Trở Về Đỉnh Cao - Tinh Khoa

Chương 41

 
Sau khi trận đấu kết thúc, trên mạng tràn ngập thảo luận về việc KK mạnh mẽ thế nào, phối hợp ra sao, áp đảo thế nào… Trong khi đó, phản ứng của dư luận dành cho XG lại không tệ như mọi người tưởng. Dù sao thì trước trận ai cũng đoán được họ sẽ thua, nên việc có thể thắng được ván đầu tiên đã khiến fan cảm thấy rất mãn nguyện rồi.

Còn về mấy lời ném đá?

Kệ họ, cứ để họ ném.

Diệp Nhiên đánh xong trận, lặng lẽ thu dọn đồ rồi rời đi.

Lúc này, trên màn hình lớn trong phòng nghỉ đang phát hình ảnh AK nhận phỏng vấn. Phần trả lời của hắn khá chuẩn mực, lễ độ, không hề có bất kỳ lời nào gây tranh cãi.

Cho đến khi MC hỏi:

“Hôm nay trông cậu có vẻ rất vui. Có lý do đặc biệt gì không?”

AK đột nhiên mỉm cười.

Hắn cầm lấy micro, đôi mắt đào hoa khẽ cong, ánh nhìn sáng rực, dù có đang nhìn vào ai cũng mang cảm giác như đang liếc mắt đưa tình.

“Bởi vì hôm nay cuối cùng cũng được đấu với người mà tôi luôn muốn thử sức. Dù không giống như tôi tưởng tượng, nhưng cảm giác rất tuyệt.”

Hiện trường lập tức nổ tung. Danh sách bình luận cũng b*n r* liên tục:

[ Thằng nhóc này! Biết ngay là có gì mờ ám mà. ]

[ Mỗi ngày lên Weibo tung hint, không ai nhìn ra mới lạ. ]

[ Là ai vậy? Là vent hả? ]

[ Là Diệp Nhiên đúng không! Hôm nay nguyên trận toàn đi kiếm Diệp Nhiên gây sự! ]

[ Không phải chứ? Hai người là anh em à?? ]

[ Ủa, thế sao lại đánh ác vậy??? ]

[ Trời ơi cứu tôi, tên này có sở thích ngược người mình thích à? ]

[ Diệp Nhiên: Hả??? ]

[ Diệp Nhiên: Chắc kiếp trước tôi đốt chùa giết người thật rồi… ]

[ HAHAHAHAHAHA ]

MC cũng mang bộ mặt “tôi vừa ăn dưa vừa chết lặng”, lại cố gặng hỏi thêm:

“Vậy có thể tiết lộ là ai không?”

AK cười, dứt khoát lắc đầu:

“Không tiết lộ được đâu. Đừng đoán nữa.”

Ngoài miệng thì nói “đừng đoán”, chứ thực ra… ai xem cũng đoán ra hết rồi.

Lúc Tống Tân Tinh xem đến đoạn đó, tinh thần hóng drama bốc cháy ngùn ngụt. Cậu ta không nhịn được nữa, vươn tay định vỗ vai Diệp Nhiên từ bên kia bàn:

“Nè nè nè! Rốt cuộc cậu với AK là quen nhau kiểu gì vậy? Kể cho tôi nghe chút đi, hắn có thật là thích cậu không hả?”

Diệp Nhiên còn chưa kịp trả lời, đã bị một cái balo từ trên trời giáng xuống đập thẳng vào đầu Tống Tân Tinh.

Lúc quay đầu lại, thấy Lục Diễn vừa khoác túi vừa mặt lạnh đẩy cửa bước vào, chẳng buồn nói gì, chỉ lạnh nhạt:

“Thu dọn đồ nhanh lên.”

Phòng nghỉ vang lên những tiếng cười nén lại.

Tống Tân Tinh vẻ mặt vô tội ôm lấy balo, định nói: “Có cần phải ghen đến mức này không vậy?” nhưng vừa ngẩng đầu đã thấy ánh mắt lạnh lẽo của Lục Diễn lia qua, lời định nói lập tức nghẹn lại trong bụng.

“Vâng, đội trưởng!”

Mọi người nhanh chóng thu dọn đồ đạc, cố gắng đẩy nhanh tốc độ, nhưng vẫn bị Khương Diệp Minh đuổi kịp.

