Trở Về Năm 1988

Chương 155

Người đàn ông kia đi đến trước mặt Cao Lương và Cao Phán, hơi khom lưng: "Phán Phán tiểu thư, xin nhận lấy bó hoa của tôi." Hắnvừa mở miệng, chính là khẩu âm phương bắc điển hình.

Cao Phán đỏ mặt cúi đầu: "Tôi không cần!"

Đối phương tựa hồ cũng không nhụt chí: "Có thể tạm thời em không tiếp nhận tôi, nhưng hoa em vẫn nên nhận đi, bằng không bị ném vào thùng rác thì rất đáng tiếc, đúng hay không? Đóa hoa vô tội."

Cao Phán đỏ cả lỗ tai, nhỏ giọng nói: "Lại không phải tôi bắt anh mua."

Cao Lương dù bận vẫn ung dung mà nhìn hết thảy, không nói gì, nhìn dáng vẻ người này theo đuổi Cao Phán, mà Cao Phán cũng không có nhận.

Người đàn ông đứng trong chốc lát, sau đó thực tự nhiên mà kéo một cái ghế nhựa lại đây: "Tôi có thể ngồi xuống không?"

Không ai để ý hắn, hắn tự ngồi xuống. Đặt hoa trên bàn ăn cơm của Cao Phán, tận lực không ngại Cao Phán ăn cơm: "Sao giờ em mới ăn cơm? Công việc bận quá sao?"

Cao Phán cúi đầu lùa cơm không lên tiếng. Người đàn ông nhìn một hồi, nói: "Lần sau cố gắng ăn cơm đúng giờ một chút, bằng không đối với dạ dày không tốt. Buổi chiều 5 giờ em tan tầm đúng không? Tôi tới đón em đi ăn cơm, không cần ăn thức ăn nhanh."

Lỗ tai Cao Phán như muốn nhỏ máu, cúi đầu nói: "Không cần, cảm ơn!"

Cao Lương liền vẫn luôn yên lặng mà nhìn đối phương xum xoe với Cao Phán. Đối phương phỏng chừng phát hiện có điểm không thích hợp, người bình thường đụng tới tình huống như vậy chẳng lẽ không chủ động lảng tránh một chút sao? Sao cô gái này không đi? Hắn rốt cuộc xoay đầunhìn Cao Lương, vươn tay với cô: "Xin chào! Tôi là Hà Xuyên."

Cao Lương cùng bắt tay hắn: "Xin chào, tôi là Cao Lương, chị gái Cao Phán."

Hà Xuyên vừa nghe, sợ tới mức vội đứng lên: "Xin chào, xin chào!" Hiển nhiên hắn không có dự đoán được ở chỗ làm còn có thể gặp được người thân của Cao Phán, hơn nữa Cao Lương cũng không giống Cao Phán.

Cao Lương thấy tên này như lâm vào đại địch, không khỏi cảm thấy buồn cười, liền nói: "Hà tiên sinh mời ngồi."

"Chị cứ gọi Hà Xuyên là được." Hà Xuyên ngồi xong, một bộ dang nghiêm chỉnh như gặp mặt phụ huynh.

Cao Lương lúc này cũng không giả câm vờ điếc, liền nói: "Phán Phán, đây là có chuyện gì?"

Cao Phán còn chưa có cơm nước xong, giờ phút này cũng không còn tâm tình ăn uống, liền đặt đũa sang một bên, nói: "Hà tiên sinh là khách hàng công ty em. Chị, em đi làm việc." Nói xong bỏ lại Cao Lương cùng Hà Xuyên.

Cao Lương nhìn bóng dáng Cao Phán, không tiếng động mà cười một cái.

Hà Xuyên cẩn thận đánh giá Cao Lương, tuy rằng không xinh đẹp như Cao Phán, nhưng cũng là một mỹ nữ, nhìn dáng vẻ thì gien nhà các cô rất tốt: "Chị......"

Cao Lương bị hắn làm hoảng sợ: "Ai, tiên sinh đừng gọi bậy, như này không được!" Hắn còn nhiều tuổi hơn chồng cô, còn gọi mình là chị?

