Trở Về Năm 1988

Chương 115

Bị Đường Quyên quậy như vậy, bữa cơm này mọi người đều ăn rất cẩn thận. Cơm nước xong, mấy người bạn học của Lý Tuấn Nghị đều đi về, phỏng chừng muốn sắp xếp tiết mục khác cũng không có tâm tình tiếp tục, trong tiệm chỉ còn mấy người Cao Lương, trên bàn bát đ ĩa hỗn độn, Cao Lương yên lặng thu thập chén đũa, Lý Tuấn Nghị vội đoạt lấy: "Để anh làm."

Dương Trung Hoa vội vàng ngăn lại: "Anh Nghị, Cao Lương mọi người đều nghỉ ngơi đi, để em. Anh Nghị, thật là xin lỗi, sớm biết vậy không nên đáp ứng bọn họ, mấy người chúng ta tụ tập thôi thì tốt rồi." Một bữa họp lớp vui vẻ lại biến thành như vậy, trong lòng hắn cảm thấy rất có lỗi.

Ngô Xuân Mai, Uông Ngạn Quân cùng Vương Song Hỉ cũng chạy nhanh tới hỗ trợ thu thập chén đũa.

Lý Tuấn Nghị vô lực mà xua xua tay, loại chuyện này không ai ngờ được đến, anh nhìn Cao Lương một cái, nói: "Anh có lời muốn nói với em."

Cao Lương nhìn Lý Tuấn Nghị bộ dạng thấy chết không sờn, trong lòng nhịn không được cảm thấy có chút buồn cười, nhưng trên mặt vẫn vô cảm, nói: "Nếu là chuyện Đường Quyênthì thôi, hai người đã chia tay lâu như vậy, em tin tưởng anh đã không còn gì với cô ấy."

Cao Lương càng bình tĩnh và rộng lượng, Lý Tuấn Nghị càng không muốn đem việc này mơ màng hồ đồ lừa gạt qua: "Anh vẫn muốn nói chuyện với em. Em coi như nghe kể chuyện cũng được."

Cao Lương giương mắt nhìn anh: "Vậy được rồi, chúng ta qua chỗ khác nói."

Dương Trung Hoa vội nói: "Anh Nghị, hai người ra ngoài cũng không có chỗ ngồi, đi lên trên lầu đi, em pha trà cho hai người."

Cao Lương gật gật đầu, huyện thành hiện tại thật đúng là không dễ tìm được chỗ thanh tĩnh có thể nói lời chuyện. Lý Tuấn Nghị đứng dậy, hai người cùng nhau lên lầu. Tuy rằng ở trong phòng, bởi vì không có điều hòa không bếp lò, cũng vẫn lạnh, đây là mùa đông phương nam, lạnh lại ẩm ướt, hàn khí nwh muốn thấm vào xương cốt. Lý Tuấn Nghị nhìn vào giày da Cao Lương, nói: "Em lạnh không? Cởi giày ra anh ủ ấm chân cho."

"Không lạnh." Cao Lương lắc đầu, mới vừa ăn cơm xong, trên người còn ấm áp, hút lạnh này vẫn chịu được.

Rất nhanh Dương Trung Hoa bưng trà nóng đến, Lý Tuấn Nghị tự mình rót trà cho Cao Lương, đặ trong tay cô: "Cầm cho ấm tay. Hôm nay thật xin lỗi, vốn đang vui vẻ, không nghĩ tới cuối cùng lại nháo thành như vậy. Rất nhiều năm rồi anh không liên hệ với Đường Quyên, cho rằng cả 2 người đều đã quên chuyện cũ rồi, không nghĩ tới cô ấy vẫn còn để ý."

Cao Lương cầm ly trà nóng, nhìn Lý Tuấn Nghị: "Hai người là mối tình đầu sao?" Mối tình đầu là ký ức sâu nhất, cũng khó quên nhất.

