Trở Về Năm 1988

Chương 59

Mười hai tháng giêng, Cao Lương cùng Lý Tuấn Vĩ cáo biệt Lý Tuấn Nghị, bước lên đường về. Bởi vì không quay về, Cao San cùng Cao Cường sẽ phải khai giảng, Lý Tuấn Vĩ cũng sắp khai giảng. Chuyện Cao Lương bận tâm quá nhiều, Cao Phán ngày tám đã khai giảng, không biết có thuận lợi báo danh không, thời điểm rời nhà đã dự tính không thể trở về sớm, nên đã nhờ bà Vương giúp, nhưng vẫn có điểm không yên tâm. bà Vương lớn tuổi như vậy còn phải giúp cô chăm sóc các em, cô cũng không quá yên tâm.

Trong tiệm đóng cửa không tiếp tục kinh doanh lâu như vậy, cô không quay về, nghĩa là Khỉ Ốm cùng Lưu Bưu cũng thất nghiệp, cô vốn dĩ tính toán mười một mở cửa lại, hiện giờ đã qua ngày dự tính cũng chưa về, bọn họ có thể cảm thấy mình lưu lại Quảng Châu không quay về không? Cô cũng có chút nhớ Xuân Mai, không biết cậu ấy có nói với trong nhà đi trường học báo danh, vốn dĩ cô tính toán Tết Âm Lịch sẽ tới nhà Xuân Mai chúc tết, thuận tiện giúp Xuân Mai nói chuyện này, kết quả Lý Tuấn Nghị đột nhiên bị bệnh, đem hết thảy kế hoạch đều thất bại.

Nội tâm Lý Tuấn Vĩ cảm khái, lúc đi Cao Lương vẫn là bạn tốt, lúc vễ đã thành chị dâu của mình. Trên xe lửa về, hắn rốt cuộc kìm nén không được mà nói: "Nói thật, không nghĩ tới cậu sẽ ở cùng anh trai tớ."

Cao Lương cũng cúi đầu cười: "Tớ cũng không nghĩ tới." Lý Tuấn Nghị ở trong ấn tượng của cô chính là một tồn tại truyền kỳ, như thế nào cũng không nghĩ tới hắn sẽ thích mình.

Lý Tuấn Vĩ nghĩ nghĩ lại nói: "Nói thật, tớ cho rằng cậu sẽ ở cùng Hưng Hoa."

Cao Lương ngẩng đầu: "A? Liên quan gì tới anh ta?"

Lý Tuấn Vĩ gãi gãi sườn mặt: "Trước đó, Hưng Hoa nói với tớ, hắn thích cậu, nhất định phải theo đuổi được cậu." Lý Tuấn Vĩ phỏng chừng Đặng Hưng Hoa nói cái này với mình là nhắc nhở mình đừng thích Cao Lương, nếu không bọn họ sẽ không làm bạn được nữa, ai biết anh trai mình lại là người ra tay trước.

Lòng Cao Lương không một chút gợn sóng, không sao cả mà nhún vai: "Đó là chuyện của hắn, có liên quan gì tới tớ."

Lý Tuấn Vĩ gật đầu: "Đúng vậy, tớ hiện tại đã biết rõ, tình cảm là chuyện từ hai bên, lưỡng tình tương duyệt mới giữ lời. Bất quá về sau muốn tớ gọi là chị dâu, tớ còn cảm thấy có điểm kỳ quái."

Cao Lương đỏ mặt, cúi đầu nói: "Bát tự còn chưa xem đâu, đừng nói bừa."

Lý Tuấn Vĩ cười nói: "Ha ha, được, hết thảy để ông anh tớ giải quyết." Hắn không nghĩ thay anh trai nói gì, loại sự tình này phải để anh trai tự hành động mới được, Cao Lương làm chị dâu, so với những cô gái khác càng dễ tiếp nhận hơn, bởi vì bọn họ không sai biệt lắm chính là người một nhà.

Sáng ngày hôm sau, bọn họ cuối cùng thuận lợi về tới ga tàu ở quê, Lý Tuấn Vĩ khiêng kiện hành lý lớn đi ở đằng trước, Cao Lương cõng bọc nhỏ đi ở phía sau, lần này từ Quảng Đông trở về, đồ vật mang về thật sự quá nhiều, ăn mặc dùng, nhét đầy ba bốn bao, may mắn có Lý Tuấn Vĩ đi cùng, nếu không một mình Cao Lương thật đúng là không mang về được.

Hai người mới xuống xe buýt, Cao San cùng Cao Cường liền chạy như bay tới, sợ hãi cao giọng: "Là chị cả! Chị cả đã trở lại!"

