Trở Về Đỉnh Cao - Tinh Khoa

Chương 38

 
Rèm cửa không kéo, hôm sau Lục Diễn bị ánh nắng chiếu vào làm cho tỉnh giấc. Vừa mở mắt ra, anh đã phát hiện Diệp Nhiên thế mà hôm nay không chạy mất.

Cậu nằm gối đầu lên gối của anh, mặc áo thun và quần đùi của anh, đồ hơi rộng, cổ áo trễ xuống lộ ra đoạn gáy trắng nõn. Người thì xoay nghiêng, quay lưng về phía anh, tóc tai rối bù, chẳng buồn chỉnh.

Lục Diễn duỗi tay kéo cậu lại gần, Diệp Nhiên rất biết điều mà xoay người rúc vào lòng anh, ôm chặt lấy cánh tay, y như một con mèo con nhỏ bé ngoan ngoãn.

Lục Diễn bật cười, vỗ vỗ người trong lòng, ngón tay nhẹ nhàng xoa mái tóc cậu: “Dậy đi, về phòng của em nhanh.”

Diệp Nhiên khịt mũi chui vào chăn thêm chút nữa, chỉ để lộ cái đầu, mắt còn chưa mở nổi:“Diễn ca dậy trước đi, em muốn ngủ thêm một lát…”

Cậu đúng là biết rúc, rúc đến mức khiến Lục Diễn cũng chẳng muốn đẩy ra. Dù trong lòng có phần hưởng thụ, nhưng nhìn thời gian thì vẫn phải nhắc nhở: “Chờ Tống Tân Tinh với mấy người kia lên, em mà còn chưa biến thì không xong đâu.”

Nghe đến đấy, Diệp Nhiên lập tức mở to mắt.

Cậu bật dậy như lò xo, mang giày, cầm quần áo, còn quấn cái khăn lông lên đầu, sau đó mở cửa, dáng vẻ y như đặc công đang làm nhiệm vụ…len lén quan sát tình hình bên ngoài, canh chuẩn thời cơ rồi phóng vụt đi như gió, mất hút.

Lục Diễn lại không nhịn được cảm thán lần nữa, Diệp Nhiên ngoài chuyện yêu đương không mang não ra, thì đầu óc vẫn được việc lắm.

Anh rời giường như thường lệ, pha cà phê, làm việc. Trên đường đi có vài nhân viên chào hỏi, anh gật đầu lễ phép. Mọi thứ trông có vẻ như bình thường, nhưng rất nhanh có người hỏi: “Diễn ca có chuyện vui hả? Thấy anh hôm nay cười tươi lắm luôn ấy?”

Lục Diễn hơi sửng sốt: “Vậy hả?”

Anh nhìn phản chiếu trên cửa sổ, ánh mắt lại dừng ở Diệp Nhiên phía xa. Hôm qua cậu ngủ muộn quá, giờ còn chưa tỉnh đang nằm ườn trên ghế nhắm mắt nghỉ. Ngày thường cũng hay lười biếng như thế, nên mọi người chẳng mấy ai chú ý.

Trông cậu ấy thật giống như một con mèo lười được đội nuôi trong căn cứ.

Lục Diễn bật cười, rồi hoàn hồn quay lại với công việc. Nhưng khi nhìn bảng thống kê số liệu, anh mới phát hiện nãy giờ chưa làm được cái quái gì, bèn nhanh chóng chỉnh lại tinh thần.

Buổi chiều, Tưởng An tới tìm anh nói chuyện đầu tư. Mọi chuyện đều đang tiến triển tốt, thiệt hại bên XG cũng đang được khống chế, nếu cứ đà này thì cuối năm có khả năng chuyển lỗ thành lãi.

“Nhưng mà,” Tưởng An chau mày, “tôi thấy bầu không khí căn cứ mình vẫn hơi lỏng lẻo.”

“Cụ thể là sao?”

“Ba giờ chiều, tôi thấy mấy nhân viên ngủ gật đầy ra.”

“Gửi danh sách, tôi bảo Trần Ích trừ lương.”

“Nhiều thiết bị cũng hỏng hóc chưa sửa.”

“Lát tôi nói với Mã Kiêu.”

