Nghe vậy, ánh mắt của Lê Tiệm Xuyên hơi tối lại, chiếc bật lửa giữa các ngón tay đột nhiên phực lên một ngọn lửa.
“Bà có ngạc nhiên với câu hỏi này không, bà Murphy? Thực ra tôi đã đọc được danh sách các nạn nhân của vụ án xe buýt trường học mất tích.”
Lê Tiệm Xuyên quan sát biểu hiện của phu nhân Murphy: “Bà biết tôi không phải là Loose, nhưng bà vẫn nghĩ tôi là Loose… Nghe có vẻ mâu thuẫn nhỉ, nhưng tôi đoán bà đang che giấu điều gì đó, hoặc là nói bà đang muốn che giấu một ai đó. Bà có phải là người giám thị không?”
“Người giám thị?”
Truyện chỉ được post tại vulactruongan.wordpress.com
Phu nhân Murphy cau mày, lộ vẻ bối rối: “Đây có phải là câu hỏi thứ hai của cậu không, cậu Loose?”
Đối mặt với câu hỏi bất ngờ này, phản ứng của phu nhân Murphy không giống như giả vờ. Trái tim vừa được nhấc nhẹ lên của Lê Tiệm Xuyên lại lập tức rơi xuống. Mặc dù hắn từng nhìn thấy người giám thị trong màn chơi ngày tuyết lở, nhưng hắn không biết quá nhiều về cái gọi là người giám thị thật sự. Trong màn này, hắn suy đoán phiếu trả lời hẳn là người giám thị.
Nói cách khác, trong màn này đã có một người giám thị, mà theo gợi ý của cuộc gọi điện thoại lúc Ninh Chuẩn rời đi, sợ rằng sẽ có những người giám thị khác song song tồn tại.
Độ khó của màn chơi có sự xuất hiện của người giám thị sẽ được tăng cao, huống chi vô cùng có khả năng không chỉ có một, hai người giám thị. Hơn nữa, dựa theo cách nói của Ninh Chuẩn và Tạ Trường Sinh, xác xuất gặp được người giám thị trong trò chơi hộp ma là cực kỳ thấp. Nhưng bản thân chỉ mới chơi bốn ván mà đã gặp hai lần, Lê Tiệm Xuyên cũng không biết nên cảm thấy vinh hạnh hay là đau trứng nữa.
Tuy nhiên, theo hành vi của phu nhân Murphy, Lê Tiệm Xuyên tin bà ta không phải là người giám thị, nhưng có lẽ có nhận thức nhất định về người đến từ bên ngoài.
Nếu không bà ta sẽ không tiếp tục gọi hắn là Loose sau khi đã phủ nhận hắn là Loose. Tất nhiên, có thể có những lý do khác tạm thời chưa biết ở phía sau.
“Không phải.”
Lê Tiệm Xuyên nhận được một câu trả lời thăm dò, không tiếp tục vướng mắc vấn đề này nữa mà là khẽ nhướng mày, “Tôi sẽ tự tìm câu trả lời cho vấn đề này… Quay lại cậu chủ nhỏ Scott, thực ra tôi không hề nhìn thấy cái tên Scott trong danh sách nạn nhân của vụ án xe buýt trường học bị mất tích.”
“Nhưng tôi đoán cậu chủ nhỏ Scott đã đổi tên trước khi vụ án đó xảy ra.”
Hắn nhìn chằm chằm vào ngọn lửa rực cháy trên chiếc bật lửa: “Có phải là vì vụ buôn bán trẻ em không?”
“Tôi vừa nhìn thấy Scott, và tình cờ sao, tôi cũng từng nhìn thấy ảnh chụp của vụ buôn người. Một trong những đứa trẻ được giải cứu trong tấm hình kia rất giống với cậu chủ nhỏ, đó hẳn là Scott vào lúc hai tuổi, đúng chứ? Scott theo lệ thường được luật sư Zach đưa ra khỏi dinh thự vào khoảng thời gian phu nhân Ilyushin tử vong, song dường như đã có chuyện ngoài ý muốn xảy ra ở giữa chừng, Zach đã đánh mất Scott.”
“Scott bị bọn buôn người chạy trốn tán loạn tại thành phố Maine bắt được, sau đó, vì tố cáo của Albert nên Bob của Maine đã phá được vụ án này…”
Phu nhân Murphy cười lạnh lùng và không nói gì, nhưng khóe mắt nhăn nheo vô thức giật nhẹ.
