Trở Về Năm 1988

Chương 139

Lúc bọn họ hừng hực khí thế chuẩn bị cho cửa hàng mới, bên Dương Trung Hoa truyền đến tin mừng, vợ hắn sinh ra một cô con gái, quyết định mở tiệc đầy tháng vào 25/8, mời bằng hữu trở về uống rượu mừng.

Đây là người đầu tiên trong bọn họ có con, cho nên Lý Tuấn Nghị và Cao Lương tuyệt đối phải đi về; Uông Ngạn Quân khẳng định cũng không thiếu mặt được; Chu Văn Võ một mình quản lý nhà máy, sản xuất và tiêu thụ đều do hắn phụ trách, Dương Trung Hoa biết hắn bận rộn, nói nếu không có thời gian thì không cần quay về, nhưng Chu Văn Võ vẫn quyết định trở về, bởi vì năm trước ăn tết không về nhà, lần này thuận tiện trở về nhìn xem. Cao Lương và Lý Tuấn Nghị còn được sự ủy thác đi tìm Lưu Bưu, báo cho hắn tin vui này, Lưu Bưu là người duy nhất thân bất do kỷ, hắn vẫn là học trò, không thể tự do nghỉ, nghe nói Dương Trung Hoa làm cha, cũng rất cao hứng, tuy rằng không thể trở về, vẫn nhờ Cao Lương mang về hộ một đôi vòng tay bạc cho cháu gái chưa từng gặp mặt.

Cuối cùng vẫn là bốn người Cao Lương bọn họ trở về. Lý Tuấn Nghị cùng Uông Ngạn Quân bên này tự do nhất, rốt cuộc còn chưa tới mùa bận rộn, nhà máy đã hoạt động mấy năm, các quản lý trong công ty đã có thể giữ cho xưởng hoạt động bình thường, nghỉ mấy ngày cũng không thành vấn đề; bên Chu Văn Võ cũng không có vấn đề quá lớn, chỉ cần trì hoãn công việc một chút là được; phiền toái nhất là Cao Lương.

Lý Tuấn Nghị nói Cao Lương tìm một trợ thủ đáng tin cậy, nhưng trợ thủ cũng không dễ tìm, cũng may Cao San và Cao Cường còn nghỉ hè, Cao Lương liền đem mấy chuyện trong tiệm giao cho Cao San, Cao San năm nay mới mười sáu tuổi, nhưng đã rất có khả năng, mọi chuyện trong nhà đều có thể chăm lo chu toàn. Cao Lương biết, nếu Cao San nguyện ý làm buôn bán, sẽ là một trợ thủ phi thường tốt, đầu óc kinh thươngcòn tốt hơn mình, nhưng Cao San đã nói muốn làm giáo viên, cho nên Cao Lương liền không trông cậy vào chuyện con bé tới giúp mình, cô sẽ toàn lực ủng hộ em gái nhỏ thực hiện lý tưởng của chính mình. Bất quá ngày thường hay vào kỳ nghỉ, Cao San xác thật có thể giúp cô không ít chuyện, tỷ như lần này về nhà, cô có thể yên tâm đem cửa hàng giao cho con bé, phối phương cũng có thể yên tâm giao cho con bé.

Ngày 24/8, đoàn người trở lại quê quán. Bởi vì thời gian ở nhà không dài, chỉ tính toán ở một đêm, Lý Tuấn Nghị cũng không trở về thu thập nhà mình, Cao Lương cũng không về nhà mình làm phiền anh chị họ, bọn họ liền trực tiếp ở nhà Dương Trung Hoa, dù sao nhà hắn cũng nhiều phòng ở, xếp thêm 2 cái giường không thành vấn đề.

Bọn họ xuống xe lửa liền đi thẳng đến Dương gia, trước tiên gặp con gái rượu của Dương Trung Hoa. Đứa bé sắp đầy tháng, đặc biệt ngọc tuyết đáng yêu, ngũ quan tập hợp ưu điểm của ba mẹ, là một bé cưng xinh đẹp, Cao Lương vừa thấy tiểu bảo bối liền ôm vào trong ngực luyến tiếc buông tay, con bé cũng đặc biệt thích được người ôm, cũng không khóc nháo.

Em gái Dương Trung Hoa- Dương Tư Hoa thấy Cao Lương yêu thương cháu gái, nhịn không được nói: "Chị Cao, chị thích trẻ con như vậy, thì nhanh kết hôn sinh một đứa đi."

