Trở Về Năm 1988

Chương 141

Có khu gia công riêng,phòng bếp bên cửa hàng tổng lập tức được giảm áp lực. Cao Lương dứt khoát liền giao phòng bếp của cửa hàng tổng cho Vương Thu Lan cùng Tiểu Chu, cũng tuyển Chung Tiểu Hồng làm cửa hàng trưởng của tổng cửa hàng, còn cô chủ yếu phụ trách xưởng gia công xưởng và đưa hàng hóa cho các tiệm, cứ như vậy nàng công việc cũng trở nên có quy luật.

Cao Vị Hương Tình mở hơn hai năm, sinh ý đã ổn định, chuyện mua nguyên liệu Cao Lương cũng đã sớm cố định,cô là khách quen nhu cầu ổn định, cho nên hiện tại cơ hồ đều không cần Cao Lương tự mình đi mua, đối phương sẽ chủ động giao hàng tận nơi, Cao Lương không cần phiền não mỗi ngày dậy sớm đi chợ.

Mở xưởng gia công, nguyên liệu món kho đều thống nhất vận chuyển đến bên này, Cao Lương cứ khoảng 7 giờ rưỡi sáng đến xưởng,nhận nguyên liệu, lại an bài tài xế đưa hàng hóa tới từng cửa tiệm. Công nhân thì đúng 8 giờ đi làm, tới thì liền đi xử lý nguyên liệu nấu ăn, Cao Lương bắt đầu ngao chế món kho.

Bận rộn đến khoảng 4-5 giờ chiều là có thể xong, Cao Lương phân loại món kho và ướp lạnh, phòng làm lạnh là khi Cao Lương thuê phòng xong thì thuê người xây lại, dễ cất giữ món kho. Làm xong những chuyện này, cô liền về nhà ăn cơm chiều, hiện tại cô không thể tới trong tiệm ăn cơm trưa, cơm trưa của hai đứa em cũng đều về nhà ăn, thời gian cả nhà cùng nhau ăn cơm đổi thành bữa tối. Buổi trưa Lý Tuấn Nghị cũng không tới tiệm ăn, đổi thành buổi tối về nhà ăn.

Cơm nước xong, Cao Lương mới đi tới các chi nhánh xem tình huống, thuận tiện kiểm kê doanh thu một ngày, cuối cùng mới đến tổng cửa hàng, kiểm tragia vị và nước canh trong phòng bếp, đưa ra một ít ý kiến, cũng nghe tình huống và phản hồi của mọi người. Kỳ thật cô rất bận rộn, nhưng cứ như vậy, liền không cần dậy sớm, thời gian ngao chế món kho cũng có khoảng thời gian nhàn hạ nhất định có thể tự do an bài, hơn nữa nếu Cao Lương ngại mệt thì có thể một ngày ngao chế số lượng cho 2-3 ngày, như vậy khôngđều canh giữ ở xưởng mỗi ngày.

Cao Lương nhân cơ hội có thười gian đi thi bằng lái. Thập niên 90 thi bằng lái xe phi thường nghiêm khắc, từ báo danh đến khi có bằng lái càn tới bốn tháng, một tháng học lý luận, ba tháng học thực hành. Cao Lương là tài xế già đụng tới những yêu cầu nghiêm khắc như thế cũng không khỏi há hốc mồm, cứ tưởng rằng có thể nhẹ nhàng thi được bằng lái, ai biết lại cần thời gian dài như vậy, nên ngày thàng lái xe tùy ý cách cô còn xa lắm.

Hơn nữa thời buổi này thi bằng lái rất đắt, phí báo danh hai ngàn tám, tương đương với một năm tiềng lương của một công nhân bình thường, khó trách tiền lương tài xế cao nwh vậy. Cao Lương báo danh, tự nhiên cũng cố gắng lấy được bằng lái, so với những học viên khác, thời gian đi xe của cô quá ít, rốt cuộc công việc quá bận. Trong nhóm học cùng cô còn có ngườinghỉ việc đẻ chuyên môn học lái xe, Cao Lương nghe xong líu lưỡi, vì lấy bằng lái, hy sinh cũng quá lớn. Thi bằng lái khó như vậy, huấn luyện viên tự nhiên cũng rất hung dữ, cũng may Cao Lương nói ngọt, người lại hào phóng, thường xuyên đưa chút đồ ăn vặt cho giáo viên, trong quá trình học tập biểu hiện cũng phi thường ưu tú, giáo viên cũng biết chút tình huống của cô cũng là mở một con mắt nhắm một con mắt.

