Nghe Cố Mạn nói những lời này làm Cố Ninh có chút chột dạ giải thích: "Dạ, tại vừa rồi con đang suy nghĩ một số chuyện thôi ạ."
Cố Mạn cũng không hỏi gì nhiều, chỉ cần Cố Ninh không sao là được rồi.
“Mới đây thôi đã gần sáu giờ rồi,con muốn ăn gì để mẹ đi mua cho.” Cố Mạn hỏi.
“Con không có kén ăn, cái gì cũng ăn được hết ạ.” Cố Ninh nói.
"..." Cố Mạn chỉ mở miệng nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Bởi vì bà biết Cố Ninh là đứa trẻ hiểu chuyện cho nên dù bảo cô muốn ăn cái gì thì cô cũng sẽ không gọi món đó. Nếu đã vậy thì bà thà tự mình quyết định rồi mua cho cô vài món nào đấy thật ngon còn hơn!
Sau khi Cố Mạn rời đi, Cố Ninh cảm thấy chân tay có chút mỏi liền xuống giường đi dạo một chút.
Chỉ là lúc vừa đi được vài bước ra khỏi phòng bệnh thì bị một vị bác sĩ mặc áo khoác trắng đeo khẩu trang đụng phải. Cố Ninh loạng choạng suýt, nếu cô không phải cô phản ứng nhanh nhạy dựa vào bờ tường thì đã suýt nữa thì ngã.
Cố Ninh tuy rằng khó chịu, nhưng nghĩ hẳn đối phương có lẽ là bởi vì lo lắng mà không thể dừng lại kịp thời, hơn nữa cũng không phải cố ý cho nên Cố Ninh cũng không thèm để ý.
Nhưng anh ta không muốn, người đụng phải cô đã không thèm xin lỗi lại còn quay mắt ra trừng cô một cái rồi mới hùng hục rời đi.
Cố Ninh sửng sốt, cũng không phải vì anh ta không xin lỗi lại còn trừng mắt nhìn cô mà là bởi vì cô nhìn thấy trong mắt anh ta tràn đầy sát khí, điên cuồng cừu hận thế nhưng cũng không phải là nhằm vào cô.
Cố Ninh không khỏi quay đầu nhìn lại, dùng ánh mắt quan sát kĩ lưỡng phát hiện người này đúng là có vấn đề.
Đột nhiên Cố Ninh nhìn xuyên qua chiếc áo khoác trắng thấy trong đó có một con dao được giấu ở thắt lưng của người đàn ông.
Sắc mặt Cố Ninh bỗng chốc trầm xuống, trên người một bác sĩ lại có dao găm, điều này có chút không bình thường.
Đặc biệt là sự căm hận điên cuồng trong mắt đối phương vừa rồi, rõ ràng cũng không như là cảnh sát ngụy trang chấp hành nhiệm vụ, có vẻ như anh ta đến đây là để báo thù.
Tuy rằng đối phương đến báo thù cũng không liên quan gì đến cô, dù sao thì người bị báo thù chưa chắc đã là người vô tội.
Nhưng! Cũng không hẳn là có tội.
Nếu là đối phương thật là tới trả thù, một khi ra tay, sợ là sẽ có người sẽ phải chịu liên lụy.
Nghĩ đến sẽ có người vô tội phải chịu liên lụy, có thể sẽ bị thương, Cố Ninh không có cách nào mà cứ ngồi đó nhìn được.
Cô không phải đấng cứu thế cũng không phải thánh mẫu nhưng cũng không phải loại người máu lạnh vô tình, chuyện còn có thể giúp đỡ được trong tầm kiểm soát thì cô vẫn sẽ lựa chọn đưa tay ra giúp đỡ.
Cho nên Cố Ninh lập tức yên lặng đi theo.
Cố Ninh đi theo nghi phạm đến một văn phòng, vừa định đi vào thì một nữ bác sĩ trẻ tuổi mặc áo khoác trắng đi ra, lại bị nghi phạm chặn lại.
Cố Ninh vẫn luôn chú ý đến nhất cử nhất động của nghi phạm, khi nghi phạm nhìn thấy nữ bác sĩ, anh ta lập tức chạy ra hướng con dao về phía vị nữ bác sĩ.
Vì con dao bị bao phủ bởi một lớp áo blouse trắng nên không nhìn thấy rõ.
Khuôn mặt nữ bác sĩ chợt tái nhợt, lộ vẻ sợ hãi.
Sau đó, không biết nghi phạm nói gì, nữ bác sĩ bất đắc dĩ thi theo nghi phạm.
Cố Ninh thấy vậy, lập tức đi theo.
Bọn họ đi cầu thang bộ bởi vì hầu hết mọi người đều đi thang máy cho nên cầu thang bộ rất vắng vẻ, cho dù có cũng không thấy có vấn đề gì.
Lên đến đỉnh của tòa nhà và lên sân thượng.
Trên sân thượng không có ai khác, chỉ có nghi phạm cùng nữ bác sĩ, đương nhiên còn có Cố Ninh núp trong bóng tối.