Trở Về Năm 1988

Chương 152

Ý thức được điểm này, Cao Lương chờ Liêu Phương đi rồi mới nhỏ giọng hỏi Chu Văn Võ: "Anh Chu,Liêu tiểu thư vừa rồi vào xưởng từ khi nào?"

"Năm trước đã tới làm rồi. Làm sao vậy?" Chu Văn Võ hỏi.

"Người ở nơi nào ạ?" Cao Lương lộ ra thần sắc hứng thú.

Chu Văn Võ thực mau liền đáp lời: "Đồng hương của chúng ta, thành phố A."

Cao Lương gật đầu: "Đồng hương à? Đồng hương tốt."

Trên đường trở về, Cao Lương nói: "Các anh cócảm thấy anh Chu có ý với cô tài vụtrong xưởng không?"

Lý Tuấn Nghị có chút ngoài ý muốn: "Không có."

Cao Lương cười nói: "Đúng là đàn ông, không để ý máy chuyện này, khẳng định có gì đó. Chúng ta chờ coi."

Uông Ngạn Quân nói: "Em nói cô gái làm tài vụ sao? Vạn nhất lại đụng phải tình huống lần trước thì sao đây, ôm tiền chạy thoát, Văn Võ quá thảm!"

Cao Lương trừng mắt nhìn Uông Ngạn Quân một cái: "Anh cho rằng ai cũng không có đầu óc giống Nguyễn Tuệ sao? Anh Chu có tương lai tốt như vậy, đâu cần mổ gà lấy trứng. Liêu Phương là tài vụ, anh cho rằng người bình thường có thể làm tài vụ? Cô gái đó chắc chắn thông minh, phân rõ nặng nhẹ."

Lý Tuấn Nghị ha ha cười nói: "Về sau tài chính của lão Chu đã hoàn toàn bị cô gái kia nắm giữ."

Cao Lương liếc xéo Lý Tuấn Nghị: "Không phải em cũng đứng tên tất cả tài sản của anh sao! Người với người phải có sự tin tưởng chứ?" Tất cả tài sản của Lý Tuấn Nghị từ nhà xưởng, phòng ở, đến xe cũng là cô đứng tên.

Lời này vừa thốt ra, Uông Ngạn Quân lập tức cười ầm lên: "Ha ha ha ha ha!"

Lý Tuấn Nghị nâng tay gãi gãi mũi: "Ừ đúng, em nói đúng, không thể vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn."

Cao Lương nói: "Anh Chu bị thiệt một lần, khẳng định sẽ không quá dễ tin người như trước, khẳng định chính anh ấy sẽ biết lưu tâm, cái này em không lo lắng. Em lo anh ấy bị Nguyễn Tuệ lừa một lần, về sau cũng không dám tin tưởng phụ nữ, đây mới là điều đáng sợ nhất."

Lý Tuấn Nghị giơ tay sờ sờ đầu cô: "Vợ anh phải lo cho nhiều người quá, vất vả cho em rồi."

Cao Lương cười hì hì nói: "Mọi người đều hạnh phúc, em sẽ không cần nhọc lòng. Anh Uông, anh cũng phải cố lên."

Uông Ngạn Quân nghe vậy cười cười, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, lâm vào trầm mặc. Cao Lương lén lút le lưỡi với Lý Tuấn Nghị, tự biết mình nói sai rồi.

Từ Đông Hoàn trở về, Cao Lương và Lý Tuấn Nghị đều bắt đầu chuẩn bị triển lãm váy cưới. Từ khi Lý Tuấn Nghị có ý tưởng làm triển lãm váy cưới, các nhà thiết kế liền bận rộn muốn chết, một bên chuẩn bị váy cưới, một bên còn phải chuẩn bị trang phục thu đông, với bộ phận thiết kế chỉ có bốn người thì đây là đại công trình. Bởi vì thiết kế váy cưới thật sự rất phiền toái, muốn làm triển lãm, ít nhất phải có hai ba mươi bộ váy cưới, mà mọi người lại không quá quen thuộc với chuyện thiết kế váy cưới, hiểu biết cũng hữu hạn, cũng không thuận buồm xuôi gió, tiến triển rất chậm. May mắn lúc này lại được bổ sung ba nhà thiết kế, bọn họ mới thoáng nhẹ nhàng hơn chút.

Đối với váy cưới, Cao Lương hiểu biết nhiều hơn các nhà thiết kế, cho nên cô đảm nhiệm vị trí cố vấn, bày mưu tính kế, từ kiểu dáng, chất liệu, cổ vũ mọi người mở rộng tư tưởng, thoải mái sáng tạo, bởi vì triển lãm váy cưới lần này chủ yếu là sản phẩm trưng bày, sẽ không sản xuất hàng loạt, cho nên cũng không cần lo lắng quá về kiểu dáng.

