Trở Về Năm 1988

Chương 174

Ngày hôm sau, vợ chồng Cao Phán và Dương Tư Hoa biết được tin tức đều tới bệnh viện thăm Cao Lương và em bé. Điều làm Cao Lương ngoài ý muốn là, Dương Tư Hoa còn đi cùng Hồ Khải, Dương Tư Hoa giải thích là khi ra cửa thì gặp Hồ Khải, vừa lúc hắn muốn tìm Lý Tuấn Nghị báo cáo công việc, thuận đường lại đây thăm bà chủ, hai người liền kết bạn tới. Cao Lương không biết Hồ Khải có thật sự muốn tìm Lý Tuấn Nghị hay không, nhưng cô cảm thấy này hai người này khẳng định có gian tình.

Tiểu Quả Quả mới sinh, mỗi ngày một khác, ngày hôm qua vẫn hồng hồng dúm dó, hôm nay thoạt nhìn đã trắng hơn, lại còn mở mắt, một đôi to tròn xinh đẹp như Cao Lương, tròng mắt giống hai viên bi đen, sáng lấp lánh, làm cho người ta không tự chủ được mà yêu thích.

Cao Phán thật cẩn thận ôm cháu ngoại gái, tự đáy lòng mà thở dài: "Chị, Quả Quả lớn lên thật xinh đẹp, con em cũng xinh đẹp như vậy thì tốt rồi."

Trải qua một đêm nghỉ ngơi, Cao Lương đã khá hơn nhiều, không còn suy yếu tái nhợt, cô nằm trên giường, mỉm cười nhìn Cao Phán: "Em đẹp như vậy, đứa nhỏ khẳng định còn đáng yêu hơn Quả Quả nhà chị."

Một bên Hà Xuyên nói tiếp: "Con em mà giống mẹ thì còn được, giống em thì sợ không ổn."

Dương Tư Hoa che miệng cười: "Anh rể hai cũng không kém mà."

Hà Xuyên ha hả cười một tiếng. Kỳ thật ngũ quan Hà Xuyên cũng đoan chính, miễn cưỡng được coi là soái ca, nhưng không thể so với mấy chị em Cao gia, cũng không bằng Lý Tuấn Nghị, cho nên muốn tính bình quân gien, khẳng định không bằng vợ chồng Cao Lương.

Dương Tư Hoa vươn ra ngón tay khẽ chạm vào khuôn mặt Tiểu Quả Quả, Tiểu Quả Quả giật giật miệng, hiển nhiên là có điểm đói bụng, Dương Tư Hoa ngạc nhiên mà nói: "Chị, Quả Quả giống chị này, bên má trái cũng có má lúm đồng tiền, thật đáng yêu."

"Đương nhiên, con gái thừa hưởng tất cả ưu điểm của vợ chồng bọn anh, chị em mắt to, má lúm đồng tiền, miệng, mũi của anh cao, chân dài, tương lai tuyệt đối là đại mỹ nữ." Lý Tuấn Nghị đang pha sữa bột cho con gái, sữa của Cao Lương còn chưa về, chỉ có thể cho ăn sữa bột trước, nhắc tới con gái là anh lại tự hào.

Dương Tư Hoa dùng tay che miệng ha ha cười: "Anh Tuấn Nghị thấy chân đứa bé dài kiểu gì?"

Lý Tuấn Nghị nói: "Này còn nhìn không ra à? So với đứa nhỏ khác là biết, tay dài chân dài, khẳng định sau này sẽ cao, không sai được."

Dương Tư Hoa nhận Quả Quả từ trong lòng ngực Cao Phán: "Để em ôm một cái. Oa, thật thần kỳ, nhỏ như vậy, mềm như vậy! Em sợ ôm mạnh làm con bé đau."

Lý Tuấn Nghị nói: "Nếu em thấy hâm mộ, thì nhanh kết hôn sinh một đứa đi."

"Anh nói thật nhẹ nhàng, kết hôn thì phải có đối tượng, không thể tự chính kết hôn đúng không? Cũng không thể tùy tiện tìm một người trên đường kết hôn đúng không?" Dương Tư Hoa cũng không ngẩng đầu lên mà nói.

Cao Lương nghe đến đó, không khỏi ngẩng đầu nhìn Hồ Khải một cái, hồ Khải muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn chưa nói cái gì. Cao Lương nghĩ thầm, chẳng lẽ Hồ Khải đơn phương? Tư Hoa không đồng ý?