Hà Xuyên có chút xấu hổ: "Thực xin lỗi, Cao tiểu thư, tôi thật sự thích Cao Phán, thành tâm muốn theo đuổi cô ấy, mục đích là kết hôn."

Cao Lương bất đắc dĩ mà cười: "Hà tiên sinh, việc này anh nói với tôi cũng vô dụng, tôi lại không phải trưởng bối ép duyên, anh theo đuổi em gái tôi, phải xem con bé có đồng ý hay không. Tôi không tiện ở lại thêm, anh cứ ngồi lại ạ." Cô nói xong liền đứng dậy.

Hà Xuyên vội duỗi tay ngăn lại: "Xin đợi một chút, Cao tiểu thư, tôi không có ý tứ này, tôi chỉ cảm thấy chúng ta khó có cơ hội gặp mặt ở đây, liền thuận tiện giới thiệu bản thân một chút. Năm nay tôi hai mươi tám tuổi, người Bắc Kinh, chưa lập gia đình, có 5 năm trong bộ đội, từ bộ đội chuyển nghề liền tự mình gây dựng sự nghiệp, ở Bắc Kinh có một cửa hàng bán sỉ thời trang trẻ em, còn có hai cửa tiệm chuyên bán lẻ. Ở Bắc Kinh khu Tam Hoàn có một căn nhà."

Cao Lương vừa nghe, điều kiện người này không tồi, nhưng vấn đề cũng rất nhiều, cô cười tủm tỉm mà nói: "Hà tiên sinh, nhà của chúng tôi không thiếu tiền, cho nên tiêu chuẩn kén chồng của em gái tôi không phải tiền, phải đối tốt với con bé, nhưng quan trọng nhất là con bé thích, nếu không cái gì cũng không quan trọng. Hơn nữa, hai người ở hai nơi, nếu đến với nhau thì ở bên nhau ra sao? Anh hiểu em gái tôi tới đâu? Yêu đương có lẽ có thể xem bề ngoài, nhưng kết hôn cần tiếp nhận cả con người đối phương."

Hà Xuyên vừa nghe Cao Lương nói, tức khắc sững sờ ở tại chỗ, lời Cao Lương nói chữ châu ngọc, hắn tức khắc ý thức được, chị gái Cao Phán không đơn giản, hắn nhíu mày, như suy tư gì đó.

Cao Lương đi tìm Cao Phán, Cao Phán đang đỏ mặt nghe đồng nghiệp trêu ghẹo. Cao Phán nhìn thấy Cao Lương lại đây, chạy tới nói: "Chị, tên kia vừa nói gì với chị?"

Cao Lương cười nhìn em gái, nói: "Hắn tự giới thiệu bản thân. Hắn là khách hàng của em, vừa thấy mặt liền theo đuổi em?" Này cũng không tránh khỏi quá không ổn trọng, đàn ông đều gấp gáp như vậy sao?

Cao Phán đỏ mặt nói: "Không có, quen từ hai năm trước, gặp qua vài lần, lần này mới bắt đầu theo đuổi em."

Cao Lương gật gật đầu: "Em không thích liền không cần để ý đến hắn, đừng sợ đắc tội với người ta, vạn nhất không làm nổi nữa, liền tới trong xưởng anh rể em, chúng ta cũng tính toán mở nhãn hiệu thời trang trẻ em đấy."

Cao Phán cúi đầu nở nụ cười: "Dạ, em đã biết."

Cao Lương trở về nói lại với Lý Tuấn Nghị, Lý Tuấn Nghị nói: "Thiệt hay giả? Đã 28 còn như trai trẻ, cầm hoa hồng theo đuổi người ta?"

Cao Lương nghe thấy lời này, nhịn không được liếc xéo hắn: "Giống như hai ta trừ bỏ kết hôn có hoa, anh còn chưa từng tặng hoa cho em."

