Trở Về Năm 1988

Chương 117

Cao San đang ở học kỳ cuối cấp, cuối tuần chỉ nghỉ ngơi một ngày, cho nên chuyện học vũ đạo thì để tới khi tốt nghiệp cấp hai lại nói tiếp. Cao Cường nói muốn học võ thuật, Cao Lương đi hỏi thăm một chút, phát hiện thời buổi này mọi người bận rộn kiếm ăn, còn không có người coi võ thuật thành sự nghiệp, các môn Karate Tae Kwon Do cũng chưa du nhập vào, căn bản là tìm không thấy chỗ học võ thuật, vì thế Cao Lương cùng Cao Cường thương lượng một chút, đưa thằng bé đến cung thanh thiếu niên học bơi lội, dù sao mục đích chủ yếu là để cường thân kiện thể, về sau có lớp võ thuật lại đi học.

Mười bốn tháng giêng, Chu Văn Võ gọi điện thoại cho Lý Tuấn Nghị, mời mọi người cùng ăn tết Nguyên Tiêu, đi ra bên ngoài liên hoan. Lý Tuấn Nghị nghĩ tết Nguyên Tiêu không phải cuối tuần, Cao Lương bên kia hẳn là đi được, liền thay cô đồng ý.

Cao Lương nghe nói Chu Văn Võ mời ăn cơm, tự nhiên vui vẻ đồng ý, đây là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau trong năm nay. Chu Văn Võ mời ăn cơm ở một tửu lầu phi thường nổi danh của Quảng Đông, một bữa ít nhất phải vài trăm đồng. Cao Lương nói: "Anh Văn Võ thật xa xỉ, đi chỗ đắt tiền như vậy ăn cơm."

Lý Tuấn Nghị nói: "Hắn nói năm trước giúp hắn đại ân, hắn chưa cảm ơn được, cho nên thừa dịp ăn tết ăn một bữa hẳn hoi."

"Có vẻ là kiếm được tiền." Cao Lương cũng thay Chu Văn Võ cảm thấy cao hứng.

Lý Tuấn Nghị nói: "Hẳn là kiếm lời được một ít." Hàng hóa đều làm tại xưởng của anh, tuy rằng số lượng không phải rất nhiều, nhưng vẫn có lợi nhuận.

Cao Lương nói: "Vậy xem như đi vào quỹ đạo rồi, thật tốt, nên chúc mừng một chút."

Trưa ngày nguyên tiêu, Cao Lương liền làm một bữa ăn ngon ăn cùng nhân viên cửa hàng coi như chúc mừng trước. Buổi chiều Lý Tuấn Nghị cùng Uông Ngạn Quân tới đón Cao Lương, cô đem cửa hàng giao cho nhân viên, về nhà đón bà nội và acsc em. Bởi vì tết Nguyên Tiêu, trường Cao San cho học sinh nghỉ, buổi tối không có lớp tự học, vừa lúc cùng đi ăn cơm.

Cao Lương về nhà thay quần áo sạch sẽ, rửa mặt chải đầu một phen, trang điểm, chờ các em trở về, cùng nhau đi tửu lầu. Đoán là không thể thiếu chuyện uống rượu, Lý Tuấn Nghị cũng không lái xe, liền định gọi xe. Bà nội thấy Lý Tuấn Nghị ở bên đường vẫy tay đón xe, kéo lại: "Không phải ngồi xe buýt sao? Không cần thuê xe, lãng phí tiền." Từ lần trước đi từ ga tàu hỏa về về, bà nội đã biết phí đi taxi, về sau nói cái gì cũng không chịu gọi xe, xe buýt rẻ hơn nhiều, cần gì đi xe taxi quá lãng phí.

Cao Lương cười nói: "Bà, không có chuyến đi thẳng tới bên kia, phải đổi xe, không tiện, vẫn nên gọi xe đi."

"Đổi xe thì đổi xe, bao xa đâu, lại không phải không thể ngồi được. Chúng ta đâu phải ai đó quý giá, có cái gì khó đâu, lúc còn trẻ bà còn đi bộ mấy chục dặm đường. Ngồi xe buýt, không cần lãng phí tiền, tiết kiệm để Lương Lương mua phòng ở." Bà nội nhấc chân định đi tới trạm xe buýt.

Lý Tuấn Nghị dở khóc dở cười nhìn Cao Lương: "Vậy ngồi xe buýt đi."

Cao Lương giữ chặt Lý Tuấn Nghị, nhỏ giọng nói: "Đừng, xe buýt quá xóc, bà sao có thể ngồi xe buýt được, vạn nhất say xe thì sao? Bà ơi cháu bảo, anh Chu mời chúng ta ăn cơm, hẹn đúng 6 giờ, chúng ta ngồi xe buýt liền tới không kịp, sẽ đến trễ. Cho nên vẫn nên gọi xe đi, lại không phải đều gọi mỗi ngày, ngẫu nhiên xa xỉ một chút không sao."