Hai ngày sau, Cao Lương ra viện, về đến nhà, không cần phiền toái người nhà chạy tới chạy lui đưa canh đưa nước. Lý Tuấn Nghị cũng khôi phục đi làm như thường, trong nhà có ba người chăm sóc vợ con, khẳng định không cần anh nhọc lòng. Ban ngày còn đỡ, ôm con, đổi tã, rửa sạch, cho ăn linh tinh đều có người hỗ trợ làm, buổi tối Cao Lương tự mình trông con, bởi vì muốn nuôi bằng sữa mẹ, cũng không thể để bảo mẫu trông rồi nửa đêm tìm mình cho bú.

Trẻ sơ sinh cứ cách hai, ba tiếng là bắt đầu đói bụng, đói bụng sẽ khóc buồn ngủ cũng sẽ khóc, buổi tối khóc thường xuyên, có con nhỏ thì không có biện pháp ngủ ngon.

Lý Tuấn Nghị mới vừa lên làm cha, còn chưa hết hưng phấn đã hiểu rõ làm cha không dễ dàng, mỗi buổi tối bị con gái khóc quấy nhiều lần, còn phải hỗ trợ đổi tã, múc nước rửa linh tinh. Lý Tuấn Nghị ngáp liên miên, Cao Lương nói: "Nếu không anh ra bên ngoài ngủ sô pha đi, em tự trông con."

Lý Tuấn Nghị nói: "Như vậy sao được, chúng ta có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, lúc này không thể để em một mình mệt mỏi."

"Nhưng anh còn phải đi làm, công việc bận rộn như vậy." Cao Lương tuy rằng cảm động sự săn sóc của anh, nhưng cũng rất đau lòng.

"Ban ngày đi làm không có việc gì anh có thể ngủ gật, có việc lại làm, không cần phải nói nữa, anh không ra ngoài ngủ đâu." Lý Tuấn Nghị ngáp, ôm lấy vai Cao Lương, "Ngủ đi, lát nữa Quả Quả lại tỉnh."

Cao Lương là người luôn tràn đầy năng lượng, nhưng lúc ở cữ cũng thường xuyên buồn ngủ mông lung, luôn cảm thấy ngủ không đủ, mới vừa ngủ con gái đã tỉnh, trừ bỏ ngủ cùng con gái, căn bản là không làm được chuyện khác, toàn tâm toàn ý mà chăm con, hoàn toàn không thể để ý công việc trong xưởng, đều giao cho Dương Tư Hoa cùng Lý Tuấn Nghị đi xử lý.

Tuy rằng mệt, nhưng cũng rất có cảm giác thành tựu, mắt thấy Quả Quả lớn lên từng ngày, từ một con khỉ nhỏ dúm dó biến thành một đứa nhỏ phấn điêu ngọc trác, ai thấy đều nhịn không được muốn hôn một cái. Bà nội quả thực đem Quả Quả trở thành tâm can bảo bối, cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa, cả ngày chỉ vây quanh Quả Quả, Khuông Tú Mẫn nhìn cháu gái đáng yêu, những suy nghĩ phía trước đã sớm tan thành mây khói, cũng yêu thương vô cùng, vốn tính toán chờ Cao Lương sinh xong một tuần thì trở về, kết quả sửa lại chủ ý, phải đợi xong tiệc đầy tháng mới về.

Cao Lương cùng Lý Tuấn Nghị quyết định làm tiệc đầy tháng cho Quả Quả tiệc vào lễ quốc khánh, thời điểm phát thiệp mời, hai vợ chồng rốt cuộc chọn ra tên chính thức cho Quả Quả, Lý Tuấn Nghị chọn tên cho con gái là Quỳnh Cửu, xuất phát từ《 Kinh Thi 》 "Người cho ta mộc lý, xin tặng lại quỳnh cửu. Phải đâu báo đáp vậy nào, chỉ mong giao hảo đời đời với nhau", cả câu thơ bao hàm tên Quả Quả, lại ẩn chứa tình yêu giữa Cao Lương và Lý Tuấn Nghị, ngụ ý rất tốt đẹp.

