Đối mặt với những lời cảnh cáo và lời hứa hẹn của Cố Ninh, Vu Mễ Hi cũng rất thẳng thắn tiếp nhận: "Cố Ninh, tớ sẽ không dùng những từ ngữ như thế để xúc phạm bạn bè."
Đúng vậy, mặc dù Vu Mễ Hi có chút tự ti nhưng cô ấy là lại rất trọng tình trọng nghĩa, vì thế một khi cô ấy đã nhận là bạn thì chắc chắn sẽ không phản bội lại người đó.
“Được, tớ tin cậu.” Khóe miệng Cố Ninh nhếch lên một nụ cười, lần này Cố Ninh là thật sự tiếp nhận Vu Mễ Hi.
Cố Ninh không dễ dàng tin tưởng một người nhưng nếu đã tin tưởng thì sẽ không hoài nghi lòng thành của đối phương.
Đương nhiên cô cũng phải loại người không khách sáo với bạn bè nhưng ít nhất sẽ không đối xử bất lợi với đối phương, ngược lại nếu đối phương cần thì cô cũng sẽ giúp đỡ.
Cả một buổi sáng, Cố Ninh thỉnh thoảng cảm thấy có vài ánh mắt như toả ra nọc độc chiếu vào người mình, không cần đoán thì Cố Ninh cũng biết những ánh mắt đầy nọc độc này đến từ bốn người Thiệu Phỉ Phỉ cùng Dương Vũ Lộ, Ngô Thanh Nhã, Dương Thành Tuấn.
Cố Ninh cũng biết Thiệu Phỉ Phỉ sẽ không có chuyện chỉ có thế là bỏ qua cho cô nhưng Cố Ninh cũng không sợ, giặc tới thì chặn, nước đến sẽ chắn.
Lúc buổi sáng tan học, Cố Ninh và Vu Mễ Hi cùng nhau ra khỏi lớp đi căng tin ăn cơm, Thiệu Phỉ Phỉ cũng không thấy tới bắt lỗi.
Chỉ là khi Cố Ninh vừa mới đi ra khỏi khu dạy học thì cô đã bị một học sinh nữ chặn lại.
Cô gái này không ai khác chính là một trong những thủ phạm đã giết Cố Ninh - em họ của Cố Ninh, Cố Tiêu Tiêu.
Cố Tiêu Tiêu này mặc dù không xinh đẹp bằng Cố Ninh nhưng ngũ quan cũng không tệ, nếu không thì Tần Tranh làm sao có thể thích Cố Tiêu Tiêu!
Đương nhiên một phần là bởi vì nhà của Cố Tiêu Tiêu giàu có.
Nhà họ Tần tuy có thế lực, không thiếu tiền nhưng nếu muốn làm nên chuyện lớn thì số tiền ít ỏi đó là không đủ.
Ví như muốn thăng quan tiến chức thì cần có tiền đút lót.
"Cố Ninh, cô thế mà thật sự không bị làm sao." Cố Tiêu Tiêu trong mắt tràn đầy oán hận cùng sự không cam lòng, tuy rằng lúc nhìn thấy Cố Ninh bị xe đâm rất sợ hãi, bị dọa tới mức hai ngày liên tiếp gặp ác mộng làm cho cô ta cảm thấy hai ngày nay tinh thần không phấn chấn.
Nhưng lúc buổi sáng nghe Tần Tranh nói Cố Ninh không bị gì, Cố Tiêu Tiêu liền thở phào nhẹ nhõm, cũng cảm thấy rất không cam lòng.
Hai ngày nay cô bị ác mộng tra tấn đến độ sắp phát điên thế mà Cố Ninh một chút lại không bị gì cả, điều này làm cô cảm thấy không thể nuốt trôi cục tức này.
Phải nói, Cố Tiêu Tiêu này thật sự là không phải là ích kỷ tầm thường, bị ác mộng hành hạ còn không phải là do cô ta tự làm tự chịu? Nếu như cô ta không tính toán Cố Ninh nhiều như vậy thì làm gì có vụ Cố Ninh sẽ xảy ra tai nạn xe cộ?
"Nếu như tôi thật sự xảy ra chuyện, cô không sợ tôi biến thành quỷ tới tìm cô sao?" Cố Ninh nở một nụ cười nhàn nhạt nhìn Cố Tiêu Tiêu, ý vị thâm trường nói.
Từ sắc mặt có chút tiều tụy của Cố Tiêu Tiêu, Cố Ninh có thể biết Cố Tiêu Tiêu nhất định bị chuyện này làm cho hoảng sợ, hai ngày nay hẳn là đã trằn trọc không yên.
Tất nhiên không phải vì áy náy mà vì sợ hãi.
"Cô..." Nghe vậy, khuôn mặt Cố Tiêu Tiêu lập tức biến sắc, hiển nhiên là bị Cố Ninh nói trúng tim đen.