Sự việc đã đến mức này, Cố Ninh cũng không cần thiết phải giả làm người tốt để che dấu tội ác của Thiệu Phỉ Phỉ và tự mình mắc kẹt trong sự bất công.
Khi cô chủ nhiệm nghe xong sắc mặt liền đen lại, nhưng cũng không chỉ nghe từ một phía mà tin lời nói của Cố Ninh. Vì vậy lại quay sang nhìn Thiệu Phỉ Phỉ nghiêm túc hỏi: “những lời Cố Ninh nói có đúng không?”.
“Em....” Thiệu Phỉ Phỉ muốn phản bác, nhưng lại rất sợ cô chủ nhiệm cho nên cũng không thể nói ra những lời để phản bác đành cúi đầu chịu tội.
Thấy vậy, Dương Vũ Lộ, Ngô Thanh Nhã và Dương Thành Tuấn muốn phản bác lại cho Thiệu Phỉ Phỉ, nhưng bọn họ cũng không thể nói ra, dù sao thì họ cũng sợ cô chủ nhiệm.
Bây giờ, đừng hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào nữa, đây là sự thật.
“Bạn học Thiệu Phỉ Phỉ sỉ nhục Cố Ninh trước là sai, bạn học Cố Ninh đánh Thiệu Phỉ Phỉ sau cũng là không đúng, nếu hai bên đều cùng làm sai hoặc là cùng nhau chịu phạt, hoặc là việc này dừng lại ở đây, các em tự mình quyết định.” Đối với những tình huống như thế này thì phạt ai thì cũng không đúng, vì vậy nếu muốn phạt thì phạt cả hai hoặc không phạt ai cả.
Vả lại cô chủ nhiệm cũng không phải là người dùng hình phạt để giải quyết mọi vấn đề, bởi vì đôi khi hình phạt cũng không thể giải quyết hết được tất cả vấn đề, quan trọng nhất vẫn là thái độ của hai bên.
Còn về sau bọn họ còn có tiếp tục truy cứu hay không, chỉ cần không ở trường gây sự thì cũng không phải việc của cô.
Về điểm này, Cố Ninh không có bất kỳ ý kiến nào khác và cũng là điều mà cô muốn.
Vì vậy, Cố Ninh chủ động giao cho Thiệu Phỉ Phỉ quyền quyết định và nói một cách thờ ơ: “Bạn học Thiệu Phỉ Phỉ, cô quyết định đi! Nếu như cô muốn trừng phạt tôi sẽ chịu phạt cùng, nếu cô muốn dừng việc này tại đây thì tôi cũng chấp nhận.”
Cố Ninh không thèm để ý đến Thiệu Phỉ Phỉ chính là sự khiêu khích làm cho Thiệu Phỉ Phỉ không chỉ tức giận mà còn trừng mắt nhìn chằm chằm vào cô.
Cô ta không muốn dừng việc này tại đây, dù sao thì cô ta cũng là người bị thương. Nhưng mà trừng phạt thì cô ta cũng không muốn, bởi vì cũng không phải là một mình Cố Ninh phải chịu trừng phạt.
Cho nên, mặc dù như thế nào thì Thiệu Phỉ Phỉ cũng cảm thấy mình bị thiệt thòi, nhưng cô ta không chọn để mọi chuyện kết thúc tại đây.
Đương nhiên, đây chỉ là vẻ bề ngoài, thù này cô ta nhớ kỹ rồi nhất định sẽ tìm Cố Ninh trả thù.
“Được rồi, bạn học Thiệu Phỉ Phỉ bị thương mau đưa bạn xuống phòng y tế xem sao!” Cô chủ nhiệm nói.
Sau đó, Thiệu Phỉ Phỉ được Dương Vũ Lộ đỡ xuống phòng y tế, Dương Thành Tuấn sau đó cũng hung hăng trừng mắt nhìn Cố Ninh, không cam lòng trở về vị trí của mình, hơn nữa những người khác cũng trở về vị trí của mình bắt đầu vào học.
Đang là giờ học, bên ngoài sân trường không có một bóng người, Thiệu Phỉ Phỉ lúc này mới không cam lòng mà nói: “Cố Ninh, tao sẽ không tha cho mày đâu, tao Thiệu Phỉ Phỉ nhất định sẽ cho mày biết kết cục khi đã đắc tội với tao.”
“Đúng! Nhất định phải dạy cho Cố Ninh một bài học” Dương Vũ Lộ cũng vội vàng đi theo phụ họa nói.
Cô chủ nhiệm là giáo viên dạy toán, bởi vì cô chủ nhiệm từ trước đến nay đều rất nghiêm túc, cho nên tiết của cô từ trước đến nay không có ai dám làm việc riêng.
Cố Ninh cũng chăm chú nghe giảng, tuy cô có khả năng xem qua là nhớ nhưng vẫn cần phải học, nếu không thì cô chỉ thuộc nội dung mà không hiểu cách làm.