Trở Về Năm 1988

Chương 69

Uông Ngạn Quân không ý thức được chính mình nói sai, bó tay không biện pháp mà khuyên một hồi lâu. Ngô Xuân Mai rốt cuộc khóc xong, dùng cánh tay lau nước mắt, bởi vì trời quá nóng, mặc áo ngắn tay, cánh tay mướt mồ hôi căn bản không lâu được nước mắt trên mặt, ngược lại làm gương mặt trắng nõn bị bẩn. Uông Ngạn Quân thấy thế, móc khăn tay ra đưa cho cô.

Ngô Xuân Mai khăn tay trước mặt, nâng đôi mắt đỏ như thỏ nhìn Uông Ngạn Quân một cái. Uông Ngạn Quân lấy ánh mắt ý bảo cô lau nước mắt, Ngô Xuân Mai nhận lấy, lau nước mắt trên mặt, sau đó nhỏ giọng mà nói: "Cảm ơn, em sẽ giặt sạch."

Uông Ngạn Quân không nói chuyện, cầm hành lý Ngô Xuân Mai về nhà Cao Lương. Ngô Xuân Mai đi theo phía sau, bỗng nhiên cảm thấy hơi mất mặt, mình không thân thiết với Uông Ngạn Quân, sao không hề cố kỵ mà khóc lóc trước mặt hắn. Nghĩ vậy, càng thêm ngượng ngùng đi theo Uông Ngạn Quân.

Trở lại nhà Cao Lương, Ngô Xuân Mai nhanh đi rửa mặt, giặt sạch khăn tay của Uông Ngạn Quân, vắt khô, nói với Uông Ngạn Quân: "Cảm ơn anh! Thực xin lỗi, làm ướt khăn của anh."

Uông Ngạn Quân nhận lấy, gấp thành khối đậu hủ, nhét vào túi quần: "Không có việc gì, trời nóng như vậy, khăn ướt cũng có thể hạ nhiệt."

Uông Ngạn Quân đẩy xe: "Đi thôi. Vừa lúc tới ăn cơm trưa."

Ngô Xuân Mai có chút tò mò với cửa hàng của Khỉ Ốm, hỏi: "Tiệm anh Dương buôn bán có tốt không?"

"Cũng ổn, lát nữa em xem thì biết." Uông Ngạn Quân cưỡi xe, chậm rãi dẫm vài cái, "Đi lên đi."

Ngô Xuân Mai đỡ lấy yên sau, nhảy lên. Uông Ngạn Quân bắt đầu đi. Đây là lần đầu Ngô Xuân Mai ngồi ghế sau của một người khác phái, loại cảm giác này rất mới lạ, cô có thể tự do tự tại ngắm phong cảnh ven đường, tất cả đều giao cho người phía trước lái xe là được.

Lúc Ngô Xuân Mai đến trong tiệm, trong tiệm đã ngồi đầy người, Cao Lương cùng Khỉ Ốm đang ở trong phòng bếp bận đến khí thế ngất trời, trừ bỏ nhà Khỉ Ốm mời bạn bè thân thích, còn có hai bàn khách tới ăn cơm. Mấy người trẻ tuổi đều ở trong phòng bếp giúp đỡ, Uông Ngạn Quân cùng Ngô Xuân Mai tới cũng vội rửa tay hỗ trợ.

Cao Lương cười chào Ngô Xuân Mai: "Xuân Mai, thi xong rồi chứ?"

Ngô Xuân Mai gật gật đầu: "Ừ."

Cao Lương cũng không hỏi cô thi thế nào: "Thi xong rồi thì tốt, lại nghỉ ngơi mấy ngày."

Khỉ Ốm ngượng ngùng mà cười cười: "Xin lỗi, người hơi nhiều, chỗ ngồi không đủ, chúng ta ăn trễ chút nha."

Uông Ngạn Quân nói: "Không thành vấn đề, nhanh nấu ăn đi, có cái gì cần hỗ trợ không?"

Cao Cường từ bên ngoài tiến vào: "Chị cả, bàn khách vừa mới rồi nói rau trộn rong biển ăn ngon, muốn thêm một đ ĩa."

"A, vậy em gắp thêm một đ ĩa đi." Rau trộn rong biển là do Cao Lương mới trộn, cũng là đồ ăn khai vị

Ngô Xuân Mai nói: "Ở nơi nào? Để tớ lấy."

Cao Lương chỉ cho cô xem, lại nói với Khỉ Ốm: "Anh Dương, em cảm thấy anh có thể làm chút đồ chua, cùng rau trộn rong biển cung cấp miễn phí cho khách. Thứ này không đáng tiền, nhưng người ta sẽ thấy ông chủ hào phóng."

Uông Ngạn Quân tiếp nhận câu chuyện: "Khỉ Ốm, tôi cảm thấy Cao Lương nói đúng."

Ngô Xuân Mai gắp đồ chua, đưa cho Cao Cường, nói với Uông Ngạn Quân: "Anh Dương đã là ông chủ, anh còn gọi biệt danh của người ta, khách nghe thấy không tốt lắm đâu."