Lý Tuấn Nghị gật gật đầu: "Việc này nói rõ cũng là trách anh, lúc trước anh không nên theo đuổi cô ấy......" Năm đó Lý Tuấn Nghị là học sinh cá biệt trong lớp, người thông minh, nhưng không thích học tập, ham chơi, giáo viên để cho ban cán bộ lớp trợ giúp, Đường Quyên là học sinh có thành tích tốt nhất lớp, làm lớp trưởng, văn tĩnh, là cô gái phi thường kiêu ngạo ưu tú, phụ trách đốc xúc Lý Tuấn Nghị, hai người có tính cách hoàn toàn bất đồng ở cạnh nhau, nếu không phải xung khắc như nước với lửa, thì sẽ hấp dẫn dối phương, hai người bọn họ vừa lúc thuộc về phía sau. Lý Tuấn Nghị chủ động đâm thủng tầng giấy cửa sổ kia, chủ động thổ lộ, điều làm anh bất ngờ là Đường Quyên lại nhận lời.

Vừa mới bắt đầu thì rất ngọt ngào, một ánh mắt, một động tác đều có thể làm đối phương say mê, người đang chìm đắm trong tình yêu cuồng nhiệt đều không thấy khuyết điểm của đối phương, cho dù là rắm cũng thấy thơm. Lúc thi đại học tới gần, Đường Quyên cùng Lý Tuấn Nghị đều bắt đầu suy xét đến tương lai, thành tích của Đường Quyên đều nằm trong top đầu toàn khối, kỳ vọng đặt trong chuyện thi đại học rất lơn, nhưng với thành tích của Lý Tuấn Nghị muốn thi đại học cơ hồ là khó như lên trời. Nhưng Lý Tuấn Nghị vẫn đi thi thử, bởi vì anh cũng muốn ở gần Đường Quyên, Đường Quyên cũng giúp anh nâng cao thành tích, trong quá trình ở chung, sự kiêu ngạo và cố chấp của Đường Quyên chậm rãi được thể hiện.

Lý Tuấn Nghị vốn là người đặc biệt không muốn bị kềm chế, từ nhỏ chưa từng bị ước thúc bao giờ, luôn làm theo ý mình, anh nguyện ý nỗ lực vì tình yêu, chứng tổ anh thật sự từng suy xét tới tương lai của bọn họ. Nhưng mà nền tảng Lý Tuấn Nghị quá kém, thành tích nâng cao rất chậm, trong lòng Đường Quyên nôn nóng, bắt đầu thường xuyên oán trách, Lý Tuấn Nghị là người ăn mềm không ăn cứng, mà cuộc đời Đường Quyên vốn xuôi gió xuôi nước, mặt ngoài văn tĩnh, kỳ thật nội tâm cực kỳ kiêu ngạo, nhìn ai cũng có tư thái từ trên cao nhìn xuống, yêu cầu người khác phải thuận theo cô, đối vói bạn trai cũng không ngoại lệ. Mâu thuẫn với Lý Tuấn Nghị càng ngày càng nhiều lên, cô còn thích làm trái lời người khác, mấy chuyện nhìn không quen mắt luôn nhịn không được châm chọc mỉa mai vài câu, chỉ cần là chuyện mình chiếm lý, cô sẽ lải nhải đến khi đối phương chịu thua xin tha mới thôi, không hiểu thế nào là một vừa hai phải, chỉ cần chính mình thống khoái. Vết nứt chính là vì đó chậm rãi sinh ra, thế cho nên về sau, Lý Tuấn Nghị bị Đường Quyên đả kích đến độ có điểm bất chấp tất cả, thậm chí bắt đầu hoài nghi mình ở cùng Đường Quyên có phải là lựa chọn đúng hay không.

