Trở Về Đỉnh Cao - Tinh Khoa

Chương 46

 
Đoạn video đó, Giang Thời Trân vẫn chưa xem hết. Dường như chỉ cần chưa xem xong, mọi chuyện vẫn còn có thể vãn hồi, như thể điều đó chưa từng xảy ra.

Ngón tay đang tì lên mép cửa khẽ siết lại, đầu ngón tay trắng bệch đến mức ánh lên một vệt xanh nhợt.

Người phía sau thở gấp càng lúc càng nặng nề, Giang Thời Trân xoay người Diệp Nhiên lại đối diện với mình. Hơi thở lạnh lẽo, ánh mắt băng giá, giọng nói cũng trầm xuống: “Diệp Nhiên, tôi từng nói rồi, tình cảm không phải trò đùa. Bao giờ cậu mới học được cách chịu trách nhiệm với chính mình? Mới quen anh ta được mấy tháng? Vậy mà đã để anh ta ra tay với mình, cậu cũng dám nói là thích? Nếu chỉ vì giận tôi mà cậu đi thích người khác, vậy thì không cần thiết đâu.”

Diệp Nhiên ghét kiểu nói chuyện của hắn, cái giọng điệu cứ như thể việc mình làm mãi mãi không thể đường hoàng, mãi mãi không lọt nổi vào mắt hắn.

Cậu gồng lên đáp trả: “Tôi không giận dỗi! Tôi thật sự thích anh ấy!”

Rất hiếm khi Diệp Nhiên lại dám cứng rắn như vậy trước mặt hắn. Tựa như từ sau khi quen Lục Diễn, cậu bắt đầu biết ngẩng cao đầu, chuyện gì cũng dám nói thẳng ra.

Giang Thời Trân bật cười lạnh, ánh mắt chợt tối lại. Hắn đưa tay mang theo chiếc nhẫn nặng nề, ép Diệp Nhiên sát vào cánh cửa: “Thích anh ta sao? Cậu anh ta ở điểm nào?”

Trong đầu Diệp Nhiên hoàn toàn rối loạn, nhất thời không nghĩ ra được điều gì cụ thể.

Giang Thời Trân đột ngột buông tay, đứng thẳng người, ánh mắt băng giá từ trên cao nhìn xuống cậu, đuôi mắt lộ rõ ý châm chọc: “Chắc lại vì gương mặt của anh ta chứ gì? Nếu chỉ vì thế thì cậu vẫn ngu ngốc y như hồi trước thôi.”

Diệp Nhiên thích hắn nhiều năm như thế, không ngờ đến cuối cùng chỉ nhận lại một câu đánh giá như vậy. Cậu không thể chịu nổi nữa, vùng khỏi hắn, quay người định mở cửa rời đi.

Nhưng người phía sau đột nhiên động, cổ tay bị hắn giữ chặt, cả người bị đè ngược lại ép lên cửa, sức mạnh khiến Diệp Nhiên khiếp sợ.

Lần đầu tiên cậu thấy Giang Thời Trân nổi giận như vậy. Đôi mắt vốn lạnh nhạt giờ đây tối sầm lại, giọng nói lạnh buốt: “Vẫn ngây thơ như xưa, chẳng hiểu gì cả mà cũng dám yêu người ta. Cậu không ấu trĩ thì là gì?”

Cổ tay đau nhói, nước mắt không kiềm được mà rơi xuống. Diệp Nhiên nghẹn ngào nhìn hắn, giận dữ bật ra: “Anh nói đúng, tôi đúng là ấu trĩ! Lúc thích anh, tôi cũng chẳng nghĩ gì nhiều, nên mới đáng đời bị anh lừa! Nhưng tôi cam lòng! Tôi chấp nhận hậu quả! Tôi đâu phải như anh, chuyện gì cũng phải tính toán rõ ràng. Tôi tình nguyện chịu khổ! Chuyện này anh cũng muốn can thiệp sao?!”

Trái tim Giang Thời Trân bỗng siết lại, một nỗi đau không thể kiểm soát ùa tới. Hắn lặng người buông tay ra, cảm xúc bị giọt nước mắt của cậu đánh vỡ tan tành. Hắn giơ tay định lau nước mắt cho cậu, nhưng Diệp Nhiên bỗng cúi người ngồi xổm xuống, không muốn nhìn hắn nữa.

Hắn từng nghĩ Diệp Nhiên thật sự ngốc, thật sự ngu ngốc đến lạ. Luôn tự rơi vào cùng một cái hố, rồi vẫn dẫm lên lại vết xe đổ.

