Trở Về Năm 1988

Chương 113

Đến giao thừa, Cao Lương đi ra ngoài đốt pháo, mới vừa mở cửa ra, liền bị một trận gió lạnh thổi đến run lập cập. Một bóng người nhanh chóng xông tới, ôm lấy cô: "Năm mới vui vẻ!"

Gió lạnh mang theo hơi thở quen thuộc, Cao Lương ở trong ngực to rộng nở nụ cười: "Anh Tuấn Nghị, năm mới vui vẻ!"

Lý Tuấn Nghị đem đồ vật nhét vào trong tay Cao Lương: "Lì xì cho em. Đến giờ, nên đốt pháo, anh giúp em đốt."

"Được." Cao Lương nhìn đồng hồ một chút, kim phút cùng kim đồng hồ sắp gặp nhau, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng vang bùm bùm náo nhiệt, có nhà đã gấp không chờ nổi mà đốt pháo trước.

Lý Tuấn Nghị "xoẹt" một cái đốt que diêm, đốt điếu thuốc lá, hút một ngụm, lớn tiếng hỏi Cao Lương: "Đốt ở đâu?"

Cao Lương nhìn động tác hút thuốc của anh, xác thật rất soái khí, bất quá cô cũng không mê luyến, cô đốc xúc Lý Tuấn Nghị cai thuốc đã lâu, ngày thường anh cũng không động qua. Lý Tuấn Nghị thấy cô nhìn điếu thuốc trong tay mình, cười nói: "Anh không hút, để đốt pháo mới đốt một điếu, một lát liền dập."

Sân bên cạnh truyền đến tiếng oán trách của Lý Tuấn Vĩ: "Anh, anh cầm diêm đi, em đốt pháo kiểu gì?"

"Chờ một chút, chờ anh đốt bên này." Lý Tuấn Nghị lớn tiếng đáp lời.

Cao Lương nở nụ cười, nhanh đặt pháo ở trên mặt đất, bật đèn pin chiếu sáng cho anh, Lý Tuấn Nghị tìm được kíp nổ, châm lửa, nháy mắt liền bùm bùm vang lên, một làn khói nhẹ bốc lên, mùi huỳnh quang lan tràn, mùi vị năm mới. Cao Lương một bên dùng tay che lại lỗ tai, một bên nhìn Lý Tuấn Nghị nhanh chóng chạy về nahf mình, thực mau, bên kia cũng vang lên tiếng pháo, Cao Lương nhịn không được cười, lại một năm mới tới.

Cao Lương nói lớn với bên kia: "Chúc mọi người năm mới vui vẻ!"

Hai anh em Lý Tuấn Nghị đều lớn tiếng đáp lời: "Năm mới vui vẻ!" Lý Tuấn Nghị còn soái khí tặng Cao Lương một cái hôn gió.

Cao Lương vui vẻ mà vào nhà đi ngủ, một đêm này cảnh trong mơ đều là màu hồng.

Sáng sớm tỉnh lại ở trong tiếng pháo bùm bùm, đẩy cửa nhìn vụn giấy màu đổ đầy sân, thật là vui vẻ. Mùng một buổi sáng ăn mì sợi, bởi vì mì sẽ nở, ngụ ý qua năm mới. Ăn cơm sáng, Cao Lương phát cho mấy đứa em mỗi đứa một cái bao lì xì, sau đó đi sang Lý gia cách vách chúc tết. Bà Vương cho 4 chị em bao lì xì, Lý Vệ Quốc cũng cho mỗi người một bao. Lý Tuấn Nghị lại lấy ra năm cái bao lì xì, cho Tuấn Vĩ cùng mấy chị em Cao Lương. Hơn nữa bao lì xì của bọn họ đều không nhỏ, bà nội cho mỗi người hai mươi đồng, Lý Vệ Quốc cho mỗi người mười đồng, Lý Tuấn Nghị lớn nhất, mỗi người một trăm đồng, làm Cao Phán, Cao San cùng Cao Cường đều vui vẻ muốn phát điên.

