Trở Về Năm 1988

Chương 111

Tiệm cơm mới của Dương Trung Hoa vẫn gọi là Vị Cao, bất quá lần này tương đối nâng cấp hơn một chút, kêu "Vị Cao tửu lầu", trang hoàng cũng cao cấp hơn không ít, gồm hai tầng, diện tích nhà ăn dưới lầu không tính là quá lớn, tổng cộng bày được mười cái bàn lớn nhỏ, hơn nữa diện tích trên lầu lớn hơn, tổng cộng có thể xếp gần hai mươi cái bàn, chính là loại nhà hàng có thể nhận đặt tiệc như Cao Lương nói lúc trước.

Trưa nay khi nhóm người Cao Lương trở về vừa lúc có một đám cưới làm tiệc rượu ở Vị Cao, ở trên lầu bày mười bàn, mọi người bận đến người ngã ngựa đổ, bận rộn đến hơn 3 giờ chiều mới tính là xong, buổi tối bọn họ cũng tính toán đóng cửa không tiếp tục kinh doanh. Nghe nói bạn ông chủ trở lại, Dương Trung Hoa không nói hai lời chạy nhanh chuẩn bị rượu và thức ăn, mời mọi người đến hội tụ ở cửa tiệm mới.

Thời điểm Cao Lương đến, Dương Trung Hoa đang ở trong phòng bếp bận việc, hắn thấy mọi người tới, giơ cái muỗng chạy ra cười ha hả mà chào hỏi: "Mọi người ngồi trước đi, Tiểu Thúy, em hỗ trợ lấy hạt dưa châm trà." Tiểu Thúy chính là bạn gái Dương Trung Hoa.

Hoàng Tiểu Thúy là giáo viên ngữ văn tiểu học, lớn lên tuy rằng bình thường nhưng người rất dễ mến, tuy rằng là lần đầu tiên gặp mặt mọi người, một chút cũng không ngại người lạ, gặp mặt tự nhiên hào phóng mà chào hỏi. Cao Lương rất thích cô gái này, thời này những cô gái có công việc chính thức đau có ai nguyện ý tìm mỗi người kinh doanh để yêu đương, nhưng cô ấy nguyện ý đã nói lên cô không phải là người ham hư vinh, mà thực sự yêu Dương Trung Hoa, cho nên cô cũng vui thay cho Dương Trung Hoa.

Cao Lương đưa lễ vật của mình cho Hoàng Tiểu Thúy: "Đây là mua cho cô, không biết cô có thích hay không." Cô mua cho Hoàng Tiểu Thúy một bộ mỹ phẩm dưỡng da, không thể mua được ở quê.

"Cảm ơn!" Hoàng Tiểu Thúy thụ sủng nhược kinh, cô đã nghe từ trong miệng bạn trai và người nhà bạn trai về Cao Lương vô số lần, biết bạn trai có thể mở cửa hàng tất cả đều là nhờ Cao Lương hỗ trợ, cho nên ấn tượng với Cao Lương phi thường khắc sâu, luôn cảm thấy hình tượng Cao Lương là nữ hiệp tài giỏi, không nghĩ tới vừa thấy người thật, lại là m gái hàng xóm tươi mát mỹ lệ, một chút cũng không giống nữ hiệp.

Cao Lương chào hỏi xong thì vào phòng bếp: "Anh Dương, cần em hỗ trợ không?"

Ngày mùa đông, Dương Trung Hoa mặc một cái áo đơn thêm cái áo khoác, ở trong phòng bếp khí thế ngất trời mà bận rộn, cươi với Cao Lương: "Không cần. Anh làm được rồi, em nghỉ ngơi đi, rất nhanh là có thể ăn cơm."

"Đồ đệ anh Dương đều nghỉ rồi?" Cao Lương biết Dương Trung Hoa thu hai đồ đệ giúp đỡ, ngày thường học nấu ăn, lại hỗ trợ tiếp đón khách nhân.

Dương Trung Hoa múc thịt bò ra chén lớn: "Ân, trưa hôm nay có tiệc cưới, sau khi kết thúc thì anh để cho bọn họ về nghỉ ngơi, ngày mai còn có một tiệc mừng thọ nữa, lại một trận đánh ác liệt nữa phải làm."

Lý Tuấn Nghị huýt sáo: "Nha, nhìn dáng vẻ buôn bán rất thịnh vượng nha."