Từ phòng phỏng vấn đi ra, hắn thấy nhóm người chuẩn bị lên xe, lập tức gọi to:

“Diệp Nhiên! Cậu có phải quên lời nói trước trận rồi không?”

Mọi người đều đã lên xe, chỉ còn Diệp Nhiên và Khương Diệp Minh đứng cạnh cửa, không biết đang nói gì với nhau. Lục Diễn ngồi ở hàng ghế đầu, ánh mắt lạnh nhạt, gõ bàn phím lách cách.

Tống Tân Tinh mang tinh thần hóng chuyện khẽ mở cửa sổ xuống nghe lỏm vài câu, sau đó chạy lên báo cáo với Lục Diễn:

“Báo cáo đội trưởng! Bọn họ chỉ đơn thuần là đang trò chuyện, không có hành vi gì kỳ lạ ạ!”

Trần Ích nghe vậy thì phụt cười, không nhịn được.

Ánh mắt Lục Diễn lạnh băng quét qua hai người phía sau, các ngón tay đang gõ bàn phím đột nhiên siết chặt:

“Rảnh rỗi quá thì về tôi cho thêm lịch huấn luyện.”

Tống Tân Tinh rụt cổ, xám mặt chạy về chỗ ngồi.

Nhưng còn chưa kịp thở ra, đã nghe thấy giọng Lục Diễn vang lên:

“Còn cậu, rảnh đến vậy thì xuống gọi người lên xe đi.”

Tống Tân Tinh lập tức ưỡn ngực, vâng lời:

“Rõ, đội trưởng!”

Ở đuôi xe buýt, Khương Diệp Minh đứng trước mặt Diệp Nhiên, cúi đầu, ánh mắt lấp lánh nhìn thẳng vào cậu:

“Chúng ta đánh cược còn tính không? Tôi solo giết cậu hai lần, cậu chỉ giết được tôi một lần. Vậy có tính là tôi thắng không?”

Diệp Nhiên đeo balo, vẫn giữ dáng vẻ lười nhác, thậm chí mắt cũng không thèm ngẩng lên, gật đầu cho qua.

Nhưng vừa nghĩ lại liền thấy sai sai, trừng to mắt nói:

“Khoan đã, hai lần cậu úp sọt tôi mà cũng tính là solo chắc?!”

Khương Diệp Minh không nhịn được, phì cười:

“Không phải đâu. Tôi đùa thôi, muốn kiểm tra chỉ số thông minh của cậu tí ấy mà. Chúc mừng, qua bài test rồi. Nói đi, muốn gì? Nếu muốn lấy thân báo đáp thì tôi sẵn lòng.”

Diệp Nhiên đã quen với kiểu pha trò dở hơi của hắn, khẽ gãi mũi:

“Thật ra có chuyện muốn nhờ cậu giúp.”

“Gì thế?”

“Tớ muốn nhờ cậu solo với Lý Nghị một lần, kiểu nghiêm túc á, đấu ba ván thắng hai. Nhưng không phải bây giờ, là một tháng sau.”

Nói xong, Diệp Nhiên thấy rõ biểu cảm Khương Diệp Minh thay đổi, không còn đùa giỡn mà trở nên nghiêm túc, đôi mắt cũng trầm xuống, chăm chú nhìn cậu:

“Cậu định đặc huấn cho cậu ta à?”

Diệp Nhiên gật đầu. Đây cũng là điều cậu mới suy nghĩ ra hôm nay:

“Một người dù mạnh đến đâu cũng chỉ là sức mạnh cá nhân, vẫn có giới hạn. Người thật sự giỏi, là người có thể nâng đỡ và giúp cả đội mạnh lên.”

Khương Diệp Minh lặng lẽ nhìn cậu, trong lòng dâng lên cảm giác có chút xa lạ.

Từ lần đầu tiên gặp Diệp Nhiên, trong mắt hắn, đối phương luôn là kiểu người không có chí tiến thủ, chẳng lo nghĩ gì cho bản thân, càng không để tâm đến người khác. Nhưng sau khi gia nhập XG, hắn có thể thấy rõ, Diệp Nhiên đã thay đổi rất nhiều.

Hắn khẽ cười:

“Được thôi. Ai bảo tôi thua kém người ta cơ chứ.”

