Editor: Cảnh An Hỏa
Beta: Cảnh An Hỏa
Bạch Tuyết cùng dì Lý trở lại biệt thự, quả nhiên nhìn thấy trong phòng khách nhiều thêm một người, Tu Mẫn Nhi đang ngồi trên sô pha, một tay cầm tạp chí lên xem, một tay bưng tách trà hoa dì Lý pha cho.
Nghe được tiếng bước chân, cô ta ngẩng đầu nhìn qua, trông thấy Bạch Tuyết thì vô cùng lễ phép, cười cười, quan tâm hỏi han: "Tôi nghe nói mấy ngày hôm trước cô bị người khác tập kích, thế nào? Không có việc gì chứ?"
Tu Mẫn Nhi cũng không phải từ nhỏ đã có ngoại hình thiên sinh lệ chất thế này, chỉ là Tu gia có tiền, sinh ra không xinh đẹp thì cũng có thể dùng tiền để bù vào. Da cô ta vốn không trắng lắm, đôi mắt một mí, sau đó đi thẩm mĩ viện làm phẩu thuật biến thành mắt hai mí, rồi lại tắm trắng để da trắng hơn, hơn nữa cô ta chú trọng chăm sóc bảo dưỡng, bây giờ vừa trắng trẻo lại vừa xinh đẹp, cũng rất xứng với danh xưng bạch phú mỹ. Rốt cuộc cũng là người sinh ra trong nhà có tiền, dáng người trông cũng khá chuẩn, lại mặc toàn các trang phục hàng hiệu, khí chất thế này cũng đủ làm người ta phải kinh diễm.
"Bạch Tuyết" luôn không thích cô ta, cũng không thèm giấu, mỗi lần thấy cô ta đều không có sắc mặt tốt gì. Nhưng Tu Mẫn Nhi mỗi lần gặp cô đều rất khách khí, như vậy so ra có vẻ "Bạch Tuyết" không được phóng khoáng, mà cô ta thì EQ cao, là tiểu thư danh môn tri thư đạt lễ.
"Bạch Tuyết" trong không gian này được cha mẹ bảo vệ quá tốt, vừa ngây thơ vừa đơn thuần, không có năng lực quản lý cảm xúc, rất dễ dàng bị chọc giận, nhưng cô thì từng trải qua quá nhiều chuyện, gặp qua rất nhiều người khác nhau, từ lâu đã tôi luyện trái tim thành kim cương đao thương bất nhập rồi, cho nên mấy kỹ xảo nhỏ của Tu Mẫn Nhi còn không đủ để so với cô.
Bạch Tuyết cũng khách khí cười đáp: "Làm khó cô rồi, phải chạy một đoạn đường dài như vậy tới đây thăm tôi."
Phản ứng này của Bạch Tuyết làm Tu Mẫn Nhi có chút kinh ngạc, kinh ngạc hôm nay vậy mà Bạch Tuyết không có vẻ tức giận không vui khi đối mặt với cô ta, chỉ là sự kinh ngạc này không được bao lâu, cô ta phục hồi lại tinh thần, tựa như nghĩ tới cái gì đó, vội vàng lấy chiếc túi trên chân đặt lên bàn trà: "Đúng rồi, lần trước Gia Minh sang nhà tôi chơi có để quên quần áo ở bên kia, tôi giúp anh ấy cầm về đây."
Bạch Tuyết nhìn lướt qua bên trong cái túi, quả thật là quần áo của Ngụy Gia Minh. Lúc Tu Mẫn Nhi nói những lời này biểu cảm tự nhiên, giống như là việc Ngụy Gia Minh, một người đàn ông đã có vợ, sang nhà cô ta chơi, rồi lưu lại quần áo ở đó là một việc hết sức bình thường, hơn nữa chuyện rõ ràng có ái muội lại nói đến mức vô cùng tự nhiên, như là cô ta và Ngụy Gia Minh thân mật như thế vốn chính là chuyện đương nhiên.
Nếu đổi lại là "Bạch Tuyết" kia, nghe được lời này đại khái là lại muốn "khùng" lên, cô ấy để ý đến Ngụy Gia Minh như vậy, chỉ sợ là một chút quan hệ ái muội giữa anh ta và người phụ nữ khác "cô ấy" cũng đều chịu không nổi.