Uông Ngạn Quân vội nói: "Đúng vậy bà ơi, một lần đi xe mới bao nhiêu tiền, tiết kiệm chút tiền này không bằng cháu giúp anh Nghị kiếm thêm mấy đơn hàng."

Lý Tuấn Nghị nói: "Bà nội, bà nghe thấy không? Ngạn Quân muốn giúp cháu tìm đơn hàng kiếm tiền, không thiếu chút tiền xe này. Được rồi xe tới, mọi người nhanh đi lên đi. San San cùng Cường Cường theo anh Ngạn Quân ngồi cái xe phía sau." Anh vừa nói vừa đỡ bà nội lên xe, để Cao Lương ngồi cùng bà, chính mình ngồi ở ghế phụ.

Lên xe, Cao Lương nói: "Sao anh để anh Uông đi cùng San San, Cường Cường ngồi xe sau, không thể để anh Uông trả tiền xe."

"Không có việc gì, anh sẽ trả cho hắn sau." Lý Tuấn Nghị suy xét mỗi người đàn ông ngồi một xa, như vậy an toàn hơn.

Bà nội thấy kêu hai xe taxi, đau lòng đến mức thở dài: "Nga nha nha, này xài hết bao nhiêu tiền đây, quá lãng phí. Biết xa như vậy, nên đi sớm một chút."

Cao Lương nhịn không được cười trộm, nói: "Bà nội, thời gian của anh Tuấn Nghị còn đáng giá hươn tiền xe nhiều, tiền anh ấy rớt trên mặt đất còn không đi nhặt đâu."

Bà nội kinh ngạc mà trợn to mắt trừng Lý Tuấn Nghị: "A, vì sao? Rơi tiền mà không nhặt?"

"Cháu nào có?!" Lý Tuấn Nghị cũng khó hiểu mà quay đầu nhìn Cao Lương.

Cao Lương nhịn cười nói: "Bởi vì thời gian anh Tuấn Nghị xoay người nhặt tiền đủ để anh ý kiếm được nhiều tiền hơn. Bà nói anh tiết kiệm tiền đi ngồi xe buýt có lợi, hay là tiết kiệm thời gian đi kiếm tiền có lợi hơn?"

Lý Tuấn Nghị nhịn không được cười thành tiếng, Cao Lương cư nhiên cũng sẽ mở to mắt nói dối. Bà nội bị Cao Lương hù đến sửng sốt, có điểm không tin mà nói: "Tuấn Nghị có thể kiếm được nhiều tiền như vậy sao?"

"Khẳng định có thể." Cao Lương chắc chắn nói, mỉm cười nhìn Lý Tuấn Nghị ngồi phía trước, nháy mắt với anh.

Lý Tuấn Nghị đầy mặt sủng ái mà nhìn cô cười, Cao Lương nói hươu nói vượn thật đáng yêu.

Vì thế một đường bọn họ nghe Cao Lương chém gió. Chu Văn Võ quả nhiên đã tới trước, ở đây trừ bỏ Nguyễn tuệ, còn có một người đàn ông đen gầy, theo giới thiệu là em trai Nguyễn Tuệ, tên Nguyễn Thông, năm nay đi theo bọn họ tới lên, lớn lên khá giống Nguyễn Tuệ, bởi vì nam sinh nữ tướng, cho nên không đẹp bằng chị.

Chu Văn Võ đặt một phòng bao, bên trong vừa đủ 9 người bọn họ. Chu Văn Võ đã gọi xong đồ ăn, lại để Cao Lương thêm vài món, Cao Lương vừa thấy giá trên thực đơn, liền có điểm luyến tiếc xuống tay, cuối cùng chỉ gọi đ ĩa gà luộc mà bà nội thích ăn. Đồ ăn được đưa lên, cư nhiên còn có vây cá, Nguyễn Thông rất đắc ý mà nói là mình gọi, nói đã sớm nghe đến vây cá bào ngư nổi tiếng, cố ý tới nếm thử.

Cao Lương nhìn vây cá, nhớ tới những con cá mập đó bị hành hạ đến chết, liền có điểm không hạ được miệng. Tuy rằng thời buổi này mọi người còn chưa có ý thức bảo vệ môi trường, nhưng cô không có biện pháp ăn uống thản nhiên.