Cũng như lần đầu hắn nhìn thấy Diệp Nhiên, bị ép đến mức khốn khổ như vậy, rõ ràng có cả ngàn cách để thoát ra, nhưng vẫn cứ tin người ta mù quáng, chỉ vì nghĩ rằng người kia là bạn cũ của ba mẹ mình.

Từ nhỏ, Giang Thời Trân đã tiếp nhận tư duy của một thương nhân, có lẽ thật sự thấy Diệp Nhiên quá ngốc, không nhịn được muốn kéo cậu dậy một lần, kết quả thì sao?

Dạy cho cậu một bài học trên người mình vẫn chưa đủ, quay đi quay lại, cậu lại đâm đầu vào một cái hố khác.

Căn phòng yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ còn tiếng kim giây của đồng hồ khẽ nhảy.

Giang Thời Trân bỗng không thể lý giải nổi cảm xúc của chính mình nữa.

Hắn thừa nhận, Diệp Nhiên từng có giá trị cảm xúc rất quan trọng đối với hắn. Nhưng với Giang Thời Trân, thời gian mới là thứ quan trọng hơn cả, thế nên hắn lựa chọn cắt đứt mối quan hệ ấy, dành toàn bộ thời gian để hoàn thiện bản đồ kinh doanh của mình.

Trong suy nghĩ của hắn, một người ngốc nghếch như Diệp Nhiên lẽ ra nên ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ chờ hắn quay về. Cho dù có một ngày tỉnh ngộ thì cũng chẳng sao cả vì hắn vốn không đặt nặng chuyện đó.

Nhưng khi Diệp Nhiên thật sự tỉnh ngộ, rời đi, gia nhập đội khác, thậm chí còn thích một người khác… suốt cả tháng trời, hắn không tài nào bình tĩnh lại được.

Hắn phát hiện ra rằng mình có thể chấp nhận việc Diệp Nhiên bị tổn thương khi ở bên hắn, nhưng hoàn toàn không thể chịu được việc cậu cũng bị tổn thương bởi người khác.

Giang Thời Trân buộc phải thừa nhận, đó là một dạng bệnh lý trong suy nghĩ. Thật ra nó đã sớm bộc lộ ví dụ như việc hắn thẳng tay xử lý ông chủ từng có ý đồ với Diệp Nhiên, hay như lần cảnh cáo Trương Hoán vì cố tình tiếp cận cậu, hoặc như chuyện trong lòng hắn có thể nghĩ Diệp Nhiên ngốc, dễ lừa… nhưng nếu có người khác dám nói như vậy, hắn sẽ ngay lập tức trở mặt.

Hồi đó từng có người dè dặt hỏi hắn: “Anh… có phải thích Diệp Nhiên không?”

Hắn ngừng lại vài giây rồi trả lời: “Chỉ là một tuyển thủ tôi tương đối coi trọng thôi.”

Thật sự chỉ là như vậy sao?

Ngay cả bản thân Giang Thời Trân cũng không chắc chắn.

Hắn nhìn Diệp Nhiên ngồi xổm dưới đất, đang lau nước mắt, tim đập loạn, cảm thấy từng giây từng phút đều là dày vò.

Hắn đưa tay kéo cậu đứng dậy, rút khăn tay sạch ra giúp cậu lau nước mắt, dịu giọng: “Đừng khóc nữa, là lỗi của tôi.”

Nhưng Diệp Nhiên biết rõ Giang Thời Trân vốn dĩ chưa từng nghĩ mình sai. Hắn chỉ đang lấy tư thế “người trên” để dỗ dành cậu.

Cậu không cần khăn tay của hắn: “Tôi muốn đi ra ngoài.”

Người trước mặt lại im lặng, cụp mắt xuống, không rõ đang nghĩ gì: “Không phải nói là sẽ nói chuyện nửa tiếng sao?”

Diệp Nhiên nhìn hắn, phản bác: “Anh gọi đây là đang nói chuyện à? Anh chỉ đang liên tục công kích tôi thôi!”

Giang Thời Trân nghẹn lời.

Hắn bỗng nhận ra hôm nay mình có gì đó không đúng, rõ ràng không giống như mọi khi.

Một lúc lâu vẫn không biết nên nói gì để cứu vãn tình hình, bầu không khí lại rơi vào trầm mặc.

Thật ra hắn biết Diệp Nhiên là một người rất tốt. Dù cậu quyết định rời khỏi hắn, thì trong cơn mưa hôm ấy, vẫn không ngần ngại cởi áo đồng phục đội ra che cho hắn.