Trước đây Tu Mẫn Nhi cũng là như thế này, biểu hiện sự thân thiết với Ngụy Gia Minh như có như không ở trước mặt "cô", thường xuyên giống như vô tình thể hiện sự hiểu biết đối với con người của Ngụy Gia Minh, nói về quan hệ giữa hai người họ tốt như thế nào, khiến "cô ấy" ngột ngạt khó chịu.
Trước kia mỗi lần như vậy "Bạch Tuyết" đều sẽ bị tức giận đến chết, sau đó không nhịn được mà phát hỏa với Tu Mẫn Nhi, còn Tu Mẫn Nhi đối mặt với lửa giận của "cô" luôn là dáng vẻ không thể hiểu được, như vậy càng có vẻ "Bạch Tuyết" là một người có tính tình táo bạo, khuyết thiếu tu dưỡng.
Như vậy còn chưa tính là gì, cũng bởi vì Tu Mẫn Nhi, "cô" thậm chí bắt đầu hoài nghi Ngụy Gia Minh và cô ta thực sự có quan hệ không rõ ràng, còn phái người theo dõi Ngụy Gia Minh, đương nhiên cuối cùng cái gì cũng không tra ra được, lại bị Ngụy Gia Minh biết được, lúc đó anh ta cười, lại như có như không châm chọc nhắc nhở một câu, "Cô không cần phái người theo dõi tôi, tuy rằng tôi không thường về nhà, nhưng vẫn nhớ rõ thân phận, việc gì nên làm việc gì không nên làm đều sẽ có chừng mực. Tôi sẽ không lấy danh dự của chính mình ra làm trò đùa, cho nên cô không cần làm điều thừa này."
Lời này quả thực như một bàn tay vô hình, đánh vào mặt "Bạch Tuyết" một trận nóng rát đau đớn, mà từ lúc đó Ngụy Gia Minh càng ít khi về nhà.
Bạch Tuyết biết rõ, lần này Tu Mẫn Nhi đến đây là muốn mượn việc đưa quần áo tới kích thích "cô" một chút, rõ ràng biết "cô" vừa mới gặp tập kích tâm lý yếu ớt, lại còn muốn lợi dụng việc này tới kích thích "cô", đại tiểu thư này tâm tư cũng thật là đủ ác độc.
Khác với cô nàng "Bạch Tuyết" bởi vì yêu Ngụy Gia Minh mà tâm tư rối loạn, Bạch Tuyết rất bình tĩnh lý trí, cô trầm tư trong chốc lát mới nói với cô ta: "Phiền cô rồi." Cô nhìn lướt qua quần áo lại nói tiếp: "Có điều, cô hẳn cũng biết rõ Ngụy Gia Minh không thường về nhà, cô có thể đưa đến nơi anh ấy hiện đang ở, như vậy xem ra tiện hơn nhiều, hoàn toàn không cần phải chạy xa như vậy đưa đến đây." Cô lại cười càng thâm hơn, "Cô Tu đây và Ngụy Gia Minh từ nhỏ đã lớn lên bên nhau, tình cảm giữa hai người lại tốt, hẳn là cũng biết anh ấy không về nhà thì là đang ở đâu chứ?"
Có lẽ là phản ứng bình tĩnh của Bạch Tuyết ngoài dự kiến của Tu Mẫn Nhi, cô ta sửng sốt mấy giây mới nói: "Anh ấy đang ở đâu tôi đương nhiên biết, chỉ là tôi vừa mới gọi điện thoại nhưng anh ấy không tiếp, tôi sợ quấy rầy nên mới không gọi lại. Huống chi, tới đó rồi cũng chưa chắc có anh ấy ở đó, tôi sợ đi một chuyến tay không, nên trực tiếp đưa đến đây luôn, dù sao anh ấy sớm hay muộn đều sẽ trở về không phải sao?"
Vị trí Bạch Tuyết đang đứng vừa lúc đối diện với cửa ra vào, gần cửa lớn có một cửa sổ sát đất, liếc thấy có một bóng người cao lớn trong tầm mắt, cô hơi cúi đầu che dấu thần sắc trên mặt, khi ngẩng đầu lên thì hơi nhướng mày, khóe mắt mang ý cười, "Chẳng lẽ cô không biết dì quét dọn sẽ đến nơi anh ấy ở để quét dọn vào giờ này sao? Nơi anh ấy ở và nơi này đều cùng một người quét dọn, dì ấy mỗi ngày sẽ tới đây trước rồi lại qua bên đó, cho nên chắc chắn sẽ có người giúp cô mở cửa, chuyện này ngay cả tôi cũng biết, cô và Ngụy Gia Minh thân thiết như vậy sao lại không biết?"
