Trở Về Năm 1988

Chương 123

Hôn lễ Dương Trung Hoa dự kiến tổ chức vào ngày mùng 1, sáng ngày 30 bọn họ về tới quê, bởi vì đám người Lý Tuấn Nghị và Uông Ngạn Quân muốn cùng Dương Trung Hoa đi đón dâu.

Trưa ngày Cao Lương về đến nhà liền tới đồn công an xử lý giấy tờ chuyển hộ khẩu, thủ tục này rất đơn giản, bởi vì đã xử lý xong thủ tục bên Quảng Châu, chỉ cần ra đưa giấy chứng minh là có thể lập tức xử lý. Nhưng Cao Lương vẫn gặp một chút phiền toái nhỏ, người phụ trách vấn đè hộ khẩu owe đồn công an buổi chiều có việc không ở văn phòng, hôm nay không làm được, sau kỳ nghỉ 01/05 mới có thể làm.

Phía Quảng Châu nhiều việc, Cao Lương cùng Lý Tuấn Nghị tính toán sáng mùng 2 sẽ xuất phát đến thành phố đi đổi xe, vào ban đêm là có thể tới Quảng Châu, như vậy sẽ không ảnh hưởng công việc ngày mùng 3. Không có cách nào khác, Cao Lương đành phải đi tìm ba Chu Văn Võ nhờ hỗ trợ, còn may Chu Kiến Quốc chỉ cần gọi một cuộc điện thoại liền giải quyết xogn vấn đề, lập tức liền có người tới hỗ trợ làm giấy tờ.

Thủ tục xong xuôi, Cao Lương cùng Lý Tuấn Nghị liền chạy đến hỗ trợ Dương Trung Hoa bố trí tân phòng. Dương Trung Hoa buôn bán hai năm, tích cóp tiền mua được một căn nhà ba tầng ở huyện thành, nhà lầu không tính quá mới nhưng tiện nghi, chỉ cần hơn hai vạn đồng, hơn nữa sửa chữa qua cũng rất mới, so với căn nahf khi hắn làm trong xuongr thủy tinh rộng rãi hơn nhiều. Ba mẹ, bà nội và em gái Dương Trung Hoa ở lầu một và lầu hai, hai vợ chồng son ở lầu 3, điều kiện nhà ở xem như khá tốt.

Mọi người nhìn căn nhà được trang hoàng hoàn toàn mới, cùng gia cụ đồ điện mới tinh đầy cả phòng, đều nhịn không được trêu Dương Trung Hoa: "Này thật là lầu trên lầu dưới, điện thoại TV, Trung Hoa ông đã vào tầng lớp khá giả."

"Mọi người đừng giễu cợt tôi, toàn dựa vào anh chị em giúp đỡ, mới có tôi hôm nay, ân nghĩa của mọi người suốt đời khó quên!" Mấy năm nay Dương Trung Hoa thả lòng không ít, tăng thêm không ít thịt, hiện tại có thể xem như cường tráng, ngày xưa gầy như khỉ, như bây giờ đẹp hơn nhiều, ngũ quan đoan chính tinh thần phấn chấn. Cao Lương cảm thấy, Dương Trung Hoa ngoại hình sáng sủa, lại biết kiếm tiền, biết nấu ăn ngon, còn hiếu thuận, trọng tình trọng nghĩa, ánh mắt và vận khí của Tiểu Thúy thật sự tốt.

Mọi người cùng nhau vui tươi hớn hở mà hỗ trợ bố trí tân phòng, câu đối và chữ hỉ màu đỏ dán trên cửa sổ, trong phòng treo đầy dải lụa rực rỡ, trang trí đến phá lệ vui mừng. Nhà là Dương Trung Hoa chính mình mua, Cao Lương chưa cho kiến nghị, rốt cuộc cách xa, Dương Trung Hoa cũng không biết cô biết chuyện tương lai mà hỏi ý kiến cô, nhưng căn nhà nằm trên đoạn đường không tồi, về sau còn sẽ phá bỏ và di dời, cũng coi như là có nguồn vốn tiềm lực.

Lý Tuấn Nghị nói: "Trung Hoa, năm nay ông kết hôn, có phải sang năm sẽ lên chức cha không? Chạy chậm một chút, để cho anh em còn theo với."

Dương Trung Hoa nhìn anh cùng Cao Lương: "Không phải hai người muốn kết hôn lúc nào cũng được sao? Nếu không năm nay hai người cũng cưới đi, đến lúc đó con hai nhà chúng ta không sai biệt lắm, nói không chừng còn có thể kết thông gia."

