Trở Về Năm 1988

Chương 147

Rốt cuộc có thể danh chính ngôn thuận mà hôn môi âu yếm, Lý Tuấn Nghị đương nhiên không buông tha cơ hội tốt. Bất quá còn chưa nếm được ngon ngọt, cửa phòng đã bị gõ vang, nguyên lai là cha mẹ anh cầm tiền mừng tới.

Lý Tuấn Nghị có chút không cam lòng mà khẽ cắn môi Cao Lương một chút, nói: "Chờ buổi tối lại tiếp tục."

Cao Lương đỏ mặt vội ngồi dậy, duỗi tay sửa soạn lại quần áo, buộc tóc lại, nói với Lý Tuấn Nghị đang muốn đi mở cửa: "Tóc em có rối không?"

Lý Tuấn Nghị quay đầu lại liếc nhìn cô một cái, lại nhịn không được duỗi tay nhéo nhéo lỗ tai cô: "Rất đẹp."

Bà nội và ba mẹ Lý Tuấn Nghị đều đi vào, Cao Lương đi theo phía sau Lý Tuấn Nghị, nhìn trưởng bối, có chút ngượng ngùng mà gọi: "Bà nội, ba, mẹ." Nói thật, câu ba mẹ này gọi quá sượng, nhưng lại không thể không gọi, bao lì xì sửa miệng cũng nhận rồi.

Bà nội rất cao hứng, có chút đau lòng mà nói: "Hôm nay mệt muốn chết rồi đúng không, uống nhiều rượu thế cơ mà, có cảm thấy khó chịu hay không?"

Cao Lương cười lắc đầu: "Còn tốt ạ, cảm ơn bà! Mọi người mau ngồi đi!" Cô tiếp đón các trưởng bối ngồi xuống.

Khuông Tú Mẫn cầm theo một cái túi trong tay, giao cho Lý Tuấn Nghị nói: "Đây là tất cả tiền mừng và danh sách khách, các con tự nhìn rồi làm đi, nên xử lý như thế nào các con tự xử lý."

Lý Tuấn Nghị gật gật đầu: "Con đã biết."

Khuông Tú Mẫn nhìn con trai cùng con dâu, muốn nói lại thôi. Cao Lương vội nói: "Mẹ, ngài có chuyện gi thì cứ nói đi ạ."

Khuông Tú Mẫn nhìn Cao Lương một cái, nói: "Thân thích ở quê từ xa chạy tới không dễ dàng, không nên thu tiền mừng. Hai đứa có thời gia thì đưa bọn họ đi chơi mấy ngày, cũng để cho người khác biết chúng ta biết đãi khách."

Cao Lương gật đầu nói: "Con biết." Cô vốn dĩ cũng không tính nhận tiền mừng của thân thích, không chỉ có không nhận, còn muốn cho lại một chút, hơn phân nửa thân thích ở quê đều không có coogn việc chính thức, kiếm ít tiền không dễ dàng.

Lý Vệ Quốc nói: "Ngày mai ba mẹ sẽ về cùng Tuấn Vĩ, bà nội mấy đứa vẫn muốn ở lại Quảng Châu, liền để các con chăm sóc."

Lý Tuấn Nghị cùng Cao Lương vội gật đầu nhận lời.

Buổi tối chiêu đãi bạn bè thân thích xong, lại bị một đám bằng hữu trẻ tuổi vây quanh về đến nhà. Tân phòng đèn đuốc sáng trưng, giăng đèn kết hoa, thập phần vui mừng, buổi tối còn có vở kịch lớn —— nháo động phòng. Dương Trung Hoa xem như tìm được cơ hội, đem tất cả trêu cợt năm đó trả lại cho Lý Tuấn Nghị, Cao Lương làm tân nương tử, tự nhiên cũng không thể hoàn toàn tránh thoát, bất quá mọi người cũng không quá khó xử cô, đều vẫn rất có chừng mực. Khoảng 10 giờ, khách nhân đều tan, trong nhà cũng chỉ dư lại Cao Lương và Lý Tuấn Nghị, bà và ác em đều chưa dọn tới đây.

