Trở Về Năm 1988

Chương 29

Editor: Thienyetkomanhme

Buổi chiều Ngô Xuân Mai về nhà bắt vịt, Cao Lương đưa cho cô 30 đồng tiền lương, để cô mua ít đồ về cho cha mẹ cùng các em. Ngô Xuân Mai không có cự tuyệt, đây là lần đầu tiên cô kiếm được tiền, lúc nhận được tiền cô rất cảm khái, cúi đầu nửa ngày đều nói không ra lời.

Cao Lương vỗ vỗ vai cô: "Xuân Mai, về sau tớ cần vịt thường xuyên, lần này cậu cũng mang mười con về là được, làm ba hoặc mẹ cậu về cùng cậu để nhận đường, sau đó để cho bọn họ cách mấy ngày đưa một lần. Đưa quá nhiều nhà tớ cũng không nuôi được."

Ngô Xuân Mai gật đầu: "Tớ biết, nuôi lâu cũng sẽ bị gầy. Để cho bọn họ hai ba ngày đưa một lần."

"Tốt, trên đường cẩn thận."

Trưa hôm đó, Cao Lương cùng các em xử lý ốc đồng mua hai ngày trước, chuẩn bị ngày mai nấu ốc bán. Dù sao cửa hàng nhà cô là cửa hàng thức ăn chín, ốc xào cũng trong phạm vi kinh doanh.


Cao San nói: "Chị cả, ngày mai em nghỉ, em đi tới tiệm giúp chị."

"Em cũng đi." Cao Cường cũng báo danh.

Cửa hàng khai trương được ba ngày, bọn họ vẫn luôn đi học, còn chưa có đi qua tiệm, trong lòng đã sớm khát vọng đi xem. Cao Lương nói: "Được, vừa lúc chị cũng lo không hết quá nhiều việc, ngày mai các em tới giúp chị bán ốc đi." Chủ nhật người hẳn là nhiều nhất.

Cao San cùng Cao Cường đều cực kỳ hưng phấn: "Được ạ, được ạ, chúng em phụ trách bán ốc!"

Buổi chiều hơn 4 giờ, Ngô Xuân Mai mang theo cha Ngô Tài Thuận tới, đi cùng còn có em trai song bào thai của Ngô Xuân Mai, Tiểu Bảo trong hoàn cảnh lạ lẫm không hoạt bát như ở nhà mình, bất quá đôi mắt linh động chuyển nhanh như chớp. Cao Lương vội vàng cân vịt, Cao San cùng Cao Cường đã bắt chuyện với Tiểu Bảo, hai tiểu chủ nhân đối cái với tiểu khách nhân này còn rất nhiệt tình, cầm kẹo dì Khuông cho ra chiêu đãi Tiểu Bảo.


Cao Lương nhìn các em nói chuyện với Tiểu Bảo, tức khắc cảm thấy được an ủi, đều là đứa trẻ hiểu chuyện.

Cân xong, Cao Lương trực tiếp tính tiền đưa cho Ngô Tài Thuận. Ngô Tài Thuận còn có chút ngượng ngùng: "Nếu cháu không dư dả, vậy vài lần thanh toán chung là được."

Cao Lương cười nói: "Không cần, chú, cháu đây là buôn bán nhỏ, bán đồ vật đều là thu tiền mặt, cho nên chút tiền ấy vẫn phải có."

Bán xong vịt, Cao Lương còn muốn giữ bọn họ ăn cơm chiều. Ngô Tài Thuận vội vàng cự tuyệt, mang theo Tiểu Bảo đi về, nói là về muộn thì không có xe. Ngô Tài Thuận nhìn con gái mình: "Xuân Mai à, con ở chỗ Tiểu Cao phải làm việc thật tốt, giúp Tiểu Cao thật nhiều."

Cao Lương trả lời thay Ngô Xuân Mai: "Chú, Xuân Mai rất có khả năng, giúp cháu một việc rất quan trọng, chú cứ yên tâm."


Tiễn cha đi, Ngô Xuân Mai ngáp một cái, lau mặt: "Đồ ăn còn chưa có xử lý đi, để tớ làm."

Cao Lương nói: "Không cần, giữa trưa cậu cũng chưa nghỉ ngơi, đi ngủ một chút. Tớ làm được rồi."