Chỉ nghĩ đến cảnh đó thôi cũng khiến cảm xúc trong hắn dịu đi nhiều.

Giang Thời Trân quyết định đổi sang chiến thuật dỗ dành, giọng nhẹ nhàng hẳn: “Dạo này tôi cứ mơ thấy em… Mơ thấy em đứng trên ban công, nhìn về phía tôi.” /từ đoạn này sẽ đổi xưng hô/

Cái lan can bằng đá cẩm thạch trắng được nắng chiếu đến ấm áp vô cùng, trong gió còn mang theo mùi hoa nhè nhẹ. Diệp Nhiên thậm chí vẫn nhớ rất rõ độ ấm của hôm đó, hôm Giang Thời Trân lần đầu tiên ngẩng đầu nhìn cậu, rồi khẽ mỉm cười.

Cậu từng mộng tưởng, từng nuôi hy vọng rằng hắn cũng có chút tình cảm với mình, thế là cậu cố gắng thay đổi bản thân, trở thành hình mẫu mà hắn mong muốn. Cuối cùng lại chỉ bị hắn vô tình vứt bỏ như một món đồ đã qua sử dụng.

Đã có một khoảng thời gian rất dài, Diệp Nhiên chìm đắm trong mặc cảm, không thể tự thoát ra khỏi cái vòng xoáy tự ti ấy. Cậu sống trong trạng thái tệ hại, mỗi ngày đều nghi ngờ chính bản thân mình. Cho đến khi cậu thật sự từ bỏ việc thích Giang Thời Trân, cảm giác ghét bỏ chính mình ấy mới dần dần tan biến khỏi nội tâm.

Nhưng tình cảm dành cho Lục Diễn lại hoàn toàn khác biệt. Ở bên anh ấy, Diệp Nhiên có thể phá bỏ vài nguyên tắc vốn luôn giữ; không còn e ngại hay dè dặt trước mặt Trần Ích; thậm chí cả những cảm xúc trẻ con, Lục Diễn cũng đều bao dung. Điều đó khiến Diệp Nhiên cảm nhận rõ ràng rằng cậu đang được yêu thương một cách thật lòng.

Cậu dần tỉnh táo trở lại.

Giang Thời Trân nhẹ nhàng kéo tay cậu, ý đồ hòa giải vô cùng rõ ràng: “Lúc tôi ốm, em nấu nước đường cho tôi, có vị hơi đắng. Về sau, tôi nhờ dì giúp việc làm lại nhưng mãi vẫn không ra đúng hương vị ấy. Diệp Nhiên, dạo này tôi vẫn luôn nhớ đến em.”

Diệp Nhiên nhìn hắn, không hiểu: “Anh nói những điều này là có ý gì? Anh đang định nói là... anh thích tôi sao?”

Giang Thời Trân thoáng dao động, môi run nhẹ nhưng không nói ra lời. Dường như với một người như hắn, chỉ cần nhớ lại đã là chuyện hao tổn sức lực, còn nói yêu một người ư? Chỉ càng thêm xa vời.

Diệp Nhiên đẩy tay hắn ra, giọng nói không một chút do dự: “Giang Thời Trân, mặc kệ anh nói gì, tôi cũng không muốn thích anh nữa. Bây giờ tôi muốn đi thích người khác.”

Không khí trong phòng lập tức trở nên lạnh lẽo, bầu trời ngoài cửa sổ cũng tối sầm lại. Cả không gian chìm trong cái rét âm u.

“Thích người khác?”

Giang Thời Trân đột nhiên bật cười, giọng cười lạnh lùng. Bóng dáng gầy gò ngược sáng, bộ vest tối màu khiến cả người hắn mang theo vẻ âm trầm đáng sợ.

Những lời đó như chạm đúng điểm giới hạn cuối cùng của hắn. Hắn cười lạnh, điên cuồng trong vẻ bình tĩnh, dùng ngón tay lạnh buốt nắm lấy cằm cậu. Đôi mắt nhạt màu, trắng bệch như không mang chút sinh khí nào, tựa như phản chiếu hình bóng của một con quái vật.

Môi đỏ như máu, phát ra âm thanh gần như thì thầm: “Diệp Nhiên, mạng của em là do tôi cứu, em muốn thích ai… phải được tôi cho phép.”

Tick!! kim đồng hồ nhảy lên, nửa giờ đã trôi qua.

Giang Thời Trân đột nhiên buông tay ra, bình thản nói: “Cho cậu ấy mở cửa.”

Ánh sáng từ ngoài cửa rọi vào, cánh cửa đã được mở sẵn, rõ ràng là có thể rời đi rồi nhưng cơ thể Diệp Nhiên lại cứng đờ, không sao cất bước.

