác sĩ hộ tống Andreas tiến vào, tiếp đó đưa Andreas vào bên trong lớp kính ngăn bên cạnh để tránh trạng thái tinh thần của Andreas bị thế giới bên ngoài kích thích.

Sau khi bố trí ổn thoả cho Andreas, cảnh sát Bob lạnh lùng gật đầu với Lê Tiệm Xuyên, gõ một cái vào micro.

Tiếng ồn vang dội quét qua tiếng ồn trong phòng hội nghị, triệt tiêu mọi tiếng thảo luận.

“Công dân của thành phố Maine thân mến, tôi biết mọi người đang rất quan tâm đến cuộc điều tra cụ thể và kết quả của vụ giết người liên hoàn đường hoa Tulip. Trong buổi họp báo hôm nay, cảnh sát và công tố viên sẽ công khai từng phần…”

Lê Tiệm Xuyên sắp xếp những manh mối lộn xộn trong đầu, biểu hiện ổn trọng.

Đợi đến lúc Bob và cục trưởng già lên giọng thao thao bất tuyệt xong, hắn mới thô bạo kéo micro về phía mình dưới cái nhìn soi mói của vô số người, thờ ơ cất tiếng: “Tôi là công tố viên Loose. Trước hết, tôi muốn nói với các phóng viên đã chào đón tôi rằng luật pháp là nói về bằng chứng. Trong vụ án giết người liên hoàn đường hoa Tulip, ông Sullivan chỉ là nghi phạm.”

“Tiền và quyền lực có thể sẽ nuốt chửng các nguyên tắc và chính nghĩa pháp lý, nhưng những định kiến và suy đoán chủ quan cũng sẽ tạo nên cơn bão dư luận. Tiền và quyền lực không phải là nguồn gốc của tội lỗi, tôi hi vọng công lí của mọi người cũng sẽ được áp dụng cho chính mình.”

Sự mỉa mai không chút che giấu giống như đang xé rách khuôn mặt của nhiều người.

Bên trong phòng hội nghị lập tức hỗn loạn.

Các cảnh sát vội vàng duy trì trật tự, bất mãn nhìn Lê Tiệm Xuyên chằm chặp.

Lê Tiệm Xuyên nhắm mắt làm ngơ.

Hắn tiếp tục: “Tiếp theo, tôi muốn nói với các công dân thành phố rằng tôi đã có câu trả lời thực sự cho vụ án này, đồng thời đã bắt được hung thủ.”

Tiếng chửi đổng và bàn tán chợt im bặt.

“Vụ án này vẫn không thể phá án và bắt giam không phải vì cảnh sát thành phố Maine không đủ khả năng, mà là vì vụ án này liên quan đến một vài thứ, và một vài thứ này đã cắn thủng một lổ trong nội bộ đồn cảnh sát.”

Lê Tiệm Xuyên đón lấy đủ loại ánh m tìm tòi, ngạc nhiên và nghi ngờ, bình tĩnh nói: “Sự hiểu biết của tôi về sự thật có thể chưa hoàn chỉnh, nhưng tôi cho rằng vụ giết người này hẳn bắt nguồn từ vụ buôn bán trẻ em ba năm trước.”

Hắn thấy thân hình của một người ngồi ở hàng ghế đầu hơi chấn động.

“Trước khi đến buổi họp báo, tôi đã ghé thăm nhà của cảnh sát Bob. Tôi thừa nhận việc tôi đột nhập vào nhà dân, nhưng chúng ta sẽ nói về nó sau. Hiện giờ, điều tôi muốn nói là tôi đã tìm thấy một tấm hình rất bình thường được giấu trong album danh dự ở nhà Bob.”

Lê Tiệm Xuyên đã nhận ra ánh nhìn lạnh như băng của cảnh sát Bob, nhưng hắn phớt lờ nó, rút ra một tấm hình rồi đặt vào máy chiếu.

Tấm hình được chụp vào ba năm trước. Trong hình, một đám đứa trẻ gầy gò đang rúc vào nhau, vây quanh cảnh sát Bob và Andreas đang ngồi xổm ở giữa. Bọn trẻ tươi cười xán lạn, cảnh sát Bob trông rất hào hứng.