Lý Tuấn Nghị sửng sốt, sau đó dùng nắm tay gõ trán: "Đúng đúng, phu nhân dạy bảo cực kỳ phải, này quá không nên, anh nhất định sẽ bổ sung. Em lại nói cho anh nghe một chút vừa rồi người kia nói như thế nào." Anh không có hứng thú bát quái chuyện của Cao Phán, chỉ là nóng lòng dời đi lực chú ý của Cao Lương, cho nên mới bắt đầu chuyển đề tài lại.

Cao Lương nói: "Kỳ thật người nọ thoạt nhìn rất ổn trọng, không giống người nông nổi, ngoại hình cũng ổn, nhưng so với Cao Phán kém xa, cũng coi như có sự nghiệp riêng. Đúng rồi, còn có 5 năm làm bộ đội."

Lý Tuấn Nghị gật gật đầu: "quân nhân chuyển nghề à, nhân phẩm hẳn là tin được. Bất quá em nói hắn là người Bắc Kinh? Vậy cơ bản sẽ không có cơ hội, không cần suy nghĩ nhiều."

Hai vợ chồng cũng chưa đem Hà Xuyên này để ở trong lòng, một người Quảng Châu một người Bắc Kinh? Đất khách quê người, cũng quá xa, căn bản không có khả năng.

Chạng vạng kết thúc triển lãm, Lý Tuấn Nghị lái xe, đi ngang qua một cái giao lộ, ở ven đường dừng xe lại, nói với Cao Lương: "Em chờ anh một chút, anh trở về ngay."

Cao Lương không biết anh đi làm gì, tưởng đi mua đồ, liền ngồi ở trong xe chờ, kết quả qua vài phút người trở về, Lý Tuấn Nghị trực tiếp mở cửa xe bên Cao Lương: "Vợ ơi, tặng cho em."

Cao Lương chỉ cảm thấy trong lòng ngực trầm xuống, tập trung nhìn vào, cư nhiên là một bó hoa hồng đỏ nặng trĩu, nụ hoa chen chúc, kiều diễm ướt át, phỏng chừng có 99 đóa, nháy mắt mặt Cao Lương nở hoa, oán trách nói: "Anh mua nhiều như vậy làm gì? Lãng phí tiền."

Lý Tuấn Nghị đã đi qua bên kia xe: "Như thế này sao có thể nói là lãng phí? Vàng bạc khó mua nụ cười mỹ nhân, anh còn không cần vàng bạc đã mua được nụ cười, đáng giá."

Kết thúc triển lãm, Lý Tuấn Nghị liền bắt đầu vội vàng chuẩn bị hợp đồng nhượng quyền, nhóm đầu tiên gia nhập có điều kiện rất ưu đãi, mỗi cửa hàng gia nhập thu phí một vạn đồng. Bởi vì chưa xác định mặt tiền cửa hàng nhượng quyền, hợp đồng ký xong chỉ thu hai ngàn tiền đặt cọc, đến lúc đó chọn xong mặt tiền cửa hàng, bên Thanh Mai sẽ phái người qua giám sát trang hoàng, thu nốt khoản còn lại. Bởi vì hiện tại ký hợp đồng có ưu đãi, có mười hai khách hàng ký hợp đồng. Đối với Thanh Mai, tất cả chỉ mới bắt đầu, sang năm sẽ là một năm siêu bận rộn.

Lý Tuấn Nghị đã đang thu xếp tuyển người, lần này không chỉ có tuyển công nhân bình thường, cũng bắt đầu tuyển nhân viên tiêu thụ, đến lúc đó nhân viên tiêu thụ sẽ đại diện công ty đi giám sát các cửa hàng nhượng quyền khắp cả nước.

Một năm này kết thúc trong bận rộn, Lý Tuấn Nghị và Cao Lương tranh thủ lúc rảnh rỗi đọc sách, đều thuận lợi thông qua bốn môn thi học kỳ. Tiến độ xây dựng nhà xưởng cũng đã qua nửa, sang năm chỉ cần trang hoàng là có thể kết thúc, tháng sáu có thể hoàn toàn dọn vào nhà xưởng mới.