Uông Ngạn Quân vội vàng nói: "Trung Hoa, ông không được đặt trước thế, tôi cũng muốn làm thông gia với anh Nghị."

"Vậy tốc độ ông chậm không liên quan tới tôi nha." Dương Trung Hoa hắc hắc cười.

Cao Lương xem hai người bắt đầu tranh làm thông gia với mình, không khỏi cúi đầu cười trộm, bát tự còn chưa có đâu.

Chu Văn Võ cũng khó có khi chen vào nói: "Nếu không hai ngươi đánh một trận đi, ai thắng thì kết thông gia với người đó."

Lý Tuấn Nghị cười nhìn Chu Văn Võ: "Ông không tới cạnh tranh một chút sao? Nhà bọn tôi gien tốt, khẳng định là nam soái nữ mỹ, có người mẹ như Cao Lương giáo dục, khẳng định ưu tú, đến lúc đó cửa nhà tôi tuyệt đối sẽ bị bà mối dẫm nát." Anh vừa nói vừa nhìn Cao Lương.

Cao Lương nghe thấy câu "Mẹ", nhịn không được mặt liền đỏ lên, chuyện xa xôi như vậy, sao lại nói đến tự nhiên như vậy.

Chu Văn Võ cười nói: "Nếu không tôi cũng xí một chỗ?"

Vương Song Hỉ nói: "Tôi cũng muốn, tôi cũng muốn!" Vì tham gia hôn lễ của bạn cũ, hắn còn cố ý đổi ca với đồng nghiệp, tích cóp ngày nghỉ đến lúc này.

Uông Ngạn Quân nói: "Vậy xếp hàng đi, tôi còn chưa kết hôn, xếp số 2, số 1 nhường cho Trung Hoa, đến lúc đó chúng ta cạnh tranh công bằng, không được lén giở trò."

Một đám đàn ông đều đi theo ồn ào.

Cao Lương thấy bọn họ như trẻ con càng nháo chỉ số thông minh càng thấp xuống, có chút không đành lòng nhìn, liền xoay người đến một gian phòng khác, thấy họ hàng Dương Trung Hoa đang vây quanh đồ điện mới tinh bình phẩm, mẹ Dương cười tủm tỉm mà giới thiệu với mọi người, điều hòa là do Cao Lương và Lý Tuấn Nghị tặng tới, TV là Chu Văn Võ tặng, tủ lạnh là Uông Ngạn Quân tặng, máy ghi âm là Vương Song Hỉ tặng, đều là bạn của con trai đưa tặng. Họ hàng vừa nghe đều líu lưỡi, nhóm bạn bè này cũng thật có tiền, đưa nhiều đồ như vậy, một thứ cũng không dưới mấy trăm đồng. Trên mặt mẹ Dương đầy vẻ tự hào nói, tình cảm của con trai và bạn bè sâu đậm, mười mấy năm giao hảo, không khác gì anh em ruột. Mọi người đều toát ra thần sắc cực kỳ hâm mộ, kể cả anh em ruột cũng chưa chắc sẽ tặng những thứ quý trọng như vậy.

Mấy năm nay Dương Trung Hoa mở tiệm cơm cũng kiếm được không ít tiền, nhưng mua phòng ở, trang hoàng, đặt mua gia cụ tất cả đều cần tiền, những đồ điện này trong chốt lát mua không nổi, hắn vốn dĩ cũng không tính toán mua, vừa lúc Lý Tuấn Nghị biết được chuyện này, liền cùng mấy anh em thương lượng, vì thế giúp Dương Trung Hoa gom đủ một bộ gia điện, vẫn là mau gửi về trước, người còn chưa trở về, đồ vật cũng đã chuyển tới nhà. Hôn lễ này của Dương Trung Hoa đặc biệt có mặt mũi, đầu thập niên 90 nahf có những đồ này ở một huyện thành nhỏ vẫn là khá giàu có.

Trưa hôm đó, Cao Phán cùng Lưu Bưu cũng từ thành phố trở về gấp, Cao Phán biết chị cả trở về tham gia hôn lễ Dương Trung Hoa, quan hệ giữa Lưu Bưu và Dương Trung Hoa cũng không tồi, khẳng định phải về tham gia hôn lễ.

Buổi tối mọi người tụ ăn cơm uống rượu nói chuyện phiếm, Cao Lương liền nhân cơ hội hỏi Lưu Bưu: "A Bưu cậu học xong tính đi nơi nào phát triển?"

Lưu Bưu nói: "Có khả năng tôi sẽ đi Quảng Đông, bên kia kinh tế phát triển hơn, cũng nhiều xe hơn."