Cao Lương vừa nghe lời này, nhịn không được nở nụ cười, sau đó ngẩng đầu nhìn Lý Tuấn Nghị một cái. Lý Tuấn Nghị vẫn luôn nhìn chằm chằm Cao Lương ôm đứa nhỏ, phát hiện hình ảnh Cao Lương ôm đứa nhỏ có vẻ phá lệ ôn nhu, có một vẻ đẹp khác, anh bắt đầu mặc sức tưởng tượng hình ảnh Cao Lương ôm con bọn họ, anh tiếp lời Dương Tư Hoa, cười nói: "Sắp rồi."

Cao Lương không lên tiếng, sắp kết hôn, nhưng sinh con thì trễ chút đi. Tuy rằng bé cưng thực đáng yêu, nhưng sinh mệnh yếu ớt đáng yêu như thế, không thể toàn tâm toàn ý che chở cũng không đành lòng.

Buổi tối Cao Lương ngủ cùng Dương Tư Hoa, từ trước tới nay Dương Tư Hoa đặc biệt sùng bái Cao Lương, năm nay cô mới vừa tốt nghiệp, không thi đậu đại học, buổi tối đi ngủ liền nói với Cao Lương: "Chị Cao, anh em muốn em học lại để thi đại học, nhưng em không muốn học lại, em học toán đặc biệt kém, học lại cũng thi không đậu, cho nên em muốn tới Quảng Châu với chị, được không?"

Cao Lương có chút ngoài ý muốn nói: "Em thật sự không muốn học?"

"Không học." Dương Tư Hoa lắc đầu.

Cao Lương nói: "Vậy em ở nhà cũng được, anh trai em mở hai cái cửa hàng, trong nhà cũng nhiều việc cần lo liệu."

"Em cảm thấy không thú vị, dù sao dấy cũng là sự nghiệp của anh em. Hơn nữa người trẻ tuổi nên đi ra ngoài trải nghiệm, em muốn đi khám phá thế giới bên ngoài. Chị Cao, chị đồng ý đi mà. Chị đồng ý trước, em mới có thể nói chuyện với ba mẹ, bọn họ biết em đi theo chị, khẳng định sẽ yên tâm." Trong ánh mắt Dương Tư Hoa toát ra khát vọng với thế giới bên ngoài.

Cao Lương nghĩ nghĩ: "Nếu như vậy, em thương lượng với người nhà trước đi, nếu bọn họ đều đồng ý, chị sẽ dẫn em đi."

Dương Tư Hoa lập tức ngồi dậy: "Thật sự? Cảm ơn chị Cao, em sẽ nói với ba mẹ." Nói xong vội vàng nhảy xuống giường, cười lớn chạy xuống dưới nhà như một trận gió.

Ở căn phòng đối diện, Lý Tuấn Nghị thấy hơi nóng còn chưa ngủđược, nghe thấy động tĩnh phía đối diện, liền đi lên, chậm rãi đi đến cửa phòng Cao Lương, nhỏ giọng kêu lên: "Cao Lương, ngủ rồi sao?"

Cao Lương nhanh xuống giường, đi đến cạnh cửa, thấy Lý Tuấn Nghị quần xà lỏn: "Anh còn chưa ngủ à? Có phải do nóng quá không."

Lý Tuấn Nghị ngủ ở căn phòng sát đường, căn phòng đó bị nắng chiều vào cả ngày, buổi tối khẳng định nóng: "Cũng được, có quạt. Vừa rồi có chuyện gì thấy?"

Cao Lương nói: "Tư Hoa muốn đi Quảng Châu với chúng ta."

Lý Tuấn Nghị ngoài ý muốn nói: "Con bé không ở nhà giúp anh trai trông cửa hàng sao?"

"Người trẻ tuổi đều muốn đi ra bên ngoài khám phá, anh hiểu mà." Cao Lương cười nói.

Lý Tuấn Nghị gật gật đầu: "Cũng đúng. Đáng tiếc Trung Hoa không thể đi cùng chúng ta."

Dương Trung Hoa từ trên lầu hỏi xuống phía dưới: "Mọi người đang nói xấu gì tôi đấy?"

Lý Tuấn Nghị cười nói: "Lỗ tai sao thính thế, vừa nói tên ông đã nghe thấy rồi. Ai thèm nói xấu ông? Tôi nói ông không thể đi Quảng Châu với chúng tôi, rất đáng tiếc. Bất quá ông ở quê cũng không tồi, thải y ngu thân, gia nghiệp thịnh vượng, khá tốt."