Ngô Xuân Mai lắc đầu: "Không có việc gì, buổi tối ngủ tiếp đi. Không phải cậu muốn bán gà xé phay sao, khi nào làm thịt?"

Cao Lương nói: "Gà thì buổi sáng ngày mai làm, hiện tại gϊếŧ không tươi. Hiện tại chủ yếu là rửa thịt heo cùng nọi tạng vịt."

"Để tớ." Ngô Xuân Mai cuốn tay áo lên, bắt đầu làm việc.

Cao San cùng Cao Cường thò qua tới hỏi: "Chị Xuân Mai, Tiểu Bảo mấy tuổi rồi, học lớp mấy rồi ạ?"

Ngô Xuân Mai nói: "Hắn năm nay 11 tuổi, học lớp 5 rồi."

"Bọn họ là song bào thai, vậy sao Đại Bảo không có tới?" Cao Cường hỏi.

Cao Lương cũng có chút tò mò: "Sao không mang Đại Bảo tới?"
Ngô Xuân Mai cười: "Hai người bọn nó đã chia xong rồi, lần sau Đại Bảo lại cùng cha tớ tới."

Cao San hãy còn cảm thấy không thỏa mãn: "Thật muốn nhìn thấy song bào thai đồng thời xuất hiện, bọn họ lớn lên giống nhau như đúc đi, khẳng định rất thú vị."

Cao Lương nghe mấy người đối thoại, cảm thấy đây là cuộc sống mà cô muốn, năm tháng tĩnh lặng, an ổn.

Ngày hôm sau, sáng sớm Cao Lương liền cùng Ngô Xuân Mai dậy thịt gà, đưa tới chợ làm gà xé phay. Cao San cùng Cao Cường tới sáu giờ mới tới, bởi vì khách cũng không đến sớm như vậy, bọn họ không cần thiết dậy sớm, lại nói xe đạp cũng không chở được nhiều người như vậy.

Ốc xào đã làm từ tối qua, dùng nước canh ngâm cả đêm, đã rất ngon miệng. Lẽ ra làm ăn ngay tất nhiên là ngon hơn, nhưng là quá sớm, nhiều ốc đồng như vậy căn bản không kịp xử lý. Xử lý xong ốc đồng không làm ngay cũng sẽ có mùi thúi, cho nên coi như làm từ tối hôm trước, nấu sôi, cũng sẽ không sợ biến chất.
Ngô Xuân Mai nói: "Ốc xào thì ăn ở chỗ này? Không thể mang đi?"

Cao Lương nói: "Một phần để lạnh, có thể đựng vào túi mang đi, một phần khác đặt ở trong nồi nấu, ăn liền ở trong tiệm. Còn giá cả, tám hào một cân, ăn ở chỗ này bốn hào một phần, phân lượng giảm hơn một nửa, cậu xem, như thế nào. San San cùng Cường Cường hai đứa em phụ trách bán ốc, bán xong rồi có khen thưởng nha."

Cao San cùng Cao Cường dùng sức gật đầu: "Chị, yên tâm đi, cứ để bọn em lo."

Vì thế buổi sáng này, trong tiệm luôn có hai giọng nói thanh thúy thét to: "Bán ốc xào đây, ốc xào mỹ vị vừa thơm vừa cay, đi ngang qua không cần bỏ lỡ, không ăn tuyệt đối sẽ hối hận."

Trong lúc nhất thời khách qua đường đều bị hấp dẫn, người nơi này đều ăn ốc, người bình thường đều sẽ làm, bất quá làm cái này quá phiền toái, cho nên cũng không thường ăn. Hiện giờ có bán sẵn, liền đều tới hỏi giá cả, một cân mới tám hào, kỳ thật cũng không đắt, bởi vì ốc đồng tươi đã ba bốn hào một cân, còn muốn gia công. Người thích ăn đều nếm thử một con, lập tức bị vị tươi ngon hấp dẫn, thứ này mọi người đều biết làm, cho nên hương vị tốt xấu lập tức liền phân biệt ra. Vì thế người này nói: "Cho tôi một cân." Nguoief kia nói: "Tôi muốn hai cân." "Còn có thể ăn trong tiệm sao?"......
Hai chị em bận tối mày tối mặt, trong lúc nhất thời lấy hết nổi bật của Cao Lương cùng Ngô Xuân Mai, hai cô rảnh rỗi còn phải chạy qua giúp hai đứa nhỏ.