Dương Trung Hoa quay đầu nhìn Lý Tuấn Nghị, cười nói: "Anh Nghị đừng giễu cợt em, em bận rộn một năm cũng không bằng anh kiếm một tháng. Tiệm em Lương buôn bán cũng rất tốt đi?"

Cao Lương cười nói: "Cũng khá, nếu anh muốn đến Quảng Châu phát triển cũng không tồi."

Dương Trung Hoa lắc đầu: "Đại khái anh sẽ không đi, chỉ ở huyện thành nhỏ của chúng ta mở cái tiệm cơm thôi."

"Vậy ông cũng coi là xưng bá một thành a." Uông Ngạn Quân đi tới tiếp nhận đề tài.

Dương Trung Hoa ha ha cười tự giễu: "Tôi đây là trong núi không có hổ, khỉ liền xưng vua thôi!"

Một câu nói đều chọc mọi người, cũng không phải sao, Dương Trung Hoa có biệt biệu là Khỉ Ốm, thật đúng là khỉ xưng vua.

Cao Lương biết nếu Dương Trung Hoa kết hôn, công việc của Hoàng Tiểu Thúy không thể điều động, hắn nhất định cũng sẽ không bỏ vợ chạy đến Quảng Châu, kỳ thật ở quê cũng khá tốt, đều là sinh hoạt, chỉ cần hạnh phúc vui vẻ là được, mở hai cái cửa hàng, áo cơm cũng hoàn toàn vô ưu. Cao Lương hỏi: "Cô chú và Tư Tư đêm nay cũng sẽ tới đi?"

Dương Trung Hoa nói: "Bọn họ chỉ sợ không tới được, trờ lạnh nên tiệm lẩu buôn bán rất tốt, bên này của anh có đôi khi tới tối còn đóng cửa qua bên đó hỗ trợ."

Cao Lương cười nói: "Buôn bán tốt như vậy, cô chúi có thể làm kịp không?"

Dương Trung Hoa nói: "Nước cốt lẩu đều là anh nấu, mấy việc khác họ đều lo liệu được."

Lý Tuấn Nghị hỏi: "Vậy tiếm bán bữa sáng thì sao?"

"Còn mở. Buôn bán cũng không tệ lắm." Khóe môi Dương Trung Hoa nở nụ cười thỏa mãn.

Uông Ngạn Quân cười hì hì trêu chọc: "Trung Hoa buôn bán càng làm càng lớn, ba bữa cơm trong huyện thành đều bị nhà các ông nhận thầu." Lời này nói ra làm mọi người đều nở nụ cười.

Dương Trung Hoa hỏi: "Văn Võ không cùng mọi người trở về sao?"

Lý Tuấn Nghị lắc đầu: "Không có, tết năm nay hẳn là không trở lại, đi tới nhà bạn gái."

"Hắn có bạn gái? Người ở nơi nào?" Dương Trung Hoa hỏi.

Lý Tuấn Nghị nói: "Đúng vậy, Thiểm Tây."

"Xa như vậy?!" Dương Trung Hoa giật mình hỏi.

Uông Ngạn Quân cười nói: "Bạn gái hắn còn cao hơn ông."

Lời này lại làm Dương Trung Hoa lắp bắp kinh hãi, hắn cười nói: "Hắn tìm bạn gái cao như vậy có thể khống chế được sao?"

Uông Ngạn Quân cười: "Kia có cái gì khống chế không được, lại cao nữa cũng vẫn là nữ, ở trước mặt đàn ông vẫn sẽ thành chim nhỏ nép vào người."

Lý Tuấn Nghị nghe xong lời này, không khỏi nhìn Cao Lương liếc mắt một cái, lời này anh lại rất tán thành, Cao Lương độc lập có khả năng như vậy, lúc ở riêng với anh cũng vẫn sẽ làm nũng, sẽ ỷ lại anh.

Dương Trung Hoa vớt một con cá từ lu nước ra, nói: "Còn có một món cá nữa thôi là xong rồi. Đúng rồi, A Bưu có tới không?"

Cao Lương sửng sốt: "Đúng rồi, quên gọi hắn. Hiện tại em đi kêu."

Lý Tuấn Nghị nói: "Đi, anh đi cùng em."

Dương Trung Hoa nói: "Hai ngườii trực tiếp đi tới tiệm tìm người, lúc này hơn phân nửa là bận rộn ở trong tiệm đi. Đi xe của tôi, Tiểu Thúy, lấy chìa khóa xe đưa cho anh Nghị."

Uông Ngạn Quân nói: "Tính, kỵ ta xe đi thôi."