Tiệc đầy tháng không gióng trống khua chiêng giống tiệc kết hôn, chỉ mời thân thích và bạn bè thân thiết, nhưng Lý Tuấn Nghị mời tất cả bằng hữu. Không chỉ là tới uống rượu đầy tháng, cũng muốn nhân cơ hội này tụ họp. Hai vợ chồng Dương Trung Hoa đóng cửa hàng, xin nghỉ mang theo con gái tới; Uông Ngạn Quân cùng Ngô Xuân Mai cũng đến; hai vợ chồng Vương Song Hỉ cũng đổi ca chạy tới, vốn dĩ bọn họ muốn sinh con trước con Lý Tuấn Nghị, bất quá cuối cùng vẫn là Cao Lương đoạt trước; Chu Văn Võ càng không cần phải nói, liền ở Đông Hoàn, chỉ cách xmấy chục km, lại đây cũng rất tiện; Cao Lương cũng gọi điện thoại cho Lưu Bưu, hắn cũng đồng ý sẽ tới uống rượu mừng.

Vì thế chờ đến cuối tháng, hầu hết bạn bè thân thích đều tới. Cao San cùng Lý Tuấn Vĩ cũng ngồi máy bay từ Bắc Kinh trở về tham gia tiệc đầy tháng cháu gái, đứa bé đầu tiên của hai nhà, không có khả năng không coi trọng.

Mấy năm nay Lý Tuấn Nghị cùng Cao Lương xây dựng nhà xưởng, chuỗi cửa hàng mở liên tiếp, sự nghiệp phát triển không ngừng, mỗi năm kiếm mấy trăm vạn, hơn nữa có hai nhà xưởng, danh xứng với thực là một đại gia. Các bằng hữu tới, không thể không muốn đi tham quan, tham quan xong, mọi người trở lại nhà Cao Lương, chưa đã thèm mà thảo luận chuyện vừa xem, Dương Trung Hoa nói giỡn nói: "Anh Nghị thực sự đã trở thành nhà tư bản rồi."

Dương Tư Hoa nói: "Anh, không phải anh nói muốn tới Quảng Châu mở cửa hàng sao, nếu muốn tới thì nhanh lên, mấy năm nữa thị trường sẽ không tốt như hiện tại đâu."

Dương Trung Hoa quay đầu nhìn vợ bên cạnh: "Để anh về thương lượng lại với vợ đã." Tiệm cơm nhà hắn trước mắt đã nổi tiếng khắp huyện thành, lấy khẩu vị nổi tiếng, mỗi ngày cơ hồ đều ngồi đầy tiệm, thậm chí ngày lễ ngày tết còn phải đặt trước mới có chỗ, tuy rằng không giống hai vợ chồng Cao Lương mỗi năm kiếm mấy trăm vạn, một năm cũng thu vào vài vạn, ở huyện thành tuyệt đối coi là tầng lớp trung lưu, hắn tin tưởng nếu tới Quảng Châu mở cửa hàng,buôn bán khẳng định cũng sẽ không kém, nhưng hắn băn khoăn vợ con, bởi vì Hoàng Tiểu Thúy có công việc chính thức, nếu hắn tới Quảng Châu, hai vợ chồng nhất định phả lựa chọn: Hoặc là Hoàng Tiểu Thúy từ chức, hoặc là hai vợ chồng ở riêng hai nơi.

Cao Lương cười nói: "Kỳ thật ở quê cũng có chỗ tốt, anh Dương ở quê làm địa đầu xà cũng không tồi."

Hoàng Tiểu Thúy đột nhiên thở dài nói: "Nào đến lượt chúng ta làm địa đầu xà a, đám người Đặng Phi kia mới là địa đầu xà chân chính, thường xuyên tới trong tiệm ăn không uống không, trước nay chưa cho trả tiền, còn muốn tay không bắt hổ, tới trong tiệm đòi nhập cổ phần."

Cao Lương khó hiểu: "Đặng Phi là ai?"

Lý Tuấn Nghị nghiêm túc lên, nói: "Chính là đám du côn trong huyện thành, đám vương bát đản kia còn chưa bị thu thập sao?"

Dương Trung Hoa cười khổ: "Chưa đâu, đám vương bát đản đó thật sự quá phiền, việc lớn không có, việc nhỏ không ngừng. Mọi người còn nhớ đám nhãi ranh Hắc Tử kia không? Chính là đám vốn đi theo A Bưu đó, không biết hai năm trước ở bên ngoài gây sự với ai, hiện tại đã trở lại, ở huyện thành diễu võ dương oai, còn cùng Đặng Phi tranh đoạt địa bàn."

Chu Văn Võ nhíu mày: "Tôi nghe ba nói, từ khi ba tôi nghỉ hưu, trị an trong huyện liền kém đi rất nhiều."