Hình bóng Giang Thời Trân lúc này, và cái đêm mưa năm nào, chồng lên nhau trong trí nhớ cậu. Khi ấy máu đỏ loang lổ, nhuộm ướt cả áo sơ mi. Mưa rơi từ trời xuống, cũng bị nhuộm thành màu đỏ, lan dần ra khắp phòng bệnh.

Trong bóng tối, máu như tràn về từ mọi phía như một con quái vật khổng lồ nuốt chửng lấy tất cả.

Diệp Nhiên sợ hãi lùi lại một bước, trời đất như đảo lộn trước mắt cậu. Cậu bất ngờ xoay người, không ngoái đầu lại, cứ thế chạy thẳng ra hành lang, không dừng lại dù chỉ một giây.

Cuối hành lang, Lục Diễn đang gọi điện thoại nhờ người giúp tra camera theo dõi, thì đột nhiên một bóng dáng quen thuộc lao thẳng vào tầm mắt anh. Còn chưa kịp phản ứng, người kia đã nhào thẳng vào lòng anh, ôm chặt lấy anh không buông.

Chiếc điện thoại rơi bịch xuống sàn, Lục Diễn chẳng buồn quan tâm có ai đang nhìn hay không, lập tức đưa tay ôm chặt lấy cậu.

“Sao vậy? Em vừa rồi đi đâu thế?”

Diệp Nhiên chỉ biết lắc đầu liên tục, người lạnh toát, không có chút cảm giác an toàn nào, chỉ biết vùi đầu thật sâu vào ngực anh, toàn thân run rẩy.

Cậu rõ ràng rất khác thường. Lục Diễn không hỏi thêm gì, cúi người nhặt lại điện thoại, nhìn thấy mắt Diệp Nhiên đỏ hoe thì trong lòng khẽ siết lại. Anh ôm lấy cậu thật chặt, bao bọc trọn vẹn cái cơ thể gầy gò của cậu trong lòng mình.

“Em vừa đi gặp Giang Thời Trân à?” anh trầm giọng hỏi.

Diệp Nhiên gật đầu, rồi sợ anh hiểu lầm, vội vàng lắc đầu phủ nhận: “Không phải, là tình cờ gặp thôi.”

Chỉ tình cờ gặp mà đã khóc thành thế này… Lục Diễn không dám tưởng tượng nếu Giang Thời Trân chủ động đến tìm cậu, cầu xin quay lại thì sẽ xảy ra chuyện gì. Anh siết chặt Diệp Nhiên vào ngực hơn, giọng trầm thấp: “Vậy em nghĩ sao?”

Diệp Nhiên rối loạn lắc đầu: “Em không biết. Anh ta đột nhiên nhắc lại chuyện trước kia, em thấy rất sợ. Nhưng vừa thấy anh, em cảm thấy yên tâm hơn nhiều.”

Cảm giác bất an của Diệp Nhiên là thật, mà sự đau lòng của Lục Diễn cũng vậy. Anh siết nhẹ lấy bờ vai cậu, như thể đã hạ quyết tâm: “Vậy thì sau này đừng gặp anh ta nữa. Gặp anh là đủ rồi.”

Diệp Nhiên gật đầu thật mạnh, vẫn tiếp tục vùi đầu vào lòng anh, ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người Lục Diễn khiến cậu cảm thấy yên lòng hơn hẳn.

Lục Diễn bị cậu ôm chặt đến mức không còn xoay xở được, điện thoại vẫn reo inh ỏi. Là Trần Ích gọi tới hỏi đã tìm được người chưa.

Anh cúi đầu nhìn Diệp Nhiên rồi trả lời: “Tìm được rồi. Mọi người cứ về trước đi, bọn tôi lát nữa sẽ bắt xe qua sau.”

Trần Ích lập tức hiểu ngay, cười cười đầy ẩn ý: “Biết rồi, hai người nhớ giữ sức đấy nhé~”

Lục Diễn thu dọn lại balo, dắt Diệp Nhiên ra ngoài mua nước, rồi tìm một góc yên tĩnh không ai để ý để ngồi nghỉ ngơi một lát.

Đêm thành phố đã khuya, nhưng những nơi phồn hoa náo nhiệt kia vẫn chưa chịu dừng lại, xa hoa trụy lạc không ngơi nghỉ nhìn lâu khiến người ta mỏi mệt cả về tinh thần lẫn thể xác.