Uông Ngạn Quân sửng sốt, sau đó cười ha ha: "Em nói đúng, về sau anh phải đổi cách xưng hô, gọi là gì nhỉ? Ha ha, thiếu chút nữa quên tên thật của Khỉ Ốm, lão Dương ông đừng trách tôi."

Khỉ Ốm tên thật là Dương Trung Hoa, nghe thấy Uông Ngạn Quân xưng hô, nhịn không được hạ giọng nói: "Lần này xưng hô nghe như ba tôi, thật là có điểm không quen."

Uông Ngạn Quân hắc hắc cười: "Nhưng cũng không thẻ gọi ông là tiểu Dương, vậy cũng quá xa lạ?" Đồng hương hay đồng nghiệp có thể gọi vậy, nhưng bạn bè thân thiết gọi vậy cũng hơi kỳ.

Cao Lương nói: "Anh Dương lại không phải chỉ có họ, còn có tên mà."

Uông Ngạn Quân nói: "Cũng không bảo anh gọi nó là Trung Hoa đi, như vậy quá chính thức, anh lại không phải ba mẹ của nó. Vẫn là lão Dương tương đối ổn, đúng không, lão Dương?"

Vừa lúc ba Dương Trung Hoa, lão Dương tiến vào bếp, nghe thấy Uông Ngạn Quân nói: "A? Kêu chú làm cái gì?"

Toàn bộ phòng bếp cười vang, Uông Ngạn Quân thiếu chút nữa tìm cái hầm chui vào, hắn đỏ mặt nói: "Chú, cháu khoogn gọi chú, là gọi Trung Hoa."

Lão Dương ngây ngốc một chút, sau đó cười: "A, mấy đứa cứ gọi đi. Trung Hoa, vừa có một vị khách hỏi sao chưa có cá hầm ớt."

Cao Lương vội nói: "Chú bảo họ chờ một lát, cháu đang làm, ba phút nữa thôi."

Dương Trung Hoa dùng khăn lông lau mồ hôi, nói: "Lúc trước anh còn cảm thấy sáu bàn quá ít, hiện tại xem ra, sáu bàn là hơi nhiều, một mình anh không lo liệu hết, hôm nay may mắn có em ở chỗ này hỗ trợ."

Cao Lương nói: "Gấp cái gì. Về sau tới giờ cơm chưa chắc khách sẽ tới cùng lúc, liền dựa theo trước sau mà làm lần lượt, chỉ cần anh làm ngon, khách nhân sẽ nguyện ý chờ." Cao Lương hơn bọn họ hai mươi mấy năm kinh nghiệm sống, biết mọi người đối với món ngon mãnh liệt ra sao.

Dương Trung Hoa gật gật đầu: "Được."

Cao Lương lại dặn dò một câu: "Còn có một việc, ngàn vạn lần không cần bởi vì người nhiều mà bớt xén nguyên vật liệu hay công đoạn, đồ ăn ngon hay không khách có miệng nếm ra được, thà đợi lâu hơn chút để ăn ngon, cũng không muốn vì để ăn sớm chút mà ăn đồ không ngon. Bởi vì ăn ngon, bọn họ mới có thể quay đầu lại ăn, nếu không thể ăn, anh làm nhanh cũng vô dụng, bởi vì cơ hồ là không có khả năng quay lại."

Uông Ngạn Quân nghe thấy lời này, giơ ngón tay cái: "Cao Lương nói quá đúng."

Dương Tư Hoa nhảy qua: "Chị Cao thật là lợi hạ, anh học được chưa?"

Dương Trung Hoa gật đầu: "Thụ giáo, anh sẽ nhớ kỹ trong lòng."

Cao Lương lại dạy hắn một chiêu: "Lát nữa lúc thanh toán anh nên tự ra thu, thuận tiện hỏi xem khách hàng có ý kiến gì không, xem đồ ăn có hay hài lòng không, khách khí một chút, làm người ta cảm thấy nơi này phục vụ không giống người thường."

Dương Trung Hoa gật đầu thật mạnh: "Được."

Khoảng một tiếng sai, bạn bè thân thích đều ăn xong rời đi, chỉ có mấy người ở phòng bếp hỗ trợ và người trong nhà chưa ăn. Trong lúc này bọn họ tiếp đãi 3 bàn khách, còn có một ít người muốn đến ăn cơm, kết quả phát hiện không còn chỗ ngồi liền đi mất. Dương Trung Hoa lại nhịn không được tiếc hận: "Vẫn là quá hẹp."

Cao Lương cảm thấy buồn cười, vừa ngại chỗ ngồi nhiều, liền nói: "Tạm thời đủ rồi, quá nhiều anh lo liệu không hết. Nếu buôn bán tốt, anh có thể thu đồ đệ, đến lúc đó đồ đệ giúp anh làm, như vậy liền nhanh hơn."

Cao San che miệng cười: "Anh Dương thu đồ đệ nói, vậy chính là đồ tôn của chị cả." Con bé dạo này toàn xem phim võ hiệp.