Dương Trung Hoa cũng không xuống dưới, đứng ở trên lầu nói: "Đúng vậy, có được tất có mất, hiện tại tôi rất thỏa mãn."

Bọn họ cứ như vậy lầu trên lầu dưới trò chuyện. Không bao lâu, Dương Tư Hoa lên đây, một bên lên lầu một bên kêu: "Anh, anh! Anh xuống đây một chút"

Dương Trung Hoa đáp: "Làm sao vậy?"

Dương Tư Hoa: "Anh xuống dưới một chút, tới phòng ba mẹ, có việc cần thương lượng."

Dương Trung Hoa đành phải xuống lầu, Cao Lương cùng Lý Tuấn Nghị nhìn nhau cười, sau đó vào phòng mỗi người ngồ quạt máy, bởi vì bên ngoài không chỉ nóng, còn có muỗi.

Dương Tư Hoa không biết nói gì với ba mẹ, dù sao cuối cùng vẫn đồng ý cho cô đi Quảng Châu, bất quá trước tiên phải ở nhà giúp chị dâu chăm cháu, đến khi tìm được bảo mẫu mới thôi.

Kỳ thật ba mẹ Dương không hy vọng con gái đi Quảng Châu, bởi vì cô ở nhà cũng có việc làm, rốt cuộc trong nhà mở hai cửa hàng, chị dâu phải chăm con, còn muốn đi làm, cô có thể hỗ trợ xem cửa hàng, làm mẹ cô có thời gian nhàn rỗi chăm cháu. Nhưng mà Dương Trung Hoa vừa nghe suy nghĩ của em gái, liền lập tức đồng ý, rốt cuộc em gái có lý tưởng của chính mình, ở nơi này thật sự là quá nhỏ, quá lạc hậu, năm đó hắn vì bà nội và cha mẹ mới ở lại, hiện tại không hy vọng em gái vì người nhà mà hy sinh mong muốn của bản thân, cho nên hắn ủng hộ em gái đi ra ngoài, đặc biệt là đi theo cùng hai người Lý Tuấn Nghị và Cao Lương, hắn rất yên tâm.

Trưa ngày hôm sau uống rượu đầy tháng, vào ban đêm, bọn họ liền ngồi xe lửa trở về, rốt cuộc đều là là người bận rộn, công việc mỗi ngày đều chồng chất như núi. Trước khi đi đã dặn Dương Tư Hoa khi nào đi thì nhớ gọi điện thoại cho bọn họ, đến lúc đó sẽ tới nhà ga đón cô.

Về đến nhà, Cao Lương cùng Lý Tuấn Nghị liền bắt đầu chuẩn bị khai trương cửa hàng mới. Cửa hàng đã được trang hoàng xong, trang phục cũng đã được sắp xếp trưng bày, tất cả là một tay Cao Lương an bài, phong cách đơn giản lại không thiếu sự thời thượng, làm người ta vừa thấy liền cảm thấy tươi mát thoát tục. Lý Tuấn Nghị thừa nhận ở phương diện thẩm mỹ Cao Lương tốt hơn mình, cho nên những chuyện này đều giao cho Cao Lương xử lý, có người vợ giỏi giang như vậy anh thật sự không cần đi đường vòng.

Cao Lương để cửa hàng trưởng nắm chặt thời gian huấn luyện nhân viên, cũng để cho bọn họ đi các cửa hàng trang phục khác khảo sát học tập kinh nghiệm, gắng đạt được ấn tượng tốt đẹp với khách hàng. Một cửa hàng, khuyến khích khách mua hàng đương nhiên là mục tiêu chủ yếu, nhưng mà phục vụ không tốt, tỷ lệ đuổi khách chiếm trăm phần trăm, bởi vậy phục vụ đặc biệt quan trọng. Cao Lương cường điệu điểm này, cho bọn họ nắm chắc tư tưởng, mặc kệ khách mua hay không mua, khách hàng đều là thượng đế, nhất định phải mỉm cười phục vụ, cố gắng phục vụ cho tốt, lưu lại ấn tượng cực kỳ khắc sâu cho những vị khách tới.

Nói một ngàn nói một vạn, chuẩn bị hơn nửa năm, vì chính ngày này, ngày 4/9, thứ bảy, cửa hàng trang phục Thanh Mai chính thức khai trương buôn bán. Lúc này Lý Tuấn Nghị mời không ít bạn bè trong nghề tới tham gia, trong đó bao gồm cả những khách hàng thân thiết, ông chủ công ty người mẫu, thiết kế sư có thâm niên, nhiếp ảnh gia vân vân, trong khoảng thời gian này vì mở cửa hàng, Lý Tuấn Nghị chủ động đi kết giao rất nhiều người trong nghề.

