Trở Về Năm 1988

Chương 56

Trong phòng Cao Lương vội vàng rời giường, bởi vì lược đặt ở trong túi hành lý, bị Lý Tuấn Vĩ mang đi, cô đành phải để thả tóc dài rối tung, dùng ngón tay chải tóc, còn ngượng ngùng mà nhỏ giọng hỏi Lý Tuấn Nghị: "Tóc em có rối lắm không?"

Tóc Cao Lương vừa thẳng vừa mềm, không dễ dàng bị rối, tùy tiện chải chải là được, không phải là không thể gặp người. Lý Tuấn Nghị nửa nằm trên đầu giường, mắt hàm chứa ý cười vẫy tay với bạn gái, Cao Lương thò lại gần, Lý Tuấn Nghị sờ sờ mái tóc mềm mại của cô, lại thay cô vén tóc trên trán, nói: "Hoàn mỹ."

Cao Lương nén cười, hiển nhiên hoài nghi tính chân thật trong lời nói của hắn, bất quá dù không hoàn mỹ cũng không có biện pháp, trong phòng bệnh cũng không có gương.

Lý Tuấn Vĩ lại lần nữa vào phòng bệnh, thấy Cao Lương cong eo nói chuyện với anh trai, hắn xấu hổ mà ho khan một tiếng: "Cái kia, anh, anh Văn Võ nói mang em và Cao Lương cùng đi ăn cơm." Hắn có chút không dám nhìn thẳng Cao Lương, thân phận đã thay đổi, trong lúc nhất thời làm hắn khó có thể tiếp thu, Cao Lương cùng anh trai ở bên nhau, vậy không phải thành chị dâu của sao? Tiếng chị dâu này hắn không kêu được.

Lý Tuấn Nghị hỏi: "Hôm nay bên ngoài có tiệm cơm mở cửa sao?"

Chu Văn Võ nói: "Khẳng định có, khách sạn cũng sẽ không đóng cửa. Chúng tôi đều đi rồi, một mình ông ở chỗ này không sao chứ?"

Lý Tuấn Nghị xua tay: "Không có việc gì. Tôi hiện tại cũng không phải là không thể đi lại."

Lý Tuấn Vĩ nói: "Anh, em ăn cơm xong liền trở về chăm anh."

Lý Tuấn Nghị gật gật đầu, nhìn Cao Lương nói: "Đi thôi, buổi tối cùng Văn Võ trở về, sau đó liền ở trong xưởng."

Cao Lương nhìn anh, có chút không nỡ mà nói: "Vậy buổi sáng ngày mai em lại tới."

Lý Tuấn Nghị cười cong mắt: "Ừm, đêm nay nhớ nghỉ ngơi thật tốt."

Cao Lương đi theo hai người đàn ông ra cửa, quay đầu lại thấy Lý Tuấn Nghị lưu luyến không rời mà nhìn theo mình, trong lòng có chút khổ sở, đều không nỡ đi, Lý Tuấn Nghị xua xua tay, tạm biệt cô.

Cao Lương vẫn là xoay người đi. Chu Văn Võ dẫn bọn hắn đi tới khách sạn Hoa Viên, Lý Tuấn Vĩ nhìn khách sạn tráng lệ huy hoàng, kinh ngạc: "Anh Chu, nơi này có phải rất đắt không?"

Chu Văn Võ cười nói: "Tết nhất, cũng không có mấy nhà khách sạn mở cửa. Không sao, các em tới một chuyến cũng không dễ dàng, cũng nên trải nghiệm phồn hoa của Quảng Châu một chút."

Cao Lương biết khách sạn này phải mấy sao, tới chỗ này một căn phòng phỏng chừng cũng đến một tháng tiền lương của một người bình thường, kỳ thật cô có chút không muốn lãng phí như vậy, nhưng Chu Văn Võ làm chủ, cô không dễ cự tuyệt, liền đi theo vào. Ở trong mắt Lý Tuấn Vĩ, khách sạn Hoa Viên thật sự là quá xa hoa, nhưng là trong mắt Cao Lương, cũng chỉ có thể tính là tầm thường, rốt cuộc cô so với Tuấn Vĩ đã nhìn thấy hơn hai mươi mấy năm phồn hoa.

Chu Văn Võ kinh ngạc với sự bình tĩnh của Cao Lương, mặc kệ là thần thái khi vào tiến khách sạn hay dáng vẻ khi gọi món ăn, đều có vẻ tự nhiên hào phóng, bình tĩnh, hơn nữa nói được tiếng phổ thông tiêu chuẩn, hoàn toàn không giống như cô bé lần đầu tiên tới thành phố lớn, chính mình so sánh, thật ra mình còn câu nệ hơn.