Thi đại học xong, Đường Quyên quả nhiên được vào đại học như ý nguyện, Lý Tuấn Nghị không có gì bất ngờ xảy ra trượt, chênh lệch giữa hai người bị hiện thực kéo dài hơn nữa. Đường Quyên ưu tú như vậy, đối với bạn trai tự nhiên yêu cầu cũng cao, cô hy vọng Lý Tuấn Nghị đi học lại, thi đậu đại học, như vậy bọn họ mới có tiền đồ. Nhưng Lý Tuấn Nghị không hề hứng thú với học tập, anh không muốn học lại, Đường Quyên tức giận liền nói không đậu đại học thì chia tay, Lý Tuấn Nghị không những không thấy được khích lệ, ngược lại thuận thế chia tay, Đường Quyên tức giận mắng anh là kẻ bất lực, nhưng sự kiêu ngạo của cô không cho phép cô vãn hồi, bởi vì cô biết mình đi xin lỗi, cũng không thể nhượng bộ chuyện Lý Tuấn Nghị không thi đại học.

Trên thực tế, sau khi chia tay Lý Tuấn Nghị cũng hoàn toàn không quá ổn, anh suy sút một đoạn thời gian dài, thậm chí còn hoài nghi giá trị bản thân, thế cho nên ba bảo đi tòng quân anh cũng không muốn đi, bởi vì đó là dựa vào cha mẹ, mà không phải dựa vào chính mình. May mắn có Uông Ngạn Quân cùng Dương Trung Hoa luôn làm bạn cổ vũ, anh mới chậm rãi điều chỉnh lại.

Đương nhiên Lý Tuấn Nghị không kể cụ thể quá trình này với Cao Lương, chỉ là đại khái nói một chút, cuối cùng nói: "Cô ấy rất ưu tú, tính cách hiếu thắng, muốn biến anh thành bộ dáng cô ấy muốn, nhưng anh chỉ là một cục đá, không phải khối ngọc, không nên thân, cho nên chỉ có thể tách ra. Anh cho rằng chia tay đều là sự giải thoát cho hai người, không nghĩ tới trong lòng cô ấy vẫn không thể vượt qua." Nói tới đây, anh nhịn không được thở dài một tiếng.

Cao Lương không biết rốt cuộc tính cách Đường Quyên ra sao, cũng không biết Lý Tuấn Nghị gặp cô ấy là may mắn hay không, chỉ là cô không hài lòng khi Lý Tuấn Nghị đánh giá bản thân như vậy, cô nói: "Đương nhiên anh không phải ngọc, anh là một viên kim cương sáng lấp lánh, tiêu sái, dũng cảm, kiên nghị, chịu khổ được, còn rất ngoan cường, em thấy anh là người đàn ông ưu tú nhất, đại anh hùng trong lòng em."

Lý Tuấn Nghị nghe thấy lời này, ngẩng đầu lên nhìn Cao Lương, chớp chớp đôi mắt có chút chua xót: "Em đây là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi."

Cao Lương buông ly nước, nắm lấy tay Lý Tuấn Nghị: "Anh Tuấn Nghị, em nói sự thật. Em thật sự hâm mộ anh, vẫn luôn muốn sống như anh." Tiêu sái bừa bãi, tự do tự tại.

Lý Tuấn Nghị nắm chặt lại bàn tay Cao Lương, kéo cô vào trong lòng ngực, cảm động nói bên tai cô: "Cảm ơn em, Cao Lương. Ở cạnh em, anh mới biết được gặp đúng người là gì, anh vĩnh viễn cũng không cần lo lắng hình tượng của bản thân, làm bất cứ chuyện gì cũng được ủng hộ, làm anh cảm thấy vui vẻ, có thành tựu. Em không cần sống giống anh, chúng ta cứ làm chính mình, làm hai người hợp nhau nhất trên thế giới."

"Vâng." Cao Lương gác cằm trên vai Lý Tuấn Nghị, ngửa đầu nhìn trần nhà, khóe môi nở nụ cười ngọt ngào, Lý Tuấn Nghị như vậy, không cần đôn đốc, bản thân anh sẽ tự tỏa sáng, cô chỉ cần thưởng thức và thích ứng các phương diện của anh là được.

"Hai người đã nhiều năm không gặp lại sao?" Cao Lương cảm thấy có chút tò mò, nếu Đường Quyên thấy hối hận khi chia tay, vì sao không sớm tới tìm anh, nhiều năm như vậy, hẳn là có rất nhiều cơ hội.

"Không có, anh không tham gia bất kỳ buổi họp lớp nào."