Cao Lương ngại học xe phiền toái, oán giận với Lý Tuấn Nghị, Lý Tuấn Nghị cười nói: "Em như này thì cũng chưa coi là khó, lúc ấy anh học bằng lái xe tải, khởi động được xe cũng chảy một thân mồ hôi rồi."

Cao Lương vừa nghe nhịn không được cười ha ha, khó trách thời buổi này rất ít nữ tài xế, nữ có mấy người có thể khởi động xe tải bằng tay: "Vậy được rồi, em chậm rãi học, dù sao cũng phải có bằng lái."

Lý Tuấn Nghị nói: "Anh có thể dạy em, đến lúc đó sẽ không sợ không có nhiều thời gian học."

"Được ạ." Cao Lương đã sớm muốn sờ tay lái, nhưng cô chưa từng học lái xe, không thể để lộ việc này, lúc này Lý Tuấn Nghị dạy côg, cô liền có thể nhân cơ hội biểu hiện một chút "Thiên phú".

Đêm khuya tĩnh lặng nào đó, ở bãi đất trống bên ngoài tiểu khu không bóng người, Lý Tuấn Nghị cùng chiếc xe tới dạy Cao Lương lái xe. Cao Lương biểu đạt "năng lực lĩnh ngộ" cùng "Thiên phú" kinh người, Lý Tuấn Nghị chỉ dạy một lần, cô có thể thuận lợi khởi động xe, đương nhiên, ngay từ đầu cô với các tính năng của xe không hề quen thuộc, cũng không biểu hiện phi thường thuần thục, chỉ là thật cẩn thận mà mở ra, nhưng như vậy cũng đã đủ làm cho Lý Tuấn Nghị giật mình: "Trời đất, Cao Lương, em quá lợi hại, em là thiên tài, thật sự đây là lần đầu tiên em lái xe?"

Cao Lương một chân dẫm phanh lại, cười hì hì nói: "Đúng vậy, trước kia tới máy kéo em cũng chưa bao giờ đi. Không nghĩ tới lái xe lại dễ như vậy."

Lý Tuấn Nghị đối với biểu hiện của Cao Lương hiển nhiên dị thường vừa lòng: "Không khó, nhưng mà không phải ai cũng dám đi." Người bình thường lần đầu tiên lái xe đều có điểm sợ hãi, huống chi vẫn là phụ nữ, nhưng Cao Lương biểu hiện trấn định ngoài dự đoán.

"Đến lúc thi còn phải vượt chướng ngại vật, đỗ xe chỗ hẹp, mấy cái này em đều không biết, phải học, anh dạy em đi." Cao Lương biết hiện tại yêu cầu thi phi thường nghiêm khắc, hạng mục nhiều, cho nên cũng không dám qua loa. Tài xế già lái xe chủ yếu bằng cảm giác, lái xe không phải cái gì khó, nhưng muốn đủ kỹ thuật theo yêu cầu thi, không luyện cũng không được, Cao Lương cũng không vì chính mình biết lái xe rồi mà chủ quan.

"Để anh dạy em." Lý Tuấn Nghị rốt cuộc cảm thấy mình có nơi dùng võ.

Cao Lương cũng học rất nghiêm túc, hai người học tập, phối hợp phi thường ăn ý.

Thời điểm học xong trở về, Cao Lương chuẩn bị xuống xe, bị Lý Tuấn Nghị kéo lại: "Đêm nay dạy em nhiều như vậy, thu chút học phí đi."

Cao Lương xoay đầu lại, Lý Tuấn Nghị đã vươn người lại đây, chặn cô lại để hôn một hồi. Lúc này Lý Tuấn Nghị cảm thấy mua xe thật tốt, về sau lại có thêm một địa điểm hẹn hò, hơn nữa không lo lắng có người tới quấy rầy.

Nụ hôn này thiếu chút nữa lau súng cướp cò, Cao Lương thừa dịp thở vội đẩy người ra đi xuống, đỏ mặt chạy về nhà. Lý Tuấn Nghị ở phía sau gọi lại: "Từ từ, anh có việc muốn nói."

Cao Lương đứng lại, có chút hoài nghi mà nhìn Lý Tuấn Nghị, cảm thấy anh chỉ đang tìm cớ đi cùng mình lên lầu, Lý Tuấn Nghị bước đi lại, duỗi tay nắm tay Cao Lương, nói: "Hôm nay Trung Hoa gọi điện thoại tới, nói tối ngày mai em gái sẽ tới đây."