Cao Lương cắn môi cười: "Tối hôm qua không phải đã cho em rồi sao?"

Lý Tuấn Nghị nháy mắt: "Em là đặc biệt nhất, cho nên được hai cái."

Ngày này tâm tình Cao Lương đều ngọt ngào, ngay cả lúc đi tới nhà bác cả cũng không giống năm trước, bác dâu cả cư nhiên tự mình nấu táo đỏ trứng gà cho mấy chị em họ, năm rồi chưa từng có loại đãi ngộ này. Trực giác Cao Lươngnói bác dâu khẳng định có chuyện muốn nhờ.

Quả nhiên, bác dâu Trương Thời Anh nói với Cao Lương: "Cao Lương, nghe nói cháu ở Quảng Châu kiếm được rất nhiều tiền, cháu giúp vợ chồng anh họ cháu, mang theo bọn họ ra ngoài đi."

Cao Lương nhìn về phía Vương Tiểu Vân, Vương Tiểu Vân dùng ngón tay chỉ vợ chồng anh họ hai, ý tứ là bọn họ, không phải mình. Cao Lương cười nói: "Không phải bác dâu nói đi làm công ngoài tỉnh là gạt người sao? Hiện tại nsao lại chịu đẻ cho anh chị họ đi?" Cô nghe Vương Tiểu Vân nói qua, lúc trước bác dâu cả và anh họ cả chết sống không cho chị đi ra ngoài làm công, chính là nghe nói đi ra bên ngoài không phải vào nhà xưởng, mà là đi bán mình. Loại thành kiến này vẫn luôn tồn tại trong đầu mọi người trong khoảng thời gian tiếp nối thập niên 80-90, tầm mắt và hành vi của nông dân khá bảo thủ, cố chấp.

Trương Thời Anh có chút xấu hổ mà cười: "Đó là do bác không hiểu, nghe người ta nói bừa. Bác nghe nói bọn họ tới Hong Kong làm công, tiền lương một tháng so với công nhân công ty quốc doanh còn nhiều hơn, anh chị cháu đều còn trẻ, nhân lúc trẻ tuổi đi ra ngoài kiếm thêm ít tiền."

Cao Lương nói: "Hiện tại bên ngoài có rất nhiều nơi cần người, đi Quảng Châu, Thâm Quyến đều được, anh chị muốn đi ra ngoài làm việc có thể tự mình đi tìm, hiện tại công việc cũng không khó tìm."

Trương Thời Anh nói: "Như vậy sao được? Bọn họ trước nay cũng chưa đi xa nhà, vạn nhất đụng phải người xấu làm sao bây giờ? Cháu cũng ở Quảng Châu, người trong nhà mình mà không thể giúp một chút sao? Trong xưởng chỗ cháu không cần tuyển người?"

Cao Lương thật có chút không muốn giúp một nhà bác cả, Trương Thời Anh người này quá khó hầu hạ, làm công lại không phải chuyện nhẹ nhàng, vạn nhất giới thiệu công việc lại không hài lòng, ngại tiền ít, đến lúc đó lại tới oán trách mình, cho dù cô có mấy cái miệng cũng nói không rõ được, như là làm chuyện đâu đâu. Cao Lương nói: "Cháu không làm trong xưởng, tự mình buôn bán nhỏ, cũng không giúp được gì cho anh chị."

Trương Thời Anh nói: "Nga nha nha, hiện tại cô phát đạt, liền khinh thường họ hàng nghèo chúng tôi."

Cao Lương vừa nghe bác dâu cả nói, liền cảm thấy đặc biệt chói tai, không muốn tranh cãi.

Chị dâu hai chưa từng nói chuyện với Cao Lương, lại mở miệng nói: "Em họ, bọn chị không cần em hỗ trợ tìm công việc, chỉ là nghĩ khi đi tới Quảng Châu bên kia có người quen hỗ trợ tìm chỗ đặt chân, như vậy trong lòngbọn chị cũng yên tâm, công việc thì tự bọn chị tìm."