Cao Lương mới vừa đứng ổn, thiếu chút nữa bị em trai, em gái ôm ngã, hai đứa nhỏ đã lâu thấy chị cả, trong lòng luôn lo sợ bất an, sợ chị cả có gì ngoài ý muốn không trở lại, hiện giờ, có thể không cao hứng mới là lạ.

Cao Lương mỗi tay ôm một đứa: "Được rồi, được rồi, không phải đã trở lại sao? Sao các em biết hôm nay chị về?"

Cao Cường nói: "Mỗi buổi sáng, bọn em đều ở chỗ này chờ hai người trở về. Chị cả, anh Tuấn Nghị khỏe chưa?"

Cao Lương gật gật đầu: "Ừ, đã khỏe rồi."

Lý Tuấn Vĩ ở một bên nhìn ba chị em đoàn tụ, nhịn không được ho khan: "Khụ, không có người hoan nghênh anh về sao?"

Cao San quay đầu đi ngó hắn một cái: "Anh lại không phải anh trai em."

"Ha, con bé này, tới anh trai cũng không phải?" Lý Tuấn Vĩ đặt bao trên mặt đất, "Mấy thứ này hai đứac ũng đừng lấy, cầm về nhà anh thôi."

Cao San là đứa bé lanh lợi, vừa thấy tư thế này, vội đi lên hỗ trợ, trơ mặt nở nụ cười làm lành: "Anh Tuấn Vĩ, vất vả rồi, em chỉ là nói anh không phải anh trai ruột, nhưng anh vẫn là anh Tuấn Vĩ. Em tới giúp anh."

Cao Cường cũng vội buông Cao Lương ra: "Em cũng tới giúp anh, anh Tuấn Vĩ."

Cao Lương nhìn các em khỏe mạnh hoạt bát, vui mừng mà cười: "Các em cũng khỏe đi? Bà đâu?"

"Đều tốt ạ, bà cũng khỏe. Mấy ngày hôm trước chị hai khai giảng, bà đưa chị ấy đi. Chị Xuân Mai đã tới hai lần, sau lại không có tới nữa, anh Khỉ Ốm cũng đã tới một lần, bảo khi nào chị trở lại thì nhắn anh ấy, A Bưu cơ hồ mỗi ngày đều tới xem chị đã trở lại chưa." Cao San triệt để đem những việc này kể rõ ràng.

Cao Lương gật đầu mỉm cười: "Được, chị đã biết. Ăn tết trong nhà có thân thích nào tới không?"

Cao San nói: "Dì mang theo em họ tới, ở nhà mình cả đêm, là bàhỗ trợ chiêu đãi. Bác cùng anh ba ngày hôm qua tới ăn một bữa cơm."

"Vậy các em có đi nhà bác không?" Bên thân thích bà ngoại Cao Lương có một chú ở rể đến phương bắc, còn có một cái dì bên ngoài huyện, bởi vì cách khá xa, ngày thường đều rất ít đi lại, cô không ở nhà, mấy đứa em phỏng chừng cũng sẽ không đi nhà dì chúc tết.

Cao San lắc đầu: "Không có đi. Chị hai nói chờ chị về lại nói."

Cao Lương gật đầu: "Được, chị đã biết."

Rốt cuộc tới nhà, Cao Lương nhìn khoảng sân quen thuộc sân cùng bà Vương run rẩy ra tới nghênh đón, đột nhiên sinh ra cảm giác thân thiết: "Bà, chúng cháu đã trở lại."

Bà Vương cười tủm tỉm mà vui mừng gật đầu: "Đã trở lại là tốt, đã trở lại là tốt. Tuấn Nghị sao rồi?"

Lý Tuấn Vĩ cướp trả lời: "Anh cháu khỏe rồi, thân thể đều bình phục, Cao Lương nuôi anh ấy đến trắng trẻo mập mạp."

Cao Lương nhìn Lý Tuấn Vĩ cười: "Nào có khoa trương như vậy." Lý Tuấn Nghị có thể trắng trẻo mập mạp sao?

Bà Vương nghe cháu trai lớn không có việc gì, lập tức yên tâm: "Không có việc gì là tốt, không có việc gì là tốt, vất vả cho cháu rồi. Nhanh vào nghỉ ngơi, một lát liền có thể ăn cơm trưa."

Cao Lương gật gật đầu: "Dạ, để cháu nấu cơm."

Bà Vương ngăn không cho: "Cháu nghỉ ngơi, cơm trưa để bà làm, tuy rằng làm không ngon như cháu làm, cháu cũng đừng ghét bỏ."

Cao San cùng Cao Cường trăm miệng một lời mà nói: "Bà làm cơm rất ngon."

Bà Vương vừa nghe, tức khắc tươi cười rạng rỡ: "Hai đứa này miệng thật ngọt."

Cao Lương cười nói: "Cháu cũng thích ăn cơm bà làm, vậy bà vất vả rồi."