Khóe miệng đang cười của Tu Mẫn Nhi hơi cứng lại, ngay sau đó liền lắc đầu, dường như có chút bất đắc dĩ: "Cái này tôi đương nhiên cũng biết, chỉ là giao cho dì ấy tôi vẫn không yên tâm, còn không bằng mang về đây giao cho cô."
Bạch Tuyết nhìn lướt qua phía cửa lớn, quả nhiên thấy thân hình cao lớn của Ngụy Gia Minh thấp thoáng ở cạnh cửa, cô không nhìn thấy biểu cảm trên mặt anh, nhưng nghe được câu trả lời này của Tu Mẫn Nhi, cô thực sự rất muốn cười. Đại tiểu thư tự cho mình là thông minh!
Bạch Tuyết lập tức thấy không còn gì thú vị, hơi nhún vai: "Ngụy Gia Minh nếu đã giao nhà ở cho dì ấy dọn dẹp quét tước thì có nghĩa là không có gì không yên tâm, nhưng dù sao cũng cảm ơn cô tín nhiệm tôi như thế, còn cố ý lái xe đi một lộ trình xa như vậy chỉ vì đưa quần áo cho Ngụy Gia Minh, từ nội thành tới đây cũng phải nửa giờ xe đấy nhỉ. Chẳng qua là......" Nói đến đây giọng cô đột nhiên trở nên trào phúng, "Tu tiểu thư tuổi cô cũng không còn nhỏ nữa, đạo lý giao tiếp giữa người với người cô cũng nên hiểu rồi, cô hẳn là biết, ngàn dặm xa xôi chạy tới đây đưa trả quần áo cho chồng tôi rất có khả năng sẽ gây ra hiểu lầm. Nếu Tu tiểu thư không nghĩ được nhiều như vậy, tôi đây khuyên cô vẫn nên nâng cao chỉ số EQ lên một chút, còn nếu như cô là cố ý, chỉ vì muốn tôi hiểu lầm, làm tôi tức giận, vậy tôi càng phải khuyên nhủ Tu tiểu thư, tuổi không nhỏ nữa, làm việc cũng đừng trẻ con như thế, tốt xấu gì vẫn là tiểu thư khuê các, vọng tộc danh gia, cách hành sử không trưởng thành này sẽ khiến người ta chê cười."
Tu Mẫn Nhi: "......"
Tu Mẫn Nhi thật sự không nghĩ tới thế mà cũng có lúc cô ta bị Bạch Tuyết làm cho nói không nên lời, cô cảm thấy giống như có chỗ nào không đúng, chỉ là trong lúc nhất thời lại không nói rõ được là không đúng chỗ nào, chỉ là cảm thấy Bạch Tuyết trước mắt thật là quái dị cực kỳ, từ lúc bắt đầu đến bây giờ đều rất bình tĩnh, cô bình tĩnh như thế cho cô ta một loại cảm giác thành thạo thản nhiên, tình huống như vậy không nên xuất hiện mới phải.
Tu Mẫn Nhi có lẽ là bị cô làm cho quá mức kinh ngạc, trong lúc nhất thời không nói năng gì, lúc này Ngụy Gia Minh đi vào, sắc mặt anh cực kỳ bình tĩnh, nhìn không ra là đang suy nghĩ cái gì.
Bạch Tuyết liền nói: "Ngụy Gia Minh trở lại rồi, cô tự đưa cho anh ấy đi." Bạch Tuyết nói xong liền lên lầu.
Tu Mẫn Nhi phục hồi tinh thần, xoay người lại quả nhiên thấy Ngụy Gia Minh đang đi vào từ cửa, ánh mắt cô ta sáng lên, vẻ mặt vui mừng, nhưng khi thấy Ngụy Gia Minh nhìn qua cái túi quần áo, ánh mắt của Tu Mẫn Nhi tối lại một chút, thoáng vẻ lo lắng.
"Gia...... Gia Minh ca."
Ngụy Gia Minh cầm quần áo ra nhìn thoáng qua, hỏi cô: "Tôi nhớ quần áo này tôi quên ở chỗ Tưởng Phảng Quý, sao lại chạy đến tay cô rồi, còn nữa trên quần áo sao lại có mùi nước hoa nồng như vậy? Là cô phun nước hoa lên?"
Ngữ khí hỏi chuyện của anh thực bình thản, anh đối xử với ai đều như thế này, nho nhã lễ độ, là công tử khiêm tốn nhẹ nhàng, nhưng không biết vì sao, cô ta lại cảm giác được sự áp bách không nói nên lời.
