Trở Về Năm 1988

Chương 53

Lý Tuấn Vĩ nghe thấy Cao Lương nói, không khỏi sửng sốt: "Cậu cũng đi?"

Cao Lương bị Lý Tuấn Vĩ hỏi, lập tức khôi phục tinh thần, cô phát hiện em trai, em gái cùng bà Vương đều kinh ngạc mà nhìn chằm chằm mình, hiển nhiên thập phần ngoài ý muốn. Tức khắc bình tĩnh lại, đúng vậy, chính mình lấy lập trường gì đi chăm Lý Tuấn Nghị đâuy? Thật là quan tâm quá sẽ bị loạn.

Lúc cô đang không biết giải thích như thế nào, bà Vương phản ứng lại: "Lương Lương đi thôi, thay bà đi chiếu cố Tuấn Nghị. Tuấn Vĩ mua vé cho Lương Lương, các cháu đều là đàn ông con trai, chân tay vụng về, sao có thể chiếu cố người bệnh? Lương Lương, vất vả cho cháu rồi, cháu yên tâm đi đi, bà giúp cháu chăm sóc các em."

Lý Tuấn Vĩ cũng cảm thấy Cao Lương đi thì tốt hơn, vội gật đầu: "Được, cháu đi mua vé. Chú Chu, anh cháu ở bệnh viện nào?"

Chu cục trưởng nói: "Cái này chú không rõ lắm, đến lúc đó cháu đi qua gọi điện thoại hỏi một chút."

Biết Lý Tuấn Nghị sinh bệnh nằm viện, mọi người đều không vui nổi, bất quá dù khổ sở cũng vẫn phải ăn tết. Mặc dù mua được vé đêm nay, cũng là 9 giờ xuất phát, cơm tất niên vẫn phải ăn. Cao Lương cùng bà Vương cố lên tinh thần tới nấu ăn, bà Vương một bên bận rộn một bên quở trách Lý Tuấn Nghị, nói hắn trẻ như vậy đã bị bệnh dạ dày, ở bên ngoài khẳng định ăn không ngon, không biết chăm sóc thân thể, sớm biết vậy nên nghe ba hắn an bài đi tham gia quân ngũ, hoặc là đi xưởng dệt bông làm cũng tốt, chính là không nghe lời, lăn lộn hư thân thể của mình.

Cao Lương liền an tĩnh nghe, cô biết bà đang lo lắng cho Lý Tuấn Nghị, cho nên nhịn không được nói tới nợ cũ năm xưa. Cô nghĩ đến nếu Tuấn Nghị sớm đi tham gia quân ngũ, chỉ sợ mình cùng hắn cũng không có cơ hội quen thuộc, lại nghĩ đến chuyện mình ngày mai đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn, có phải quá đột ngột hay không? Bình tĩnh nghĩ lại, chính mình cũng quá chủ động, không phải cô luôn luôn nói con gái phải rụt rè một chút sao? Vì cái gì lúc này lại từ bỏ nguyên tắc? Bởi vì cô biết nếu không đi, khẳng định sẽ hối hận. Cao Lương mâu thuẫn, rốt cuộc miễn cưỡng thuyết phục chính mình.

Lý Tuấn Vĩ thực mau được vé xe lửa trở về, hôm nay là trừ tịch, mọi người đều sôi nổi về nhà, không ai lúc này còn ra cửa, bọn họ lại đi ngược lại, cho nên mua vé cực kỳ nhẹ nhàng. Hắn trở về còn gặp người quen đang vội vàng chạy về nhà ăn tết, Đặng Hưng Hoa cùng chị hắn từ Thâm Quyến trở lại, bọn họ ngồi xe khách đường dài, hôm nay mới đến nhà. Đặng Hưng Hoa trở về chuyện thứ nhất không phải về nhà, mà là chạy đến nhà Cao Lương chào hỏi: "Cao Lương, anh đã trở về."

Cánh tay Cao Lương đang mở vung xem gà lá sen nhịn không được run lên, nắp nồi rớt xuống một tiếng "Loảng xoảng", cô quay đầu lại, Đặng Hưng Hoa liền đứng ở cửa phòng bếp, đeo khăn quàng cổ trắng, mặc áo khoác màu rượu đỏ, quần jean cùng giày du lịch, bộ dạng như người vùng duyên hải thời thượng. Cao Lương nhàn nhạt mà chào hỏi: "Đã lâu không gặp."