Lý Tuấn Nghị đóng cửa lại, quay đầu thấy Cao Lương đang cầm chổi quét tước vỏ trái cây, vụn giấy trên mặt đất. Anh lắc đầu đi qua, lấy cái chổi đi: "Hôm nay em còn chê không mệt à? Đừng quét, nhanh tắm rửa đi ngủ."

Cao Lương định lấy chổi lại: "Anh tắm trước đi, em sắp quét xong rồi." Hôm nay người quá nhiều, trẻ con cũng nhiều, kẹo và điểm tâm cũng nhiều, trong phòng bừa bộn vô cùng.

Lý Tuấn Nghị nói: "Em tắm trước đi, để anh quét." Nói xong khom lưng quét.

Cao Lương nở nụ cười, trở lại phòng, bắt đầu tháo trang sức, cô nhìn chính mình trong gương, từ nay về sau, cô đã gả làm vợ người ta rồi. Cô đột nhiên nghĩ đến chuyện sắp phát sinh đêm nay, không khỏi đầy mặt ửng đỏ, không rõ là sợ hãi hay là chờ mong.

Lý Tuấn Nghị cầm cái chổi đi vào phòng ngủ, thấy Cao Lương còn ở trước bàn trang điểm tháo tóc. Trên đầu có nhiều kẹp tóc, còn cuốn lấy tóc, Cao Lương lao lực mà lôi kéo. Lý Tuấn Nghị đi qua, thật cẩn thận giúp cô gỡ xuống, từ phía sau ôm lấy người vào lòng, mặt dán bên gáy Cao Lương, vô cùng thỏa mãn mà thở dài, lẩm bẩm: "Vợ ơi, vợ ơi!" Cái xưng hô này thật dễ nghe, cô rốt cuộc hoàn toàn thuộc về mình, từ nay về sau, anh là chồng, cô là vợ anh.

Cao Lương nghe anh nỉ non thì thầm, trong lòng cũng không khỏi mềm mại, về sau bọn họ chính là vợ chồng. Cô nhịn không được thả lỏng lại, dán trong lòng ngực Lý Tuấn Nghị.

Lý Tuấn Nghị yên lặng ôm cô hưởng thụ vài phút, sau đó hôn xuống cổ cô. Cao Lương đột nhiên như nhớ tới cái gì đó, giơ tay ngăn miệng anh lại: "Đừng, hôm nay bận rộn một ngày, cả người toàn mồ hôi, quá bẩn, em muốn đi tắm."

Ánh mắt Lý Tuấn Nghị sáng lên: Được, anh cũng muốn tắm, chúng ta đi cùng nhau đi."

Cao Lương nhanh đứng lên: "Không được, em tắm trước. Anh mau đi quét rác đi, trên mặt đất còn nhiều rác rưởi thế kia." Vừa mới kết hôn liền tắm ch ung, tư tưởng Cao Lương chưa phóng khoáng tới vậy.

Lý Tuấn Nghị cười nhìn Cao Lương, tiếp tục trêu cô: "Cùng nhau tắm tốt mà, tiết kiệm nước với thời gian."

"Không cần!" Cao Lương c ắn môi dưới, cô mới không tin chuyện tắm ch ung để tiết kiệm nước với thời gian đâu, cô cầm áo ngủ vội vàng vào phòng tắm, khóa trái cửa lại. Lý Tuấn Nghị cười lắc đầu, tiếp tục cầm chổi quét rác, bộ dạng Cao Lương thẹn thùng thật đẹp mắt, trêu cũng vui. Nghĩ đến đêm hoàn toàn là thế giới hai người bọn họ, hormon trong người liền nhịn không được sôi sục lên, quá tuyệt vời, thế giới hai người, rốt cuộc không có người quấy rầy bọn họ, thật sự không dễ dàng. Thế giới hai người này hẳn là có thể kéo dài mấy ngày đi, thân thích còn chưa đi về, bọn họ liền không có thời gian giúp mọi người chuyển nhà, rốt cuộc có mấy ngày, làm chuyện tư mật gì Cao Lương đều sẽ không cảm thấy ngượng ngùng đi.