Loại hình huấn luyện riêng nghiêm túc thế này, thực tế cần có sự đồng ý từ ban huấn luyện. Khương Diệp Minh biết mình đang làm gì…và cũng hiểu rõ hậu quả.

Lúc này đứng giữa hai chiếc xe, Khương Diệp Minh ngẩng đầu nhìn bầu trời xung quanh. Cơn gió lướt qua giữa hai người, để lại nơi đáy lòng chỉ toàn sự dịu dàng.

Lần đầu tiên, hắn không đùa giỡn nữa, mà nghiêm túc nhìn Diệp Nhiên:

“Tôi đã sớm xem cậu thi đấu từ trước rồi. Khi đó, trong lòng tôi đã nảy sinh một ‘hạt giống’ một cảm giác khó gọi tên. Nhưng tôi vẫn chưa chắc chắn. Cho đến hôm nay, khi chứng kiến tận mắt, tôi mới biết… nó thực sự đã nảy mầm.

Diệp Nhiên, tôi sẽ chờ cậu ở vòng đấu khu vực. Cũng sẽ chờ cậu ở giải thế giới.

Tôi muốn một lần thật sảng khoái được đấu với cậu với tư cách kẻ địch. Nhưng tôi cũng muốn trở thành đồng minh của cậu, cùng chiến đấu vì danh hiệu cao nhất.”

Sắc mặt Diệp Nhiên thoáng thay đổi, rõ ràng là bị lay động. Cậu cũng chẳng nhớ rõ đây là lần thứ mấy có người nói với mình những lời như thế. Nhưng mỗi lần như vậy, ý chí của đối phương luôn có thể lay động trái tim cậu.

Ngay lúc ấy, phía sau vang lên tiếng Tống Tân Tinh gọi:

“Diệp Nhiên! Mau lên xe! Tài xế chuẩn bị khởi động rồi!”

Diệp Nhiên gật đầu, quay lại nhìn AK:

“Chuyện cậu đã hứa với tôi, không được quên đấy.”

Khương Diệp Minh mỉm cười, lại trở lại vẻ lưu manh quen thuộc:

“Tất nhiên là không quên rồi. Nếu cậu cho tôi tham gia luôn khóa đặc huấn thì càng tốt, tôi cũng muốn tiến bộ mà…”

Diệp Nhiên: ???

Cậu là người đội KK, liên quan gì đến đặc huấn của XG chứ?

Trở lại xe, Diệp Nhiên theo Tống Tân Tinh leo lên trước. AK thì không đi ngay, vẫn đứng phía dưới nhìn theo cậu. Mãi cho đến khi tấm rèm bị kéo xuống “xoẹt” một tiếng, mới thu lại ánh mắt.

Lục Diễn ngồi ở hàng đầu, mắt cụp xuống, không nói gì.

Bầu không khí bỗng trở nên ngượng ngùng.

Trần Ích nhanh tay thu dọn tài liệu, chủ động nhường chỗ, kéo Tống Tân Tinh lui xuống hàng ghế sau.

Diệp Nhiên xách balo, cẩn thận liếc nhìn vẻ mặt của Lục Diễn, trông có vẻ… không vui lắm. Đôi mắt lạnh lẽo như đang muốn nói điều gì đó.

Thế là Diệp Nhiên lặng lẽ vòng ra phía sau tìm chỗ ngồi.

Lục Diễn: ……

Xe buýt chậm rãi khởi hành. Hôm nay thua trận, ai cũng không dám ngồi hàng đầu, hàng ghế sau thì vốn đã chật chội.

Diệp Nhiên tìm được chỗ ngồi sau lưng Lý Nghị, chưa kịp ổn định thì cảm giác được đối phương liếc nhìn mấy lần, vẻ mặt muốn nói lại thôi:

“Vừa rồi lúc thi đấu, cậu nói…”

Tiếng còi xe bỗng vang lên, Diệp Nhiên không nghe rõ:

“Gì cơ?”

Lý Nghị thấy cả đám Tống Tân Tinh đều đang lén nhìn về phía này, lập tức lúng túng, cúi đầu mở điện thoại, kéo ra một cuộc trò chuyện đã mốc meo mấy trăm năm chưa động đến WeChat với Diệp Nhiên, gõ một tin nhắn:

“Chuyện cậu nói trong trận hôm nay… chuyện muốn huấn luyện cùng tôi, là nghiêm túc sao? Bao giờ bắt đầu được?”