Chị Đặng Hưng Hoa, Đặng Mỹ Hoa ở ngoài sân thúc giục hắn, cô có chút bất mãn em trai chưa kịp về nhà đã chạy đến nhà người khác. Đặng Hưng Hoa đành phải nói với Cao Lương: "Anh đi về trước, trễ chút nữa tới tìm em chơi." Nói xong thì chạy đi như một cơn gió.

Cao Lương thẳng eo, hô hấp thản nhiên hơn, chuyện năm đó đã sớm đi qua, hiện tại chính mình cùng hắn không có bất luận liên quan gì, không cần chú ý như vậy.

Đặng Mỹ Hoa trách em trai: "Còn chưa cưới vợ đã quên mẹ! Lát nữa tao nói cho mẹ, phải đánh gãy chân mày mới được."

Đặng Hưng Hoa nói: "Chị mà dám nói, tôi liền nói cho bọn họ chuyện của chị ở bên ngoài."

Đặng Mỹ Hoa nâng tay lên đập gáy Đặng Hưng Hoa: "Dám nói mày nhất định phải chết."

Bên này Lý Tuấn Vĩ vào sân nhà, nói với Cao Lương: "Mua được vé rồi, đêm nay 9 giờ rưỡi. Chúng ta ăn cơm xong thì xuất phát."

"Ừm. Cậu đi thu dọn hành lý trước đi, xem có cái gì muốn mang cho anh Tuấn Nghị không." Cao Lương dặn Lý Tuấn Nghị.

"Được."

Bà Vương lau tay trên tạp dề: "Cao Lương cháu xem đồ ăn trong nồi, bà đi xem có cái gì mang cho Tuấn Nghị." Nói xong tập tễnh về nhà.

Cao Lương nhìn đồng hồ trên cổ tay, giờ là bốn giờ rưỡi, còn có năm giờ nữa thì tàu chạy, không biết tình huống thân thể Lý Tuấn Nghị thế nào, hiện tại đi gọi điện thoại phỏng chừng cũng không gặp được người, ngày mai đi qua không biết có thể thuận lợi tìm người không.

Cao Lương một bên nấu ăn, một bên bớt thời giờ thu dọn hành lý, chủ yếu chính là chút quần áo tắm rửa cùng ít đồ cá nhân, lâm thời quyết định đi, cũng không chuẩn bị được quá nhiều đồ vật, đến lạp xưởng linh tinh liền không cần mang theo, Lý Tuấn Nghị bị bệnh dạ dày, thịt khô dưa muối linh tinh phải ăn ít, về sau không bao giờ làm tương thịt bò cho anh ấy nữa. Cao Lương lúc này có chút hối hận, bệnh dạ dày của Lý Tuấn Nghị có bao nhiêu công lao là do tương thịt bò của mình đây?

5 giờ rưỡi, ăn cơm tất niên so với kế hoạch sớm hơn nửa giờ. Bữa cơm tất niên này dị thường phong phú, Cao Lương làm gà lá sen, vịt tam ly, đầu sư tử kho tàu, bò kho, canh xương sườn, bà Vương làm dạ dày heo hầm, cá kho, rong biển hầm, măng mùa đông xào thịt khô, miến cải trắng, mười món ăn, thập toàn thập mỹ, còn có không ít là món ngày thường không ăn qua, lẽ ra là thập phần mê người, nhưng hứng thú của mọi người đều không quá cao, rốt cuộc còn có người thân đang nằm ở bệnh viện.

Lý Tuấn Vĩ gắp một cái sư tử đầu bỏ vào trong chén bà: "Bà, bà yên tâm đi, thân thể anh cháu luôn luôn rất tốt, sẽ không có việc gì, chỉ là bệnh dạ dày, việc nhỏ thôi. Bà phải chiếu cố thân thể bản thân thật tốt, như vậy cháu với Cao Lương mới có thể yên tâm đi ạ. Mọi người đều ăn đi, sao lại khách khí như vậy, ngày thường không phải còn tranh ăn với anh sao? Cường Cường không ăn đùi gà đúng không, anh tiêu diệt thay em." Nói xong xé đùi gà của gà lá sen ra.

Cao Cường vừa thấy, vội kêu lên: "Em muốn đùi gà."