“Còn nữa, tuyển thủ cũng lười biếng, nhìn chẳng ra dáng gì. So với mấy căn cứ khác thì thua xa.”

“Ai?” Lục Diễn hỏi, “Tôi sẽ tìm người đó nói chuyện.”

“Chính là cái cậu mới tới, Diệp Nhiên ấy. Vừa vào cửa tôi đã thấy cậu ta ngủ, thế mà được à?”

Tưởng An không chắc mình có ảo giác không, nhưng anh ta cảm thấy sau khi nói xong câu đó, bầu không khí trong phòng như khựng lại.

Lục Diễn dừng tay khỏi bàn phím, nhìn thẳng hắn: “Diệp Nhiên thì được.”

Tưởng An đầy mặt dấu chấm hỏi: “…Tại sao cậu ấy thì được? Giờ này là bốn giờ chiều rồi đó, còn ngủ cái gì mà ngủ? Bình thường vậy sao?”

Lục Diễn thản nhiên đáp: “Sao lại không bình thường? Hôm qua thi đấu mệt mà.”

Tưởng An: ???

Thi đấu hôm qua có gì đâu mà mệt? Chẳng phải dễ như ăn bánh à? So với mấy trận leo rank ngày thường cũng có khác gì!

Chiều hôm đó, họp đội như thường lệ. Mọi người lơ mơ gật gù, sắp ngủ đến nơi.

Chẳng trách được…đối thủ trận vừa rồi không mạnh, kỹ năng cá nhân đội nhà lại áp đảo. Chiến thuật đối phương cũng dễ đoán như lật sách giáo khoa, gần như chẳng có gì cần lưu tâm.

Tổ huấn luyện đề xuất giao vai trò kiểm soát bản đồ lại cho Dư Ninh, củng cố thêm chiến lược khu vực thấp. Mọi người không có ý kiến, cuộc họp kết thúc rất nhanh.

Lúc này, huấn luyện viên chính bất ngờ chuyển slide, bắt đầu trình bày về đội KK.

Tống Tân Tinh nhỏ giọng thì thầm: “KK là đối thủ vòng sau của mình mà. Nhưng tôi thấy cũng chẳng cần nghiên cứu làm gì, thôi để dành sức đánh mấy team mạnh sau còn hơn?”

Diệp Nhiên tò mò hỏi: “KK mạnh đến vậy à?”

“Cậu không xem bọn họ thi đấu à? Áp đảo mọi đường luôn đó, không có một vị trí nào là yếu cả. Mùa xuân năm ngoái nếu không phải chọn sai đội hình, quán quân đã là họ rồi, chứ đâu để đến MSI mất mặt như thế. Tới mùa hè này nhiều người đều mặc định KK sẽ vô địch, hơn nữa sau cú trượt chân ở mùa xuân, chắc chắn họ siết chặt luyện tập rồi. XG chúng ta làm sao mà đọ được.”

Huấn luyện viên trên sân khấu cũng đang phân tích tình hình, sau đó đưa ra đề xuất: Cố gắng hết sức, nhưng khi cần thiết thì có thể từ bỏ trận đấu.

Ngay sau đó còn giúp XG tính toán điểm số, dù có thua cả bốn đội mạnh nhất, vẫn có thể tranh một thứ hạng tạm ổn. Mục tiêu sau cùng là giữ được suất vào vòng loại khu vực, tiến xa ở giải thế giới.

Diệp Nhiên vốn không mấy khi để tâm tới xếp hạng, giờ mới biết tình hình XG lại khó khăn đến thế. Trong bốn đội mạnh phía sau, chỉ cần thua hai đội, cơ hội vào CKTG gần như coi như chấm hết.

Tống Tân Tinh không chút kỳ vọng, vỗ vai cậu: “KK là chắc chắn đánh không lại, nghĩ thôi cũng đừng nghĩ. STG thì vững như bàn thạch, đến KK còn bị họ lật kèo, chúng ta không cần mơ. Còn lại RT với DAG, hai đội này phải thắng, chỉ cần thắng được, Diệp Nhiên, cố lên, đập gục bọn họ là chúng ta còn hy vọng!”