Người phục vụ thu thực đơn, Lý Tuấn Vĩ kinh ngạc mà nhìn Cao Lương: "Cao Lương, sao tiếng phổ thông của cậu tốt như vậy? Thật giống khẩu âm trong TV."

Cao Lương cười nói: "Nào có tốt tới như vậy. Tớ cũng học theo TV thôi." Thời buổi này học ngữ văn không có yêu cầu học tiếng phổ thông, mọi người ra cửa nói tiếng địa phương là bình thường, liền tính Lý Tuấn Vĩ hay Chu Văn Võ, tiếng phổ thông cũng có khẩu âm rất nặng, tiếng phổ thông của Cao Lương kỳ thật không tính là tiêu chuẩn, nhưng là so với hai người bọn họ đã tốt hơn nhiều.

Chu Văn Võ nói: "Cao Lương, anh cảm thấy em hẳn nên tới đây, ở quê phát triển có hơi phí phạm nhân tài."

Cao Lương cười một tiếng: "Nào có khoa trương như vậy."

Chu Văn Võ nghiêm túc nói: "Kỳ thật anh thật sự cảm thấy em nên tới Quảng Châu, hiện tại em cùng Tuấn Nghị cũng đã xác định quan hệ, lại đây cùng hắn phát triển sự nghiệp không tốt sao?"

Cao Lương có chút khó xử mà nói: "Nhưng các em em đều còn đi học, em không yên lòng bọn chúng." Cô kỳ thật cũng đã suy xét qua vấn đề này, Quảng Châu có nhiều cơ hội phát triển hơn ở quê, nhưng mấy năm nay học sinh ở nơi khác không thể thi ở Quảng Đông, hơn nữa trình độ giáo dục ở hai nơi không giống nhau, em trai, em gái nếu muốn thi đại học, nhất định phải về quê học cấp ba, cô có điểm không yên lòng. Nhưng cứ như vậy, liền phải xa Lý Tuấn Nghị, ít nhất trước khi em trai út tốt nghiệp cấp ba, vấn đề này cũng chưa có biện pháp giải quyết, như vậy còn có bảy tám năm nữa, nghĩ đến chuyện này, trong lòng Cao Lương cũng có chút ảm đạm cùng bất an, khoảng thời gian đó sẽ hát sinh bao nhiêu biến cố đây?

Lý Tuấn Vĩ nói: "Có thể dẫn bọn nó tới bên này đi học mà."

Cao Lương nhẹ lắc đầu: "Học sinh nơi khác không thi được ở Quảng Châu vô pháp."

Chu Văn Võ nhíu mày suy nghĩ trong chốc lát: "Lẽ ra chỉ cần là hộ khẩu bản địa liền có thể học, nhưng muốn dời hộ khẩu thì phải có đơn vị mới được." Bọn họ là xí nghiệp tư nhân, còn chưa có danh ngạch được dời hộ khẩu.

Cao Lương bất đắc dĩ mà than nhẹ một tiếng, thời buổi này kinh tế mới vừa sống lại, thương phẩm mới vừa bắt đầu nảy sinh, còn chỉ là thí điểm thi hành, chính sách mua nhà dời hộ khẩu cũng chưa bắt đầu thi hành, hơn nữa dù có nhà bán, dựa theo việc buôn bán trước mắt, cô cũng không mua nổi.

Lý Tuấn Vĩ nhìn Cao Lương: "Vậy cậu cùng anh tớ về sau không ở cùng một chỗ được."

Cao Lương cười khổ một chút: "Tạm thời còn chưa thể."

Lý Tuấn Vĩ nói: "Vậy cũng không sao, liền viết thư đi, ba cùng mẹ tớ cũng là viết thư ba năm mới kết hôn. Dù sao tuổi cậu hiện tại cũng không lớn, không vội kết hôn." Hắn tưởng tượng đến lúc Cao Lương kết hôn với anh trai, liền cảm thấy kỳ lạ, rốt cuộc hắn thấy chính mình vẫn còn là trẻ con, Cao Lương đã phải suy xét chuyện kết hôn? Mình còn gọi Cao Lương là chị dâu, thật là khó có thể tưởng tượng.

Cao Lương nghe đến đó, không khỏi nở nụ cười: "Đúng vậy, còn sớm mà." Cô năm nay 18 tuổi, còn có hai năm nữa mới đến tuổi kết hôn, hơn nữa cô là người từ thế kỷ 21 trở về, cảm thấy 30 tuổi kết hôn cũng không muộn, muốn kết hôn, ít nhất cũng phải sau 25 tuổi đi, vậy còn có rất nhiều năm nữa. Đương nhiên, đây đều là trạng thái lý tưởng mà Cao Lương suy nghĩ.