Cao Lương tắm rửa xong ra tới, thấy Lý Tuấn Nghị giống như được tiêm máu gà lau sàn trong phòng, không phải anh nói chỉ cần quét qua là được, như thế nào lại bắt đầu lau sàn rồi: "Đừng làm nữa, nh nhanh đi tắm rửa đi, anh không mệt à?"

Ý của Cao Lương là kêu Lý Tuấn Nghị đi nghỉ sớm một chút, nhưng nghe ở trong tai anh, chính là Cao Lương đang mời mình ngủ chung: "Anh đi ngay đây." Nói xong dựa cây lau nhà vào góc tường, liền chạy vào tắm rửa.

Tóc Cao Lương còn chưa kịp khô, Lý Tuấn Nghị đã ra tới, anh thấy Cao Lương đang sấy tóc, liền đi tới hỗ trợ, đây không phải lần đầu Lý Tuấn Nghị giúp Cao Lương sấy tóc, nhưng lần này Lý Tuấn Nghị rõ ràng có thêm rất nhiều động tác khiêu khích, ngón tay lớn mật lưu luyến trên vành tai và cổ của cô, đây là chuyện anh đã muốn làm từ sớm, sợ khống chế không được nên không có làm, hiện giờ rốt cuộc có thể được như ý nguyện.

Rốt cuộc, Lý Tuấn Nghị ném máy sấy tóc sang một bên, khom lưng bế Cao Lương lên đặt trên giường, Cao Lương mặc áo ngủ màu hồng nhạt nằm trên chăn cưới đỏ thẫm, nghiễm nhiên như một đóa hoa đào nở rộ. Lý Tuấn Nghị cẩn thận xếp gối sang bên, giam Cao Lương giữa hai ch@n anh, tự trên cao nhìn xuống Cao Lương, khóe miệng giơ lên: "Đêm nay rốt cuộc em sẽ là của anh." Nói xong cúi đầu thành kính hôn lên môi Cao Lương, phảng phất như chuẩn bị ra một trang mới.

Cao Lương nhìn Lý Tuấn Nghị một cái, sau đó rũ mắt xuống, lông mi cô rung động giống cánh bướm. Lý Tuấn Nghị nhìn ra cô đang khẩn trương, trong lòng sinh ra vạn phần trìu mến, anh nhẹ nhàng trùm người xuống ôm sát cô, lại in lại một nụ hôn lên lông mi cô, đem nụ hôn chuyển qua chóp mũi, cuối cùng mới là trên môi. Anh nhẹ nhàng m*t vào cánh môi mềm mại, sau đó lấy đầu lưỡi nhẹ nhàng hỏi thăm hàm răng của cô, khớp hàm Cao Lương khẽ mở, đầu lưỡi Lý Tuấn Nghị dò xét tiến vào, đầu tiên là nho nhã lễ độ mà thử, sau đó dần dần trở nên nhiệt tình.

Cao Lương chỉ cảm thấy nụ hôn ôn nhu chậm rãi trở nên nóng rực, một cổ sóng nhiệt từ khoang miệng truyền tới đáy lòng, sau đó lại đốt tới trong não, cả người đều trở nên nóng nực, thân thể như bị lửa đốt, một dòng nhiệt lượng chạy lung tung trong cơ thể, tựa như muốn tìm cửa đi ra. Cô không có biện pháp khác, chỉ có thể gắt gao leo lên một thân thể khác, tựa hồ chỉ khi gần sát Lý Tuấn Nghị, cô mới có thể được giải thoát.

