Trước đó, Cố Ninh có một người bạn trai đã hẹn hò được hai tháng, là học sinh của lớp mũi nhọn, tên là Tần Tranh.
Tần Tranh vừa dương quang soái khí, thành tích học tập cũng cầm cờ đi trước, hoàn cảnh gia đình cũng tốt, bố là phó cục trưởng cục du lịch, mẹ là trưởng khoa phụ sản của bệnh viện, cũng xem như là quan nhị đại đời thứ hai (thế hệ thứ hai nhà quan chức).
Cố Ninh có nằm mơ cũng không nghĩ rằng nam sinh xuất sắc như vậy sẽ theo đuổi mình, quan trọng nhất là Tần Tranh chính là nam sinh mà Cố Ninh đã yêu thầm một năm nay. Dù cho cảm thấy bản thân không xứng nhưng cô cũng luyến tiếc từ chối, sau mấy ngày rối rắm thì cũng đồng ý.
Nhưng mà tất cả đã chấm hết vào ngày hôm qua.
Hôm qua là thứ sáu, sau khi tan học vào buổi chiều thì Tần Tranh hẹn gặp mặt với Cố Ninh. Cố Ninh cứ tưởng là một buổi hẹn hò lại không ngờ Tần Tranh đến cùng với Cố Tiêu Tiêu, hơn nữa vừa thấy mặt Tần Tranh đã nói chia tay với Cố Ninh.
Cố Tiêu Tiêu là con gái của bác cả (anh của mẹ) Cố Ninh, chỉ lớn hơn Cố Ninh nửa tuổi. Vì từ nhỏ đã bị phụ huynh dạy dỗ rằng Cố Ninh là con hoang mà Cố Ninh lại lớn lên xinh đẹp hơn cô ta nên từ nhỏ đến lớn Cố Tiêu Tiêu đều tìm niềm vui từ việc bắt nạt Cố Ninh.
“Cố Ninh, Tần Tranh căn bản là không thích cô mà anh ấy hẹn hò với cô cũng chỉ là vì đánh cược với tôi mà thôi. Nếu như anh ấy có thể theo đuổi được cô và cùng cô hẹn hò trong hai tháng sau đó chia tay thì tôi sẽ đồng ý hẹn hò cùng anh ấy, vậy nên bắt đầu từ bây giờ, Tần Tranh chính là bạn trai của Cố Tiêu Tiêu tôi.” Cố Tiêu Tiêu cao ngạo nói với Cố Ninh.
Cố Ninh nghe vậy khiếp sợ đến ngây người một lúc lâu sau mới phản ứng lại mà hỏi Tần Tranh: “Chị ấy nói thật sao?”
Tần Tranh nhìn cô bằng ánh mắt khinh thường, hơn nữa giọng điệu cũng tràn đầy ghét bỏ: “Đương nhiên rồi. Cố Ninh, cô sẽ không thật sự cho rằng Tần Tranh tôi đây sẽ thật sự thích một đứa con gái nhà nghèo, không gia thế bối cảnh như cô chứ! Nếu như không phải vì theo đuổi Tiêu Tiêu, tôi nhìn cũng không muốn nhìn cô một cái. Thật là ghê tởm.”
Cố Ninh nghe lời này chút nữa đã không đững vững được.
Cứ tưởng rằng là lọ lem gặp được bạch mã hoàng tử không ngờ cuối cùng lại chỉ là một trò đùa nực cười.
Cố Ninh không chấp nhận được sự thật này mà hoang mang bỏ chạy nhưng vì không nhìn đường nên xảy ra tai nạn xe cộ. Não bị thương nghiêm trọng, máu chảy không ngừng nên đã ngất xỉu tại chỗ còn tài xế gây tai nạn thì lại bỏ trốn mất dạng.
Sau khi tỉnh lại thì đã là linh hồn của Đường Ngải Ninh.
Ngay lúc này, suy nghĩ của Đường Ngải Ninh bị gián đoạn bởi hai giọng nữ trầm thấp ngoài cửa.
“Em Tư, đây là ba vạn tệ, là toàn bộ tiền tiết kiệm của chị với anh rể em rồi, nhưng mà ba vạn này cũng không đủ để cho Ninh Ninh làm phẫu thuật.” Đây là giọng của Cố Tình - dì hai của Cố Ninh, giọng điệu lo lắng không chút giả vờ, dừng một chút lại nói: “Hay là em tìm anh cả vay một ít đi.”
Mặc dù Cố Tình đề nghị việc này nhưng trong lòng cũng không có chút hy vọng nào.
“Em đã gọi điện cho anh cả nhưng anh cả nói tiền đều do chị dâu quản lý, anh ấy không có tiền. Chị cũng không phải không biết chị dâu là người thế nào, tiền chính là mạng của chị ta, muốn mượn tiền trong tay chị ta giống như là đang muốn mạng chị ta vậy.”
Cố Mạn cũng rất bất đắc dĩ, anh cả Cố Khánh Tường là người có tiền nhất trong tất cả các anh chị em trong nhà nhưng cũng là người keo kiệt nhất, bà cũng hiểu cái lý do chị dâu quản lý tiền cũng chỉ là lấy cớ mà thôi!