Khách sạn Hoa Viên là nhà hàng điển hình của món ăn Quảng Đông, thái sắc cực kỳ thanh đạm, vì tiết kiệm tiền, Cao Lương cùng Lý Tuấn Vĩ đều gọi món cơ bản nhất: Cá hấp, tôm bạch chước, gà luộc, cải ngồng xào tỏi nhuyễn và canh thịt viên. Thời buổi này nguyên liệu nấu ăn đều thuần thiên nhiên không ô nhiễm, dù thanh đạm, ăn vào đều cực kỳ tươi ngon. Lý Tuấn Vĩ nói: "Em phát hiện người Quảng Đông nấu ăn thật đơn giản, tất cả đều là hấp chín là được, hương vị cũng không kém. Em cảm thấy em cũng có thể làm, càng miễn bàn tới Cao Lương, đúng không?"

Cao Lương cười nói: "Đồ ăn của họ chủ yếu chú ý tới độ lửa, còn có gia vị này nhìn như đơn giản, kỳ thật cũng rất dụng tâm. Cho nên làm ra mới ăn ngon."

Chu Văn Võ nói: "Đúng vậy, người Quảng Đông đặc biệt chú ý tới phương diện ăn uống, bọn họ bên này thích ăn điểm tâm sáng, chờ một thời gian nữa cửa hàng mở lại anh lại mang hai đứa đi ăn điểm tâm sáng, đặc biệt phong phú, mấy đồng tiền có thể ngồi một buổi sáng."

Cuối cùng ăn xong tính tiền, tổng cộng hết 58 đồng, thật là có thể ăn hết hơn phân nửa tháng tiền lương, Cao Lương có chút đau lòng, mặc kệ là tiền của Chu Văn Võ hay là của Lý Tuấn Nghị, cô cũng không có biện pháp yên tâm thoải mái xa xỉ.

Cơm nước xong, Lý Tuấn Vĩ trở về bệnh viện, Chu Văn Võ mang theo Cao Lương đi tới nhà xưởng. Quảng Châu còn đang trong giai đoạn phát triển, diện tích thành phố cũ không lớn, nhà xưởng bọn họ ở khi Thiên Hà, đây cũng là nội thành sau này.

Nhà xưởng chiếm diện tích không quá lớn, nhưng là nhà xưởng độc lập, máy móc nguyên bộ đều rất hoàn thiện, phân xưởng, nhà kho, ký túc xá cùng hoa viên đều có, có thể nói chim sẻ tuy nhỏ nhưng đầy đủ ngũ tạng. Cao Lương vẫn là rất thích hoàn cảnh nhỏ như vậy, hôm nay nghỉ ngơi, nhóm công nhân tốp năm tốp ba đi dạo tản bộ ở trong ngoài nhà xưởng, nhìn thấy Chu Văn Võ, đều lễ phép mà chào hỏi"Chu tổng". Cao Lương nghĩ thầm, chẳng lẽ bọn họ gọi Lý Tuấn Nghị là "Lý tổng" sao?

Chu Văn Võ chỉ vào một tòa nhà hai tần cạnh hoa viên nhỏ nói: "Anh cùng Tuấn Nghị ở nơi này, còn có một số quản lý của công ty cũng ở nơi này."

Chu Văn Võ mang theo Cao Lương lên lầu, trên lầu thiết kế như một chung cư, mỗi tầng đều là kết cấu một phòng một sảnh, có bếp độc lập, Chu Văn Võ cùng Lý Tuấn Nghị ở một mình một gian, ở cách vách, mặt khác còn có hai căn phòng, đều là hai vị chủ quản trong xưởng. Chu Văn Võ giúp Cao Lương mở cửa phòng Lý Tuấn Nghị, Chu Văn Võ mở cửa phòng bên cạnh, một cô gái trẻ tuổi mặc cánh dơi màu đỏ cùng cái quần đen thời trang đi ra: "Chu tổng, anh đã trở lại? Vị này là?"

Chu Văn Võ gật gật đầu: "Nga, đây là bạn gái của Lý tổng Cao tiểu thư, mới từ dưới quên lên. Cao Lương, đây là chủ quản trong xưởng chủ La Hồng tiểu thư."

