So với đi xe buýt thì thời gian giảm đi một nửa.
Lúc Cố Ninh về đến nhà đã gần 6 giờ rồi, Cố Mạn đã làm xong cơm và đồ ăn rồi.
Nhưng ở nhà ngoài Cố Mạn ra, còn có người khác, là người nhà Cố Tình, họ biết Cố Ninh đã xuất viện thì đến thăm Cố Ninh.
Chú Khương Húc, em họ Khương Tâm Duyệt.
"Ninh Ninh về rồi."
Cố Ninh Vừa về đến, Khương Húc cùng Cố Tình ngay lập tức chào đón cô.
"Dì hai, chú, Tâm Nguyệt." Cố Ninh cũng lễ phép kêu lên.
"Chị à." Khương Tâm Duyệt cũng gọi Cố Ninh, hết sức thẹn thùng.
Khương Tâm Duyệt năm nay 15 tuổi, đang học năm thứ ba trường trung học cơ sở, tính cách nhu thuận và ngại ngùng, bình thường cũng không nói chuyện nhiều. Nhưng tốt hơn so với Cố Ninh lúc trước, cô ấy không tự ti, không thu mình, thành tích học tập cũng ở mức trung bình khá, nhân duyên cũng không tệ.
Trong số những tiểu bối ở nhà họ Cố, Khương Tâm Duyệt cũng chỉ nhận mỗi Cố Ninh là chị họ thôi, còn những người khác thì cô ấy đều nhìn thấu cả rồi.
Tuổi tác của Khương Húc chỉ lớn hơn Cố Tình 2 tuổi , ông ấy mới 45 tuổi, nhưng trông ông ấy lại già hơn tuổi, vì công việc của ông ấy là phải khổ lực lái xe tải tại công trường xây dựng.
Tuy nhiên, tiền lương một tháng của Khương Húc cũng chỉ có 4 đến 5.000 tệ, cùng Cố Tình cộng lại thì một tháng cũng chỉ có khoảng 7 đến 8.000 tệ, điều kiện tốt hơn 1 chút so với mẹ con Cố Mạn.
Nhưng cuộc sống của bọn họ vẫn rất eo hẹp, vẫn chưa mua đc nhà, vẫn phải ở nhà thuê.
Thành phố F mặc dù là tuyến 3, nhưng giá nhà cũng không thấp, khu vực ngoại thành đã 5 đến 6.000 một mét vuông rồi, chứ đừng nói đến khu vực gần nội thành, giá phải đến mấy vạn hoặc hàng chục vạn.
Cho dù là ở khu vực ngoại thành, mua một căn hộ 2 phòng ngủ rộng 60 mét vuông thì cũng phải hơn mấy trăm nghìn rồi.
Khương Húc mặc dù là người mồ côi, không có cha mẹ cần phải phụng dưỡng, nhưng có đứa con phải đi học, phải trả tiền thuê nhà, và họ cần phải sống, thế nên bọn họ căn bản không thể tiết kiệm tiền được.
Vì vậy mấy trăm nghìn này đối với họ mà nói, quả thật không dám nghĩ đến.
Đối với họ mà nói, có thể ăn no, mặc ấm, đủ khả năng cho con cái đi học đã là rất tốt rồi.
Dù cuộc sống của họ không mấy khấm khá, nhưng khi mẹ con Cố Mạn gặp khó khăn gì thì họ vẫn cố gắng giúp đỡ hết mình.
Giống như sự việc Cố Ninh phải nhập viện lần này, những người khác trong Cố gia đều không có người nào đến thăm một chút, khi Cố Mạn gọi điện thoại mượn tiền, bọn họ liền kiếm cớ từ chối.
Cũng chỉ có Cố Tình và Khương Húc đến thăm Cố Ninh, họ đến không chỉ để thăm Cố Ninh, mà còn nghe được rằng cuộc phẫu thuật cần phải có 100.000 tệ, nên Cố Tình và Khương Húc đã rút ra số tiền tiết kiệm duy nhất là 30.000 tệ.
Nhưng may mắn là cuối cùng không có gì xảy ra.
Cố Ninh vẫn chưa định nói cho Cố Mạn biết về số tiền cô đã kiếm được trước đó, bởi vì số tiền vẫn quá ít để làm được việc gì đó. Cô đợi cho đến khi kiếm đủ tiền mua và đủ để làm những việc khác, mới nói cho Cố Mạn.