Trước giờ Lý Tuấn Nghị là người thuộc phái lý luận, nhưng mà đến thời điểm thực hành, những lý luận đó vẫn rất dùng được, đặc biệt là nhìn Cao Lương cũng không có gì khó chịu, ngược lại ở dưới thân mình ngâm nga nở rộ, cái loại cảm giác thành tựu này anh chưa từng trải qua, càng khích lệ anh càng thêm dũng mãnh phi thường, một lần lại một lần.

Ngày hôm sau, Cao Lương tỉnh lại thấy thân thể hơi không tự nhiên, cô nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, nghĩ đến tối hôm qua điên cuồng, cô cuối cùng minh bạch, người một khi lâm vào bể tình thì mấy thứ thẹn cảm đều bị vứt đến trên chín tầng mây, suy nghĩ duy nhất đó là giải thoát, phóng thích, nghĩ đến đây, cô không khỏi lấy tay che trán, quả thực quá thẹn thùng không dám ra cửa gặp người mất.

Lý Tuấn Nghị nhắm mắt vươn tay, bắt được cái tay trên trán Cao Lương, đặt lên môi hôn một cái: "Chào buổi sáng, vợ."

Cao Lương quả thực cũng không dám nhìn thẳng Lý Tuấn Nghị: "Sớm!"

Lý Tuấn Nghị phảng phất phát hiện cô ngượng ngùng, chống cánh tay dựng thân thể, thò qua hỏi: "Em có thấy không thoải mái chỗ nào không?"

Cao Lương nhìn trần nhà: "Không, không có."

Lý Tuấn Nghị cười: "Không có thì tốt" Anh nâng tay vỗ eo Cao Lương, "Anh còn lo lắng em sẽ bị đau eo, ngày hôm qua mệt mỏi cả ngày, buổi tối anh lại làm em mệt thế."

Cao Lương lúc này mới phát hiện mình không mặc cả áo ngủ, khó trách ngủ đến thoải mái như vậy, cô vội bắt lấy tay Lý Tuấn Nghị: "Em không có việc gì. Em muốn dậy, hôm nay còn đi tiễn ba mẹ đấy. Mấy giờ rồi?"

Lý Tuấn Nghị nhìn đồng hồ: "Mới 7 giờ rưỡi. Bọn họ đi xe trưa, còn sớm. Nếu em đã nghỉ ngơi xong, chúng ta ôn lại chuyện tối hôm qua một chút đi, anh cảm thấy rất tốt, em thì sao?"

Cao Lương vội vàng ngồi dậy, dùng chăn cái che trước người, nhìn một chút, áo ngủ rơi trên mặt đất, vậy phải làm sao bây giờ, cô nhìn thoáng qua Lý Tuấn Nghị: "Anh đi lấy quần áo cho em."

Lý Tuấn Nghị gối đầu lên cánh tay, nâng nâng lông mày: "Không sao, em cứ đi như vậy, anh biết dáng người vợ anh rất đẹp."

Cao Lương thẹn quá thành giận, véo má tên mặt dày vô sỉ này một chút, sau đó cắn răng một cái, bọc chăn xuống giường, làm Lý Tuấn Nghị lõa th ể nằm trên giường. Lý Tuấn Nghị cười nói: "Vợ ơi, anh lạnh, mau tới giúp anh làm ấm giường."

Cao Lương tìm được một cái váy rộng thùng thình từ tủ quần áo, một tay cầm váy, một tay ôm chăn, liền dùng sức ném chăn lên giường, sau đó lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai trùm váy lên người, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Toàn bộ hành trình Lý Tuấn Nghị nhìn Cao Lương biểu diễn, đáng tiếc đoạn cuối tầm mắt bị chăn chặn tầm mắt, không thấy hoàn chỉnh.
Bình Luận (0)
Comment