Trong bữa tiệc, Chu Văn Võ hỏi tình huống nhà mình. Lúc ăn tết Cao Lương cùng Lý Tuấn Nghịcó tới Chu gia, thuận tiện đưa lễ vật Chu Văn Võ nhờ gửi, so với lễ vật, vợ chồng Chu Kiến Quốc hiển nhiên càng mong con trai trở về ăn tết, bọn họ nghe nói Chu Văn Võ quen một cô bạn gái ngoài tỉnh, còn có điểm tiếc nuối, rốt cuộc trong cảm nhận của cha mẹ, con dâu bản địa tức yeent âm hơn là tìm một người con dâu ở nơi khác. Cao Lương tự nhiên sẽ không đem những lời này nói với Chu Văn Võ, chỉ chọn chuyện tốt nói cho hắn nghe.

Cao Lương hỏi chuyện ở Thiểmtình, Chu Văn Võ nói cha mẹ Nguyễn Tuệ đã đồng ý người con rể này. Nguyễn Thông chen vào nói: "Cha mẹ với tôi đều vừa lòng với người anh rể này, chỉ cần mua phòng ở là có thể kết hôn." Còn chưa kết hôn, tên nhóc này gọi anh rể cực kỳ vang dội.

Lý Tuấn Nghị nói: "Hai người cũng muốn mua nhà ở Quảng Châu?"

Chu Văn Võ nói: "Mua nhà ở Tây An. Bất quá chúng tôi không tính toán ở Tây An, khẳng định định cư ở Quảng Châu, về sau ở Quảng Châu cũng mua một ngôi nhà."

Lý Tuấn Nghị sửng sốt một chút, sau đó nói: "Đúng vậy, vẫn là ở Quảng Châu đi, bên này khí hậu tốt, Thiểm Tây bên kia rất ráo đi?"

Nguyễn Thông kia nói hơi nhiều, coi mình như chủ tiệc. Lúc nói chuyện phiếm, bọn họ biết được về sau Nguyễn Thông cũng tới công ty Chu Văn Võ làm, làm trợ lý cho Chu Văn Võ, mang theo hắn cùng làm ăn, Cao Lương liền ẩn ẩn có chút lo lắng thay Chu Văn Võ. Cơm nước xong, Nguyễn Thông vươn tay: "Anh rể, đưa ví tiền cho em đi, em giúp anh tính tiền."

Chu Văn Võ chần chờ một chút, đem ví tiền cho cậu em vợ, Nguyễn Thông nhận lấy ví liền đi ra ngoài.

Cơm nước xong trên đường trở về, bà Vương nói: "Nhà bạn gái Văn Võ không được, gia giáo không tốt."

Cao Lương cũng vẫn luôn cảm thấy em trai Nguyễn Tuệ làm người ta không thể thích được, bà nội nói như vậy, mọi người đều nhất trí cam chịu. Uông Ngạn Quân nói: "Cháu xem Văn Võ là bị ăn đến gắt gao, bọn họ lại không ở Tây An, vì sao lại mua nhà ở Tây An? Muốn mua cũng mua ở Quảng Châu. Nhà ở Tây An cho ai ở? Còn không phải cha mẹ với em trai Nguyễn Tuệ."

Lý Tuấn Nghị cũng tán đồng: "Kể cả tương lai hắn có thừa tiền, muốn mua nhà ở Tây An hiếu kính cha mẹ Nguyễn Tuệ, vậy cũng không nên là cha mẹ Nguyễn Tuệ chủ động nhắc tới, thật không ổn."

Cao Lương nói: "Hy vọng em trai Nguyễn Tuệ không quá đáng quá." Kỳ thật hôm nay đã rất quá đáng rồi, Chu Văn Võ chỉ là bạn trai của chị hắn, ngay cả cô cũng chưa bao giờ chủ động muốn lấy ví tiền của Lý Tuấn Nghị, cầm ví tiền của người khác là chuyện cực kỳ thân mật, chỉ có vợ chồng mới có thể không cần kiêng dè.

Bà Vương cũng lắc đầu: "Dù sao bà cũng không xem trọng cô gái kia. Nhà bọn họ sợ là nghĩ Văn Võ là người coi tiền như rác đi."

Bất quá loại sự tình này Cao Lương cùng Lý Tuấn Nghị cũng không thể nói cái gì, chuyện yêu đương, người ngoài tốt nhất không cần nói ra nói vào trước mặt họ, nói không dễ nghe chút, đó chính là phá hư tình cảm người ta, vẫn làđ ể hắn chậm rãi cảm thụ đi.