Lê Tiệm Xuyên dừng lại, đột nhiên đổi sang đề tài khác: “Tất nhiên, đây chỉ là phỏng đoán của tôi, không nói chuyện này nữa, nói về câu hỏi thứ hai đi. Phu nhân Murphy, tôi nghe nói sau cái chết của ông Molko, bà đã đập tan những tin đồn đáng sợ về tòa nhà giam cầm và cố ý tìm một thầy bói để phá bỏ lời nguyền? Tại sao bà lại làm điều này?”
Phu nhân Murphy nhếch môi: “Chỉ là mượn một tin đồn có sức mạnh hơn để phá vỡ một tin đồn khác mà thôi. Cậu Loose đây sẽ không cho là đám thầy bói đó biết pháp thuật thật đâu nhỉ?”
“Dĩ nhiên là không rồi.”
Lê Tiệm Xuyên nói dứt khoát.
Mặc dù sau khi biết đến trò chơi hộp ma Pandora, quan niệm về khoa học của hắn đã bị đánh cho tan tác, nhưng “hiện thực” trong vòng này rõ ràng cho thấy ma quỷ thực sự không tồn tại.
Sau khi phủ nhận, hắn bồi thêm một câu: “Nhưng tôi muốn biết tên của thầy bói kia. Có thể cải biến một tin đồn lớn khiến người nghe hoang mang sợ hãi thành một câu chuyện huyền bí khiến mọi người quan tâm, bất chấp an toàn mạng sống để tìm hiểu thì nhất định không phải là một thầy bói bình thường.”
“Hơn nữa, thầy bói đó đã cứu dinh thự Murphy khỏi nguy cơ sụp đổ, đúng chứ?”
Ánh mắt khó hiểu của phu nhân Murphy dạo một vòng trên mặt Lê Tiệm Xuyên, nhướng mày đoan trang và nói, “Đây là câu hỏi thứ ba?”
Bà ta nhanh chóng tiếp tục: “Raymond. Thầy bói tên là Raymond, là thầy bói nổi tiếng nhất ở thành phố Maine.”
Thành phố Maine.
Lại là thành phố Maine.
Lê Tiệm Xuyên không tin một thầy bói chỉ giả thần giả quỷ lại có thể thực sự tạo ra ảnh hưởng lớn như vậy.
Nhưng Raymond xuất hiện chớp nhoáng trong vụ án của lượt này rốt cuộc đóng vai trò gì?
Chầm chậm cắt tỉa những suy nghĩ lẫn lộn trong đầu, Lê Tiệm Xuyên tiếp tục hỏi: “Câu hỏi thứ tư, phu nhân Murphy, Zach có phải là người cứu cậu chủ nhỏ Scott khỏi bọn buôn người và đưa nó về lại dinh thự không?”
Câu hỏi này như lại vòng về điểm xuất phát.
Phu nhân Murphy không thể hiểu được Lê Tiệm Xuyên đang nghĩ gì, nghi ngờ nhìn hắn một lúc rồi mới lạnh lùng gật đầu: “Đúng vậy.”
Vụ buôn bán trẻ em, Zach, Andreas, Bob, vụ mất tích của xe buýt trường học…
Lê Tiệm Xuyên dần hiểu ra, khớp xương ngón tay đè trên thái dương của hắn hơi gồ lên, vô tình xẹt qua khóe mắt, ánh sáng xanh rời rạc từ từ ngưng tụ trong con ngươi xám đậm của hắn.
Hắn ngẫm nghĩ và hỏi câu hỏi cuối cùng: “Có một điểm khó hiểu đã xuất hiện trong lòng tôi ngay từ đầu và đến nay vẫn chưa được giải đáp, nhưng tôi nghĩ phu nhân Murphy có thể cho tôi câu trả lời.”
Hắn khẽ ngước mắt lên: “Tôi muốn biết, bà biết Loose là công tố viên và Caumont là thám tử, bọn họ sẽ dễ dàng tìm thấy những điều ẩn giấu trong dinh thự Murphy, vậy tại sao bà còn mời bọn họ tham gia triển lãm cá nhân nhiều lần như vậy?”
Phu nhân Murphy mỉm cười bình tĩnh: “Tôi thích mời những người có tiếng tăm và quan tâm đến hội họa từ mọi tầng lớp, là xã giao thôi mà, cậu Loose.”
Bà ta đang nói dối.
Truyện chỉ được post tại vulactruongan.wordpress.com
Khi Lê Tiệm Xuyên nghe được câu trả lời của phu nhân Murphy, hắn lập tức đánh giá tính xác thực của những lời này.
Phu nhân Murphy đang nói dối.
Loại giao dịch hỏi đáp không thông qua “thời gian chân không” này có thể nói là khá dễ vỡ, toàn bộ đều dựa vào sự kiềm chế giữa hai bên.