Diệp Nhiên uống được nửa chai nước, phần còn lại cầm trong tay lăn đi lăn lại, đến vỏ chai cũng bị bóp méo, nhưng vẫn chưa biết mở lời với Lục Diễn thế nào.

Điện thoại Lục Diễn thì vẫn cứ reo, nào là lời chúc mừng, nào là hỏi vì sao chưa tới buổi liên hoan. Anh dứt khoát tắt chuông, yên lặng ngồi đó, từ đầu đến cuối đều không thúc ép, chỉ lặng lẽ chờ Diệp Nhiên lấy lại tinh thần.

Diệp Nhiên được gió đêm thổi một lúc cũng dịu lại nhiều, lén tựa vào lan can nhìn trộm anh. Lục Diễn ngẩng đầu lên, cậu vội vàng quay đi, hơi ngượng.

Lục Diễn bật cười khẽ: “Nhìn gì thế?”

Diệp Nhiên nhỏ giọng nói: “Em đang xem… anh có giận không.”

Lục Diễn hít sâu một hơi, cất điện thoại vào túi, rồi nghiêm túc nói với cậu: “Cũng có chút giận.”

Diệp Nhiên lập tức căng thẳng, nín thở, rồi nghe anh nói tiếp: “Nhưng anh cũng đâu làm gì được. Ai bảo người em thích đầu tiên lại là anh ta? Nếu người em thích đầu tiên là anh thì tốt rồi.”

Đúng vậy, nếu người cậu thích đầu tiên là anh, có lẽ cậu đã chẳng phải do dự hay lo lắng gì cả, mà sẽ sẵn sàng trao cả trái tim chân thành cho anh không chút do dự.

Cậu không kiềm được, nghiêng đầu hôn nhẹ lên má Lục Diễn, không có ý gì khác, chỉ là bỗng dưng rất muốn làm vậy. Cậu thấy mình thật sự thích anh. Trong màn đêm, Diệp Nhiên lo lắng bất an hỏi khẽ: “Diễn ca… anh còn thích em không?”

Lục Diễn quay đầu lại nhìn cậu, đáp không chút do dự: “Thích. Sao thế?”

Diệp Nhiên ôm lấy cánh tay anh, nhìn thẳng vào mắt anh, như đang đấu tranh với chính mình thật lâu, rồi khẽ mở miệng: “Lúc nãy em gặp Giang Thời Trân, em vẫn cứ nghĩ mãi… năm đó em có thể vì anh ta mà không màng tất cả, thì bây giờ cũng nên vì anh mà không màng tất cả mới đúng. Diễn ca… cho dù sau này anh có thể sẽ không còn thích em, em cũng chấp nhận. Em sẽ cố gắng kiếm thật nhiều tiền, cố gắng khiến anh thích em lâu một chút!”

Tiếng xe lướt nhanh qua phố đêm, tựa như kéo theo cả nhịp tim cũng gia tốc theo.

Lục Diễn hơi nheo mắt trong bóng đêm, đột nhiên hỏi: “Em vừa gặp anh ta mà lại nghĩ đến chuyện này à?”

Diệp Nhiên nhìn không thấu cảm xúc trong mắt anh, có chút ủ rũ nói: “Trước đây em từng tổn thương quá nặng… nên giờ kiểu gì cũng để lại chút di chứng thôi, Diễn ca… anh thật sự phải thông cảm cho em...”

Cậu còn chưa nói hết câu, Lục Diễn đột nhiên đưa tay vòng ra sau vai cậu, nhẹ nhàng ôm lấy, rồi cúi đầu hôn xuống. Không phải chỉ lướt qua lấy lệ, mà là một nụ hôn sâu đầy cảm xúc, mang theo cả sự chiếm hữu và nâng niu.

Diệp Nhiên trừng lớn mắt, bị ép nhẹ vào lan can, bàn tay anh luôn ở sau lưng đỡ lấy, khiến cậu không hề có cảm giác lơ lửng hay mất thăng bằng.

Hơi thở của Lục Diễn mạnh mẽ mà áp đảo, nhưng lại dịu dàng đến mức khiến người ta tan chảy. Adrenaline bùng nổ, Diệp Nhiên cảm giác mình như sắp "tan" vào anh đến nơi.

Yêu một người như vậy… dù có tan tành cũng cam lòng!

Cậu nỗ lực đáp lại nụ hôn của anh, kết quả là lại bị hôn sâu hơn, đến mức thở không nổi, phải hơi nghiêng đầu ra sau để thở một chút.