Gửi xong thì một cái dấu chấm than đỏ chót hiện lên.

Anh ta sững người. Hóa ra mình bị Diệp Nhiên kéo vào danh sách đen rồi.

Lúc Diệp Nhiên mới vào đội, chính Lục Diễn đã yêu cầu cậu thêm mọi người vào liên lạc. Nhưng vì lúc đó Lý Nghị thành kiến quá nặng, nên không ngờ bị chính cậu ta block ngược.

Lý Nghị: ……

Trái tim nhỏ bé lập tức tan vỡ.

Anh ta hít sâu một hơi, còn đang suy nghĩ nên tiêu hóa chuyện này thế nào, Diệp Nhiên đã ghé sát mặt lại gần, hỏi:

“Vừa rồi anh định nói gì?”

Lý Nghị vội vàng che điện thoại lại:

“Không… không có gì cả.”

Diệp Nhiên lùi về, một lát sau lại lén lút thò đầu qua, khiến Lý Nghị giật nảy người.

“Tôi đã giúp anh hẹn solo với AK rồi, một tháng nữa, anh sẽ đi chứ?”

Lý Nghị sững người, quay đầu nhìn cậu đầy bất ngờ:

“Hắn đồng ý rồi? Cậu nói gì với hắn vậy?”

Một trận solo luyện tập như thế này, thường chỉ khi đôi bên cùng có lợi mới có thể đồng ý, mà thực lực giữa anh ta và AK rõ ràng quá cách biệt, hoàn toàn không công bằng. Về lý mà nói, AK chẳng có lý do gì để nhận lời. Vậy mà Diệp Nhiên lại làm được?

Diệp Nhiên vẫn giữ vẻ thờ ơ như thường:

“Bởi vì kỹ năng của hắn không bằng anh, thua cược.”

AK kỹ năng không bằng mình?

Lý Nghị suýt nữa phun máu tại chỗ. Anh ta thật sự không thể liên hệ hai từ “kỹ năng không bằng anh” với cái tên AK được.

Anh ta nghẹn ngào trong chốc lát, định nói cảm ơn, nhưng lại nhớ đến chuyện mình từng bị Diệp Nhiên block trên WeChat, không rõ trong mắt cậu mình là cái dạng gì, nhất thời không biết phải đối mặt thế nào.

Ai ngờ Diệp Nhiên lại hiểu lầm, vỗ vai anh ta, nghiêm túc đảm bảo:

“Đừng sợ. Tháng này tôi sẽ luyện cùng anh mỗi ngày. Anh chắc chắn sẽ đánh tốt hơn hôm nay!”

Tâm hồn Lý Nghị chấn động dữ dội.

Anh ta không thể hiểu nổi, một người có thể vừa đưa mình vào blacklist, vừa giúp mình hẹn solo, lại còn tình nguyện luyện tập cùng mình… đến tột cùng là kiểu người gì?

Trong thoáng chốc, biểu cảm liên tục thay đổi sắc mặt, đúng lúc này xe buýt vang lên tiếng còi, anh ta vội vã nói một tiếng:

“Cảm ơn.”

Sau đó ngoan ngoãn ngồi xuống ghế, nỗ lực ổn định tâm trạng.

Về đến căn cứ, Lục Diễn thông báo trong nhóm: tối nay không họp, tất cả nghỉ ngơi, mai tiếp tục phân tích lại trận đấu.

Nhưng thông báo vừa phát, không ai chịu rời khỏi phòng huấn luyện.

Tống Tân Tinh và Dư Ninh đang đấu đôi luyện tay, Lý Nghị đang xem lại video replay để tự phân tích lỗi, A Giác cũng ở đó cùng họ phân tích chiến thuật. Ngay cả Diệp Nhiên – người bình thường lười chẳng buồn nhúc nhích – hôm nay cũng tự giác ngồi dậy mở giao diện game.
Có thể thấy trận thua này đả kích tâm lý cả đội không hề nhẹ.

Lục Diễn bắt đầu phân chia lại công việc, việc nào có thể giao cho người khác đều giao, thậm chí điều thêm một trợ lý từ bộ phận khác sang để hỗ trợ.