Cao Lương cùng Lý Tuấn Nghị thảo luận, tổ chức triển lãm để làm gì? Vì hấp dẫn đơn đặt hàng sao? Vào thời nay chỉ sợ không dễ có đơn đặt hàng lớn, hơn nữa váy cưới chế tác quá mức phức tạp, cơ bản đều làm thủ công, cho nên sản xuất hàng loạt cũng thực phiền toái. Bọn họ muốn dùng triển lãm lần này để tuyên truyền cho Thanh Mai, mở rộng lực ảnh hưởng, đến lúc đó tốt nhất làm cho oanh động, còn mời truyền thông tới phỏng vấn đưa tin, như vậy lần tuyên truyền này mới có hiệu quả. Tuy rằng triển lãm váy cưới không thể trực tiếp tạo đơn đặt hàng, nhưng đối với Thanh Mai lại là một cơ hội tuyên truyền tốt, đến lúc đó muốn buôn bán không tốt cũng không được.

Thiết kế váy cưới rất khó, nhưng đó mới là thiết kế, lúc chế tác càng khó hơn, cho nên mấy tháng nay phòng chế tác bận rộn ngút trời. Với váy cưới, trừ bỏ lớp lót bên trong, các chi tiết trang trí bên ngoài đều phải làm thủ công, đính hạt, uốn nếp, hoa văn vân vân, tất cả đều phải làm từng đường kim mũi chỉ, hơn nữa không có bản mẫu, mỗi một bộ đều không giống nhau, đối với người chế tác rất khó khăn, hơn nữa nhân thủ cũng không đủ. Lúc mọi người làm việc, trong lòng nhiều ít đều có điểm oán trách ông chủ bày việc khó cho làm.

May mắn này mấy tháng này là mùa ế hàng, công việc không quá nhiều, Lý Tuấn Nghị liền điều một số công nhân tới hỗ trợ, vì bảo đảm chất lượng, còn cố ý lắp điều hòa cho phòng chế tác, phải biết rằng phân xưởng khác còn chưa có điều hòa.

Rất nhanh liền tới nghỉ hè, Cao San chuẩn bị lên lớp 12 không giống trước kia nghỉ hè là tới tiệm hỗ trợ, cô xây dựng kế hoạch học tập nghiêm khắc, trong trường học an bài học bổ túc một tháng vào tháng tám, tháng 7 cô liền ở nhà tự ôn tập, từ sớm đến tối, thời gian cực kỳ chặt chẽ, hơn nữa đôi mắt cô cũng bắt đầu cận thị, còn bảo Cao Lương dẫn cô đi mắt kính.

Cao Lương thấy cô vất vả như vậy, liền bảo cô đừng cố quá: "Nghe nói tỷ lệ thi đỗ của trường em rất cao, thành tích trung bình đều có thể thi đỗ đại học bên cạnh. Không phải em muốn thi sư phạm sao, trực tiếp thi vào Hoa Sư là được rồi."

Vẻ mặt Cao San ghét bỏ: "Em mới không thi Hoa sư. Em muốn thi Bắc Sư."

"A? Đại học Sư Phạm Bắc Kinh?" Lần đầu tiên Cao Lương nghe được lý tưởng của Cao San, tức khắc lắp bắp kinh hãi, cô muốn tới Bắc Kinh học đại học?

Cao San gật đầu: "Đúng vậy. Rất nhiều bạn học của em cũng muốn thi đại học Bắc Kinh, lớp trưởng bọn em còn muốn thi Bắc đại đấy."

Cao Lương nghĩ đến chuyện Cao San muốn tới phương bắc đi học, liền có chút lo lắng: "Bắc Kinh rất lạnh, rất khô ráo, cách nhà cũng xa, em có thể thích ứng sao?"

Cao San cười nói: "Không có gì không thể thích ứng, giáo viên chúng em thường nói " đọc vạn quyển sách, đi ngàn dặm đường ", em muốn đi học xa, thể nghiệm cuộc sống phương bắc một chút."

Cao Lương biết cô đã lớn, có suy nghĩ của chính mình, cũng không khuyên, liền gật đầu nói: "Vậy được rồi, em cố lên!" Cao San muốn đi Bắc Kinh học, đến lúc đó công việc được sắp xếp cũng sẽ ở Bắc Kinh đi, hơn phân nửa cũng sẽ lấy chồng ở Bắc Kinh, về sau chị em bọn họ chính là trời nam đất bắc, thật đúng là có chút không nỡ, tuy rằng Bắc Kinh là địa phương tốt. Bất quá em gái có lý tưởng của chính mình cũng khá tốt.

Cao San thích học tập, cũng lây nhiễm cho Cao Cường, đầu óc thằng bé rất thông minh, ngày thường học tập cũng không thập phần nổi bật, nhưng tới lúc thi có thể phát huy vượt xa người thường, thuận lợi thi đậu trường trung học trực thuộc Hoa Sư, lúc Cao San học tập, thằng bé cũng sẽ bớt thời giờ đọc sách vài lần, mục tiêu của chị ba là thi đại học Bắc Kinh, như vậy ít nhất hắn cũng muốn thi đỗ một trường đại học.