"Buổi sáng hôm sau nữa sẽ đến sao?" Cao Lương hỏi.

"Ừ. Tới hôm đó anh đi đón người, đưa về nhà trước, đến lúc đó xem con bé định sao, nguyện ý đi theo em hay anh, hoặc là muốn tự đi ra ngoài tìm việc làm." Lý Tuấn Nghị nói.

"Em cũng đi cùng, đến lúc đó em đưa hàng hóa đến xưởng trước, anh tới xưởng tìm em." Cao Lương đối với Dương Tư Hoa không hiểu nhiều lắm, chỉ biết là một cô gái hoạt bát rộng rãi, rốt cuộc muốn làm cái gì thì khi đến mới biết được.

Lý Tuấn Nghị nói: "Cũng được. Kỳ thật anh rất muốnđể con bé đi theo em, con bé từng đi học, hiểu biết hơn mấy người Thu Lan, nếu nguyện ý theo em đi làm, thì có thể giúp em không ít chuyện."

Cao Lương biết Lý Tuấn Nghị muốn tốt cho mình, nhưng là loại sự tình này sao có thể miễn cưỡng: "Vậy còn phải xem suy nghĩ của cô ấy, không thểép buộc được. Hơn nữa phỏng chừng cô ấy sẽ không có nhiều hứng thú với chuyện buôn bán, anh trai cô ấy cũng có cửa hàng, cô ấy cũng đâu muốn ở nhà hỗ trợ."

"Chỗ em không chỉ là bán đồ ăn, còn có quản lý nữa. Được rồi, vẫn là đợi người tới rồi nói sau." Lý Tuấn Nghị cảm thấy một trợ thủ thích hợp là khả ngộ bất khả cầu, giống như hiện tại anh cũng đang bồi dưỡng trợ lý.

"Đúng rồi, anh nói chuyện cổ phầ với anh Uông chưa?" Cao Lương hỏi.

Lý Tuấn Nghị nói: "Nói rồi, Ngạn Quân nói còn muốn suy xét một chút." Anh muốn giữ Uông Ngạn Quân làm việc ở xưởng, ký hợp đồng mười năm, chia cho hắn 10% cổ phần danh nghĩa, bất quá Uông Ngạn Quân tựa hồ có suy tính riêng, còn đang do dự.

Kỳ thật Cao Lương cùng Lý Tuấn Nghị đều cảm thấy Uông Ngạn Quân ký hợp đồng này rất có lợi, Lý Tuấn Nghị khẳng định sẽ không để Uông Ngạn Quân bị thiệt, mọi hạng mục đều công khai, Uông Ngạn Quân nếu ký, như vậy mười năm tương lai có thể tích lũy một số tiền không nhỏ, hợp đồng hết hạn cũng mới 35 tuổi, đúng là tuổi thích hợp để gây dựng sự nghiệp, muốn làm một mình cũng không phải việc khó.

Bất quá hiển nhiên Uông Ngạn Quân suy xét toàn diện hơn, hắn biết hiện có nhiều cơ hội rất tốt, Lý Tuấn Nghị, Cao Lương, Chu Văn Võ thành công k1ch thích hắn phải đánh cược một phen để gây dựng sự nghiệp riêng, tuy rằng mười năm sau xác thật có đủ tài chính, nhưng kỳ ngộ tuyệt đối không còn tốt như hiện tại. Còn có một chút, Cao Lương ẩn ẩn cảm thấy vẫn liên quan tới Ngô Xuân Mai. Uông Ngạn Quân tuy rằng đã chia tay với Xuân Mai, kỳ thật vẫn luôn hỏi thăm Cao Lương tin tức của Xuân Mai, trong lòng vẫn không bỏ xuống được. Xuân Mai đã tới huyện X làm vực, đây là công việc chính thức, khả năng từ chức cực kỳ nhỏ, nếu hai người còn muốn ở bên nhau, chỉ có Uông Ngạn Quân đi tìm Xuân Mai, một khi hắn ký hợp đồng, vậy trong vòng mười năm không thể rời Quảng Châu, hắn cùng Ngô Xuân Mai liền hoàn toàn không còn khả năng.

Cao Lương nghĩ đến đây, thở dài một hơi: "Mỗi người đều có chỗ khó xử riêng."

