Cố Mạn đem đồ vật cất vào trong ngăn tủ cạnh mép giường, sau đó đưa cho An Thiến một cốc nước.
“Cảm ơn mẹ Cố Ninh.” An Thiến nhận lấy cốc nước, lễ phép nói lời cảm ơn.
“Cố Ninh, tình huống của em thế nào rồi?” An Thiến hỏi.
“Đã không sao rồi, hiện tại liền có thể xuất viện.” Cố Ninh nói.
“Thật sao?” Nghe vậy, An Thiến cũng vui vẻ thay cho Cố Ninh: “Vậy chúc mừng em nhé!”
“Cảm ơn.” Cố Ninh nói lời cảm ơn.
Sau khi ngồi một lúc, An Thiến liền đưa mẹ con Cố Ninh ra khỏi bệnh viện.
Biết An Thiến đi làm tại bệnh viện này, sợ làm chậm trễ công việc của cô cho nên Cố Mạn đã từ chối.
Thế nhưng An Thiến nhất định muốn tiễn, Cố Mạn cũng không thể không đồng ý.
Mà trên đường ra ngoài bệnh viện, An Thiến đã giúp mẹ con Cố Ninh gọi xe, còn trả tiền khiến Cố Mạn rất ngại ngùng, nhưng lại từ chối không được, đành phải nói lời cảm ơn.
Ngược lại Cố Ninh thản nhiên tiếp nhận, nhưng là xuất phát từ lễ phép, Cố Ninh vẫn là nói lời cảm ơn với An Thiến.
Vừa ra khỏi bệnh viện, Cố Ninh liền cảm giác cả người thoải mái.
Nửa tiếng sau, hai người rốt cuộc về đến nhà.
Mẹ con Cố Ninh ở trong một con phố nhỏ của thành phố, nơi đây xưa cũ đến mức sắp phá bỏ và di dời, nhưng quả thật là đã được quy hoạch, phá bỏ di dời cũng là chuyện sớm muộn.
Cho nên mẹ con Cố Ninh cũng không sống ở nơi này lâu.
Nơi đây là bất động sản của ông bà ngoại Cố Ninh, thế nhưng mười năm trước sau khi ông ngoại qua đời, bà ngoại cũng chuyển đi sống cùng với bác cả Cố Khánh Tường.
Cho nên ngôi nhà này để trống, liền tạm thời cho mẹ con Cố Mạn vào ở.
Đương nhiên, cũng không phải ở không, vẫn phải trả tiền thuê.
Chẳng qua bởi vì là quan hệ thân thích nên giá thuê phòng ở là một ngàn, cũng chỉ thu các cô 500 thôi.
Bởi vì nơi này thực cũ kĩ, tuy rằng là ở thành phố, nhưng là chung quanh đã không còn nhiều nhộn nhịp, lại có chút khuất, vì vậy tiền thuê nhà mới có thể thấp như vậy.
Đây là một ngôi nhà ở có hai tầng, mỗi một tầng chỉ có khoảng 40 mét vuông, tầng một là phòng khách cùng phòng bếp, WC, tầng hai là ba phòng ngủ.
Trước kia thời điểm mà người nhà Cố gia ở nơi này, ông bà ngoại Cố Ninh ở một phòng, bác cả Cố Khánh Tường cùng bác ba Khánh Dương ở một phòng, Cố Tình cùng Cố Mạn một phòng, cả gia đình ở hết sức chật chội.
Thế nhưng sau đó Cố Khánh Tường làm ăn phát đạt, ở bên ngoài mua nhà ở, Cố Khánh Dương cũng có việc làm ổn định trong nhà nước, đơn vị phân cho nhà ở, cuộc sống mới dần dần tốt lên.
Thế nhưng bên trong nhà cũ cũng chỉ có đồ dùng đơn giản, những đồ như TV, tủ lạnh, máy giặt, đồ điện linh tinh, đều là mơ tưởng.
Nghèo đến mức này, Cố Ninh cũng có chút ngạc nhiên.
Cho dù kiếp trước Đường Ngải Ninh rơi vào hoàn cảnh khó khăn, cũng tốt hơn hiện giờ rất nhiều, có thể nói căn bản là không thể so sánh.
Thế nhưng Cố Ninh cũng không vì vậy mà cảm thấy chán ghét hay cự tuyệt, ngược lại cảm thấy thật ấm áp, bởi vì nơi này có nồng đậm tình thương của mẹ, có cảm giác ấm áp mà cô chưa từng trải qua.
Cô muốn nhanh chóng kiếm tiền, để Cố Mạn có thể hưởng thụ cuộc sống giàu có.
Sau khi cô kiếm được tiền, chuyện đầu tiên chính là muốn mua một ngôi nhà lớn, mua quần áo đẹp cho Cố Mạn, lại làm thẻ thẩm mĩ để bà chăm sóc bản thân thật tốt.
Tuổi tác của Cố Mạn không lớn, cũng mới 39 tuổi mà thôi, vẫn còn một chặng đường dài phía trước.
Mười tám năm, Cố Mạn đều độc thân.