Mấy cửa tiệm của Cao Lương vẫn buôn bán rực rỡ như cũ, mỗi tháng lợi nhuận thuần của Cao Vị ít nhất trên hai vạn đồng, Dương Tư Hoa còn muốn mở thêm mấy chi nhánh ở Quảng Châu, bất quá tạm thời Cao Lương áp xuống không khuếch trương thêm, chờ sang năm xây xong nhà xưởng lại chiêu thương nhận cửa hàng nhượng quyền, như vậy mình bớt lo hơn nhiều, chỉ cần quản lý nhà xưởng là được.

Tiệc cuối năm khẩn trương chấm dứt, nên nghỉ ăn tết. Năm nay là năm đầu tiên Cao Lương kết hôn, theo lý mà nói phải trở về ăn tết cùng cha mẹ chồng, nhưng nhà bọn họ cũng mới dọn vào năm đầu tiên, cho nên vợ chồng son thương lượng với cha mẹ, quyết định trước tiên ở Quảng Châu đón giao thừa, đầu năm lại về quê ăn tết.

Đây là lần đầu tiên bọn họ ăn tết ở Quảng Châu, Lý Tuấn Nghị lái xe vận tải đi chợ hoa kéo một xe lớn cây quýt và hoa cỏ trở về, trang trí cả nhà rực rỡ, sinh cơ dạt dào. Lý Tuấn Nghị còn tự mình động thủ, viết một bộ câu đối xuân treo ở cổng lớn, chữ Lý Tuấn Nghị không đẹp bằng Khỉ Ốm, nhưng cũng có thể xem được, tự mình viết câu đối xuân có ý nghĩa hơn mua ngoài. Cao Cường xem anh rể viết câu đối xuân, che miệng cười trộm hồi lâu, Lý Tuấn Nghị quay đầu nhìn hắn: "Ghét bỏ chữ anh xấu? Sang năm nhiệm vụ liền giao cho em, em tới viết!"

Cao Cường vội vàng xua tay: "Em không viết, em không biết viết bút lông!"

Lý Tuấn Nghị nhướng mày: "Anh mặc kệ em biết hay không, nhiệm vụ giao cho em, mọi người không được giúp nó. Đương nhiên, Cao Cường em có thể đi học viết bút lông từ bây giờ."

Cao Lương vừa nghe ngay liền tán thành: "Em cảm thấy chủ ý này không tồi, sang năm khai giảng em đi Cung Thiếu Niên báo danh học thư pháp đi."

Cao Cường kêu r3n: "Em không ——" tính tình hắn hiếu động không kiên nhẫn, bảo hắn mỗi ngày viết bút lông một hai giờ, quả thực là ngồi tù.

Cao San duỗi tay đè trên đỉnh đầu hắn: "Cường Cường em ngoan ngoãn đi học đi, chữ em thật sự có chút khó coi."

Lý Tuấn Nghị cười nói: "Đi đi, không học hôm nay không có tiền mừng tuổi, ngày mai cũng không có bao lì xì."

Cao Cường tức khắc cúi đầu: "Vâng!"

Cao Phán cười nói: "Sang năm nếu em viết câu đối xuân, chị sẽ tặng em một đôi giày bóng rổ Nike." Ăn tết, Cao Phán cũng đã trở lại.

Tức khắc hai mắt Cao Cường tỏa ra ánh sáng: "Thật sự? Cảm ơn chị, em nhất định sẽ nỗ lực luyện chữ!"

Bà nội nghe mấy đứa nhỏ ồn ào nhốn nháo, không khỏi cười, ăn tết phải ồn ào náo nhiệt.

Năm nay Quảng Châu cấm đốt pháo và pháo hoa, năm nay không náo nhiệt như ở quê, cũng may Quảng Châu có sự náo nhiệt của Quảng Châu, dạo chợ hoa, xem múa lân, dòng người chen chúc xô đẩy trên đường cái, náo nhiệt hơn nhiều, mọi người cảm thấy mới lạ, cũng không cảm thấy tịch mịch, mấu chốt nhất, ăn tết cùng người nhà, sao có thể cảm thấy tịch mịch chứ?
Bình Luận (0)
Comment