RT chính là đội cũ của Diệp Nhiên, top và jungle đều quá quen với phong cách của cậu, gần như có thể nói rằng từng bước di chuyển của Diệp Nhiên đều nằm trong dự liệu của Trương Hoán. Nhìn kiểu gì cũng thấy rất khó thắng.

Nếu không vào được CKTG... thì có khi Diễn ca vì cậu mà bị kéo xuống không chừng?

Ra khỏi phòng họp, Diệp Nhiên đứng ngẩn người ở cửa.

Lục Diễn cứ tưởng cậu đang đợi mình, thu dọn tài liệu xong liền bước tới, thấy dáng vẻ thất thần của cậu thì hỏi: “Đang nghĩ gì thế? Sao mặt mày u ám vậy?”

Diệp Nhiên ngẩng đầu, ấp úng một hồi rồi mới lên tiếng: “Diễn ca, nếu chúng ta không vào được giải thế giới… thì đội mình có phải sẽ giải tán không?”

Lục Diễn vỗ nhẹ vào đầu cậu một cái, bật cười: “Nghĩ lung tung cái gì thế? Làm gì đến nỗi giải tán. Cùng lắm là cắt giảm chi phí, duy trì vận hành tối thiểu, rồi sang năm chiến tiếp.”

Chỉ là… điều anh không nói với Diệp Nhiên chính là: nếu lỡ hẹn năm nay, cả đời này Lục Diễn sẽ không còn cơ hội chạm đến chiếc HCV Á Vận Hội nữa.

Nhưng chuyện đó không phải lý do để tạo áp lực cho Diệp Nhiên.

Anh nhìn quanh thấy không có ai, liền kéo cậu vào lòng, xoa đầu: “Mấy chuyện đó là cấp trên phải lo, em chỉ cần nghe theo sắp xếp, thi đấu cho tốt là được. Mọi thứ khác không cần lo nghĩ.”

Diệp Nhiên ngoan ngoãn gật đầu, nhưng lát sau lại lén lút đưa tay sờ eo anh. Còn chưa chạm vào đã bị bắt quả tang.

Lục Diễn dựa lưng vào tường, cúi đầu nhìn cậu, trong đáy mắt hiện rõ ý cười trêu chọc, giọng vừa lười biếng vừa nguy hiểm: “Chỗ này không phải ai cũng được chạm vào đâu, em nghĩ kỹ đi.”

Diệp Nhiên chớp mắt.

Rồi quay đầu chạy trối chết.

Lục Diễn nhìn theo cậu mà buồn cười, đúng là cái người chỉ biết sờ mà không định chịu trách nhiệm gì hết.

Anh cúi xuống nhặt tập tài liệu rơi dưới đất, vỗ nhẹ hai cái phủ bụi, ánh mắt rơi xuống trang sổ ghi chép kế hoạch cho vòng sau. Gương mặt ngay lập tức trở nên nghiêm túc.

Dựa theo dự đoán của anh, xác suất XG thắng KK chỉ là 10%, mà trong 10% đó còn tính luôn cả khả năng KK mắc sai lầm.

Nếu bọn họ không mắc sai lầm thì sao?

XG thắng... bằng không.

Tỷ lệ thắng STG và RT lần lượt là 20% và 35%, cũng là trong điều kiện XG không mắc lỗi mà đối thủ có sai lầm.

LPL có tổng cộng 17 đội, chỉ có 3 suất đi CKTG. Trước mắt XG phải vượt qua ít nhất một trong ba ngọn núi lớn mới có tư cách tranh vé, đây chính là cái khắc nghiệt của mùa hè.

Ngày hôm sau thi đấu vẫn thắng dễ dàng, nhưng khán giả xem trận lại phát hiện Diệp Nhiên có gì đó không ổn.

Cậu cúi đầu trên sân, mí mắt như sắp sập. Người ta hỏi cảm nhận sau trận đấu, cậu lại thản nhiên ngáp một cái rõ to.

[ Haha, cú ngáp đó của cậu ta có hơi đắc tội người xem không đấy? ]

[ Cứu với, hay là đừng nhận phỏng vấn nữa thì hơn.]

[Sao nhìn cậu ấy cứ lờ đờ vậy?]