Cao Lương nói: "Cso thêm một lần nghiêm đánh thì tốt rồi, xử lý hết đám du côn lưu manh, trộm cắp đó." Cô nhớ rõ năm 9, cũng chính là sang năm sẽ có một lần nghiêm đánh, lần nghiêm đánh này qua đi, trị an trong nước tốt hơn rất nhiều.

Dương Trung Hoa cười khổ: "Hy vọng vậy. Bằng không anh thật sự muốn tới Quảng Châu."

Uông Ngạn Quân nói: "Nếu không ông dứt khoát tới đây đi, ông xem Nhân Nhân nhà ông cũng sắp đi học, học ở Quảng Châu tuyệt đối tốt hơn ở quê. Ông xem nhà anh Nghị, Cao San và Cao Cường, một đứa đỗ đại học Bắc Kinh, một đứa tương lai cũng là sinh viên đại học, ở quê, một năm có thể có mấy người thi đậu đại học?"

Hoàng Tiểu Thúy là giáo viên, đương nhiên biết chuyện này: "Nhưng chúng em không phải hộ khẩu bản địa, cũng không thể ở đây đi học."

"Ở chỗ này mua căn nahf là được, bây giờ còn có chính sách mua nhà hỗ trợ xử lý vấn đề hộ khẩu." Lý Tuấn Nghị nói.

Dương Trung Hoa cười khổ: "Nhà Quảng Châu tới bốn năm ngàn một m2, đâu mua nổi."

Lý Tuấn Nghị nhìn một cái Cao Lương, Cao Lương hiểu ý lại đây, nói: "Tiền không đủ, chúng em cho anh mượn."

Lý Tuấn Nghị gật đầu: "Đúng vậy, cho mượn. Mọi người đều tới đây, chúng ta càng náo nhiệt."

Vương Song Hỉ cùng Chu Văn Võ đều khuyên: "Đúng đó Trung Hoa, tới Quảng Châu ăn cơm cửa hàng, khẳng định buôn bán sẽ không kém."

Dương Trung Hoa rất động tâm, rốt cuộc kinh tế Quảng Châu phát triển hơn ở quê rất nhiều, hắn ở quê quán một năm có thể kiếm vài vạn, ở Quảng Châu sẽ kiếm được càng nhiều: "Được, tôi sẽ về suy xét cẩn thận." Hơn nữa Quảng Châu là thành phố lớn, các phương diện đều tốt hơn ở quê.

Cao Lương cùng Ngô Xuân Mai đã có hai ba năm chưa gặp mặt, lần này gặp mặt tự nhiên nói không hết chuyện. Cao Lương hỏi: "Nghe nói hai người đã mua nhà, tính toán khi nào kết hôn?"

Ngô Xuân Mai mang theo nụ cười hạnh phúc: "Cuối năm, đến lúc đó về nhà tổ chức."

"Chúc mừng, rốt cuộc hai người đã tu thành chính quả." Cao Lương cảm thấy vui mừng từ đáy lòng.

"Cảm ơn cậu!" Ngô Xuân Mai thở dài nói, "Bất quá bên nhà anh ấy cònchưa đồng ý đâu, đặc biệt là Uông Lị Na phản đặc biệt lợi hại."

Cao Lương nhíu mày: "Uông Lị Na này bị sao vậy, đã lớn như thế sao còn không biết suy nghĩ? Cô ta đã gả chồng chưa?"

"Chưa, không phải lúc trước cô ta theo đuổi Tuấn Vĩ sao, theo đuổi nhiều năm không có kết quả. Sau có qua lại với một người nhưng không thành, hiện tại lại quen một người khác đang chuẩn bị kết hôn, còn ba ngày cãi nhau hai trận, tớ thấy phỏng chừng có điểm khó thành." Ngô Xuân Mai nói đến cô em chồng liền một lời khó nói hết.

Cao Lương lắc đầu: "Cũng không biết tính tình cô ta thì ai áp chế được."

Ngô Xuân Mai nói: "Tớ hy vọng nhanh có người tới áp chế cô ta, đừng để cô ta gây thêm chuyện."

"Thái độ ba mẹ anh ấy thì sao?" Cao Lương hỏi.

Ngô Xuân Mai nói: "Nghỉ hè tớ có trở về một chuyến, cũng như vậy đi, không có nói gì quá đáng trước mặt. Tớ cũng đã thông suốt, dù sao tớ và Ngạn Quân có cuộc sống riêng, không sống cùng bọn họ, cách khá xa, mắt không thấy tâm không phiền."

Cao Lương cười nói: "Nghĩ như vậy là được rồi!"
Bình Luận (0)
Comment