"Đúng vậy, bên Quảng Châu có nhiều cơ hội hơn." Cao Lương gật gật đầu, nói thầm Cao Phán quyết định đi Quảng Châu quả nhiên có quan hệ với Lưu Bưu, con bé này vẫn luôn bị tình cảm ảnh hưởng nhiều, hy vọng Lưu Bưu sẽ không cô phụ nó.

Lưu Bưu bổ sung nói: "Không nhất định đi Quảng Châu."

Cao Phán vội nói: "A Bưu anh đi Quảng Châu đi, Quảng Châu là thành thị lớn nhất Quảng Đông, không có chỗ nào tốt hơn Quảng Châu đâu."

Lưu Bưu ba phải nói: "Tạm thời còn chưa biết, chờ tôi học xong rồi nói sau."

Cao Phán duỗi tay nắm lấy cánh tay hắn lắc lắc: "Nhất định phải tới Quảng Châu, em ở Quảng Châu chờ anh."

Trên mặt Lưu Bưu không có biểu tình gì, chỉ là nhẹ nhàng đẩy tay Cao Phán ra.

Cao Lương than nhỏ một hơi, hiện tại xem ra Cao Phán đối với Lưu Bưu là một bên nhiệt tình, Lưu Bưu hình như cũng không có ý tứ gì, không biết có kết quả hay không đây. Lưu Bưu học một năm, cũng có nghĩa sang năm là có thể biết hắn sẽ nơi đi, đến lúc đó nếu tới Quảng Châu, hai người bọn họ có lẽ vẫn là có cơ hội đi.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lý Tuấn Nghị liền đi ra cửa đón dâu, anh làm tài xế, Chu Văn Võ giúp mượn xe hơi nhỏ đi đón cô dâu, cho Dương Trung Hoa đủ mặt mũi. Cao Lương đi tới nhà Dương Trung Hoa hỗ trợ chiêu đãi khách nhân, chuẩn bị ngọ yến. Tiệc cưới tổ chức ở tửu lâu của Dương Trung Hoa, mời đầu bếp tới, Cao Lương hỗ trợ khống chế khẩu vị, như vậy mới có thể làm một hôn lễ thật hoàn mỹ.

Buổi sáng đón dâu xong, mọi người tới tân phòng trước, vào cửa, hai vợ chồng son kính trà sửa miệng cho cha mẹ, nghi thức kết hôn mới tính là hoàn thành. Mọi người dọn của hồi môn của cô dâu vào nhà, nghỉ ngơi một lát, liền liên tục đến tửu lầu đi uống rượu mừng.

Một buổi sáng Cao Lương đều ở tửu lầu Dương gia không ngừng mà bôn ba, người khác kết hôn, cô cũng mệt đến không thôi. Cô cảm giác sâu sắc kết hôn thật là một sự kiện đặc biệt rườm rà, lễ tiết nhiều, sự tình nhiều, đến lúc đó cô kết hôn thật đúng là không biết phải mệt thành cái dạng gì, lần này xem như chuẩn bị trước.

Giữa trưa tiệc rượu chấm dứt, không ít khách nhân đều đi về, buổi tối người trẻ tuổi đi nháo động phòng, Cao Lương cũng đi xem, phát hiện mấy người Lý Tuấn Nghị đặc biệt hăng hái, suy nghĩ rất nhiều ý xấu, đương nhiên lửa đạn chủ yếu tập trung trên người hai vợ chồng son, làm Dương Trung Hoa bị chỉnh tới khổ sở. Hắn một bên cười một bên nói: "Anh Nghị em đã nhớ kỹ, rất nhanh em trả về gấp bội."

Anh Nghị mà lại bị chút uy hiếp này dọa sợ sao? Đương nhiên không có, trêu cợt càng thêm hăng say. Cao Lương xem đến sốt ruột, nhịn không được hơi nhéo eoLý Tuấn Nghị, ở phía sau nói: "Anh kiềm chế chút." Không phải đang vác đá nện vào chân mình sao!

Lý Tuấn Nghị xoay đầu lại, nghịch ngợm chớp mắt với Cao Lương: "Đừng sợ, dù sao còn có anh."

Cao Lương yên lặng xoay đầu đi, đỏ mặt nghĩ, đến lúc đó cô mặc kệ, để anh tự đi mà ứng phó.

Nháo thì nháo, nhưng vẫn có chừng mực, ít nhất sẽ không làm quá khó xử, lúc này Cao Lương vẫn rất thích niên đại bảo thủ này, đến lúc mình kết hôn hẳn là cũng không bị chỉnh quá mức.

Sáng sớm hôm sau, Cao Lương liền cùng Lý Tuấn Nghị lên xe lửa, Uông Ngạn Quân cũng cùng bọn họ trở về, Chu Văn Võ muốn ở nhà ở thêm mấy ngày cùng cha mẹ, đền bù tiếc nuối lúc ăn tết không có về nhà.