[Cậu ta đúng là quá tùy ý luôn á, như thể chỉ muốn chơi xong rồi trốn đi.]

[Lên sân khấu thi đấu cũng vậy, đánh xong mà mí mắt còn chưa thèm mở hẳn ra.]

[Đối thủ quá yếu à?]

[Haha, có khả năng đấy.]

[Làm tôi buồn ngủ đến phát chán luôn rồi.]

[Đi làm mà như thế ai mà không phát điên.]

[Cảm giác là đối thủ yếu quá, đến cảm giác thao tác cũng giảm luôn, có một lần còn quên cả ấn chiêu.]

[Cứu với, cậu ta có khi nào sắp thành kiểu phát sóng trực tiếp nữa không trời?]

Fans của Diệp Nhiên lập tức bị kéo căng dây thần kinh, đổ xô sang Weibo của cậu, cảnh cáo:

“Không chịu chơi nghiêm túc, thì chỉ có thể quay về làm streamer nhỏ lẻ thôi biết chưa?!”

Sau đó phần bình luận bắt đầu… lệch hướng:

[Ôi ôi ôi sao nghe như đang khen ấy nhỉ?]

[Tự nhiên lại thấy cũng đáng yêu?]

[Thôi tiêu rồi, hình như mình hơi M, lại thấy nhớ thời nó stream quá.]

[Lâu lắm rồi chưa thấy cậu ta phát sóng trực tiếp, khó chịu muốn chết, ai đó sắp xếp cho một trận thua để cậu ta về livestream với!]

[Đánh chuyên nghiệp vất vả quá, cậu ấy chịu không nổi đâu.]

[Nhìn cậu ta thành ra cái dạng gì rồi kìa.]

[Tự dưng lại thấy cậu ta có 1-9 cũng không đáng trách lắm.]

[Hay là về đi thôi?]

[Về đi.]

[Về đi, bố nuôi cậu.]

XG fans đọc phần bình luận của fans Diệp Nhiên thì chỉ biết: ???

Bọn họ bắt đầu lo lắng liệu Diệp Nhiên có thật sự định chạy trốn không, thế là đồng loạt chuyển hướng sang Weibo của Lục Diễn:

[Diễn ca, anh có thấy em đang gọi anh không?]

[Em chỉ cần người đi mid này thôi.]

[Làm ơn dỗ dành cậu ta, cầu xin đấy.]

[Anh phải cố gắng hơn nữa đi!]

[Cả Diệp Nhiên lẫn fans đều muốn chạy trốn rồi, anh còn định đứng yên đấy à?]

[Sắp chết đến nơi rồi, thế mà không làm gì?! Anh ít nhất phải... sau đó... rồi... Không định giữ lấy người ta à?!]

[Anh ơi, cả đội trông chờ vào anh đấy!]

Dư luận chẳng hiểu sao bắt đầu bùng lên. Rất nhiều tài khoản marketing lao vào cuộc, tung ra hàng loạt bài đăng:

"Đánh chuyên nghiệp quá cực khổ? Diệp Nhiên có thể sẽ bỏ chạy!"

Trong bài còn kèm theo loạt ảnh thi đấu: Diệp Nhiên lười biếng, gục xuống, ngáp ngắn ngáp dài, đứng sân như hồn ma, trông không khác gì một nhân viên mất đi linh hồn sau tăng ca quá độ.

Biểu cảm quá đặc trưng, viral liền một phát.

Rất nhiều dân công sở bắt đầu gia nhập hội "fans Diệp Nhiên", bởi vì hình tượng uể oải này quá hợp với tinh thần của dân làm công khổ cực!

Biểu cảm của Diệp Nhiên cũng nhanh chóng chuyển từ "Thần thao túng", "Thần áp đảo" thành "Ngay cả thần cũng chỉ là một nhân viên văn phòng thôi mà."

Sau khi viral, Tưởng An lập tức nhận ra tiềm năng thương mại từ Diệp Nhiên, nhiều lần đề xuất với Lục Diễn về việc xây dựng hình tượng cho cậu, muốn "đóng gói" cậu trở thành gương mặt đại diện.

Kết quả bị Lục Diễn một câu “Cậu ta còn nhỏ” nhẹ nhàng phẩy tay gạt đi.