Trần Ích nhìn Lục Diễn bận rộn, không khỏi cảm thán:

“Tấm tắc… Mấy việc này trước kia cậu nhất định phải tự tay làm mới yên tâm, giờ đột nhiên lại chịu buông tay. Làm quá mệt à?”

Lục Diễn lắc đầu, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ:

“Vì lịch thi đấu về sau rất dày đặc, nên từ giờ tôi sẽ dành toàn bộ thời gian cho việc huấn luyện đội.”

Trần Ích khựng lại một chút, ánh mắt chuyển sang tay Lục Diễn:

“Nhưng chẳng phải bác sĩ bảo tay cậu—”

“Tôi đã nghỉ ngơi đủ rồi.” – Lục Diễn dứt khoát cắt lời, đưa phần tài liệu cuối cùng cho Trần Ích, giọng điệu kiên định –

“Tay của tôi thế nào, tôi là người rõ nhất. Không cần anh phải lo. Anh chỉ cần làm tốt việc của mình.”

Chuyện của bản thân, Lục Diễn trước nay không bao giờ để người khác nhúng tay.

Trần Ích gật đầu, nhận tài liệu:

“Cậu đã quyết thì tôi không xen vào. Dù sao nếu cần đến tôi, cứ mở miệng.”

Lục Diễn gật đầu, sau khi bàn giao công việc gần xong, thấy vẫn còn sớm, anh liền tới phòng huấn luyện để xem tình hình.

Sau khi hoàn toàn cắt khỏi ảnh hưởng dư luận bên ngoài, tâm lý Dư Ninh đã vững vàng hơn hẳn so với thời kỳ mùa xuân, kiên nhẫn chỉ dẫn cho Tống Tân Tinh cách chơi, cách phối hợp.

Tống Tân Tinh vốn trước giờ hay than thở, hôm nay lại hoàn toàn im lặng.
Thua trận khiến hắn cực kỳ nghiêm túc:

Không đánh được thì cứ tiếp tục đánh,

Không hiểu thì kiên trì nghiên cứu,

Có sai sót là lập tức sửa ngay.

Không khí cả đội tuy căng, nhưng cũng rất chăm chú và quyết tâm.

So với những người còn lại, Lý Nghị mới là người có tâm lý bị ảnh hưởng nghiêm trọng nhất sau trận thua hôm nay.

Lục Diễn liếc nhìn màn hình của anh ta— rõ ràng là vẫn còn vướng bận về ván đấu vừa rồi. Anh ta đang tập luyện với tướng Jayce, nhưng đánh mãi vẫn không thể đạt được hiệu quả giống AK, hàng lông mày nhíu chặt lại.

Chơi Jayce cần rất nhiều dũng khí, mà Lý Nghị thì đã mất đi hoàn toàn sự sắc bén của mình, không còn là người từng có gan một mình đánh năm, nhất là sau khi thất bại ở giải mùa xuân, trạng thái này lại càng rõ rệt.

Lục Diễn vẫn chưa tìm được phương pháp nào tốt hơn để phá giải tâm lý ấy.

Đang mải suy nghĩ, anh liếc qua màn hình bên cạnh thấy Diệp Nhiên đã vào game, chọn đường trên rồi… không chần chừ mà pick Camille.

Lục Diễn: ?

Đừng nói với anh là Diệp Nhiên cũng bị AK đánh đến mức lung lay tâm lý nhé?

Trong game có người nhận ra cậu:

[ Diệp Nhiên? Cậu chơi Camille á? ]

[ Đừng chứ, vừa mới ghép trận đã gặp cậu, giờ lại luyện tướng mới? ]

[ Cậu định học theo AK đấy à? ]

Diệp Nhiên chẳng buồn đáp lại, dạo dạo quanh shop rồi mua ngay một bộ skin ngầu lòe loẹt, sau đó vào game với bộ dạng khí thế hừng hực.

Camille và Jayce thật ra có điểm giống nhau — đều là những tướng đòi hỏi niềm tin và quyết đoán, chỉ cần chậm một nhịp hay lưỡng lự, thì lập tức sẽ bị lật kèo.

Lục Diễn vừa nhìn đã nhận ra: Diệp Nhiên hoàn toàn khác với Lý Nghị.