Cao Lương nghĩ thầm, cùng giống mình, cônói: "Vậy anh có muốn trực tiếp nói chuyện cùng cô ấy không, em cảm thấy hình như cô ấy còn chưa vượt qua chuyện này."

Lý Tuấn Nghị lắc đầu: "Anh cảm thấy không cần thiết, chờ cô ấy rượu tỉnh, phỏng chừng đời này đều sẽ không muốn gặp lại anh. Cô ấy rất kiêu ngạo, hiện giờ uống say phát điên trước mặt nhiều bạn học như vậy, nói những lời này, phỏng chừng chỉ biết muốn tìm một cái góc không người trốn đi, cả đời đều không muốn thấy chúng ta."

Cao Lương vừa nghe, nháy mắt cảm thấy cô gái này rất đáng thương, chỉ sợ tất cả cảm xúc của cô ấy đều bị sự kiêu ngạo ép xuống, đời này phỏng chừng đều sống dưới lớp mặt nạ.

Lý Tuấn Nghị sợ cô lạnhchân, cởi giày nhét chân cô vào áo khoác mình, hai người ở trên lầu nói chuyện hồi lâu mới xuống dưới. Dương Trung Hoa cùng Vương Song Hỉ hai người ở dưới lầu nhàm chán chơi bài, thấy bọn họ xuống dưới: "Không có việc gì đi? Cao Lương em không nên trách anh Nghị."

"Không có việc gì, em là người keo kiệt như vậy sao?" Cao Lương mỉm cười nói, cô nhìn thoáng qua trong phòng, "Xuân Mai cùng anh Uông đâu?"

Vương Song Hỉ nói: "Vượng vượng nói muốn đi mua ítđồ vật, Xuân Mai đi cùng."

Cao Lương gật gật đầu, trong lòng hiểu rõ: "Buổi tối tới nhà em ăn cơm đi, mấy anh còn chưa trò chuyện đâu, ngày mai chúng em đi rồi, đêm nay không say không về."

"Tốt!" Dương Trung Hoa nghe lời phải, "Ngạn Quân cùng Xuân Mai thì sao?"

Lý Tuấn Nghị nói: "Không cần để ý đến bọn họ. Buổi tối Xuân Mai hẳn sẽ tự tới nhà Cao Lương, Ngạn Quân sẽ đưa cô ấy về. Nếu kịp liền ăn cùng, không kịp cũng không sao, Tết nhất, đi chỗ nào cũng không đói, đi thôi."

Về đến nhà sắc trời đã không còn sớm, Cao Lương bắt đầu làm cơm chiều, Dương Trung Hoa tự nhiên muốn giúp, hắn lặng lẽ hỏi Cao Lương: "Anh Nghị nói như thế nào?"

Cao Lương nói: "Cũng chưa nói cái gì, anh ấy chỉ nói tính cách không hợp."

Dương Trung Hoa gật đầu: "Xác thật như thế. Đừng nhìn Đường Quyên văn tĩnh như vậy, kỳ thật phi thường cường thế, anh Nghị ca lợi hại như vậy cũng bị cô ấy đả kích không ít, sau khi chia tay cũng suy sụp khá lâu, bọn anh đi uống rượu cùng không ít,thật vất vả anh ấy mới lấy lại tinh thần, mấy anh em đều đến đau lòng."

Cao Lương vừa nghe, tức khắc đau lòng đến mức trái tim bắt đầu co rút, trong tình cảm, đâu có ai làm người thắng.

Dương Trung Hoa thấy cô không nói lời nào, lo chính mình nói nhiều: "Anh Nghị là người đặc biệt trọng tình cảm, hiện tại anh ấy đã vượt qua rồi, ở cùng em càng ngày càng tự tin vui vẻ, bọn anh đều biết anh ấy đã tìm đúng người rồi. Cao Lương, cảm ơn em."

Cao Lương nhịn không được đỏ hốc mắt, mang theo giọng mũi "ừm" một tiếng, rốt cuộc nói không ra lời.
Bình Luận (0)
Comment