Ngồi trên xe lửa, Cao Lương nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ lướt qua, bỗng nhiên ý thức được thời gian trôi đi, cư nhiên đã qua ba năm, thời qua thật mau, bọn họ đã có người kết hôn thành gia, tương lai không lâu, hẳn là đến phiên chính mình đi. Tầm mắt cô rơi xuống chiếc nhẫn trên tay, trên ngón tay trắng nõn thon dài có một chiếc nhẫn ánh vàng rực rỡ, có một loại cảm giác tốt đẹp, cô nhìn đến thất thần, khóe miệng không khỏi nở nụ cười.

Lý Tuấn Nghị ngẩn đầu khỏi quyển sách, quay đầu thấy khóe miệng cô tươi cười, nhịn không được vươn tay khẽ chạm khóe miệng cô một chút, Cao Lương phục hồi tinh thần lại, khó hiểu mà nhìn anh, Lý Tuấn Nghị cúi đầu cười khẽ: "Nhìn cái gì mà thất thần như vậy?"

Khuôn mặt trắng nõn của Cao Lương xuất hiện một mảnh mây đỏ, Lý Tuấn Nghị tựa hồ nhìn thấy suy nghĩ của cô, tiến đến bên tai cô nói: "Nếu em sốt ruột, năm nay chúng ta liền kết hôn đi."

Cao Lương phát hiện tên nhóc này như có thuật đọc tâm, cô vội lắc đầu: "Không được." Một khi kết hôn, liền gặp phải rất nhiều vấn đề, đặc biệt là vấn đề sinh con, đến lúc đó nào có tinh lực đi phát triển sự nghiệp, cho nên không thể kết hôn sớm.

Trở lại Quảng Châu, Cao Lương phát hiệlúc cô không ở đây, bà coi chừng cửa tiệm rất khá, Cao Lương lòng tràn đầy cảm kích cùng áy náy: "Bà nội, thật vất vả cho bà rồi."

"Không vất vả, mỗi ngày bà chỉ cần điều chỉnh hương vị một chút, những thứ khác đều là bọn họ làm, không mệt." Ngược lại bà cảm thấy rất có cảm giác thành tựu, bởi vì mỗi ngày đều thu vào vài trăm đồng, so với lúc Cao Lương tự mình tọa trấn cũng không kém, khó trách đứa nhỏ này mỗi ngày đều làm việc hăng say, mỗi ngày thu vào nhiều như vậy ai mà không vui?

Cao Lương đã trở lại, công việc trong tiệm đương nhiên sẽ không cần bà lo nữa, bà lại nghỉ, mỗi buổi sáng vẫn đi tới công viên múa quạt, tán gẫu, cuộc sống nhàn nhã.

Qua cuối tuần Chu Văn Võ mới quay lại Quảng Châu, hắn không trở lại xác thật không được, trước mắt công ty cũng chỉ có hắn cùng ba nhà thiết kế, nhà thiết kế phụ trách vẽ bản thảo, chính hắn phụ trách kiếm đơn hàng, hắn không tới, thiết kế bản thảo cũng không ai đánh nhịp, công ty không cách nào hoạt động, hơn nữa nhãn hiệu cửa hàng cũng trang hoàng xong rồi, chờ hắn đi nghiệm thu.

Hạ tuần tháng 5, cửa hàng mang nhãn hiệu của Chu Văn Võ rốt cuộc khai trương, so với hắn mong muốn muốn chậm hơn mười ngày, chủ yếu là Cao Lương đề nghị nói nếu mở liền phải mở cho tốt, thuê người phục vụ nhất định phải trải qua huấn luyện nghiêm khắc mới có thể làm việc, như vậy lại chậm trễ chút thời gian.

Cao Lương nhìn cửa hàng Chu Văn Võ khai trương vô cùng náo nhiệt, trong lòng cũng có chút hâm mộ, không biết khi nào Lý Tuấn Nghị mới có thể làm nhãn hiệu riêng, trước mắt bọn họ đều mệt mỏi vì nợ nần, năm nay có thể trả xong nợ ngân hàng, sang năm một bên còn nợ Chu Văn Võ một bên nên chuẩn bị chuyện nhãn hiệu.

Nhưng mà cửa hàng Chu Văn Võ mở cũng không thuận lợi, buôn bán còn chưa ổn đingj, kết quả trong tiệm lại bốc cháy trước, suýt nữa cháy cả tường, thiếu chút nữa gây thành đại họa.
Bình Luận (0)
Comment