Cao Lương nhìn thoáng qua chị dâu hai đang ôm con, tự nhủ thầm nahf bác cả tìm con dâu đều là người có chủ kiến, nói: "Không phải chị dâu hai còn muốn mang theo con sao? Chị cũng muốn đi làm xa?"

Chị dâu hai nói: "Không có việc gì, đứa nhỏ này có thể cai sữa rồi, để ở nhà nhờ bà trông, chị cũng đi làm."

Anh họ thứ ba Cao Chí nói: "Mẹ, con cũng muốn đi."

Trương Thời Anh vừa thấy con trai út nói như vậy, tức khắc nóng nảy: "Con đi ra ngoài làm gì? Không được, con kết hôn xong mới được đi." Năm nay con trai út đã 22, ở nông thôn đúng là tuổi phải kết hô, đây chính là đại sự cả đời.

Cao Chí nói: "Con còn trẻ, hai năm nữa cũng được. Con muốn thử đi ra bên ngoài."

Vương Tiểu Vân ở một bên nói: "Đi làm xa cũng tốt, nói thật nếu không phải hiện tại con có hai đứa nhỏ, con cũng nghĩ đi xa thấy việc đời."

Trương Thời Anh trừng mắt nhìn con dâu cả, nhưng Vương Tiểu Vân đã hoàn toàn không sợ bà. Trương Thời Anh nhéo cánh tay chồng, bác cả không nói lời nào, chỉ là nặng nề hút một hơi thuốc lá.

Cao Lương nhìn một phòng đều là người trẻ tuổi vội vã muốn đi ra bên ngoài trải trải nghiệm, liền nói: "Em cũng xin nói trước, đi ra ngoài làm công cho người ta rất vất vả, điều kiện ăn ở cũng không tốt, hơn nữa bị người ta ước thúc, nếu không chịu được chuyện này thì em cảm thấy vẫn nên đừng đi."

Chị dâu hai vội nói: "Chuyện đó có cái gì mà khổ, so với ở nhà trồng trọt còn vất vả hơn sao? So với anh họ em chuyển gạch khiêng xi măng còn vất vả hơn sao? Bao nhiêu người đều có thể làm được, sao bọn chị không thể làm? Khẳng định có thể."

Cao Lương cũng không có lập tức đồng ý, mà nói: "Em trở về giúp anh chị hỏi thăm bạn bè, xem trong xưởng bọn họ có cần tuyển người không. Hai ngày nữa anh chị tới nhà em nghe kết quả, mùng 6 em sẽ đi."

Cao Chí vội nói: "Được, mùng 4 anh tới được không?"

"Được." Cao Lương nguyện ý giúp chuyện này, là bởi vì mấy anh họ cũng không bắt nạt mình bao giờ, hơn nữa cô cũng chỉ làm người dẫn đường, cũng không phụ trách cuộc sống bọn họ, tuổi này của các anh họ sớm hay muộn đều muốn đi ra ngoài làm xa, Cao Lương cũng không muốn về sau nghe thấy anh chị họ nói mình ích kỷ máu lạnh, năm đó nhờ chút việc cũng không được.

Buổi chiều Cao Lương trở về, Lý Tuấn Nghị cũng đã đi thăm họ hàng về, Cao Lương nói chuyện này cho Lý Tuấn Nghị, Lý Tuấn Nghị nói: "Đến lúc đó bảo họ tới trong xưởng anh làm đi, vừa lúc còn muốn tuyển người."

Cao Lương nói: "Như vậy có tốt không? Em sợ bọn họ nghe công nhân trong xưởng nói em làm chủ, đến lúc đó lại lên mặt, làm anh khó xử. Làm nghiêm thì lại nói em quá tuyệt tình."

Lý Tuấn Nghị nói: "Không có việc gì, năm sau anh định tính tiền lương theo sản phẩm, dùng bằng bản lĩnh ăn cơm, như vậy còn sợ giở trò gì nữa?"