Lý Nghị là bị đả kích, cố chấp không buông, bị mắc kẹt trong "tâm ma".

Còn Diệp Nhiên thì lại là bị AK đánh đến mức nổi hứng thú, kiểu không tin được có người chơi vị tướng này giỏi đến thế, muốn tự mình thử cho biết, lá gan to đến đáng sợ.

Đối thủ bên kia cũng nhận ra cậu đang luyện tướng, cắm mắt liên tục, ba lần lên đường gank cậu.

Camille vốn yếu đầu game, cần rừng bảo kê mới phát huy được sức mạnh. Nhưng đồng đội rừng lại chẳng mảy may hỗ trợ, chẳng bao lâu Diệp Nhiên đã có KDA 1–5.

Đến giữa game, cậu tranh thủ được một cơ hội hạ AD bên kia, nhưng hậu kỳ lại bị bắt lẻ liên tục, KDA nhìn vào thảm không nỡ xem.

Cuối cùng cậu cũng phải chịu thua, nghiến răng:

“AK đúng là… có gì đó thật đấy…”

Lục Diễn suýt bật cười thành tiếng. Dù cùng là đường đơn, nhưng top lane và mid lane vốn rất khác biệt. Muốn trong thời gian ngắn đạt đến trình độ như AK thì hoàn toàn không thực tế, cho dù có thiên phú đi nữa.

Anh cúi người, đè nhẹ tay Diệp Nhiên đang cầm chuột, chỉ ra các điểm nguy hiểm:

“Chỗ này bị đối thủ cắm mắt rồi, khả năng rất cao là có người đang rình cậu đấy. Đợt lính này không nên đẩy. Đường trên dài hơn đường giữa, một khi rừng đối phương ló mặt, cơ hội thoát rất thấp. Vì thế việc kiểm soát lính và tiết tấu là cực kỳ quan trọng. Nhưng chỉ cần vượt qua cấp 6, xác suất rừng gank cũng tăng cao, đó chính là lúc so trình cá nhân. Nếu xử lý không tốt, cậu sẽ bị đối phương khóa chết cả đường, khoảng cách sẽ càng lúc càng giãn rộng.”

Chỉ với một đoạn giải thích, Diệp Nhiên đã hiểu ra ngay — thì ra đường trên là như vậy, cá nhân mạnh yếu thực sự ảnh hưởng rất lớn đến thế cục.

Lục Diễn dạy xong thì buông tay, nhưng vẫn chưa rời đi.

Quan sát cậu đánh thêm hai đợt, anh xoa đầu Diệp Nhiên một cái, rồi đột nhiên ghé sát nói khẽ bên tai:

“Tối nay đến tìm tôi.”

Lỗ tai Diệp Nhiên đỏ bừng ngay tức thì, cả ngón chân cũng căng thẳng.

Người phía sau bình tĩnh xoay người rời đi, ánh mắt lạnh nhạt, như thể người vừa nói câu kia chẳng phải là anh. Anh tiếp tục đến bên cạnh chỉ đạo Dư Ninh:

“Ở chỗ này phải chú ý vị trí rừng đối phương, thấy con mắt này chưa?”

Diệp Nhiên bị mấy lời đó làm cho rối bời, huấn luyện cũng chẳng thể tập trung nổi, vội vàng đánh xong một trận là lập tức chạy về phòng tắm rửa, trong lúc lau tóc vẫn không nhịn được liếc nhìn về phía phòng huấn luyện bên kia.

Lục Diễn vẫn ở lại huấn luyện với bọn họ đến tận 1 giờ sáng mới kết thúc công việc. Diệp Nhiên chờ đến mức mơ màng sắp ngủ gục, đột nhiên nghe thấy tiếng Tống Tân Tinh trở về phòng, lập tức tỉnh táo hẳn, lép nhép mở cửa hé hé mắt nhìn ra ngoài.

Từng người một đã quay về phòng, người cuối cùng là Lục Diễn.

Anh vừa mở cửa, đang định nhắn tin cho Diệp Nhiên bảo: "Mệt thì ngủ đi, không cần qua đâu."

Nhưng chưa kịp gửi tin thì Diệp Nhiên đã sải bước một phát đi thẳng vào phòng, tiện tay đóng cửa lại, rồi dựa lưng vào cánh cửa, ánh mắt đầy mong đợi nhìn anh:

“Diễn ca, hôm nay thua rồi… em vẫn được đến đây chứ?”

Trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh trăng bên ngoài chiếu nhàn nhạt qua cửa sổ. Lục Diễn hít thở hơi chậm lại, đưa tay xoa nhẹ tóc cậu:

“Anh nói rồi, em muốn đến thì cứ đến. Chuyện thắng thua không quan trọng. Có điều…”

Anh còn chưa nói hết câu thì Diệp Nhiên đã nhào tới ôm lấy anh, hương sữa tắm thoang thoảng, sạch sẽ mát lạnh, tràn ngập căn phòng nhỏ.

Lục Diễn hơi lúng túng, gỡ tay cậu ra:

“Hôm nay em nói gì với AK vậy?”

“Em nhờ hắn giúp, hẹn solo một trận với Lý Nghị.”

“Hắn đồng ý?”

“Ừm! Trước trận đấu hắn cứ nằng nặc đòi solo với em để cá cược xem ai hạ được ai trước. Em bị thấp hơn hắn 800 vàng, nhưng vẫn solo thắng. Hắn thua tâm phục khẩu phục luôn!”

Lục Diễn hơi sững người:

“Hai đứa nói cả nửa ngày… chỉ có chuyện đó thôi à?”

Diệp Nhiên gật đầu chắc nịch, ánh mắt ngây thơ:

“Chứ Diễn ca tưởng là tụi em đang nói gì?”

Lục Diễn khẽ xoay người, ánh mắt né tránh.

Thật ra ở bên Diệp Nhiên, anh luôn có cảm giác không an toàn, kiểu người như cậu, nghĩ gì làm nấy, rất dễ thay lòng. Anh đặc biệt sợ có một ngày Diệp Nhiên đột nhiên nói: "Em thích người khác rồi, không thích anh nữa."

Mà AK lại bằng tuổi với Diệp Nhiên, tính cách cũng vui vẻ, hòa đồng, còn hay rủ cậu chơi cùng. Lúc ở trên xe, Lục Diễn không tránh khỏi suy nghĩ nhiều.

Diệp Nhiên lại rúc lại gần, dựa đầu vào người anh. Lục Diễn vẫn chưa thay đồ, hơi đẩy cậu ra một chút:

“Anh còn chưa tắm mà.”

Kết quả, đối phương lại giống như chú cún con, khẽ ngửi ngửi, rồi ngẩng đầu nói nhỏ:

“Không sao đâu, vẫn thơm mà.”

Lục Diễn bật cười, bị cậu đẩy lui vài bước đến mép giường, mà đối phương thì ánh mắt đã đầy ám chỉ. Lục Diễn nuốt nước bọt, cổ họng khẽ động, nói khẽ:

“Lần trước thắng trận… sao em không đến?”

Diệp Nhiên nghĩ nghĩ:

“Em chờ trong phòng… ngủ quên mất.”

Lục Diễn bị Diệp Nhiên đẩy ngồi xuống giường, bàn tay nhỏ kia cứ không yên phận, anh đành phải giữ lại, rồi hỏi:

“Hôm sau thì sao? Anh về phòng sớm thế cơ mà, sao em cũng không đến?”

Diệp Nhiên cọ cọ cổ Lục Diễn như một chú cún con, ngơ ngác nói:

“Bởi vì hôm sau không có trận thắng, anh cũng không nhắn gì cho em… Em sợ nếu đến sẽ khiến anh không vui…”

Cậu ngẩng đầu, dưới ánh trăng mỏng manh len lỏi qua cửa sổ, lặng lẽ quan sát nét mặt của anh, rồi bỗng như nghĩ ra gì đó, mắt sáng lấp lánh, môi khẽ chu lên:

“Diễn ca… không phải anh vẫn luôn chờ em đấy chứ?”

Cậu đoán trúng rồi.

Ngày hôm đó, Lục Diễn xử lý xong mọi việc thật nhanh, chính là để chờ Diệp Nhiên. Nhưng không ngờ người kia không nhắn lấy một tin, cũng hoàn toàn không có ý định tự mình lén đến.

Sắc mặt Lục Diễn hơi trầm xuống, ánh mắt trở nên có phần nguy hiểm, bất chợt kéo cậu lại gần, ngẩng đầu nhìn thẳng:

“Lúc nào anh rảnh thì em đều có thể đến. Nếu muộn quá cũng không cần cố gắng đợi anh.”