Một nhà Lý Tuấn Vĩ 7 giờ rưỡi sáng ra xe lửa, Uông Ngạn Quân, Khỉ Ốm, Tam Béo đi tiễn, trở về còn cố ý tới trong tiệm Cao Lương mua ăn. Uông Ngạn Quân bị tình huống buôn bán tấp nập tiệm Cao Lương làm cho sợ ngây người: "Bọn họ đang mua cái gì?" Nói chạy nhanh tới phía trước: "Em Lương, bán cái gì vậy?"

Cao Lương nghe thấy có người kêu tên mình, ngẩng đầu vừa thấy: "Anh Uông đã đến rồi. Bọn họ mua ốc xào. Anh muốn ăn sao? Vào tiệm đi."

Khỉ Ốm cùng Tam Béo đã quen thuộc, đã từ bên kia vào trong tiệm. Uông Ngạn Quân còn đang cúi đầu xem món ăn trên giá: "Đây là cái gì?"

Cao Lương nói: "Gà xé phay. Anh muốn nếm thử sao?"
Uông Ngạn Quân tiếp nhận chiếc đũa, gắp một miếng thịt bỏ vào trong miệng, tức khắc hai mắt tỏa ánh sáng: "Cái này đừng bán, giữ lại cho anh. anh thích ăn gà nhất."

Cao Lương vừa nghe, đem mâm gà xé phay lên, chuẩn bị đặt lên trên bàn, cô tổng cộng mới làm thịt ba con gà, hai con gà kia đã có người mua rồi, còn dư lại một con, vừa lúc Uông Ngạn Quân lấy nốt.

Một người khách chạy nhanh kêu: "Ai, chờ một chút, đó là món gà gì, cho tôi nếm thử."

Uông Ngạn Quân nói: "Đừng nếm, tôi lấy hết rồi. Muốn ăn thì mai mua đi."

"Nhiều như vậy mà, cậu đều mua? Cho tôi nếm thử, lần sau tôi tới mua a." Vị khách chưa từ bỏ ý định.

Uông Ngạn Quân lại sợ người ta chia gà của hắn, nói: "Khó mà làm được, đến một con tôi đều nuốt trôi. Lần sau đi, lần sau."

Vị khách đầy mặt tiếc nuối: "Đẻ tôi nếm nếm chút mùi vị cũng được."
Uông Ngạn Quân không muốn: "Đại ca, ngài nếm một ngụm, tôi phải ăn ít một ngụm. Xin lỗi tôi không thể bỏ!"

Cao Lương nghe Uông Ngạn Quân nói, có điểm dở khóc dở cười, nói với Uông Ngạn Quân: "Anh Uông, nếu không như vậy đi, chờ đóng cửa em tới nhà anh giúp anh làm, con gà này để khách nếm được không?"

Uông Ngạn Quân vừa nghe như vậy: "Như vậy buổi trưa anh liền không được ăn à. Thôi được, để khách nếm thử trước đi, khách không muốn anh lại mua."

Vị khách vừa nghe hai người bọn họ đối thoại, hoá ra là người quen, có thể đóng kịch hay không? Hắn có chút chần chờ mà cầm lấy chiếc đũa gắp một miếng thịt gà nhỏ bỏ vào trong miệng, tức khắc lộ ra thần sắc say mê: "Toàn bộ gà đều bán cho tôi đi, cô trở về cấp lại làm cho người anh em này. Cảm ơn người anh em."
Uông Ngạn Quân bị người đoạt thực, có điểm tâm bất cam tình bất nguyện, nhưng vì tình hữu nghị, vẫn nhịn: "Em Lương hôm nay nhất định phải làm cho anh đấy, tuyệt đối phải làm ngon như cái này."

Cao Lương liên tục gật đầu: "Em bảo đảm hôm nay làm cho anh."

Khỉ Ốm ở bên trong kêu: "Vượng Vượng, còn ở bên kia làm cái gì đấy? Mau tiến vào."

"Mấy ông từ bên kia đi vào?" Uông Ngạn Quân rốt cuộc đem lực chú ý đặt lại trên mấy người anh em.