Lục Diễn siết chặt tay ôm lấy cậu, giống như dùng cả tấm lòng dịu dàng mà kiên định để bao bọc cậu vào trong. Ngay từ đầu, anh đã để dành một chỗ cho cậu trong lòng, một khi cậu tự nguyện bước vào rồi, thì từ nay về sau sẽ không còn đường lui nữa.

Diệp Nhiên bị anh hôn đến mức th* d*c, thân thể mềm nhũn trong lòng anh. Cậu nghe thấy anh khẽ khàng cọ vào tai mình, tiếng thở dài mang theo nỗi nhớ nhung sâu đậm: “Anh sẽ không để em tổn thương nữa đâu.”

Giọng anh rất nhẹ, nhưng lại như mang theo một loại niềm tin không cách nào giải thích nổi.

Diệp Nhiên quay đầu nhìn anh, thấy gương mặt Lục Diễn lúc này dịu dàng đến lạ. Anh giơ tay vuốt nhẹ lên tóc cậu, cười khẽ: “Nhưng mà… chuyện cố gắng kiếm tiền thì để sau đi, trước mắt em phải dưỡng lại sức khỏe cho tốt đã. Gió cũng có thể thổi bay em mất đấy.”

Diệp Nhiên bị anh xoa đến mức tai sắp đỏ ửng, nghiêng đầu tránh đi: “Thân thể em cũng đâu yếu đến vậy! Đủ sức thi đấu mà!”

Lục Diễn gật đầu, đáy mắt bỗng lóe lên tia cười, nhỏ giọng trêu: “Thi đấu thì đủ sức đấy, anh chỉ sợ về sau… trên giường em lại không đủ sức thôi.”

Diệp Nhiên lập tức đỏ mặt, vung tay định đánh anh một cái, nhưng cổ tay lại bị Lục Diễn nhanh tay giữ lấy, rồi rất tự nhiên đan mười ngón tay vào nhau. Giống như bao cặp tình nhân vẫn thường làm vậy, anh kéo cậu vào lòng, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên tóc cậu, đầy dịu dàng.

Khoảnh khắc ấy, Diệp Nhiên chợt cảm thấy Lục Diễn không giống kiểu người chỉ mới thích mình vài tháng. Ngược lại, như thể anh đã thầm yêu rất nhiều năm, nay cuối cùng mới được ở bên, nên đặc biệt trân trọng.

Cậu ngẩng đầu định nhìn anh, nhưng Lục Diễn đưa tay ra chặn ngang tầm mắt.

Lúc này điện thoại trong túi anh lại sáng lên, Lục Diễn rút ra xem, là tin nhắn từ Trần Ích: "Hai người các cậu dính nhau đủ chưa đấy? Tiệc liên hoan còn chưa xong, đội trưởng với công thần mà không có mặt thì ra thể thống gì?"

Lục Diễn bất đắc dĩ cất lại điện thoại, nói: “Đi thôi, còn phải đi dự tiệc.”

Diệp Nhiên ôm lấy anh, ngẩng mặt hỏi: “Tiệc liên hoan không vui à? Nhìn anh chẳng hào hứng gì hết.”

Lục Diễn xoa đầu cậu, xoa đến mức cậu nhột mà né tránh: “Nếu được chọn, anh thật sự chỉ muốn ở yên một mình với em thôi.”

Diệp Nhiên bị anh trêu đến mặt đỏ tim đập, né tay anh mà lại rúc vào lòng anh lần nữa, nhỏ giọng hỏi: “Vậy… chúng ta có nên giấu mọi người không?”

“Không cần giấu, vì sao lại phải giấu?”

“Em sợ sẽ khiến anh khó xử.”

“Anh không ngại chuyện gì cả. Người nên lo là em thì đúng hơn.”

“Sao lại phải lo cho em chứ?”

Lục Diễn mỉm cười, không nói gì. Một lúc sau, bị Diệp Nhiên truy hỏi mãi, anh mới thản nhiên đáp: “Trần Ích bọn họ thật sự phiền lắm, chắc chắn sẽ hỏi em rất nhiều chuyện kỳ quặc, anh sợ em không ứng phó nổi. Với cả… Tống Tân Tinh cũng nhiều chuyện nữa.”

Diệp Nhiên nghĩ bụng, có thể kỳ quặc đến mức nào chứ?

Cậu theo Lục Diễn bắt taxi đến chỗ liên hoan. Nói là “uống chút ít”, nhưng vì không có Lục Diễn canh chừng, nên gần như cả đội đều uống đến không kiểm soát.