"Vậy cho em." Lý Tuấn Vĩ cười đem đùi gà bỏ vào trong chén Cao Cường, lại xé xuống một cái khác, "Cái đùi gà này để anh đi, có mỗi hai người đàn ông ở đây."

Cao San bất mãn mà nhìn hắn: "Dựa vào cái gì mà chỉ con trai được ăn đùi gà?"

Lý Tuấn Vĩ cười: "Đúng vậy, Mao chủ tịch nói phụ nữ có thể gánh nửa bầu trời, hiện tại là nam nữ bình đẳng, anh ăn liền quá kỳ thị phụ nữ. Chúng ta hẳn là quý già yêu trẻ, vừa rồi đã yêu trẻ, hiện tại hẳn là quý già, bà, đùi gà này là của bà."

Bà Vương cũng bị Lý Tuấn Vĩ chọc cười: "Đừng náo loạn, nhanh cho San San đi."

Lý Tuấn Vĩ đặt đùi gà trong trong chén Cao San: "Bà nội cũng yêu trẻ, cho nên cái này cho em."

Bị Lý Tuấn Vĩ náo loạn một trận như vậy, không khí trên bàn cơm cuối cùng nhẹ nhàng hơn chút.

Cao San nói với Cao Phán: "Phán Phán, bọn họ ăn đùi gà, chúng ta ăn đùi vịt."

Lý Tuấn Vĩ nói: "Aizz, anh với bà không thích ăn đùi, bà, chúng ta ăn cánh đi, mỗi người một cái."

Vì thế một bữa cơm tất niên phong phú cuối cùng ăn cũng có chút không khí vui mừng. Cơm nước xong, sắc trời đã hoàn toàn đen, kỳ thật thời gian cũng mới hơn 6 giờ, Cao Lương lại kiểm tra hành lý một chút, xem có cái gì bỏ sót không.

Bà Vương mang theo Cao Phán, Cao San đi rang hạt dưa cùng đậu phộng, đây là hoạt động truyền thống mõi dịp tết, mỗi năm vào đêm giao thừa, bọn họ đều phải rang hạt dưa đậu phộng để đãi khách vào Tết Âm Lịch, đương nhiên chủ yếu vẫn là vào bụng người trong nhà.

Cao Cường cầm pháo hoa nhỏ mà Lý Tuấn Vĩ mua cho, hắn đang đốt, đột nhiên ngẩng đầu thấy: "Anh Hưng Hoa."

Đặng Hưng Hoa nói: "Cường Cường, ăn cơm chưa? Tới đây, cho em kẹo ăn, mang về từ Quảng Đông. Chị cả em đâu?"

"Cảm ơn anh. Chị em ở trong phòng."

Cao Lương từ trong phòng ra, thấy Đặng Hưng Hoa lại tới nữa, hiển nhiên là ăn cơm xong thì qua ngay, bất quá lúc này trời đã tối, lạnh, lại là Tết nhất, căn bản là không phải thời gian nên ra cửa.

Đặng Hưng Hoa thấy Cao Lương, hưng phấn mà chạy tới: "Ăn cơm xong rồi?"

Cao Lương gật gật đầu: "Vâng."

Đặng Hưng Hoa xoa xoa tay: "Có rảnh không?"

Cao Lương thực dứt khoát mà trả lời: "Không có."

Đặng Hưng Hoa hiển nhiên không nghĩ tới Cao Lương sẽ trả lời như vậy: "Muốn tìm em nói chút chuyện, cũng không thời gian?"

Cao Lương giơ tay nhìn thời gian: "Lát nữa tôi phải đi ra ga xe lửa."

"Đi tiễn Tuấn Vĩ sao?" Đặng Hưng Hoa hiển nhiên biết Lý Tuấn Vĩ muốn đi Quảng Châu xem Lý Tuấn Nghị.

Cao Lương lắc đầu: "Không phải, tôi đi cùng cậu ấy."

Đặng Hưng Hoa ngây ngẩn cả người: "Vì sao em lại đi xem Lý Tuấn Nghị?"

Cao Lương nói: "Thân thể bà Tuấn Vĩ không tốt, không đi xa được, tôi thay bà đi chăm sóc anh Tuấn Nghị."

Đặng Hưng Hoa thay đổi đề tài: "Anh viết thư cho em đã đọc chưa?"