Về đến nhà, Cao Lương cùng Lý Tuấn Vĩ đem quà mang từ Quảng Đông ra đưa cho người nhà, có đồ bổ Lý Tuấn Nghị mua cho bà, quần áo giày vớ, mỗi người đều có phần, cũng có kẹp Chu Văn Võ mua, còn có quà Cao Lương cho mọi người, đều là đồ vật nhỏ nhưng hữu dụng. Mọi người đều vui mừng mặt mày hớn hở, bà Vương nói thẳng: "Quá lãng phí tiền, không cần mua."

Cao Lương cười nói: "Kỳ thật đều là đồ hữu dụng, ở nhà cũng phải mua, ngàn đó tiền nhưng chất lượng không bằng, thực có lợi, chính là vất vả cho Tuấn Vĩ, đều là cậu ấy cõng về."

Lý Tuấn Vĩ xua xua tay: "Cháu không có tiền mua quà cho mọi người, chỉ có thể xuất lực."

Cao San lấy kẹo, đặt ở trong tay Lý Tuấn Vĩ: "Anh Tuấn Vĩ, anh vất vả rồi!"

Lý Tuấn Vĩ búng nhẹ trên trán Cao San: "Con bé láu cá này."

Cao San cười hì hì trốn một bên xem sách chị cả mua cho mình.

Ăn cơm trưa xong, Cao Lương đang muốn nghỉ ngơi, Lưu Bưu tới, hắn thấy Cao Lương đã trở lại, trên mặt lộ ra tươi cười. Cao Lương chạy nhanh đưa kẹo cho hắn ăn: "Năm mới vui vẻ, A Bưu."

Lưu Bưu nhìn Cao Lương một cái, phát hiện khí sắc cô rất tốt, liền rũ mi mắt: "Tôi tới hỏi khi nào cô mờ lại cửa hàng?"

Cao Lương nói: "À, ngày mai tôi đi thăm họ hàng, ngày kia đi, ngày kia là tết Nguyên Tiêu, vừa lúc mở cửa lại."

Lưu Bưu gật gật đầu: "A, tôi biết, tôi về đây."

Cao Lương bảo hắn ngồi hắn cũng không ngồi, trực tiếp đi.

Cao Lương kiểm kê một chút, phát hiện sự tình chồng chất như núi, ngẫm lại liền đau đầu, bất quá vẫn xử lý từng cái, nhân lúc rảnh rỗi, bắt đầu làm nước kho, đừng đến lúc đó luống cuống tay chân không kịp.

Ngày hôm sau lúc ăn bữa sáng, Cao Lương phát hiện bà Vương vẫn luôn nhìn mình cười tủm tỉm, còn múc một quả trứng gà trong chén cho mình: "Lương Lương quá gầy, phải ăn nhiều một chút, như vậy thân thể mới tốt."

Cao Lương nói: "Không phải đâu, bà, cháu béo lắm, thân thể cũng khỏe." Trong khoảng thời gian này không có bày quán, mỗi ngày làm việc và nghỉ ngơi cũng bình thường, ăn ngon ngủ ngon, còn có tình yêu, khí sắc rõ ràng tốt hơn nhiều, tự cô đều nhìn ra được, sao bà không thấy.

Lý Tuấn Vĩ cúi đầu một bên ăn táo một bên cười: "Ý bà là còn muốn cậu lại béo hơn một chút."

Và Vương vội gật đầu: "Đúng vậy, về sau kết hôn sinh con thân thể mới tốt."

Cao Lương đỏ mặt, Lý Tuấn Vĩ nói với bà chuyện mình và Lý Tuấn Nghị sao? Cô trừng mắt Lý Tuấn Vĩ, sao hắn có thể nói với người lớn? Chẳng lẽ hắn không biết hậu quả sao?

Lý Tuấn Vĩ nhún vai, làm một bộ dạng "Tớ cũng thực bất đắc dĩ".

Cao Lương xấu hổ mà ăn xong rồi cơm sáng, tìm một cơ hội hỏi Lý Tuấn Vĩ: "Có phải cậu nói chuyện tớ và anh cậu với bà?"

Lý Tuấn Vĩ nói: "Không phải tớ nói, bà nội hỏi tớ."

Cao Lương vẻ mặt kinh hách: "Bà hỏi như thế nào?"

Lý Tuấn Vĩ nói: "Tối hôm qua bà trực tiếp hỏi: " Anh cháu đã xác định quan hệ với Lương Lương chưa? " tớ có thể nói như thế nào đây?"

Cao Lương: "!" Sao bà biết?

Lý Tuấn Vĩ nhún vai nói: "Chỉ có thể nói bà vốn nhìn trúng cậu làm cháu dâu từ lâu. Này không phải tốt sao, bà thích cậu như vậy, về sau cậu gả đến nhà tớ cũng có chỗ dựa."