Trần Ích thường ngày lúc nào cũng nghiêm túc, cà vạt thắt gọn gàng, giờ không biết ném đâu mất rồi. Mặt đỏ gay, cổ nổi gân, xắn tay áo bước tới cầm theo chai rượu, nghênh ngang đón bọn họ, miệng hô to: “Lục Diễn, hôm nay cậu quá lắm đấy! Phải tự phạt ba ly mới được!”

Lục Diễn vẫn còn nắm tay Diệp Nhiên, khẽ “ừ” một tiếng, cởi áo khoác vứt lên ghế sofa rồi lại rất tự nhiên kéo Diệp Nhiên ngồi xuống cạnh mình, nâng ly uống cạn ba ly đầy rượu để tự phạt.

Cả đội ai nấy đều uống đến ngà ngà, ngồi ngả nghiêng không vững.

Trần Ích để ý thấy hai người họ có gì đó lạ lạ, bèn cười chỉ tay về phía Lục Diễn.

Lục Diễn khẽ ho hai tiếng tỏ vẻ hơi mất tự nhiên, nghiêng người nói với Diệp Nhiên: “Em qua bên kia lấy sữa uống đi, đừng uống rượu nữa.”

Diệp Nhiên ngoan ngoãn gật đầu, đứng dậy rời đi.

Trần Ích lập tức ngồi phịch xuống cạnh Lục Diễn, khoác vai anh với vẻ mặt đầy ám muội:“Hai người thật sự đang hẹn hò à?”

Lục Diễn vốn cũng chẳng định giấu diếm, liền gật đầu: “Ừ.”

Hai người cụng ly thêm lần nữa, lại cạn thêm một ly.

Thật ra Trần Ích đã uống đến giới hạn rồi, thêm ly đó nữa là bắt đầu choáng váng, đầu óc quay cuồng, nhưng vẫn cố gào lên một tiếng: “Đã quá! Dù là thi đấu hay chuyện tình cảm của hai cậu, đều quá đã!”

Sau đó anh bắt đầu say rồi nói năng lung tung, bắt đầu chửi bới RT không tiếc lời, nói cả đội đều như Giang Thời Trân – chỉ biết đến lợi ích, chẳng còn chút tình người nào cả, bắt người khác làm cật lực mà chẳng chút quan tâm.

Anh vẫn còn nhớ như in: “Tôi mẹ nó lương tháng có 3.000 mà muốn tôi gánh trách nhiệm như 30.000 ấy! Xảy ra chuyện là đổ hết lên đầu mấy người làm thuê như bọn tôi, đá văng ra ngoài ngay lập tức, còn bọn cấp trên thì trốn biệt không thấy mặt. Tôi chỉ muốn hỏi, dựa vào cái gì?! Còn Diệp Nhiên nữa, cậu không biết cậu ấy ngây thơ dễ dụ cỡ nào đâu. Cái hợp đồng mà cậu ấy ký ấy, tôi nhìn mà còn phát sợ, thế mà cậu ấy chẳng chớp mắt ký luôn…”

Trần Ích vừa nói vừa rơm rớm nước mắt, như thể chính mình cũng từng chịu cảnh tương tự:
“Cái đội đó, chẳng khác gì đống hổ lốn! Không một chút đồng lòng. Tất cả chỉ biết đến tiền. Cậu không biết đâu, hồi đó Diệp Nhiên chỉ là một đứa trẻ, bọn họ không nể tình thì thôi, còn vì mấy đồng bạc lẻ mà ép cậu ấy nhận lệnh thi đấu, dọa sẽ kiện ra tòa. Tôi thật sự không dám tưởng tượng cậu ấy đã phải chịu đựng thế nào…”

Anh là kiểu người không nhìn nổi bất công, vậy mà Giang Thời Trân lại có thể vô cảm đến vậy, thậm chí còn không bằng con chó giữ cửa có tình cảm.

Lục Diễn tay siết chặt ly rượu, dưới ánh đèn nặng nề, ánh mắt anh cứ dõi theo Diệp Nhiên – người vừa như chẳng có gì xảy ra, đang cầm sữa đi lại phía mình. Trong lòng anh, cảm xúc bắt đầu dâng trào mãnh liệt.

Anh buông ly rượu xuống, đứng dậy bước tới nắm lấy tay Diệp Nhiên.

Diệp Nhiên hơi sững lại: “Em tìm được sữa rồi.”

Lục Diễn siết nhẹ tay cậu: “Anh biết, anh chỉ sợ em bị lạc.”

Mấy ly rượu dường như đã ngấm, thân thể Lục Diễn hơi nghiêng ngả. Diệp Nhiên bị anh nắm tay đến đổ mồ hôi, đúng lúc Dư Ninh và mấy người khác gọi cậu, cậu liền tranh thủ rút tay ra.

