"3 vạn sao, Hoàng tổng ơi ngài đang giỡn hả! Cô bé à ta ra giá 5 vạn tệ."
"Tôi trả 6 vạn." Có một người tiếp tục ra giá.
"7 vạn."
"8 vạn."
······
"12 vạn."
Mọi người đều thở dài, 12 vạn, một chuỗi vòng tay sứ xanh trắng thời Minh Thanh thế mà có thể bán ra hẳn 12 vạn.
Cố Ninh cũng sửng sốt không kém, cô chưa từng tiếp xúc qua những món ngọc cổ này, mặc dù cũng biết ngọc cổ có thể bán ra rất nhiều tiền nhưng lại không biết có thể kiếm ra nhiều đến vậy.
Vốn chỉ cho rằng bốn đến năm vạn là đủ rồi, dù sao thì linh khí của chuỗi vòng tay này rất yếu hay nói cách khác thì thời gian nó tồn tại cũng chưa quá lâu, cho nên cũng không đáng giá lắm.
12 vạn mà đối với kiếp trước mà nói thì cũng quá ít rồi thế nhưng đối với Cố Ninh hiện tại nghèo đến thảm thương mà nói thì lại là một số tiền rất lớn.
Cuối cùng, chiếc vòng tay của Cố Ninh đã được bán đấu giá với mức giá chốt là 12 vạn.
Mặc dù mọi người đều cảm thấy mức giá 12 vạn nhân dân tệ cũng có chút đắt quá rồi thế nhưng chỉ cần là các chuyên gia có kinh nghiệm đều biết rằng đồ sứ xanh trắng thời Minh và Thanh giá trên thị trường nhất định phải hơn 18 vạn nhân dân tệ.
Mặc dù chỉ là một chiếc vòng tay làm từ những bông hoa màu xanh trắng bị hỏng của thời Minh, Thanh, thế nhưng giá vẫn không thấp.
Phải biết rằng bây giờ chỉ là một tấm ảnh của chiếc vòng thời Minh Thanh cũng có thể bán ra được vài nghìn, vì vậy chuỗi vòng tay xanh trắng này trên thị trường giá chắc chắn không dưới 20 vạn.
Cố Ninh không phải người trong nghề, cô cũng không biết giá cả là bao nhiêu, cho dù cô biết cái vòng tay xanh trắng này trên thị trường bán ra hơn 20 vạn thì cô cũng sẽ không hối hận với cuộc giao dịch này.
Cô cũng không có thời gian để đợi người bán có thể ra giá thị trường cho chiếc vòng này nữa vì bây giờ cô thực sự rất cần tiền.
Hơn nữa cô cũng không có ý định muốn lộ mặt ra ngoài.
Đa số ở trong các chợ đồ cổ đều có sẵn ngân hàng nên có thể trực tiếp đến ngân hàng để chuyển tiền sau khi giao dịch thành công.
Cố Ninh không có thẻ ngân hàng nhưng may thay cô có mang theo chứng minh thư, vì vậy cô đã đăng kí làm thẻ ngay tại chỗ luôn.
Sau khi tiền được chuyển vào tài khoản xong xuôi, Cố Ninh cũng đưa chiếc vòng tay xanh trắng cho người kia, sau đó chuyển tiền công của giám định viên vào tài khoản cho ông ta.
Tiền công thường rơi vào khoảng từ một nghìn đến hàng chục nghìn, tùy thuộc vào số tiền mà bên kia kiếm được.
Thứ mà Cố Ninh kiếm được trong giới đồ cổ chẳng qua là hạt cát trong sa mạc, trả hai đến ba nghìn tiền công là đủ rồi.
Nhưng Cố Ninh cũng không phải người keo kiệt, trực tiếp đưa 1 vạn tiền công cho giám định viên, cho nên Cố Ninh còn dư lại 11 vạn.
Sau khi ra khỏi ngân hàng thì Cố Ninh cảm thấy mình có thể đang bị theo dõi.
Còn nữa, phố đồ cổ náo nhiệt như vậy, loại người nà mà chả có, cô vừa kiếm được một món tiền lớn cũng khó trách không bị nhắm tới.
Cố Ninh vẫn bình tĩnh không nán lại nữa liền trực tiếp đi ra khỏi phố đồ cổ.
Vừa mới rời khỏi phố đồ cổ, cách khỏi đám đông thì những người kia vẫn luôn đi theo Cố Ninh liền chạy tới hướng cô, giống như là sợ chậm chạp một bước thì cô sẽ chạy mất.
Bốn gã lưu mcậu tam hơn hai mươi tuổi vây quanh Cố Ninh.
Những người xung quanh nhìn thấy cảnh này đều sợ hãi bỏ chạy, không ai dám giúp đỡ Cố Ninh.