Và bây giờ phu nhân Murphy đã nói dối, nghĩa là sự kiềm chế trong tay Lê Tiệm Xuyên đã mất hiệu lực, hoặc là vì câu hỏi này quá quan trọng, phu nhân Murphy không thể trả lời thật.
Lê Tiệm Xuyên nghĩ là vế sau.
Bởi vì phu nhân Murphy đã không hành động ngay sau khi nói dối một cách chiếu lệ.
Nếu thực sự là vế sau thì nói rõ có quá nhiều vấn đề.
Lê Tiệm Xuyên bất chợt nhớ tới câu trả lời cho câu hỏi hắn hỏi bàn tròn trong lượt xét xử đầu tiên __ Biết nhưng không quen.
Trên thực tế, việc phu nhân Murphy có thể trả lời bốn câu hỏi đầu tiên của hắn với tính xác thực cao hơn đã đủ khiến Lê Tiệm Xuyên kinh ngạc. Bây giờ nói dối cũng không có gì lạ.
“Tôi đã hỏi xong, phu nhân Murphy.”
Lê Tiệm Xuyên đứng thẳng dậy và đi đến trước cửa xét xử hư ảo như thể ngẫu nhiên: “Nhưng buổi triển lãm tranh lần này của bà cũng bế mạc vào buổi chiều à? Tại sao bà không kết thúc nó ngay sau khi thi thể của Molko được phát hiện? Chồng đã chết mà bà vẫn còn rảnh rang để tiếp tục triển lãm tranh sao, việc này quá đáng ngờ, phu nhân Murphy.”
Phu nhân Murphy thấy Lê Tiệm Xuyên dần rời khỏi cửa phòng vẽ, vẻ mặt liền nhẹ thả lỏng, ánh sáng mập mờ lóe lên trong mắt, bàn tay ôm Scott cử động, nói một cách chiếu lệ: “Đúng là như vậy, thật ra sau khi phát hiện thi thể của Molko, tôi đã lập tức kết thúc buổi triển lãm, nhưng bây giờ đang ở trong tranh, tất nhiên là không thể…”
Không đợi bà ta kết thúc câu nói, Lê Tiệm Xuyên đột nhiên búng ngón tay: “Cảm ơn nhé, phu nhân Murphy.”
Con ngươi của phu nhân Murphy co lại.
Vô số bóng đen quỷ dị đột nhiên tuôn ra từ khắp bốn phía của hành lang, lao thẳng vào Lê Tiệm Xuyên.
Nhưng cùng lúc tiếng búng tay vang lên, đồng hồ đếm ngược trên cánh cửa xét xử cũng theo sát câu nói “kết thúc” của phu nhân Murphy mà quay về số 0. Lê Tiệm Xuyên cầm tay nắm cửa, sải một bước liền biến mất trong hành lang, tiếng rít gào lạnh lẽo của bóng đen bị cánh cửa xét xử đóng kín dội ngược trở về.
“Loose!”
Tiếng hét lanh lảnh của phu nhân Murphy chợt im bặt.
Ngay từ đầu, Lê Tiệm Xuyên đã không tin rằng phu nhân Murphy sẽ chủ động để hắn rời khỏi bức tranh này.
Bị lực hút quen thuộc kéo một cái, trước mắt tối sầm bỗng sáng bừng.
Lê Tiệm Xuyên vô thức di chuyển đôi chân của mình, ầm một tiếng đụng ngã thuốc màu và dụng cụ vẽ tranh.
“Phòng vẽ tranh…”
Cái xô nhỏ ngã đổ, sơn đỏ như máu lập tức dính đầy quần Lê Tiệm Xuyên.
Hắn dịch qua một bên, hai mắt thích ứng với ánh đèn rực rỡ, rồi nhìn ra xung quanh.
Đây là một không gian nhỏ chỉ rộng hơn mười mét vuông, các bức tường đều được sơn màu đỏ. Giấy vẽ lộn xộn và hộp sơn được bày đầy trên sàn, ở chính giữa có đặt một cái bảng vẽ và một cái ghế. Lê Tiệm Xuyên nhìn vào chiều cao của bàn ghế và xác nhận đây là cách bố trí phù hợp để trẻ em vẽ tranh.
Nói cách khác, đây là phòng vẽ của cậu chủ nhỏ Scott.
Và cũng là gian phòng không thể vào được nằm tận cùng phòng vẽ tranh của phu nhân Murphy.
Lê Tiệm Xuyên lục lọi đống đồ tạp nham này và tìm thấy
“Truyền thuyết về tòa nhà giam cầm” ở trong góc tường.