Dư Ninh và Tống Tân Tinh đều chưa uống nhiều, nhưng Tống Tân Tinh là kiểu người dễ say, một chai rượu trái cây thôi đã ngã lăn quay. Thấy Diệp Nhiên tới, cậu ta lập tức bò dậy, líu lo hỏi: “Vừa nãy cậu với đội trưởng nắm tay làm gì thế?”

Diệp Nhiên đỏ ửng vành tai, đang định mở miệng xem có nên nói ra không.

Tống Tân Tinh lại “bừng tỉnh đại ngộ”: “Là được thưởng đúng không? Vì hôm nay cậu chơi quá đỉnh, nên đội trưởng cho chút ‘ngọt ngào’ hả?”

Diệp Nhiên liếc nhìn Lục Diễn, chợt nhận ra anh che giấu cảm xúc rất giỏi – rõ ràng vừa mới nắm tay mình trước mặt bao người mà chẳng ai nhận ra anh có tình cảm với mình.

Người như vậy, nếu thích ai đó, có khi tám mười năm cũng chẳng để ai phát hiện ra?

Tay cậu đột nhiên bị Tống Tân Tinh giữ chặt, nghiêm túc nói: “Cậu không thể chỉ cần mấy cái này là được, nắm tay, hôn má mấy cái yếu lắm, phải trực tiếp ngủ với anh ấy luôn!”

Diệp Nhiên mắt lập tức mở to trừng lớn.

Bên cạnh, Dư Ninh cười đến không mở nổi mắt, trong lòng như tấm gương sáng, đẩy nhẹ Tống Tân Tinh ra rồi nhìn về phía Diệp Nhiên: “Cậu đang hẹn hò với đội trưởng à?”

Diệp Nhiên đỏ mặt gật đầu, cậu vốn có ấn tượng rất tốt với Dư Ninh, giống như một người anh lớn luôn hiểu chuyện, không bao giờ khiến cậu thấy áp lực.

Dư Ninh nghe xong xác nhận thì câu đầu tiên là: “Chúc mừng nhé.” Sau đó nhỏ giọng nói thêm: “Đội trưởng của bọn mình thật sự là người rất tốt, cậu thích anh ấy sẽ không sai đâu.”

Diệp Nhiên trước đây từng bị Tiểu hỏa long châm chọc là toàn thích những người không thể với tới. Giờ phút này khi có thể ở bên Lục Diễn, cậu bỗng cảm thấy rất tự hào, đôi mắt sáng lấp lánh:
“Tôi cũng thấy anh ấy là người rất tốt!”

Mọi người đều uống đến ngả nghiêng nghiêng ngả, bản thân Lục Diễn cũng hơi ngà ngà say, nhưng vẫn giữ được tỉnh táo để gọi điện nhờ Mã Kiêu gọi vài chiếc xe đến đưa mọi người về căn cứ.

Diệp Nhiên đứng cạnh anh, tay lại bị anh nắm rất tự nhiên. Cậu nhận ra Lục Diễn đúng là không ngại ngùng gì cả, liền hơi ngượng mà rút tay ra.

Lục Diễn quay đầu lại nhìn cậu: “Sao thế?”

Diệp Nhiên nói thẳng suy nghĩ của mình: “Em thấy ở trong căn cứ, mọi người đều là đồng đội, chuyện như nắm tay thì nên giữ kín thôi.”

Lục Diễn bật cười, anh nghiêng người ép Diệp Nhiên vào giữa mình và bức tường, khéo léo che khuất tầm nhìn của Mã Kiêu và mấy người khác: “Bây giờ vẫn là giữ kín mà, mọi người đều là bạn bè thôi. Anh chỉ muốn cho họ biết một chút tình hình thôi. Đợi về đến căn cứ, anh sẽ không nắm tay em như vậy nữa đâu.”

Diệp Nhiên mặt lập tức đỏ lên, không ngờ Lục Diễn lại lý trí hơn mình tưởng tượng. Câu chuyện tình yêu này bình thường đến mức cậu có chút không quen.

Nhưng mà Lục Diễn lại khẽ siết chặt tay cậu, nắm trong lòng bàn tay mà cười cười đầy tiếc nuối:“Đương nhiên, lúc không ai thấy thì không cần giữ ý làm gì. Em có thể đến phòng anh mỗi ngày, cho dù bị người ta nhìn thấy cũng không sao cả.”

Diệp Nhiên đỏ rực cả tai. Mỗi ngày đều tới á… làm sao mà chịu nổi chứ…
 

Bình Luận (0)
Comment