Cao Lương nghĩ nghĩ, được, dù sao mình trong mắt nahf bác cả trước nay không có thanh danh tốt bao giờ, cũng lười so đo điểm này, đau quản được miệng của người khác,mình sống kiên định không phụ lòng ai là được, hy vọng chị dâu hai là người hiểu chuyện.

Vào ban đêm, Lưu Bưu đúng hẹn tới nhà Cao Lương ăn cơm, cũng không có mang khăn quàng Cao Phán đưa, làm con bé thất vọng một thời gian. Lý Tuấn Nghị thấy Lưu Bưu tới, cũng chạy nhanh lại đây, Lý Tuấn Vĩ tự nhiên cũng tới ăn ké, bởi vì cơm nhà Cao Lương so với cơm nhà mình ăn ngon hơn.

Trong bữa tiệc, Lưu Bưu nói một chuyện với Cao Lương: "Cao Lương, cửa hàng kia có khả năng tôi không mở được nữa, nhường cho anh chị họ của cô được không?"

Cao Lương kinh ngạc mà nhìn hắn: "Cậu không muốn mở cửa hàng?" Trong tiệm buôn bán không tồi, một năm kiếm hai ba ngàn hẳn là không khó đi.

Lưu Bưu cúi đầu nói: "Tôi muốn đi học sửa xe."

Cao Lương vừa nghe, tức khắc hiểu: "Được, không mở thì thôi, làm chuyện mình thích là quan trọng nhất." Lúc trước đem cửa hàng nhường cho Lưu Bưu, chính là bởi vì cảm thấy hắn cần cửa hàng này, cũng không có suy xét đến chuyện hắn có thích hay không, hiện giờ hắn rốt cuộc tìm được chuyện muốn làm, cô đương nhiên ủng hộ.

Lý Tuấn Nghị vỗ vỗ vai Lưu Bưu: "Không tồi, có thể học một nghề khá tốt, về sau ô tô sẽ càng ngày càng nhiều, đây là một nghề có tương lai."

Cao Phán cười đến đặc biệt xán lạn: "Đi tới trường của bọn em học đi, trường em có ngàng sửa xe ô tô."

Lưu Bưu phảng phất như không nghe được mọi người nói gì, tiếp tục nhìn Cao Lương: "Vậy cửa hàng? Là cho anh chị cô hay đóng?"

Cao Lương nghĩ nghĩ: "Cho anh chị họ đi." Lúc trước cô sợ chị dâu cả làm lộ công thức, bất quá công thức nấu ăn đó cô đã điều chỉnh lại, cho nên có đẻ lộ hay không cũng không sao.

"Được." Lưu Bưu gật đầu.

Cao Phán thực hưng phấn: "A Bưu, khai giảng anh sẽ đi cùng em tới trường học sao? Trường học bọn em tới là có thể học ngay."

Lưu Bưu lắc đầu nói: "Tạm thời không được, bàn giao cửa hàng cho chị dâu cả em xong mới được."

"Nga. Đúng rồi, vậy Tiểu Quân phải làm sao bây giờ?" Cao Phán đột nhiên nhớ tới chuyện này.

Lưu Bưu trầm mặc một chút, hiển nhiên chưa có suy xét chuyện này. Cao Lương hỏi: "Tiểu Quân là ai?"

Lưu Bưu nói: "Tiểu quân là nhân viên trong tiệm, là một người họ hàng."

Cao Lương nói: "Chuyện này đơn giản. Nếu hắn muốn đi làm xa, đến lúc đó tới Quảng Châu tìm tôi đi, tới trong tiệm của tôi cũng được, hoặc không muốn làm xa thì đi tới tiệm anh Dương cũng được, tôi thấy bên anh Dương cũng đang cần nhận thêm người."

Lưu Bưu gật gật đầu: "Được."

"Nếu muốn tới Quảng Châu thì gọi điện thoại cho tôi, số điện thoại trong xưởng Tuấn Nghị tôi đã đưa cậu."