Truyện chỉ được post tại vulactruongan.wordpress.com
Gần giống với những gì hắn tưởng tượng, tổng thể bức tranh là hình ảnh của toàn bộ dinh thự Murphy. Kích thước của bức tranh rất lớn, nhưng nó không phải là một bức tranh khổng lồ.
Bối cảnh trên bức tranh là dinh thự Murphy có thể nhìn thấy từ khu rừng rậm rạp và âm u dưới ánh trăng mờ mịt. Một, hai cửa sổ trong dinh thự được thắp sáng bằng ánh sáng đẫm máu, như thể hai con ngươi đỏ tươi của con thú.
Nếu ta tập trung vào nó một lúc thì sẽ có một cảm giác kỳ lạ như thể có thể cảm nhận được trạng thái sợ hãi và điên cuồng của tác giả.
Và từ một góc độ nào đó, không biết đó có phải là ảo giác hay không mà Lê Tiệm Xuyên nhìn thấy những đám mây xám che phủ trên bầu trời dinh thự giống như những mảng tro cốt tung bay, in hờ khuôn mặt u oán và nham hiểm.
Sau khi lục soát gian phòng này từ đầu đến cuối, Lê Tiệm Xuyên tiếp tục hoàn thiện suy đoán trước đó của mình.
Đồng thời, hắn còn tìm thấy cái xô nhỏ và cần câu đã từng xuất hiện trong phòng của Scott, nhưng lần này không chỉ có một lớp nước mỏng trong xô, mà còn có một con cá đẫm máu bị tước sạch vảy.
Cuối cùng, Lê Tiệm Xuyên tìm thấy cuốn nhật ký hoàn chỉnh của Scott.
Nhưng nói là hoàn chỉnh thì cũng thật khéo, nó có vừa đúng sáu trang, bằng với số người chơi còn lại trong lượt xét xử trước.
Ngoại trừ trang mà Lê Tiệm Xuyên lựa chọn thì năm trang còn lại cơ bản biểu đạt khoảng năm câu chuyện theo thứ tự thời gian.
Đầu tiên là câu chuyện của cậu chủ nhỏ Scott về tình yêu dành cho hội họa, có lẽ nói là nó cần hội họa như một cách để trút cảm xúc, bởi vì nó thường xuyên bị tra tấn bởi những cơn ác mộng, và chỉ có trút bỏ mới không khiến nó phát điên. Nhìn vào thời gian và nội dung của cuốn nhật ký này, Scott chỉ mới hai hoặc ba tuổi. Chữ viết tay của nó đầy lỗi, nhưng giọng điệu rất trưởng thành.
Thứ hai là câu chuyện Scott mô tả mẹ của mình, phu nhân Murphy. Nó nghĩ rằng “Bà ta là một con lợn nái bị người cợt nhả” và chỉ biết dùng máu để lấy lòng nó…
Về thứ ba và thứ tư đều nói đại khái về một chuyện, đó là sự xuất hiện của Zach và Zach cũng yêu thích Morde. Vì chủ đề chung này nên Zach trở thành “bạn hợp cạ” duy nhất của Scott và họ sẽ cùng nhau thiết kế một số “trò chơi vui nhộn”.
Nhưng Scott cho rằng Zach “không phải là người thông minh” mà chỉ có thể được tính là “con lợn thông minh” và cũng sẽ bị nó đùa bỡn.
Xem đến đây, Lê Tiệm Xuyên nghi ngờ rằng trong mắt của Scott, e rằng mọi người đều là lợn, không biết liệu nó có cảm thấy khó chịu khi sống trong chuồng lợn này hay không.
Câu chuyện thứ năm cũng là trang gần đây nhất, nói về Scott đã biết được một chuyện. Nó dùng giọng điệu kinh ngạc nói “Quá thú vị”, đồng thời bày tỏ muốn tìm hiểu chuyện này. Nhưng từ đầu đến cuối, nó không tiết lộ trong nhật ký nội dung cụ thể của chuyện đó là gì.
Lê Tiệm Xuyên có hơi lo ngại về lần này.
Hiện nay có quá nhiều người có thể được phân loại là nhân vật chủ chốt.
Hơn nữa, trên người mỗi người đều có quấn vô số mối liên quan và manh mối. Nếu muốn thanh lý và tuyên án triệt để bọn họ, thì hắn vẫn còn thiếu một thứ mang tính quyết định.
Sau khi đã lật tung toàn bộ phòng vẽ, Lê Tiệm Xuyên đẩy cửa đi ra ngoài.
Chỉ có một cánh cửa.