Cao Lương: "......" Quả thực không nói rõ với Lý Tuấn Vĩ được, cô đỏ mặt chạy đi.

Buổi sáng hôm nay cô đi nhà Ngô Xuân Mai trước, đi xem Xuân Mai đã đi học chưa, thuận tiện thông báo với Xuân Mai về sau đúng hạn giao vịt cho mình.

Quả nhiên như Cao Lương lo lắng, Xuân Mai còn ở nhà, cũng không có tới trường học. Nhìn thấy Cao Lương, Ngô Xuân Mai kích động mà chào đón: "Cao Lương cậu đã trở lại."

Cao Lương nhìn cô: "Xuân Mai sao cậu còn chưa đi trường học báo danh?"

Ngô Xuân Mai cúi đầu nhéo mũi: "Tớ vốn dĩ cùng đã nói với ba mẹ, bọn họ cũng đồng ý rồi, nhưng Tết Âm Lịch bà tớ đột nhiên qua đời, tiền trong nhà đều cầm đi làm tang sự."

Cao Lương ôm Xuân Mai, nhìn cửa Ngô gia còn có câu đối màu trắng, vừa rồi cô còn thấy kỳ quái, như thế nào không có chút không khí ăn tết, câu đối xuân không phải màu đỏ mà là màu trắng: "Nguyên lai là như thế này, cậu nén bi thương. Nếu ba mẹ cậu cũng đã dồng ý, vậy đi học đi, tớ cho cậu mượn tiền."

Ngô Xuân Mai ôm chặt Cao Lương, nghẹn ngào nói: "Cảm ơn cậu, Cao Lương."

Cao Lương vỗ vỗ vai cô: "Không có việc gì, đều có thể chịu đựng, sẽ khá lên. Hôm nay cậu đi thu thập đồ vật tới nhà tớ đi, ngày mai liền đi trường học báo danh."

Cao Lương nói chuyện với vợ chồng Ngô Tài Thuận chuyện Ngô Xuân Mai, hai vợ chồng vì việc này cũng sầu không thôi, vốn dĩ vừa mới dư dả một chút, có thể cho con gái cả đi học, kết quả lão nhân lại đi. Nông dân Trung Quốc có mấy chuyện tiêu tiền nhiều nhất—— xây nhà, cưới vợ, lão nhân qua đời, nhà bọn họ đụng phải chuyện cuối. tập túc mai táng Trung Quốc phô trương lãng phí, kỳ thật mỗi người đều minh bạch cái này, nhưng cả xã hội như thế, nếu anh làm quá đơn sơ sẽ bị người chọc cột sống, cho nên liền dù vượt qua năng lực của mình, cũng không thể nuốt máu vào trong. Ngô Tài Thuận nghe Cao Lương chủ động cho vay tiền để Xuân Mai đi học, thiếu chút nữa liền quỳ xuống: "Tiểu Cao, cháu thật là người tốt, cả nhà chú đều cảm tạ cháu."

Cao Lương vội ngăn Ngô Tài Thuận lại: "Chú, ngàn vạn đừng như vậy. Xuân Mai là bạn tốt của cháu, trợ giúp cậu ấy là chuyện dĩ nhiên."

Lưu Chiêu Đệ chỉ lau nước mắt, tình huống nhà Cao Lương bọn họ rất rõ ràng, so với bọn họ thậm chí còn khó khăn hơn, hiện giờ lại là cô gái bơ vơ không nơi nương tựa nhưng vẫn ra tay trợ giúp, phần ân tình này bọn họ sao có thể hồi báo? "Xuân Mai, con nhất định phải đọc sách cho tốt, như vậy mới không làm Tiểu Cao thất vọng."

Ngô Xuân Mai rưng rưng gật đầu: "Con biết."

Cao Lương nói với Ngô Tài Thuận: "Chú, cửa hàng nhà cháu cũng chuẩn bị mở lại, chú vẫn tiếp tục giao vịt nhé, giống như trước kia."

Ngô Tài Thuận gật đầu thật mạnh: "Được, tốt. Hôm nay liền giao sao?"

Cao Lương nói: "Dạ, ngày mai cháu tính mở cửa lại, hôm nay liền đưa tới cho cháu đi."

Ngô Tài Thuận gật đầu: "Được, được, được."

Cao Lương lại nói: "Lát cháu còn phải đi một chuyến tới nhà bác cả chúc tết. Xuân Mai cùng chú cứ tới nhà cháu, buổi chiều cháu hẳn có thể về kịp, nếu không kịp, chứ cứ cân vịt trước, chờ lần sau cháu lại tới tính tiền, có thể chứ?"

Ngô Tài Thuận gật đầu: "Có thể, có thể, có thể."
Bình Luận (0)
Comment