Tưởng An: ???

Lúc trước là ai kêu chê người ta 20 tuổi hơi lớn rồi mà?

Không cam tâm, anh ta lại kiếm cơ hội đề xuất thêm lần nữa: “Lão Lục à, cậu không thể vì chút tự ái mà bỏ qua tiền được. Cậu không biết hình tượng thương mại của Diệp Nhiên có thể mang lại bao nhiêu giá trị đâu...”

Lục Diễn thẳng thừng hỏi: “Bao nhiêu?”

Tưởng An cố tình báo ra một con số rất lớn.

Lục Diễn lạch cạch thao tác một hồi, thản nhiên nói: “Được, chuyển khoản đi.”

Tưởng An cuối cùng cũng nhìn ra vấn đề, bật cười nói: “Lục Diễn à, cậu đúng là kiểu người chẳng phân biệt được công tư.”

Nhưng sau đó, anh ta bỗng ngồi xuống mép bàn của Lục Diễn, như thể đang suy nghĩ gì đó rất nghiêm túc, rồi chậm rãi lên tiếng: “Mấy hôm trước tôi tám chuyện với một người bạn, trước đây người đó khá thân với bên RT. Anh ta kể, năm đó Giang Thời Trân cũng tuyệt đối không cho phép đội làm bất kỳ hoạt động thương mại nào liên quan đến Diệp Nhiên. Vì vậy, đến giờ cậu ta vẫn trắng sạch như tờ giấy về mặt thương hiệu.”

Lục Diễn ngẩng đầu lên: “Anh muốn nói gì?”

Tưởng An khẽ cười: “Đừng nóng, tôi không có ý lấy Giang Thời Trân ra so với cậu đâu. Tôi chỉ là... tôi và Giang Thời Trân đều là dân làm ăn, tư duy cũng giống nhau cả thôi. Vừa rồi tôi bỗng nghĩ tới một khả năng rất đáng sợ...”

Anh ta liếc nhìn ra cửa, rồi hạ giọng xuống: “Cậu có từng nghĩ đến việc... Giang Thời Trân vẫn luôn dùng kinh tế để khống chế Diệp Nhiên không?”

Ánh mắt Lục Diễn lập tức trầm xuống.

Trước đây Trần Ích từng làm trợ lý ở RT, nên Lục Diễn cũng biết kha khá nội tình.

Rõ ràng Diệp Nhiên có chỉ số tốt đến thế, vậy mà chưa bao giờ được công khai.

Rõ ràng là người lập công lớn cho RT, nhưng khi rời đi lại bị bắt gánh một khoản nợ lên tới 30 triệu, ép đến mức vét sạch toàn bộ tích lũy, thậm chí còn cắt luôn nguồn thu nhập trong ba năm tiếp theo.

Chưa hết, người kia còn cố tình hạ thấp giá trị thương mại của Diệp Nhiên, khiến cậu sau khi rời khỏi RT gần như không thể tự sinh tồn.

Người đó như thể rất sợ Diệp Nhiên bị người khác phát hiện, ngay cả lúc chia tay cũng cố ý gán cho cậu cái tội "não yêu đương đến ngu ngốc".

Giống như một dạng cảm xúc cực đoan mang tính chiếm hữu, không cho cậu đến gần, nhưng cũng không cho rời xa, chỉ muốn cột cậu lại trong phạm vi mình kiểm soát và nhìn cậu vì mình mà tổn thương đến đầu rơi máu chảy…

Đây không phải là tình yêu, mà giống như một kiểu thuần dưỡng.

Tâm trạng Lục Diễn ngày càng nặng nề. Bấy lâu nay, anh đã quá coi nhẹ vai trò của Giang Thời Trân trong câu chuyện này.

Giờ nghĩ lại mới thấy, trong toàn bộ quá trình, Giang Thời Trân chính là người đứng sau tất cả. Hắn ẩn mình trong bóng tối, không lên tiếng, chỉ ra tay khi quân cờ sắp thoát khỏi tầm kiểm soát.

Đúng lúc đó, Tưởng An đang lướt điện thoại thì chợt kêu lên, sững sờ đứng bật dậy: “Giang Thời Trân nhập viện rồi?!”