Cô ta cười miễn cưỡng, "Hôm nay lúc em đến thuyền Quý ca chơi thì nhìn thấy quần áo của anh, em nghĩ dù sao em cũng không có việc gì, nên đưa lại đây cho anh."
Ngụy Gia Minh tùy tay nhét quần áo lại vào trong túi, lại hỏi: "Vậy nước hoa trên quần áo là thế nào?"
Câu hỏi nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng cô ta nghe ra được trong giọng nói của anh có vẻ lạnh lùng, Tu Mẫn Nhi ngồi không yên nữa, theo bản năng đứng dậy, sống lưng cứng đờ, cô ta cười gượng: "Nước hoa là em không cẩn thận nên... em......"
Ngụy Gia Minh ngắt lời Tu Mẫn Nhi rồi gọi dì Lý tới, anh cầm túi quần áo đưa cho dì Lý, ngữ khí nói chuyện vô cùng lễ phép, "Phiền dì vứt nó giúp tôi."
Dì Lý không hỏi nhiều, cầm quần áo xong thì rời đi, nhưng Tu Mẫn Nhi nghe được lời này thì thân thể cứng đờ, Ngụy Gia Minh quay đầu nhìn cô ta một cái, khóe miệng mỉm cười, "Chắc là cô biết, tôi không thích mùi nước hoa, ngửi thấy sẽ đau đầu khó chịu."
Trên mặt anh vẫn mang ý cười, vẫn khiêm tốn có lễ như thế.
Tu Mẫn Nhi cười cười, nhưng so với khóc càng khó coi hơn, cô ta gật đầu nói: "Là em sai, là em không cẩn thận xịt nước hoa lên quần áo của anh."
Ngụy Gia Minh lại nói: "Tôi trở về đổi quần áo rồi lại ra ngoài, cô cứ tự nhiên." Anh nói xong đang muốn rời đi, nghĩ đến gì đó lại bổ sung thêm một câu: "Đúng rồi, Bạch Tuyết cũng không biết tôi đang ở đâu, còn nữa...... Người quét dọn ở chỗ của tôi và ở đây không phải cùng một người."
Ngụy Gia Minh nói xong lời này liền xoay người rời đi, Tu Mẫn Nhi lại như bị một cái tát lên mặt, mất một lúc lâu cũng không phục hồi lại tinh thần, cô ta hồi tưởng lại đối thoại vừa nãy với Bạch Tuyết, lúc này mới muộn màng phát hiện Bạch Tuyết cố ý đặt bẫy cô ta, mà cô ta thì tự cho mình là thông minh bị đùa giỡn xoay quanh, như vậy thì cũng thôi, lại còn bị Ngụy Gia Minh nhìn thấy được.
Trách không được Ngụy Gia Minh là người có tu dưỡng lại trực tiếp bảo dì Lý vứt bộ quần áo đó đi, sở dĩ anh không để ý thể diện của người khác mà hành động như thế đại khái là do cảm thấy cô ta cố ý, cố ý lấy quần áo của anh, cố ý xịt nước hoa lên đó, đến nỗi cô ta tại sao lại làm như vậy......
Nghĩ tới những lời Bạch Tuyết vừa nói, nói cô ta cố ý lấy quần áo của Ngụy Gia Minh tới đây để kích thích cô, còn nói cô ta trẻ con, nói trẻ con như thế sẽ làm người ta chê cười!
Mặt Tu Mẫn Nhi lúc xanh lúc trắng bị Bạch Tuyết thu hết vào đáy mắt, trò hay đã xem xong, cô đang muốn xoay người trở về phòng, lại đụng phải Ngụy Gia Minh vừa lúc muốn lên lầu, Bạch Tuyết khẽ cười với anh xem như chào hỏi, không nói gì đã trực tiếp vào phòng, Ngụy Gia Minh nhìn bóng lưng cô không động đậy.
Anh hơi cúi đầu, trong ánh mắt che dấu bóng ma, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì.
**
Liên tiếp vài ngày Bạch Tuyết đều đắm chìm trong công việc, có lẽ là bởi vì trong đầu cô có ký ức của "cô ấy", có lẽ là do cô quá mức nhiệt tình với thiết kế trang sức, chỉ mới mấy ngày cô đã có thể vẽ được đồ thị hình chiếu đơn giản.