Lý Tuấn Nghị cùng Cao Lương vội vàng đi ra ngoài, bà nội đang ngồi ở bàn cắn hạt dưa cười tủm tỉm mà xem mấy đứa trẻ nói chuyện phiếm vui đùa ầm ĩ, Cao Phán là người duy nhất không tham dự vào, cô thấy Cao Lương đi ra, chạy nhanh hỏi: "Chị cả, mọi người muốn đi đâu thế?"

Cao Lương nói: "Chị đi kêu A Bưu tới ăn cơm."

"Em đi cùng chị." Cao Phán vội vàng đứng lên.

Cao Lương xua xua tay: "Em không cần đi, chị cùng anh Tuấn Nghị đi, rất nhanh sẽ trở về thôi."

Trên mặt Cao Phán lộ ra thần sắc thất vọng, bất quá trong chốc lát lại bắt đầu cao hứng lên, một lần nữa ngồi xuống nghe Lý Tuấn Vĩ nói mấy chuyện thú vị khi đi Kiến Tập Kỳ.

Lý Tuấn Nghị cưỡi xe đạp của Uông Ngạn Quân chở Cao Lương tới chợ trung tâm, kỳ thật cũng không phải Cao Lương đã quên gọi Lưu Bưu, mà cô cảm thấy đây làbuổi tụ họp của bàn bè Lý Tuấn Nghị, Lưu Bưu chỉ quen với cô nhất, không cần thiết cố ý đi gọi hắn lại đây, không nghĩ tới Dương Trung Hoa chủ động nhắc đến, vậy thuyết minh hai người bọn họ hiện tại cũng khá quen thuộc, chuyện này làm cô cảm thấy vui mừng, mọi người đều đi rồi, Dương Trung Hoa một mình lưu tại huyện thành, nếu có A Bưu thật ra có thể chiếu ứng lẫn nhau.

Vị tửu lầu cách chợ trung tâm không xa, lái xe vài phút liền đến. Đèn rực rỡ được bật lên, đại đa só cửa hàng trên đường đã đóng cửa, Cao Lương vốn tưởng rằng sáng ngày mai mới có thể lại đây, không nghĩ tới hôm nay trực tiếp lại đây, nhìn hoàn cảnh chung quanh quen thuộc lại lạ lẫm, trong lòng cô có rất nhiều cảm xúc, nơi này xem như nơ cô bắt đầu sự nghiệp.

Lưu Bưu đang ở trong tiệm làm món kho, hỗ trợ cho hắn còn có một nam sinh ít tuổi hơn hắn. Lúc Cao Lương tới, Lưu Bưu đang cúi đầu thui lông móng heo, nhân viên trong tiệm là người phát hiện Cao Lương trước, nhưng à hắn không quen biết Cao Lương cùng Lý Tuấn Nghị, chỉ có chút kinh ngạc nhìn bọn họ một cái. Cao Lương kêu một tiếng: "A Bưu!"

Lưu Bưu đột nhiên ngẩng đầu, thấy Cao Lương cùng Lý Tuấn Nghị, vôi buông móng heo cùng dao xuống: "Hai người về từ khi nào?"

Cao Lương cười nói: "Sáng hôm nay về đến nhà, buổi tối chúng tôi ăn cơm ở chỗ anh Dương. Cậu còn chưa có ăn cơm đi? Đi thôi, cùng đi ăn cơm."

Lưu Bưu nhìn thoáng qua móng heo còn chưa xử lý xong, chần chờ một chút: "Nhưng tôi chưa xong việc."

"Anh Bưu, giao cho em đi, anh cứ đi ăn cơm đi." Nhân viên phi thường có ánh mắt mà nói.

Cao Lương nhìn thoáng qua: "Cậu cũng chưa ăn cơm đi?"

Chàng trai nhếch miệng cười, lộ ra hai cái răng nanh: "Không có việc gì, lát nữa tôi làm chút mì sợi là tốt rồi. Anh Bưu, em có thể ăn ít lạp xưởng không?"

Lưu Bưu gật gật đầu: "Có thể." Hắn nói xong cởi tạp dề trên người xuống, nhìn quần áo trên người còn dính nước kho cùng dầu, lại nhìn quần áo Cao Lương cùng Lý Tuấn Nghị ngăn nắp, cảm thấy mình tựa như con chim sẻ xám xịt, vô luận hắn nỗ lực bao nhiêu, khoảng cách với bọn họ càng ngày càng xa.