Lục Diễn lập tức giật lấy điện thoại từ tay anh ta, lướt xem một lượt, đúng là trong lúc đang diễn thuyết công khai, Giang Thời Trân đột nhiên chảy máu mũi, bước đi loạng choạng, sự kiện buộc phải dừng giữa chừng. Hiện trường lập tức bị phong tỏa, xe cứu thương và xe cảnh sát bao vây tòa nhà đông nghẹt.

Sự việc mới chỉ xảy ra chưa đầy nửa tiếng, nhưng đã gây bão trên mạng.

Cư dân mạng bắt đầu “ăn dưa” điên cuồng, rất nhanh đã đào ra lịch sử bệnh lý của gia tộc Giang… nghe nói dòng họ này có bệnh di truyền rất nghiêm trọng, trưởng tử Giang gia năm đó cũng mất sớm khi còn trẻ, sau đó Giang Thời Trân mới phải rút khỏi giới điện ảnh để tiếp quản sản nghiệp gia tộc.

Trên mạng tin đồn ngày càng lan rộng, có cả tin cho rằng Giang Thời Trân đã được chuyển vào ICU, tình hình cực kỳ nguy cấp.

Lục Diễn càng xem sắc mặt càng trầm, cuối cùng đứng dậy, bước vào phòng huấn luyện và ra lệnh: “Dừng toàn bộ huấn luyện, họp gấp ở phòng họp.”

Tống Tân Tinh tháo tai nghe ra, lẩm bẩm: “Lại họp nữa hả?”

Cuộc họp lần này chủ yếu là để tuyên bố việc toàn đội bước vào giai đoạn “phong tỏa mạng”, tách biệt khỏi mạng xã hội và truyền thông. Đây là biện pháp phổ biến trong thời gian thi đấu, nhằm giúp tuyển thủ không bị ảnh hưởng bởi dư luận, tập trung toàn lực cho giải đấu.

Hồi mùa xuân XG không áp dụng phương án này, khiến Dư Ninh có lúc tâm trạng bị dao động. Thế nên lần này cậu là người đầu tiên đồng ý.

Tống Tân Tinh biết rõ “kẻ thua thì không có quyền lên tiếng”, cũng chỉ đành gật đầu đồng ý.

Diệp Nhiên thì ủng hộ vô điều kiện, A Giác cũng chẳng hề phản đối.

Chỉ có Lý Nghị là ngơ ngác nhìn cả đám, “Bình thường mấy người không lên mạng à? Tối về ký túc xá không thấy chán sao? Không có điện thoại thì sống kiểu gì được?”

Diệp Nhiên và Dư Ninh liếc nhau, rồi đồng loạt lắc đầu.

Tống Tân Tinh thì vẻ mặt oán thán: “Mỗi ngày luyện tới tận hai giờ sáng mới bò về được, tao còn có thời gian mà lướt cái gì?”

Trong cả đám thì chỉ có A Giác là hơi hoạt động trên mạng một chút, nhưng cậu ấy cũng đứng về phía Lục Diễn, gật gù: “Lịch thi đấu sắp tới căng lắm, cứ nghe đội trưởng là hơn.”

Lục Diễn thu lại ánh mắt: “Được rồi, biểu quyết 5:1 thông qua.”

Lý Nghị: …

Tôi nghi ngờ các người đang diễn với tôi đấy.

Sau khi tạm biệt ngắn ngủi với gia đình, mọi người lần lượt nộp điện thoại. Cả máy tính cũng bị đưa vào quản lý tập trung, hoàn toàn không thể truy cập internet.

Lý Nghị bất mãn cứ nhấn tới nhấn lui, cảm giác như hồi quy mãi cũng sai, càng nhấn càng bực: “Trên mạng dư luận đâu đến nỗi quá đáng? Sao tự nhiên lại phải phong tỏa mạng làm gì?”

Tống Tân Tinh bật cười trêu: “Đó là do tụi mình chưa thua thảm. Đợi đến lúc đấu KK thử xem, đảm bảo một đống anti nhảy vào bảo tụi mình không xứng thi đấu. Nên tao thấy quyết định của đội trưởng là đúng đấy, lúc tinh thần còn tốt thì nộp điện thoại đi, khỏi phiền não.”