Lý Tuấn Nghị nắm chặt tay cô: "Chúng ta không có, cho dù có, chúng ta cũng cùng nhau vượt qua."

Cao Lương nhịn không được vươn một cái tay khác ôm cánh tay Lý Tuấn Nghị, bỗng nhiên cảm thấy chính mình quá hạnh phúc, hai người không có hiện thực áp lực hay lực cản, cho nên phải thêm quý trọng mới được.

Ngày Dương Tư Hoa đến, Lý Tuấn Nghị cùng Cao Lương đi ra ga tàu, xe lửa đúng giờ tới. Dương Tư Hoa một tay cầm túi, một tay cầm chăn đệm, gian nan đi trong đám người. Cô tết tóc bánh quai chèo, còn mặc áo khoác dài, nóng đến đỏ bừng cả mặt, nhìn thấy Cao Lương câu đầu tiên là: "Chị Cao, anh Tuấn Nghị, không nghĩ tới Quảng Châu nóng như vậy, nóng muốn chết."

Cao Lương móc ra khăn tay giúp cô lau mồ hôi, nói: "Em mau cởi áo khoác ra đi. Nóng lắm rồi đúng không?"

Lý Tuấn Nghị vội tiếp hành lý trong tay cô: "Quảng Châu vẫn đang mùa hè mà. Ở quê lạnh rồi sao?"

"Dạ, nhiệt độ đã giảm rồi, phải mặc áo khoác." Dương Tư Hoa ngượng ngùng nói thầm bên tay Cao Lương, "Bên trong em chỉ mặc áo lót, không thể cởi."

Cao Lương nghe vậy: "Vậy chúng ta nhanh trở về, em tắm rửa đổi quần áo trước. Đúng rồi, sao em còn mang theo chăn?"

Dương Tư Hoa nói: "Mẹ với anh em đều nói phải mang, bọn họ nói đến bên này cũng phải mua. Lúc chị Cao qua đây không mang chăn sao?"

"Lúc chị tới đây là vào mùa lạnh, sợ mua không kịp nên mang, cho nên mới tự mình mang, em cũng không chê mệt." Cao Lương lôi kéo tay cô tới bãi đỗ xe.

Dương Tư Hoa quay đầu đánh giá sân ga tàu hỏa, nói: "Quảng Châu thật nhiều người."

Cao Lương nói: "Quảng Châu là trạm chuyển, mấy người đi Thâm Quyến, Đông Hoàn, Phật Sơn, Châu Hải đều phải đổi xe ở chỗ này. Người trong nhà đều khỏe phải không?"

"Vẫn tốt ạ, mỗi ngày cũng chỉ có mấy việc đó, bận tối mày tối mặt." Dương Tư Hoa nói.

Lý Tuấn Nghị hỏi cô: "Tư Hoa, em tính toán tìm việc gì làm chưa?"

Dương Tư Hoa sửng sốt một chút: "Em còn chưa biết, trước nhìn kỹ hẵng nói."

Cao Lương nhanh nói: "Anh Tuấn Nghị muốn hỏi nếu em không có chuyện gì đặc biệt muốn làm thì có thể tới chỗ bọn chị làm, làm ở tiệm ăn của chị, hoặc là đi theo anh ấy làm trang phục."

Dương Tư Hoa vừa nghe, nháy mắt bình thường trở lại, phảng phất thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Nga, em có thể nhìn xem rồi mới quyết định không?"

Cao Lương cười: "Có thể."

Dương Tư Hoa vừa tới, Cao Lương an bài cô ở nhà cùng mình. Lý Tuấn Nghị trước mang cô đi tham quan mấy tiệm ăn và xưởng của Cao Lương, cũng đề cập tới moognj tưởng của Cao Lương, Dương Tư Hoa đối với Cao Lương càng thêm kính ngưỡng. Cuối cùng Lý Tuấn Nghị lại mang cô xem qua nhà xưởng của mình. Dương Tư Hoa nhìn công nhân an tĩnh vùi đầu làm việc trong phân xưởng, nhìn chằm chằm một lúc lâu như vậy cũng không thấy người nào ngẩng đầu nói chuyện, cô quay đầu lại nói với Lý Tuấn Nghị: "Em muốn đi theo chị Cao làm việc, không biết emcó thể hỗ trợ làm cái gì."

Khóe miệng Lý Tuấn Nghị khẽ nhếch: "Bên cô ấy rất nhiều việc để làm, cô ấy sẽ an bài cho em."
Bình Luận (0)
Comment