Cao Lương thấy em trai em gái chịu khó học tập, không khỏi nhớ tới chính mình, nếu lúc trước cha mẹ không bất ngờ xảy ra chuyện, khả năng cô sẽ có một cuộc đời khác đi, dù năm đó không thi đậu, không chừng học lại một hai năm cũng có thể thi đậu đại học. Nghĩ đến đại học, Cao Lương đột nhiên suy nghĩ tới chuyện học tập, không thể đi học đại học giống các em, nhưng có thể học bổ túc ban đêm, thừa dịp hiện tại có Dương Tư Hoa giúp đỡ, cũng chưa tính có con, mấy năm nay hẳn là có thời gian học tập. Cô nghĩ là làm, chạy tới các trường học ở Quảng Châu hỏi thăm tình huống, thu hoạch tư liệu.

Tối nọ, Lý Tuấn Nghị phát hiện một chồng giấy trên bàn trang điểm, anh cầm lên nhìn một chút, là thông tin về thể lệ tuyển sinh, Trung đại, Ký đại, Hoa sư, Hoa lý đều có, trong lòng hiểu rõ, liền hỏi Cao Lương vừa từ trong phòng ra: "Có phải em muốn đi học bổ túc không?"

Cao Lươn cúi đầu lau tóc: "Nga, em muốn học thêm một chút. Trước kia không có thời gian, hiện tại có Tư Hoa giúp, liền muốn đi học thêm kiến thức, thừa dịp còn trẻ còn có thể học vào."

Lý Tuấn Nghị đi qua cầm lấy khăn lông, thay cô lau tóc: "Em muốn thi ngành nào?"

Cao Lương ôm eo anh, nói: "Quản trị kinh doanh đi, cái này cũng tương đối liên quan tới công việc của chúng ta. Anh có muốn thi cùng em không?" Kỳ thật cô biết Lý Tuấn Nghị vẫn luôn học tập, hiểu biết rất nhiều thứ.

Lý Tuấn Nghị nở nụ cười: "Được, chúng ta cùng nhau báo danh, xem ai nhận được bằng tốt nghiệp trước."

Cao Lương bị khơi dậy ý chí chiến đấu: "Được, thi thì thi!"

Vì thế ngày hôm sau hai vợ chồng liền đi trường học báo danh, Cao Lương vốn tính học ở một trường gần Thiên Hà khu, gần, tiết kiệm thời gian, Lý Tuấn Nghị nói nếu muốn thi, vậy phải thi trường tốt nhất Quảng Đông—— Trung đại. Cao Lương đương nhiên đồng ý tiếp nhận khiêu chiến, Trung đại liền Trung đại, không phải chạy thêm đoạn đường sao? Dù sao có xe. Bọn họ báo danh, đăng ký lớp học ban đêm của Trung đại, bởi vì giáo viên Trung đại rất lợi hại, nghe giáo viên giảng bài khẳng định thấy được nhiều hơn so với tự học.

Bất quá hiện tại đang trong kỳ nghỉ hè, lớp chưa khai giảng, còn chưa cần đi học, hai vợ chồng nhận được sách, liền tự học trước.

Bầu không khí học tập trong nhà lập tức dày đặc, bà nội là người vui mừng nhất, trong lòng bà vẫn có quan niệm "chỉ có người đọc sách là tốt nhất", lúc trước Lý Tuấn Nghị không chịu học lại, bà còn thương tâm hồi lâu, hiện giờ Cao Lương nói muốn tự thi đại học, Lý Tuấn Nghị cũng đi theo, bà có thể không vui sao? Quả nhiên cưới vợ cưới hiền, Cao Lương chính là người vợ hiền huệ, thích hợp với Tuấn Nghị nhất. Mỗi buổi tối, Lý Tuấn Nghị cùng Cao Lương trở về nhà đều đọc sách một giờ, Cao San cùng Cao Cường cũng học trong phòng Cao Cường đến 10 giờ, một mình bà nội ở trong phòng khách xem TV tắt tiếng, mỗi ngày còn không ngại vất vả nấu bữa khuya cho cả nhà.

Một buổi tối nọ, Cao Lương đi ra ngoài rót nước uống, phát hiện bà nội một mình xem TV tắt tiếng trong phòng khách, vội nói: "Bà ơi,bà cứ bật tiếng xem TV đi, phòng cách âm rất tốt, không ồn chút nào."

Bà nói: "Không có việc gì, bà nhìn hình ảnh thôi."

Cao Lương nói: "Nếu không chúng cháu cho mua một cái TV đặt trong phòng cho bà xem?"

"Đừng, đừng lãng phí, bà cứ xem ở phòng khách là được rồi, các cháu đi học đi, không cần để ý bà." Bà nói xong vội mở tiếng TV lên, bất quá vẫn để âm lượng cực thấp.

Cao Lương có chút cảm động, đi qua chỉnh âm lượng lớn hơn chút: "Bà nội, bà xem đi, thật sự sẽ không ảnh hưởng tới chúng cháu, không tin bà đến phòng chúng cháu xem thử."

Bà cười gật gật đầu: Được, được, bà đã biết, các cháu đi học đi. Bà rửa sạch nho rồi, cháu bưng vào ăn đi."

Cao Lương cầm nước và trái cây vào phòng, bà thấy cô đóng cửa lại, lại vội cho nhỏ âm lượng TV.
Bình Luận (0)
Comment