Cao Lương vừa nghe tên đối phương, liền đoán được là ai, cô lễ phép mà vươn tay chào hỏi đối phương, đúng mức mà nói: "Xin chào! La tiểu thư, mong chiếu cố thêm." Quần áo, trang điểm của La Hồng thoạt nhìn thập phần giỏi giang, có mị lực thành thục của phụ nữ, tuổi hẳn là trên 25.

La Hồng vừa nghe cô là bạn gái Lý Tuấn Nghị, nhịn không được bình đầu phẩm một phen, một chữ có thể khái quát: Quê! Kiểu tóc quê, quần áo quê, còn để mặt mộc, trừ bỏ tuổi trẻ, không có bất luận cái gì có thể so với chính mình. Cô có chút ngạo mạn mà vươn tay, dùng đầu ngón tay nắm tay Cao Lương chút tay: "Xin chào." Xem như chào hỏi.

Cao Lương mặt không đổi sắc, trên mặt trước sau nở nụ cười nhàn nhạt, cô dùng tiếng phổ thông nói với La Hồng: "La tiểu thư có việc vội đi, tôi đi vào nghỉ ngơi trước."

La hồng gắt gao mà nhìn chằm chằm Cao Lương, thấy cô thoải mái hào phóng vào nhà Lý Tuấn Nghị, chỗ đó cô chỉ có đi qua một lần, từ khi Lý Tuấn Nghị biết tâm tư của cô liền không cho cô vào.

Phòng ở quê của Lý Tuấn Nghị, Cao Lương chỉ vào xem qua một lần, chỉ có một ấn tượng, ngắn gọn chỉnh tề, phong cách nơi này cũng như vậy, ước chừng là ảnh hưởng do ba anh tham gia quân ngũ, thực hiển nhiên, Lý Tuấn Nghị cũng là người nghiêm khắc kiềm chế bản thân. Trên tường phòng khách trừ bỏ một bức thư pháp "Yên lặng trí xa" ở ngoài không có bất luận cái gì trang trí, gia cụ chỉ có một bộ sô pha, một bàn trà cùng một bàn bàn sách, trên bàn trà trừ bỏ mấy tờ báo cùng một cái gạt tàn thuốc, liền không có những thứ khác, trên bàn sách chỉ có một cái đèn bàn, mấy quyển sách xếp chỉnh chỉnh tề tề cùng với một cái bình mực, sách là truyện ký của vĩ nhân cùng một quyển 《 từng quốc phiên thư nhà 》.

Chu Văn Võ cười nói: "Phòng Tuấn Nghị không khác gì của một tăng nhân khổ hạnh. Đồ Tuấn Vĩ chuẩn bị cho em đặt ở chỗ đó. Trong phòng có phòng vệ sinh, nhưng nước ấm phải xuống dưới múc, lát nữa anh giúp em lấy lên."

Cao Lương vội vàng nói: "Không cần, em tự đi lấy, anh nói cho em ở đâu là được."

Chu Văn Võ đi vào trong phòng ngủ, từ cửa sổ chỉ vào một tòa nhà nói: "Liền ở đàng kia, chỗ đó là tắm phòng công cộng, nước ấm cũng ở đàng kia. Em không cần đi xuống tắm, trong phòng có nhà tắm, đi múc hai chậu nước là được."

"Tốt, em đã biết, cảm ơn anh Chu." Cô nhìn phòng Lý Tuấn Nghị một chút, vẫn đơn giản một giường một tủ, trên giường chăn sọc xanh xếp chỉnh chỉnh tề tề như miếng đậu hủ, khăn trải giường không có một nếp gấp, nhưng thật ra rất giống phong cách của Lý Tuấn Nghị, nhưng suy nghĩ đầu tiên của Cao Lương chính là muốn vò nát cái giường này.

Chu Văn Võ gật gật đầu: "Vậy anh đi trước, có chuyện gì kêu anh, anh ở ngay cách vách, chìa khóa đặt trên bàn trà cho em."

"Dạ." Cao Lương chờ Chu Văn Võ đóng tới cửa, liền gấp không chờ nổi nhào tới trên giường Lý Tuấn Nghị, vùi đầu ở trong chăn, cô thấy hơi thở quen thuộc của Lý Tuấn Nghị, nhàn nhạt, rất dễ ngửi, Cao Lương nhịn không được ở trên giường lăn một vòng, nằm ngửa ở trên giường, trong lòng tưởng tượng tương lai nếu ở cùng Lý Tuấn Nghị, khẳng định rất vui, người này làm người âm bất quá phong cách quá cứng rắn, phải mài giũa mượt mà một chút. Cao Lương nghĩ vậy, khóe miệng nhịn không được dương lên.
Bình Luận (0)
Comment