“Tôi đã kiểm tra hồ sơ vụ án buôn bán trẻ em ba năm trước, phát hiện người có biểu hiện nổi bật nhất trong vụ án này là cảnh sát Bob. Trước đó, Bob có thể nói là một cảnh sát bình thường, không hề thể hiện bất kỳ năng lực vượt trội nào trong việc phá án.”

Lê Tiệm Xuyên cố gắng bắt chước chất giọng tiếng Anh địa phương thành phố Maine: “Nguyên do tại sao Bob lại biểu hiện tốt trong vụ buôn bán trẻ em là vì anh ta đã tìm thấy điểm mấu chốt để giải quyết vụ án, đồng thời nhờ vào sự giúp đỡ của người tố giác. Trùng hợp làm sao, người tố giác nặc danh này chính là Andreas.”

“Và Andreas chính là hung thủ của vụ giết người liên hoàn đường hoa Tulip.”

Quá trình giải đáp của Lê Tiệm Xuyên là dành cho lượt xét xử này, “Công bố với công dân thành phố Maine”, chứ không phải giải thích từng câu từng chữ cho công dân thành phố Maine.

Vì vậy, hắn dự định mặc kệ cái đám ngây ngô này và trực tiếp tiến hành giải câu đố của lượt xét xử này.

“Andreas quen biết Bob trong vụ án buôn bán trẻ em, giữa hai người có mối liên hệ nào đó, nhưng mối liên hệ này rất mong manh, lí do thực sự khiến họ trở nên thân thiết hẳn là do người đã chụp bức ảnh này. Theo suy đoán của tôi, người này có lẽ là người có mối quan hệ thân thiết với Bob, mà nhược điểm của người này lại nằm trong tay Andreas, có lẽ đã có thỏa thuận nào đó với Andreas.”

“Người này đã móc nối Bob và Andreas, vì vậy việc giám sát những đoạn ghi hình quan trọng và viên đạn đã giết chết nữ pháp y ở phòng xét nghiệm đều đến từ cảnh sát Bob của chúng ta.

Bob nhìn Lê Tiệm Xuyên, ánh mắt rất bình tĩnh, không hề tức giận vì bị nghi ngờ.

Một bức ảnh và phỏng đoán chủ quan, đúng như Lê Tiệm Xuyên từng nói, những thứ này đúng là không thể khép tội người khác.

Tuy nhiên, phán xét của trò chơi hộp ma và xử án theo bằng chứng nghiêm ngặt lại hoàn toàn khác nhau.

Lê Tiệm Xuyên nới lỏng khuy cổ áo, nói: “Trong tháng thứ ba sau khi vụ buôn bán trẻ em được phá, ở Fenain xảy ra vụ án mất tích của xe buýt trường học.”

“Tuyến đường cố định của bốn tài xế xe tải Andreas và Albert Bé có một đoạn trùng với đoạn đường mà xe buýt trường đâm xuống sông. Cảnh sát ở thành phố Fenain cũng điều tra bốn người Andreas, nhưng camera giám sát của đoạn đường kia đúng lúc bị hỏng, đám Andreas có nhân viên trạm xăng và camera ở trạm xăng làm chứng rằng vào lúc xe buýt gặp nạn, bọn họ đang nghỉ ngơi tại trạm xăng.”

“Từ lời khai và đoạn băng giám sát tôi nhận được từ thành phố Fenain, Andreas thực sự đã xuất hiện tại trạm xăng, nhưng bọn họ hình như có quen biết nhân viên trạm xăng, lên tiếng chào hỏi rồi trở về xe nằm, bắt đầu bổ sung giấc ngủ.”

“Trong hai tiếng bổ sung giấc ngủ này, chỉ có Albert Bé từng rời xe đi nhà vệ sinh một lần, ba người kia không lộ diện. Tôi hoài nghi rằng liệu bọn họ có thực sự ở tại trạm xăng trong khoảng thời gian này hay không. Nếu như họ không ở trạm xăng, vậy thì họ sẽ đi đâu?”

Lê Tiệm Xuyên lấy ra con búp bê Barbie mà Ninh Chuẩn đã bí mật gửi tới cho hắn ở dọc đường: “Tôi đã liên lạc với cha mẹ của nạn nhân Annie trong vụ mất tích của xe buýt trường, búp bê Barbie này được xác nhận là của Annie, trong khi Annie và Andreas hoàn toàn không hề xuất hiện cùng nhau, nhưng con búp bê Barbie này lại xuất hiện một cách kỳ lạ trong nhà của cha Andreas, Rauen.”