"Bên này, bên này, nhanh lên, ốc xào thật ngon, tiểu Cường, lại cho anh hai phần!" Tam Béo một bên nói một bên ăn, ốc xào cay thơm vào miệng, lập tức làm hắn cảm thấy thế giới này quả thực quá tốt đẹp, sinh ra làm người, thật sự quá hạnh phúc.

Uông Ngạn Quân vội đẩy đám người ra, chạy đến bên trong ăn ốc. Không đến 8 giờ rưỡi, một nồi to ốc xào đều bán không còn một mảnh, trong nồi chỉ còn lại có một ít nước canh. Uông Ngạn Quân cùng Khỉ Ốm bọn họ ăn một bàn vỏ ốc, Cao San nghiêm trang mà tính sổ: "Anh ăn hai phần, anh ăn ba phần, anh ăn bốn , tổng cộng là chín phần, bốn hào một phần, tổng cộng là 3 đồng 6 hào, đưa tiền ạ." Nói xong mở ra tay nhỏ.
Khỉ Ốm ngẩng đầu nhìn Tam Béo ăn bốn phần: "Vì sao ông ăn nhiều như vậy?"

Tam Béo mút ngón tay mập mạp: "Tôi luôn ăn nhiều a."

Uông Ngạn Quân tới muộn, chỉ ăn hai phần, hắn ợ một cái, mặt không biểu tình mà nhìn Tam Béo: "Ông cư nhiên ăn nhiều gấp đôi với tôi. Hôm nay tôi không mời khách, tự mình bỏ tiền."

Tam Béo bị hai người anh em châm chọc, hắn liếm liếm môi: "Được, hôm nay tôi mời khách."

Hai người đều tỏ vẻ "như vậy còn được" . Cao Lương tiễn đi một người khách, quay đầu lại nói: "Nếu không thôi bỏ đi, hôm nay em mời khách."

Uông Ngạn Quân cùng Khỉ Ốm đồng thời nói: "Không được! Hiếm khi Tam Béo bỏ tiền, hắn là đại phú hào, có tiền."

Uông Ngạn Quân nói: "Anh nói thật, em Lương, tay nghề nấu ăn của em quả thực tuyệt, nếu mở tiệm cơm, sinh ý tuyệt đối hỏa bạo."
Cao Lương xua xua tay: "Còn không bằng mở cửa hàng thức ăn chín đâu, em hiện tại chỉ cần bận rộn buổi sáng cùng một chút buổi tối, nếu là mở quán cơm, đó chính là bận rộn cả ngày, càng mệt."

Khỉ Ốm đột nhiên nói: "Em Lương, em có nguyện ý thu đồ đệ không?"

Cao Lương sửng sốt: "Dạ?"

Khỉ Ốm cười tủm tỉm mà chỉ chỉ chính mình: "Giống như anh vậy. Anh muốn theo em học nấu ăn."

Cao Lương cười nói: "Anh Dương không nói giỡn đi?"

Tam Béo nói: "Đừng để ý đến hắn, em không nghe nói qua dạy đồ đệ sư phó đói chết sao?"

Cao Lương chú ý tới trên mặt Khỉ Ốm hiện lên một tia cô đơn: "Nếu anh có tay nghề như em, anh liền đi mở tiệm cơm. Em yên tâm, tuyệt đối sẽ không đoạt sinh ý nhà em."

Cao Lương phát hiện đối phương nói được có điểm nghiêm túc, hình như không phải nói giỡn, liền nghiêm túc mà nói: "Kỳ thật em cũng chỉ là làm mấy món cơm nhà, chỉ sợ so với cơm cửa hàng sẽ không quá đúng quy cách, nếu anh buôn bán không tốt thì làm sao bây giờ?"
Khỉ Ốm đột nhiên xua tay nói: "Thôi thôi, coi như anh nói bậy đi, anh tới đường và muối đều phân không rõ ràng lắm, vẫn là không học đi."

Cao Lương nói: "Kỳ thật nếu anh thật sự muốn học, em có thể dạy an, bất quá em làm cái gì sẽ dạy cái đó, không có kế hoạch dạy học."

Uông Ngạn Quân nói: "Em Lương đừng để ý đến hắn, hắn suy nghĩ đặc biệt nhiều, trước nay không làm gì hẳn hoi, chính em đều lo liệu không hết việc, làm sao có thời giờ dạy hắn."

Vì thế việc này liền không giải quyết được gì.

Bình Luận (0)
Comment