Vừa bước một bước ra khỏi cửa, khung cảnh xung quanh lập tức bóp méo và thay đổi, giống như những gợn sóng lan ra từ phòng vẽ nhỏ chật chội đến thang máy kim loại đóng kín.
Thang máy vẫn đang đi xuống.
Thời gian hiển thị trên màn hình nhỏ là hơn bảy giờ, cách thời gian bữa tối tám giờ chưa đầy nửa tiếng.
Lần này chậm hơn mười phút so với lần trước, Lê Tiệm Xuyên đoán đó hẳn là thời gian hắn tiêu hao ở trong phòng vẽ, coi như cũng được tính vào thời gian trong thang máy. Phòng vẽ tranh không lớn, sau khi tìm kiếm thì mất gần mười phút.
Truyện post tại vulactruongan.wordpress.com
Lê Tiệm Xuyên ngồi tựa vào bức tường kim loại lạnh lẽo, tranh thủ nghỉ ngơi.
Hắn cảm thấy có chút mệt mỏi về tinh thần.
Tám giờ sắp đến rồi.
Thang máy ngừng chuyển động, cánh cửa kim loại từ từ mở ra.
Lê Tiệm Xuyên xốc lại tinh thần, duy trì sự cảnh giác và đề phòng, nhìn ra bóng tối bên ngoài, tiếp đó đứng dậy đi ra.
Chỉ với một bước, hắn đã xuất hiện ở bàn tròn.
Và cùng quay về giống hắn, còn có ba người khác.
Nói cách khác, trong bữa tối thứ tư của màn chơi này, số lượng người chơi còn lại bốn.
Ngạc nhiên là trong số ba người còn lại, Giám mục cánh trái ở bên trái Lê Tiệm Xuyên và Kỵ sĩ bị hắn yêu cầu bàn tròn lấy đi hai mắt ở lượt xét xử trước đều đang có mặt. Một người chơi khác, Lê Tiệm Xuyên còn nhớ quân cờ đại diện của người đó là Bộ binh. Nói cách khác, phiên xét xử này còn lại Công tố viên Loose, cục trưởng già, Andreas và một người vô danh.
Ba người kia đánh giá lẫn nhau, không e dè trước ánh mắt tìm tòi và ác ý của đối phương.
Chỉ có Lê Tiệm Xuyên, lúc vừa ngồi xuống ghế đã dồn hết sự chú ý vào một nhánh hoa thược dược đỏ tuyệt đẹp bên cạnh chiếc đĩa trước mặt hắn.
Hoa thược dược được bao phủ một lớp ánh sáng nến mỏng màu vàng.
Cánh hoa mỏng manh và tươi đẹp xếp chồng lên nhau, giống như máu đông lại, rực rỡ và thanh cao ___
Giống hệt hình xăm hoa thược dược đỏ rực ở mặt trong cổ tay của Ninh Chuẩn.
Đầy cám dỗ và cường độ thiêu đốt.
Lê Tiệm Xuyên liếc nhìn mặt bàn trước mặt những người khác, tất cả đều trống trơn.
Xem ra đây là món quà của hắn.
Mặc kệ tình hình căng thẳng giữa những người chơi khác, Lê Tiệm Xuyên cầm gốc hoa thược dược đỏ lên, nheo mắt trong giây lát, để hương hoa quen thuộc, thơm ngát và mát lạnh quấn quanh chóp mũi.
Khi mùi hương đã hoàn toàn khuếch tán, hắn cúi nhẹ đầu, liếm lên cánh hoa đẹp nhất rồi cắn giật nó xuống, cho vào miệng nhai.
Một tiếng rên thở âm mũi trong lạnh cất chứa chút ngọt ngào bay tới từ phương xa tăm tối, như có như không truyền vào trong tai.
Giống như ảo giác.
Hoa thược dược đỏ từ từ khô héo, biến thành một bãi nước nhỏ tỏa hương lành lạnh và kỳ lạ trong lòng bàn tay Lê Tiệm Xuyên.
Lê Tiệm Xuyên giơ tay lên ngửi, nhướng một bên mày: “Không phải chỗ ấy à?”
Hết chương 91
Lời tác giả: Ninh Chuẩn: Lâu rồi không gặp, tặng anh một bông hoa nhỏ.
Lời editor: Mạ cha ơi, edit có câu cuối mà như leo núi, vượt biển, xuyên rừng. Vắt óc nghĩ mãi vẫn không hiểu ý Xuyên ca muốn nói gì để edit. Hi vọng là tui không hiểu sai ý ảnh. Các bạn có đoán ra ý Xuyên ca không?