"Biết."

Biết Lưu Bưu rốt cuộc tìm được chuyện muốn làm, Cao Lương có một cảm giác nhẹ nhàng, rốt cuộc lúc trước đem cửa hàng giao cho Lưu Bưu, chỉ suy xét chuyện hắng đang cần tiền, cũng không có suy xét chuyện hắn có thích buôn bán hay không, hiện giờ chính hắn tìm được con đường riêng không cần tạm bợ nữa.

Mùng 4, anh họ hai Cao Đức cùng anh ba Cao Chí tới, Cao Lương cho bọn họ số điện thoại, dặn bọn họ trước khi tới Quảng Châu thì gọi báo cô, đến lúc đó sẽ giúp họ sắp xếp chỗ ở.

Mùng năm là ngày Lý Tuấn Nghị tụ tập cùng bạn bè, Vương Song Hỉ rốt cuộc được nghỉ phép trở lại, người rất chỉnh tề, đương nhiên, thiếu Chu Văn Võ, bất quá nghe nói Chu Văn Võ khôngphải là bạn chơi từ nhỏ cùng bọn họ, là bạn học cấp ba, 4 người bọn họ là bạn bè từ tiểu học tới bây giờ.

Ngày đó Cao Lương cũng đi, Ngô Xuân Mai cũng lại đây, tụ họp ở tiệm Dương Trung Hoa, lúc tới mới phát hiện không chỉ có vài người bọn họ, còn có vài người Cao Lương không quen biết, nam nữ đều có, nghe Dương Trung Hoa nói có mấy bạn học đặc biệt muốn gặp Lý Tuấn Nghị, vì thế hắn liền đem cuộc yuj hội này phát triển trở thành họp lớp.

Cao Lương trước nay chưa từng tham gia họp lớp, kết quả lại tham gia họp lớp của Lý Tuấn Nghị, tức khắc cảm thấy có chút xấu hổ. Bất quá Lý Tuấn Nghị lại tự nhiên hào phóng mà ôm lấy vai cô, giới thiệu từng bạn học cho cô, cuối cùng là một nữ sinh đeo kính buộc tóc đuôi ngựa, cô gái có khuôn mặt tròn tròn, thoạt nhìn thực đáng yêu, Lý Tuấn Nghị giới thiệu với Cao Lương: "Đây là bạn cấp 3 của anh, Đường Quyên. Đây là bạn gái tôi, Cao Lương."

"Xin chào! Trước kia tôi ngồi ở hàng phía trước Lý Tuấn Nghị. Cô thật xinh đẹp." Đường Quyên chủ động vươn tay bắt tay với Cao Lương, Cao Lương phát hiện tay đối phương so với mình còn lạnh hơn, lúc nắm tay còn đặc biệt dùng sức, tuyệt đối không phải là ảo giác của cô. Cao Lương thập phần mẫn cảm, cô cảm thấy nụ cười của cô gái này không thật tâm, bởi vì nụ cười không có lan đến trong ánh mắt: "Cảm ơn, cô cũng thật xinh đẹp."

Lý Tuấn Nghị tiến đến bên tai Cao Lương nói: "Em không quen bạn học của anh, không cần ứng phó với bọn họ, qua bên kia nói chuyện với Xuân Mai đi."

Cao Lương gật gật đầu: "Được." Cao Lương biết lần này Xuân Mai tới chủ yếu là muốn gặp Uông Ngạn Quân, không nghĩ tới lại gặp buổi họp lớp, chính mình còn có thể xem như là người nhà Lý Tuấn Nghị, Xuân Mai hoàn toàn thành người ngoài, cho nên có điểm xấu hổ. Uông Ngạn Quân lại bị bạn học lâu ngày gặp mặt cuốn lấy, cũng không rảnh nói chuyện với Ngô Xuân Mai, cho nên Ngô Xuân Mai chỉ có thể xấu hổ mà ngồi một mình, Cao Lương liền đi qua chỗ bạn tốt.
Bình Luận (0)
Comment