Cao Lương lắc đầu: "Xin lỗi, tôi không xem."

Trên mặt Đặng Hưng Hoa lộ ra thần sắc thất vọng: "Vì sao không xem? Tới làm bạn anh cũng không xứng sao?"

Cao Lương cúi đầu không nói lời nào, cô cũng không thể nói muốn trách thì trách chuyện đời trước anh làm.

Đặng Hưng Hoa nhìn mặt cô: "Có phải em có bạn trai rồi?"

Cao Lương ngẩng đầu: "Không có."

"Vậy có thể suy xét tới anh không? Anh đã thích em từ lâu rồi, chúng ta đã quen biết từ nhỏ, em cũng biết nhân phẩm cua anh, anh sẽ chăm sóc em, cùng em nuôi nấng em trai, em gái." Đặng Hưng Hoa phi thường trực tiếp, không quanh co lòng vòng.

Cao Lương nhớ tới đời trước Đặng Hưng Hoa hình như cũng nói như vậy, hắn nguyện ý chiếu cố mình, nguyện ý giúp chính mình chiếu cố các em, khi đó cô tứ cố vô thân, có người cho cô một cọng rơm cứu mạng, cho nên cô liền nhận lấy, không nghĩ tới cọng rơm này lại là cái làm cô suy sụp, Cao Lương hơi lắc đầu: "Thực xin lỗi, tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này. Tôi có thể tự chăm sóc các em, không nhọc anh lo lắng."

Đặng Hưng Hoa cắn chặt răng, bị Cao Lương bỏ lơ 3 bức thư hắn cũng đã đoán được kết quả này, nhưng bị cự tuyệt trực tiếp vẫn tổn thương lòng tự tôn của hắn, thật lâu sau, hắn ngẩng đầu lên: "Anh đã biết, nói tóm lại, hiện tại anh một nghèo hai trắng, là tên tiểu tử nghèo, em chướng mắt cũng bình thường, một ngày nào đó anh sẽ làm em phải lau mắt mà nhìn. Tạm biệt!" Nói xong xoay người đi.

Cao Lương không nghĩ nói cho hắn, mình chướng mắt hắn cùng chuyện hắn bần hàn hay phú quý không quan hệ, mà tính cách của hắn hoàn toàn không làm cho người ta tin cậy được.

Lý Tuấn Vĩ cầm theo hành lý sang: "Là Hưng Hoa sao, cậu định về à?"

Đặng Hưng Hoa nâng tay vẫy vẫy cũng không quay lại: "Chúc cậu thuận buồm xuôi gió!"

Lý Tuấn Vĩ khó hiểu mà nhìn bóng dáng của hắn, quay đầu nói với Cao Lương: "Cao Lương, chuẩn bị tốt chưa? Khi nào xuất phát?"

Cao Lương nói: "Hiện tại đi thôi, gọi Phán Phán cùng San San đi cùngi, sau đó bảo hai đứa đạp xe về."

Lý Tuấn Vĩ nói: "Được."

Vì thế bốn người cùng nhau xuất phát đi nhà ga, Lý Tuấn Vĩ lái xe chở Cao San, Cao Phán lái xe chở Cao Lương, dọc theo đường đi Cao San ôm hành lý của Lý Tuấn Vĩ, còn oán giận túi hành lý quá nặng. Cao Lương nghe em gái nói chuyện, có bọn họ ở đây thì không sợ tịch mịch đơn điệu.

Tới nhà ga, Cao Lương liền tống cổ hai đứa em về nhà, bởi vì trong nhà hiện tại chỉ có một già một trẻ, ăn tết nên náo nhiệt một chút. Bọn họ vào phòng đợi, đêm giao thừa phòng đợi rất im ắng, chỉ có hai người bọn họ đang đợi xe. Lý Tuấn Vĩ bất đắc dĩ mà cười cười: "Không nghĩ tới năm nay lại đón tết như vậy, liên lụy cậu cũng không thể ở nhà ăn tết."

Cao Lương cười cười: "Dù sao vẫn đỡ hơn anh cậu."

Lý Tuấn Vĩ gật đầu: "Nói cũng đúng, anh ấy hiện tại còn ở bệnh viện, càng đáng thương hơn. Trời lạnh thật, cậu lạnh không?"