Mấy ngày nay Ngụy Gia Minh đều không có ở nhà, căn biệt thự lớn như vậy chỉ có hai người cô và dì Lý, tuy rằng quạnh quẽ, nhưng không có Ngụy Gia Minh cô càng thấy tự tại.
Trong khoảng thời gian này cô đều từ chối người tới cửa, cũng không ra khỏi nhà, chỉ tiếp mấy cuộc điện thoại của mẹ, đơn giản là bảo cô phải ăn nhiều cơm vào, bảo cô đừng đi loạn, nếu ra cửa nhất định phải có người đồng hành.
Bởi vì chỉ cần tập luyện phần kiến thức đơn giản nhất, cho nên trên cơ bản Bạch Tuyết chỉ vẽ lại thiết kế của người khác, sau khi thấy mọi thứ khá ổn rồi, cô định tự mình thiết kế một chiếc vòng cổ.
Chẳng qua, khi bắt tay vào thiết kế mới biết thật đúng là không phải một việc dễ dàng, vội vàng một buổi sáng, xoá rồi sửa, sửa rồi xóa, thế mà cái gì cũng chưa xong.
Bạch Tuyết cảm giác cổ mình cũng đờ ra rồi, cô xoay cổ một lúc, lúc vừa nhấc đầu lên thì thấy phía đối diện có một người thấp thoáng sau bụi cúc Ba Tư.
Anh ta mặc áo Polo màu trắng, quần tây màu xám, dáng người cao lớn, quần áo đơn giản mặc trên người anh cũng tạo ra được mỹ cảm độc đáo, dáng vẻ công tử ngọc thụ lâm phong. Bên hông anh đeo một cái túi đựng mũi tên (*), đứng quay nghiêng về phía cô, trên tay cầm cung, anh lấy một mũi tên từ trong túi lắp vào cung, kéo căng dây cung, thả, các động tác liền mạch lưu loát. Mũi tên này trúng ngay vào hồng tâm, Bạch Tuyết híp mắt nhìn kỹ, phát hiện trên hồng tâm đã cắm mấy mũi tên khác.
(*) Túi đựng mũi tên
Không nghĩ tới Ngụy Gia Minh thế mà đã trở lại rồi. Bạch Tuyết đột nhiên nhớ tới, lúc trước "Bạch Tuyết" kia muốn biến nơi này thành phòng làm việc hoàn toàn là vì Ngụy Gia Minh, bởi vì nơi này đối diện trường bắn của anh ta, nếu anh rảnh rỗi không có việc gì luôn thích bắn cung, từ nơi này nhìn qua vừa lúc có thể nhìn thấy Ngụy Gia Minh luyện bắn cung ở trường bắn, thậm chí để càng tiện ngắm anh, cửa sổ ở đây toàn bộ đều là cửa sổ sát đất. (Editor: Đồ mê trai)
Bạch Tuyết thực sự không biết rằng, cô sẽ vì yêu một người mà điên cuồng nông nỗi như thế, hoàn toàn là một vệ tinh xoay xung quanh anh ta, thậm chí cũng sắp không còn là chính mình. Điên cuồng như vậy cô chưa từng nghĩ tới, đúng là không thể tưởng tượng được. Bạch Tuyết xoay cổ một lúc rồi tiếp tục vùi đầu vẽ tranh.
Sau khi liên tục bắn mấy mũi tên Ngụy Gia Minh thả lỏng một chút, trong lúc vô tình quay đầu thì liếc qua phòng làm việc của Bạch Tuyết. Mỗi lần anh đến đây bắn cung, cô sẽ giả vờ làm việc ở phòng này, nhưng mỗi lần anh vô tình đảo mắt qua đây đều sẽ thấy cô cách cửa sổ sát đất nhìn chăm chú vào người anh, hai mắt sáng ngời lại nhiệt tình, ánh mắt như thế làm anh thấy không khoẻ, nhưng lễ nghĩa giáo dưỡng từ nhỏ làm anh không cách nào biểu đạt điều đó, ngược lại anh còn phải lễ phép mỉm cười với cô. (Editor: tội...)
Lúc này nhìn qua lại không còn đôi mắt tràn đầy nhiệt tình yêu thương kia nữa, cô thậm chí còn không liếc anh một cái.
Cô ngồi an vị ở phía trước cửa sổ, trước mặt bày một bảng vẽ, ấn đường cô nhíu lại, lực chú ý hoàn toàn tập trung ở đó, trừ bảng vẽ ra chẳng nhìn thấy thứ gì khác nữa.