“Tôi đoán, Andreas muốn giữ lại nó như sự khoe khoang cho một tội ác hoàn hảo.”

Nói đến đây, Lê Tiệm Xuyên đột nhiên nhớ đến những tờ báo cũ gói lưỡi của những đứa trẻ được gửi cho Nunnally trong lượt xét xử đầu tiên. Hầu hết những tờ báo cũ đó là thông báo tìm người, đặc biệt là thông báo tìm trẻ em ___ Trong lượt xét xử này, Albert Bé cũng có hành vi thu thập những tờ báo cũ cách đây ba năm.

Nói như vậy, người đã gửi bưu phẩm cho Nunnally chính là những tài xế xe tải này ư?

Lê Tiệm Xuyên khẽ nhíu mày, nhưng không tiếp tục suy nghĩ sâu hơn.

Đôi mắt xám của hắn nâng lên, chất vấn bằng chất giọng lạnh như băng: “Trong hồ sơ của vụ án xe buýt trường viết rằng trên bề mặt của xe có dấu vết va chạm, nhưng đã xác định do tài xế say rượu, đâm vào lan can, cây cối và núi xung quanh. Tôi muốn biết, tại sao một tài xế lái xe buýt trường sắp lái xe đưa trẻ em đi chơi ngoại ô lại đột nhiên say rượu lái xe? Hai ngày sau khi được vớt lên, trên người vẫn còn mùi rượu, thế thì mùi rượu trên người vào hai ngày trước đó phải nồng hơn rất nhiều, trên xe lại có giáo viên, nhưng tại sao không có ai ngăn tài xế lại?”

Giọng hắn chậm lại: “Chứng cứ của vụ xe buýt trường mất tích có rất nhiều thiếu sót, sau ba năm không còn có thể điều tra được nữa.”

“Nhưng nếu vụ án này có liên quan đến bốn tài xế xe tải thì tôi nghĩ rằng tình huống lúc đó có lẽ là bốn người Andreas hoặc đã mưu tính trước, hoặc vô tình gặp phải một chiếc xe buýt chở đầy trẻ em. Bọn họ đuổi theo xe buýt, sử dụng các động tác lái xe nguy hiểm quấy nhiễu xe buýt. Vì quá gấp rút nên tài xế xe buýt đã đâm xe vào núi, sau đó muốn gọi cảnh sát nhưng lại bị bốn chiếc xe tải đụng xuống sông.”

“Có lẽ khi đó những người trong xe buýt trường đã cố gắng tự cứu mình và bơi vào bờ, bởi lúc đó là giữa hè, cửa sổ sẽ để mở, nên trẻ em và nữ giáo viên có thể chui ra ngoài.”

“Thế mà theo vết tích trên ảnh chụp hiện trường, không ai trong số họ có thể trèo lên bờ, đống đá cuội bên bờ rõ ràng lõm xuống một phần, màu sắc lộ ra ngoài sẫm màu hơn và ẩm ướt, khác với những hòn đá cuội xung quanh. Tôi đoán đám Andreas đã sử dụng những hòn đá cuội này để đập vỡ đầu những đứa trẻ ló đầu ra khỏi nước.”

“Một vài đứa trẻ có vết thương va đập, nhưng vì bị ngâm trong nước quá lâu nên rất khó để xác nhận thương tích. Những hòn đá cuội chìm xuống đáy sông cũng không thể tìm lại.”

“Về nguyên do xảy ra vụ giết người liên hoàn đường hoa Tulip, tôi nghĩ câu trả lời đã rõ ràng. Khoảng ba năm sau khi chiếc xe buýt biến mất, Andreas phát hiện hóa ba tài xế xe tải khác vẫn còn chút lương tâm và chưa bao giờ quên những tội ác mà họ đã gây ra. Họ đau đớn tột cùng, ngày đêm bị dằn vặt, không dám đối mặt với gia đình và bạn bè của mình… “

“Vì thế bọn họ muốn tự thú, đồng thời gọi Andreas để thương lượng.”

“Andreas không ngăn cản họ.”

“Thay vào đó, Andreas rời khỏi căn phòng trọ của Albert Bé, tìm tới Bob, thiết kế một kế hoạch giết người và vu oan chặt chẽ để sát hại tất cả bọn họ.”

Hết chương 79
Bình Luận (0)
Comment