Dư Ninh cười nhịn không được: “Là do cậu không biết chơi, nên không muốn cho tụi tôi chơi theo đúng không?”

Tống Tân Tinh sống chết không nhận, thế là hai người bắt đầu cãi nhau chí chóe.

Nháo xong thì cũng chẳng còn gì để chơi, cả đội nhanh chóng tập trung vào huấn luyện.

Trước khi rời đi, Tưởng An còn cố tình dặn Lục Diễn: “Cứ giữ vững trạng thái thế này là tốt rồi. Anh nhớ bảo Trần Ích tổ chức một cuộc họp riêng với đội ngũ hậu cần, tuyệt đối không để Diệp Nhiên biết chuyện bên ngoài. Tôi sợ sẽ ảnh hưởng đến tâm lý thi đấu của cậu ta.”

Lục Diễn gật đầu tỏ ý đã hiểu.

Chuyện Giang Thời Trân xảy ra sự cố chẳng khác gì một quả bom hẹn giờ, anh không dám chắc khi nó nổ thì Diệp Nhiên sẽ ra sao, nhưng nghĩ kiểu gì cũng không phải là chuyện tốt lành.

Trận đấu với KK còn đúng một ngày.

Lúc này dư luận trên mạng về XG đã bắt đầu chuyển biến xấu thấy rõ. Có người lôi toàn bộ lịch thi đấu của XG ra phân tích, rồi phát hiện ra tất cả chiến thắng của họ đều là trước mấy đội yếu, chưa từng đụng một đội mạnh trong “Top 4 đội mạnh”.

Thậm chí có người chỉ ra đặc điểm nổi bật trong các trận của XG: phụ thuộc quá nhiều vào phong độ cá nhân của Diệp Nhiên. Ngoài Lục Diễn ra thì gần như các thành viên khác đều tàng hình.

Tống Tân Tinh và Dư Ninh còn bị khui lại màn trình diễn thảm họa ở giải mùa xuân, có người còn mỉa: “Dù Diệp Nhiên có bùng nổ cũng kéo không nổi cái hố này.”

Đến lượt Lý Nghị cũng bị lôi vào làn sóng chỉ trích. Từng là top 3 đường trên của LPL, vậy mà về XG thì hoàn toàn biến mất. Mỗi khi gánh team được một trận, thì y như rằng sẽ “quăng” luôn ở phút cuối.

Thực lực hiện tại của XG đúng là chỉ trông chờ vào cá nhân Diệp Nhiên và nhịp độ điều phối của Lục Diễn. Một khi đối phương bắt bài được hai người này, thì khuyết điểm của XG cũng sẽ lộ ra rất rõ ràng.

Ngược lại, đội hình của KK thì gần như hoàn hảo.

Dù đường giữa của họ không bằng Diệp Nhiên, nhưng khả năng farm lính, điều tiết thế trận và hỗ trợ đồng đội thì cực kỳ xuất sắc, lối chơi mang tính công cụ hóa rất cao.

Người đi rừng cũng mạnh không kém, gần như ngang sức với Lục Diễn. Nhưng phong cách lại sáng tạo và liều lĩnh hơn, có thể tạo ra những tình huống đột phá bất ngờ. Trong khi Lục Diễn thì thường quá thận trọng, dễ bị đối phương tận dụng sơ hở.

Đường dưới của KK thì không cần phải bàn, phối hợp ăn ý, từ trước đến nay chưa từng thua bất kỳ cặp bot nào của LPL. Trong khi đó XG thua cả VK, thì lấy gì để đấu KK?

Cuối cùng là điểm chí mạng: đường trên.

Đường trên của KK, tuyển thủ AK, hiện đang xếp hạng số 1 tại LPL, nằm trong top 3 thế giới. Toàn bộ đường trên của giải đều từng bị hắn “treo bảng”, gọi là “thần đi đường” cũng không ngoa. Lý Nghị từng gặp hắn ở mùa xuân, kết quả là bị đánh sấp mặt với KDA 1-8, hoàn toàn không có cửa.

Xét về đội hình và từng vị trí, khả năng cao XG sẽ thua thảm.