Qua tết Nguyên Tiêu, anh chị họ của Cao Lương tới Quảng Châu, trước lúc tới đã gọi điện cho Lý Tuấn Nghị, Cao Lương tự mình đi đón bọn họ, đón được người cũng không có đưa bọn họ tới trong nhà hoặc là trong tiệm, mời bọn họ ăn một bữa cơm liền trực tiếp đưa đến nhà xưởng của Lý Tuấn Nghị, nói cho bọn họ đây là xưởng ủa bạn cô.

Lý Tuấn Nghị bên này vừa lúc cần dùng người, ngày hôm sau liền an bài công việc cho bọn họ, bởi vì bọn họ đều không có tay nghề, liền cho bọn họ tới công đoạn đính cúc.

Cao Lương nghe Lý Tuấn Nghị an bài: "Bọn họ nói cái gì không?"

"Không có, anh bảo La Hồng hướng dẫ bọn họ, dặn cô ấy không cần chiếu cố quá mức. La Hồng đanh đá ra sao không phải em không biết, bọn họ không dám nói cái gì."

Cao Lương nói: "Vậy chờ bọn họ được nghỉ em lại đi thăm bọn họ."

"Trong khoảng thời gian này chỉ sợ bọn họ không có thời gian nghỉ ngơi. Chủ nhật cũng phải tăng ca." Lý Tuấn Nghị nói.

"Đơn hàng nhiều như vậy?"

Lý Tuấn Nghị cười khổ một chút: "Vốn dĩ không bận rộn như vậy. Văn Võ lại đặt thêm đơn cho xưởng, còn nói phải làm gấp lấy trong tháng này, anh chỉ có thể cho mọi người tăng ca vào chủ nhật, chủ nhật tăng ca còn phải gấp đôi tiền lương, mệt chết anh." Nguyên lai vừa qua Nguyên Đán, công ty Chu Văn Võ lại có đơn đặt hàng, phải làm hai ngàn bộ quần áo, đơn hàng này thật sự là quá nhỏ trong mùa này, lúc này tất cả các xưởng đều bận rộn làm đơn lớn, Chu Văn Võ hỏi một vòng không tìm được nhà xưởng, cuối cùng vẫn đưa đến chỗ Lý Tuấn Nghị. Lý Tuấn Nghị đã sớm đáp ứng hỗ trợ, cho nên dù công nhân tăng ca đến 12 giờ cũng đồng ý hỗ trợ. Nhìn mọi người vất vả như vậy, Lý Tuấn Nghị thật sâu kiểm điểm bản thân, tuy rằng công nhân tăng ca có tiền lương, nhưng cũng không thể không cho mọi người nghỉ ngơi.

Cao Lương nghĩ nghĩ: "Để em bớt thời gian đi xem đi, bọn họ vừa tới, hẳn là còn chưa thích ứng cường độ lao động như vậy."

"Em muốn đi liền đi."

Trưa hôm nay Cao Lương làm xong cơm, đưa đến trong xưởng cho Lý Tuấn Nghị ăn, thuận tiện cũng mang chút món ngon cho anh chị họ. Anh chị họ quả nhiên rất cảm động, đồ ăn nhà ăn chỉ có thể nói là có thể lấp đầy bụng, khẩu vị cùng dinh dưỡng thì khỏi nói, Cao Lương mang đến không chỉ có có thịt cá, còn có canh gà, rất phong phú, là bữa cơm ngon nhất từ khi bọn họ làm ở đây.

Cao Lương nhìn mấy anh chị có chút tiều tụy, an ủi nói: "Vừa mới bắt đầu vất vả một chút, chờ chậm rãi thích ứng thì tốt rồi. Tăng ca tuy rằng mệt, nhưng tiền cũng nhiều." Công nhân kỳ thật còn rất thích tăng ca, bởi vì tăng ca nhiều thì tiền lương mới cao.

Chị dâu hai uống muỗng canh, nói: "Em họ, có chuyện này muốn nhờ em hỗ trợ. Em có thể nhờ bạn em chút không, chuyển chị tới pộ phận cắt, chị muốn học cách cắt may, nghe nói bên đó lương cao hơn."

Cao Lương nói: "Hẳn là chị dâu biết, nhà xưởng sẽ không tuyển người không biết gì vào bộ phận cắt may, không có người nguyện ý dạy. Nhưng chị muốn học em có thể giúp chị đi cầu tình, chỉ là c hiện tại đặc biệt bận rộn, cũng sẽ không có máy trống hay ai rảnh để dạy chị, chờ qua mùa, vào mùa ế hàng lại học được không?"

Cao Lương nóithập phần có lý, công nhân trong bộ phận cắt may đều là tự mình học nghề mới có thể tiến xưởng, không có mấy nhà xưởng nguyện ý tuyển người tới học nghề. Chị dâu hai gật gật đầu: "Được, cảm ơn em."
Bình Luận (0)
Comment