Từ góc độ này mà nhìn, khuôn mặt Lục Diễn quả thật khiến người ta không thể rời mắt.

Ánh mắt lạnh nhạt, khoé môi như có như không, giọng nói trầm khàn lại xen lẫn dịu dàng vang bên tai khiến lòng Diệp Nhiên ngứa ngáy không thôi.

Diệp Nhiên ngoan ngoãn để anh giữ chặt, sau đó lại chồm tới:

“Em muốn hôn anh.”

Thấy Lục Diễn không từ chối, cậu liền vòng tay qua vai anh, cúi đầu đặt một nụ hôn nhẹ lên môi, còn m*t nhẹ một chút, rồi hoảng hốt ngẩng đầu lên. Bắt gặp ánh mắt Lục Diễn, cậu lập tức đỏ bừng cả tai.

Ngay sau đó, Lục Diễn kéo cậu ngồi xuống đùi mình, vòng tay ôm lấy.

Nụ hôn lần này sâu hơn, dịu dàng nhưng lại mang theo sức mạnh, ngọt ngào đến mức khiến trái tim Diệp Nhiên như tan chảy. Không có rượu, không có men say, chỉ có sự kiên nhẫn và dịu dàng khiến người ta trầm luân.

Cậu ngồi trong lòng anh, mặt đỏ bừng, cảm nhận được phản ứng rõ ràng của đối phương, khẽ hỏi:

“Anh sao vậy?”

Lục Diễn đã bị cậu làm cho rối loạn cả tâm trí. Anh cúi mắt xuống, cởi bớt áo khoác, bỗng nhiên đứng dậy đổi vị trí, đặt Diệp Nhiên nằm xuống giường, rồi cúi người xuống…

Diệp Nhiên ngã lên giường, hai mắt lấp lánh nhìn anh, tràn đầy mong đợi.

Nhưng cậu chỉ nghe thấy một tiếng cười khẽ ngay bên tai, rồi má bị nhéo mạnh một cái. Không có hành động nào thêm, chỉ thấy Lục Diễn đưa tay với lấy bộ đồ ngủ đặt ở mép giường, đứng dậy đi vào phòng tắm:

“Ngủ trước đi. Anh cần… bình tĩnh một chút.”

Diệp Nhiên đột nhiên cảm thấy siêu mất mặt, lập tức vùi đầu vào gối, chỉ hận không thể chui xuống đất cho rồi.

Trong phòng tắm, tiếng nước vẫn chảy không ngừng, cũng giống như nỗi rối ren trong lòng Lục Diễn chưa từng ngừng lại.

Anh nhìn mình trong gương, cố gắng lau khô nước trên mặt, vẫn không biết nên dùng thái độ gì để đối diện với Diệp Nhiên.

Một đêm bốc đồng? Hay là… chờ đối phương thật sự rõ lòng mình?

Nước ấm từ vòi sen xối lên người anh, Lục Diễn lại bất chợt nhớ tới ánh mắt của Diệp Nhiên, dáng vẻ như chú cún con thò đầu đến khẽ chạm môi anh… Tâm trí lập tức rối tung cả lên. Cảm giác như cả người vừa được tắm lại bị chính tâm tình của mình “giặt lại một lần nữa”.

Anh khẽ thở dài, vặn nước sang lạnh.

Đến khi Lục Diễn tắm xong, lau khô người bước ra, Diệp Nhiên đã ngủ rồi.

Cậu cuộn tròn trong chăn, ôm gối ngủ rất say, rất yên ổn.

Lục Diễn bao năm nay vẫn luôn sống một mình, quen với sự cô đơn… Vậy mà lúc này, có thêm một người trong phòng, lại khiến anh có cảm giác kiên định lạ kỳ.

Anh lau khô tóc, nằm xuống cạnh Diệp Nhiên. Thấy chưa đủ, liền nghiêng người ôm cậu từ phía sau. Vẫn thấy chưa đủ, lại kéo cả người cậu vào lòng, ôm thật chặt.

Cuối cùng, cảm giác trống rỗng bấy lâu trong anh cũng được lấp đầy.
 

Bình Luận (0)
Comment