Cao Lương đem cửa hàng giao cho Vương Thu Lan, từ sáng sớm cô cùng Lý Tuấn Nghị tới cửa hàng trnag phục, chỉ huy nhân viên chuẩn bị cho lễ khai trương, vội như con quay. Bất quá hiệu quả rất tốt, ít nhất lúc cắt băng khai trương không có sai lầm, phi thường thuận lợi mà hoàn thành.

Bày ra thanh thế lớn như vậy vẫn có chỗ tốt, hấp dẫn vô số người thích xem náo nhiệt tới. Khai trương có ưu giá, toàn bộ giảm 20%, ưu đãi như vậy rất hấp dẫn. Cao Lương đã sớm dự đoán tình huống ngày đầu tiên sẽ tương đối hỗn loạn, cho nênlâm thời điều động mười nam công nhân từ trong xưởng tới, để phòng có người nhân lúc hỗn loạn đục nước béo cò, rốt cuộc thời buổi này mọi người còn chưa quen với hình thức tự mua sắm, còn có một số người sẽ không có tính tự giác.

Cao Lương làm nhân viên hướng dẫn mua sắm tạm thời, tự mình tiếp đãi khách. Vốn dĩ trong những người nhìn náo nhiệt còn có không ít bác trai bác gái, đại thúc đại thẩm, sau phát hiện chỉ bán trang phục cho phụ nữ trẻ tuổi, đám đông mới chậm rãi tan rag, Cao Lương thấy ít người, ngược lại nhẹ nhàng thở ra, mua quần áo lại không phải mua đồ ăn, chỉ cần nhìn trúng là có thể lấy, vẫn cần thử qua mới biết được thích hợp hay không, cho nên số lượng người vừa phải là được, không cần quá nhiều.

Cao Lương tận lực hoàn thành tất cả các chi tiết, bao gồm cả việc nhân viên phục vụ luôn phải mỉm cười, ấm áp nhắc nhở khách hàng nhẹ nhàng với quần áo và lần lượt đi thử quần áo..., nnhững chuyện nhỏ này lại làm khách hàng cảm thấy phi thường ấm áp, có cảm giác như đang ở nhà, tới một lần, lần sau hơn phân nửa còn đến nữa.

Lý Tuấn Nghị phụ trách ở quầy thu ngân thu tiền, ngày thường thích lạnh mặt hôm nay cũng cố gắng duy trì nụ cười, làm Cao Lương đều nhịn không được muosn tới véo mặt anh, bất quá cô không có thời gian, bởi vì khách quá nhiều.

Bởi vì là cuối tuần, phố cổ có rất nhiều người, buôn bán so với kỳ vọng của Cao Lương còn tốt hơn nhiều. Hiện tại là tháng chín, mùa hè còn chưa qua, Cao Lương cố ý may mấy kiểu áo thun và áo sơmi cả ngắn tay và dài tay, dù sao nhà mình tự sản xuất được, có thể khống chế số lượng, làm ít cũng không sao, không cần lo lắng có quá nhiều hàng tồn.

Ngày này Cao Lương cùng Lý Tuấn Nghị vẫn luôn bận rộn bên cửa hàng quần áo, đến 10 giờ tối mới đóng cửa tan tầm. Cửa hàng trưởng cùng nhân viên đều về ký túc xá nghỉ ngơi, Lý Tuấn Nghị thuê ký túc xá cho bọn họ gần dây, công nhân trong xưởng đã được cho về từ khoảng 8 giờ tối.

Cao Lương vô lực ngồi trên sô pha, nhìn những cái giá trống không, nói: "Thật sự quá mệt."

Lý Tuấn Nghị từ quầy thu ngân ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn Cao Lương: "Em đoán xem hôm nay bán được bao nhiêu tiền?"

Cao Lương tò mò hỏi: "Bao nhiêu ạ?"

Lý Tuấn Nghị nói: "1086 đồng 6 hào."

Doanh thu này nằm trong dự tính của Cao Lương, nhiều người như vậy, nếu còn không có hơn một ngàn đồng thì cũng quá tệ, Cao Lương nhắm mắt lại cười: "Nhìn có vẻ rất có tiền đồ." Hôm nay người tới mua chủ yếu là do có ưu đãi, giá cả tương đối tiện nghi, chờ đến khi không có ưu đãi, hẳn là không được ngần đó.
Bình Luận (0)
Comment