“Vâng, cảm ơn cô giáo.” Cố Ninh cảm ơn rồi quay trở lại lớp học.
Cố Ninh vừa trở lại lớp học, ánh mắt của cả lớp lại đổ dồn về phía cô, cố gắng nhìn từ sắc mặt cô, xem có phải bị Trương Thu Hoa mắng hay không.
Chỉ đáng tiếc, sắc mặt Cố Ninh vẫn như cũ, cái gì cũng không nhìn ra.
Điều này khiến Thiệu Phỉ Phỉ và những người khác rất khó chịu, chẳng lẽ cô Trương không dạy cho Cố Ninh một bài học sao?.
Hay là Cố Ninh chỉ đang giả bộ.
Đúng, Cố Ninh nhất định là đang giả bộ, cô giáo Trương sao có thể không giáo huấn cô được!
Nhưng không nhìn thấy dáng vẻ buồn bã của Cố Ninh sau khi bị dạy một bài học, Thiệu Phỉ Phỉ cảm thấy hơi khó chịu.
“Cố Ninh, cậu không sao chứ!” Sau khi Cố Ninh ngồi xuống, Vu Mễ Hi quan tâm hỏi.
“Không sao đâu.” Cố Ninh cười nói.
Thấy Cố Ninh không giống thực sự có chuyện, Vu Mễ Hi trong lòng yên tâm, thấy Trương Thu Hoa đi vào, liền vội vàng nghiêm túc đọc sách.
Tuy nhiên, Vu Mễ Hi muộn màng nhận ra rằng Cố Ninh dường như đã khác trước, nhưng sự khác biệt đó là gì! Cô ấy nhất thời cũng không nói lên được.
Cố Ninh vẫn luôn nghiêm túc đọc sách, đọc lướt qua mười dòng, tốc độ cực nhanh, nội dung cô đọc đã in sâu vào tâm trí cô.
Thiệu Phỉ Phỉ thỉnh thoảng chú ý đến Cố Ninh, tự nhiên nhìn ra Cố Ninh lật sách rất nhanh, vẻ mặt tràn đầy khinh thường, cùng Dương Vũ Lô ở bên cạnh nói: “Hừ! Nhìn Cố Ninh đi, cũng thật biết giả vờ, tốc độ lật sách nhanh như vậy, sợ là không đọc được chữ nào, lại còn giả bộ rất nghiêm túc.”
“Đúng là như vậy, thật biết cách giả vờ.” Dương Vũ Lộ lặp lại.
Đọc được một lúc, Thiệu Phỉ Phỉ bắt đầu làm những hành động kì quái.
“Phỉ Phỉ, Thanh Nhã. để tôi nói cho các cậu biết một việc nha.” Thiệu Phỉ Phỉ gọi Dương Vũ Lộ và Ngô Thanh Nhã, nói rằng sẽ kể cho các cô ấy một chuyện, nhưng giọng nói lớn đến mức cả lớp đều có thể nghe thấy.
Hơn nữa, giọng điệu âm dương quái khí này rõ ràng sẽ không có lời nào hay ho tiếp theo, cho nên mọi người lập tức vểnh tai lên nghe.
“Chuyện gì vậy?” Dương Vũ Lộ và Ngô Thanh Nhã phối hợp tò mò hỏi.
“Hôm qua tôi thấy một người thậm chí còn không có đủ tiền để ăn lại đi đến một cửa hàng trang sức. Vì không mua nổi nên đã bị xem thường. Cô ta thậm chí còn nói rằng trang sức trên người người khác là đồ giả. Cậu có nghĩ đây là có phải là ghét bỏ nhà giàu.” Thiệu Phỉ Phỉ cùng Dương Vũ Lộ và Ngô Thanh Nhã nói chuyện, nhưng vẫn nhìn Cố Ninh, cái này hiển nhiên nói cho mọi người biết cái người được gọi là người nào đó chính là Cố Ninh.
Mọi người không nghi ngờ lời nói của Thiệu Phỉ Phỉ, cho nên nghe vậy, họ đều nhìn Cố Ninh, lộ ra vẻ khinh thường.
Tuy rằng trong lớp cũng có nhiều người có điều kiện gia đình không tốt, nhưng bất luận thế nào so với Cố Ninh đều tốt hơn nhiều, hơn nữa bọn họ cũng tự mình hiểu lấy, không có tiền, bạn sẽ không đến được những nơi mà người có tiền đến.
“Rất rõ ràng, đây là chán ghét người giàu a.” Dương Vũ Lộ và Ngô Thanh Nhã đồng thời nói, trong lời nói mang theo sự khinh bỉ.
Vu Mễ Hi lo lắng nhìn Cố Ninh, cô không nghĩ Cố Ninh giống như những lời người khác nói, nhưng cảm thấy không hài lòng với hành vi của mọi người.
Đặc biệt là mấy người Thiệu Phỉ Phỉ, những người này quả thực rất quá đáng.