Trận còn chưa đánh, mà XG đã bị cộng đồng mạng chế nhạo đủ kiểu. Duy chỉ có Diệp Nhiên là giống như có “kim bài miễn tử”, ai cũng bị công kích, chỉ trừ mỗi mình cậu ta.

Cứ hễ có ai dám chê bai Diệp Nhiên, là lập tức có người bênh vực giùm.

[Cậu ấy cũng khổ lắm, thông cảm cho một người làm công đi.]

[Diệp Nhiên kiếm được đồng nào cũng không dễ dàng gì đâu.]

[Mắng nữa là cậu ta chạy thật đấy.]

[Xem livestream của cậu ta là biết bây giờ nỗ lực đến mức nào rồi.]

[Tám trận đấu thì mười cái MVP, tha cho cậu ta đi.]

[Đội này mà không có cậu ấy thì thật sự tan rã.]

Đám anti: ???

Cuối cùng ngày thi đấu cũng tới. May mắn là Diệp Nhiên và các thành viên không bị dư luận trên mạng ảnh hưởng quá nhiều, ai cũng giữ được trạng thái khá tốt. Vừa bước xuống xe, mấy người còn vẫy tay chào fan rất vui vẻ.

Lục Diễn dẫn cả đội đi làm thủ tục check-in, vừa đến bàn thông tin đã được nhân viên báo KK vừa mới đăng ký xong. Anh biết ngay là lát nữa kiểu gì cũng sẽ có chuyện.

Quả nhiên, vừa quay lại phòng nghỉ ngơi chưa bao lâu, cửa đã xuất hiện một người…

Hai đội thi đấu thường không được phép tiếp xúc trước trận, vậy mà AK lại đứng ngay ngoài cửa ngó ngó nghiêng nghiêng, cứ ngó tới ngó lui cho đến khi thấy Diệp Nhiên đi WC thì lập tức toe toét chạy theo, còn vuốt tóc một cách điệu nghệ:

“Lát nữa lên sân, tôi sẽ không nương tay đâu nha~”

Diệp Nhiên liếc hắn một cái, xác nhận đúng là đang nói với mình, liền nhanh chóng giữ khoảng cách, tỏ ý không được tiếp xúc hay giao lưu riêng.

Khương Diệp Minh hừ một tiếng, vẫn mặt dày đi theo, đứng sát vách ngăn bên cạnh Diệp Nhiên, cách cánh cửa mà bắt chuyện tiếp:

“Lần trước tặng cậu con chó đen nhỏ mà cậu không nhận, tiếc thật đấy, mấy con còn lại dễ thương cực kỳ. Hay là chờ lần sau nhé? Hoặc lát nữa đánh xong, tui lại tặng? Nhưng mà sợ cậu khóc vì thua mất, lên sân khấu thi đấu không phải nơi để tình cảm đâu nha, tui cũng sẽ không nhẹ tay đâu.”

Diệp Nhiên lạnh nhạt đáp: “Tôi cũng sẽ không.”

Khương Diệp Minh chợt cười nhếch môi, ánh mắt thoáng ra chút hứng thú. Hắn chống khuỷu tay lên vách cửa, cố ý chọc ghẹo:

“Muốn cá cược với tôi một trận không?”

“Cược gì?”

“Cược thắng thua thì nhàm lắm, KK chắc chắn thắng rồi.”  Khương Diệp Minh khoanh tay lại, thản nhiên nhìn cậu: “Cược xem ai solo kill ai. Ai thắng thì được quyền đưa ra một yêu cầu, vô điều kiện.”

Thật ra Diệp Nhiên bị câu nói này khơi dậy tính hiếu thắng. Cậu cũng muốn biết xem tên “thần trụ đường” đã luyện cùng mình suốt hai năm kia, rốt cuộc lên sân thì mạnh đến mức nào.

Cậu quay lại nhìn hắn, ánh mắt như đang chờ được chiến đấu: “Cược thì cược.”

Khương Diệp Minh nở nụ cười như thể đã nắm chắc phần thắng, đôi mắt đào hoa rực rỡ dưới ánh đèn: “Hẹn gặp trên sân.”
 

Bình Luận (0)
Comment