Cao Lương nhìn nhìn áo bông màu hồng trên người, đây là áo mới mua năm nay, rất ấm áp: "Không lạnh." Cô nhẹ nhàng dậm dậm chân, trên chân chỉ đi một đôi giày đơn, đầu ngón chân hơi bị đông cứng.

Lý Tuấn Vĩ không chú ý tới động tác của cô, nói: "Không nghĩ tới cậu sẽ đi chăm anh tớ."

Cao Lương không khỏi có chút mặt đỏ, thật đúng là không dễ giải thích với Lý Tuấn Vĩ, đang lúc khó xử, Lý Tuấn Vĩ lại nói: "Cảm ơn cậu, thật đúng là tớ không biết chăm sóc người bệnh, con gái các cậu cẩn thận hơn."

Cao Lương ha hả cười một tiếng: "Anh Tuấn Nghị giúp tớ rất nhiều, anh ấy sinh bệnh, nên đi xem một chút, lại nói tớ cũng vẫn luôn muốn đi Quảng Đông xem việc đời, vừa lúc có cơ hội đi xem."

"Cũng tốt, ngày thường chưa chắc thật có cơ hội đi." Lý Tuấn Vĩ cảm thấy Cao Lương giải thích cũng coi như hợp lý.

Người trên xe lửa cũng ít, một người có thể chiếm một chỗ ngồi, nằm ra cũng không thành vấn đề. Nhưng mà lúc này ít người cũng chưa chắc là chuyện tốt, bởi vì trên xe không có máy sưởi, ít người liền không đủ ấm áp, không thể ngủ, sợ đông lạnh. Cao Lương cùng Lý Tuấn Vĩ ở nửa ngủ nửa tỉnh vượt qua một đêm, thẳng đến buổi sáng ngày hôm sau, bọn họ mới tới Quảng Châu.

Giờ phút này Quảng Châu không có biển người tấp nập như trong trí nhớ, rốt cuộc đây là mùng một đầu năm, không có bao nhiêu người đi lại ở bên ngoài. Bọn họ lấy số điện thoại, tìm được một cái điện thoại công cộng, vốn dĩ lo lắng không ai nghe, không nghĩ tới mói đổ một hồi chuông đã có người tiếp, Chu Văn Võ không ở đó, người nghe điện thoại chính là nhân viên trong xưởng, hỏi lại bệnh viện Lý Tuấn Nghị đang nằm, đối phương biết, nói cho bọn họ địa chỉ bệnh viện.

Cúp điện thoại, Lý Tuấn Vĩ nói: "Sao bọn họ bận rộn như vậy? Đầu năm cũng đi làm."

Cao Lương nói: "Lần trước anh cậu viết thư nói nhận một đơn hàng nước ngoài, người nước ngoài lại không có Tết Âm Lịch, cho nên tăng ca sản xuất là chuyện thực bình thường."

Lý Tuấn Vĩ kinh ngạc mà nói: "Sao cậu biết trong xưởng anh tớ có đơn hàng nước ngoài?"

Cao Lương chớp mắt: "Anh ấy viết thư về nhà nói."

"À." Lý Tuấn Vĩ gật gật đầu, tưởng anh mình viết thư cho bà, Cao Lương hỗ trợ đọc.

Cao Lương thúc giục nói: "Chúng ta nhanh tới bệnh viện đi."

Trong phòng bệnh một mảnh trắng tinh, sắc thái duy nhất là một bó hoa tươi nằm trên tủ đầu giường, Lý Tuấn Nghị nằm ở trên giường bệnh, rõ ràng khuôn mặt càng thêm gầy ốm, thoạt nhìn thập phần tiều tụy. Có người nhẹ gõ vào cửa, hắn tưởng bí thư đưa cơm trưa tới, bởi vì hộ sĩ tiến vào không gõ cửa, hắn mở mắt ra: "Vào đi."

Cửa bị đẩy ra, một người không tưởng tượng được xuất hiện ở cửa: "Tuấn Vĩ?"

"Anh." Lý Tuấn Vĩ đi vào.

Một người khác càng thêm không tưởng được đi từ sau lưng Tuấn Vĩ ra, Lý Tuấn Nghị đột nhiên ngồi dậy, cho rằng chính mình xuất hiện ảo giác, hắn dùng sức chớp chớp mắt, không có biến mất: "Cao Lương?!"
Bình Luận (0)
Comment