"Đi thôi, sắp ăn cơm rồi." Cao Lương thật ra không để ý mấy thứ Lưu Bưu để ý, chính cô cũng làm việc trong phòng bếp, cũng không sạch sẽ hơn Lưu Bưu bây giờ bao nhiêu, đây là về nhà ăn tết, cho nên mới mặc quần áo mới, thoạt nhìn ngăn nắp hơn chút mà thôi.

Lý Tuấn Nghị trước sau không nói chuyện, chỉ yên lặng mà đẩy ở phía sau Cao Lương, vẫn luôn an tĩnh mỉm cười nhìn Lưu Bưu. Anh biết tâm địa Cao Lương thiện lương, mới có thể đối tốt với Lưu Bưu như vậy, anh không ở bên người Cao Lương những ngày ấy, Lưu Bưu xác thật cũng giúp Cao Lương không ít chuyện, cho nên anh liền tùy ý để Cao Lương giúp đỡ Lưu Bưu. Dù hắn biết chuyện Lưu Bưu thích Cao Lương cũng không nói gì, huống chi Cao Lương căn bản không có khả năng thích Lưu Bưu.

Cao Lương ngồi trên xe Lý Tuấn Nghị. Lưu Bưu đẩy xe ra, một chiếc xe đạp được bảo dưỡng rất tốt, thoạt nhìn còn có chín phần mới, Cao Lương nhìn xe: "Cậu mới mua xe? Không tồi."

Lưu Bưu "Ừm" một tiếng, sải bước lên xe đạp, kỳ thật xe này hắn đã mau được nửa năm, chỉ vì thật sự rát giữ gìn, cho nên thoạt nhìn không khác gì đồ mới.

Cao Lương ôm eo Lý Tuấn Nghị, cùng Lưu Bưu nói chuyện phiếm: "Thân thể ông cậu có khỏe không? Đứa em họ nghịch ngợm kia cụa cậu còn hay gây sự không?......"

Lưu Bưu chọn những vấn đề mình thích mà đáp.

Cao Lương phát hiện mình thấy Lưu Bưu thì hưng phấn còn Lưu Bưu lại khá bình tĩnh, cho nên cô cũng không để tâm, trước kia Lưu Bưu giúp cô bày quán kỳ thật cũng là như thế này, trừ bỏ chuyện liên quan tới buôn bán, hắn rất ít nói tới chuyện khác. Nhưng thật ra từ trước lúc hắn còn làm lưu man, thích đông xả tây xả, bất quá cũng không thích nói mấy chuyện vớ vẩn. Lưu Bưu bị thương một hồi, tính cách cả người đều trở nên trầm ổn không ít, có đôi khi Cao Lương thậm chí còn hoài nghi hắn cũng trọng sinh, bất quá hiển nhiên là cô suy nghĩ nhiều.

Lộ trình không dài, bọn họ trầm mặc cũng không bao lâu, thực mau liền đến Vị Cao. Cao Phán thật xa thấy bọn họ liền đẩy cửa kính ra: "Chị cả, A Bưu đã đến rồi?"

Lý Tuấn Nghị dừng xe lại, Cao Lương cẩn thận xuống xe. Cao Phán đi đến bên cạnh Lưu Bưu, có chút hưng phấn mà nói: "Tiểu Quân không có tới sao?" Tiểu Quân là nhân viên trong tiệm Lưu Bưu.

Lưu Bưu cúi đầu khóa xe, nói: "Hắn không có tới, ở lại giúp tôi kho thịt."

"Còn chưa kho xong sao? Trễ chút để em tới giúp anh đi." Cao Phán phi thường tích cực mà nói.

Lưu Bưu ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái: "Không cần, chuẩn bị gần xong rồi."

Cao Lương chủ ý thấy Cao Phán đối với A Bưu phi thường chủ động, không phải con bé thích A Bưu chứ? Vừa có suy nghĩ này làm Cao Lương hoảng sợ, Cao Phán cùng A Bưu? Cô nghĩ nghĩ, cuối cùng thở dài một tiếng, tùy con bé đi, A Bưu kỳ thật còn rất đáng tin cậy, ít nhất Cao Phán sẽ không bỏ đi luôn.

Cao Lương vào nhà, Dương Trung Hoa vừa lúc bưng món cá hầm cải chua cuối cùng lên đây: "Ăn thôi!"

Vì thế mười một người ngồi vây quanh bàn, bắt đầu hưởng thụ bữa cơm nóng hôi hổi lại ấm áp, thật sự hy vọng mỗi năm đều có thể tập trung đày đủ một lần.
Bình Luận (0)
Comment