Dương Trung Hoa nói: "Anh sẽ nhìn rồi làm. Được rồi, mọi người đều đi ra ngoài ngồi đi, chúng ta ăn cơm." Đồ ăn cũng đã làm gần xong, chỉ còn lại có cá cùng rau dưa.

Vì thế Cao Lương cũng không làm, cùng mọi người đi ra bên ngoài ngồi chờ cơm. Trên bàn cơm có gà Cung Bảo, vịt xào gừng, cá hương thịt bằm, thịt hấp, ruột già chua cay, đậu hủ Ma Bà, canh cà chua trứng, còn có cá hầm cải chua cùng rau muống xào tỏi chưa ra nồi, đều là Cao Lương và Dương Trung Hoa cùng nhau làm, sắc hương vị đều đầy đủ, làm mọi người đều muốn ăn ngay.

Bà Vương và bà Dương đã ăn cơm xong từ trước, hai bà đang ngồi ở một cái bàn trống bên cạnh nhỏ giọng nói chuyện phiếm. Cho nên hiện tại ăn có một nhà bốn người họ Dương gia, thêm bảy người Cao Lương bên này và Uông Ngạn Quân, tổng cộng mười hai người, vừa lúc ngồi đầy cái bàn lớn nhất trong tiệm.

Dương Trung Hoa đem cá hầm cải chua lên bàn: "Mọi người ăn cơm đi, còn có một đ ĩa rau xanh xong ngay."

Mẹ Dương giơ đũa nói: "Hôm nay mọi người vất vả rồi, tới ăn cơm đi."

Mọi người ngay lập tứ gắp món ăn mình thích ăn một miếng, liền có người đi vào: "Tiệm cơm mới mở?"

Cao Lương đang ngồi dựa tường, ngẩng đầu vừa thấy, liền thấy người quen, mặt thẹo mặc áo sơ mi bông mang theo mấy tiểu đệ đi đến, đi thẳng tới chỗ có quạt trần. Mẹ Dương phản xạ có điều kiện mà đứng dậy: "Các vị tới ăn cơm sao?"

"Ừ!" Mặt thẹo như đại gia lên tiếng, ngắm một vòng, sau đó thấy Lưu Bưu, tiếp theo lại phát hiện Uông Ngạn Quân cùng Cao Lương, sắc mặt của hắn thay đổi mấy lần, sau đó cười nói: "Nha, đây là cửa hàng của ai?"

Động tác Lưu Bưu ăn cơm chậm lại, cũng nâng mặt lên, người phía sau mặt thẹo nhỏ giọng nói: "Hắc ca, là anh Bưu."

Lúc này Dương Trung Hoa bưng rau xào từ sau bếp ra, trực tiếp đối mặt với mặt thẹo: "Tôi mở, làm sao vậy? Mấy người tới ăn cơm?"

Mặt thẹo ngẩng đầu: "Nguyên lai là mày mở. Chúng tao tới ăn cơm."

Dương Trung Hoa không khách khí mà nói: "Có tiền không? Bảng giá ở trên tường, ăn được liền gọi món, ăn không nổi thì mời ra cửa rẽ trái rẽ phải đều được." Hắn biết sau nội chiến giữa Lưu Bưu và mặt thẹo,mặt thẹo liền tiếp nhận vị trí Lưu Bưu làm lão đại, bởi vì người này đủ ác, hiện tại địa bàn cùng nghiệp lớn hơn Lưu Bưu lúc trước, bất quá vẫn không xưng vương ở huyện thành được, bị một thế lực khác đè nặng.

Mặt thẹo nhìn thoáng qua trên tường, kéo ra một cái ghế dựa: "Cũng quá coi thường chúng tao. Thổ phỉ gan heo, cái này tao thích, cho một đ ĩa, thêm một đ ĩa gà xé phay, còn có cá hầm ớt, vậy đi."

Dương Trung Hoa mặt không biểu tình mà nhìn bọn họ một cái, sau đó đói bụng đi nấu ăn. Mẹ Dương cùng Dương Tư Hoa đều nhanh đứng dậy đi hỗ trợ, Cao Lương không có đứng dậy, chỉ là tốc độ ăn cơm nhanh hơn, chờ ăn xong rồi, lúc này mới đứng dậy đi phòng bếp hỗ trợ, Khỉ Ốm đã làm thổ phỉ gan heo, cô liền hỗ trợ làm gà xé phay.

Mẹ Dương nói: "Trung Hoa về sau con phải ăn cơm sớm hơn, bằng không trong chốc lát lại có người tới, sao con ăn nổi cơm."

Cao Lương nói: "Đúng vậy, anh Dương về sau phải ăn trước 11 giờ, cơm chiều cũng ăn trước 5 giờ, nếu không phải làm tới 2 giờ chiều mới được nghỉ. Bất quá em cảm thấy vẫn là ăn sớm tốt hơn, không cần đói bụng làm việc."

"Anh đã biết, về sau sẽ sửa thời gian ăn cơm." Dương Trung Hoa nói.

Cao Lương nói: "Đều chuẩn bị gần xong rồi, dì cùng Tư Tư đều đi ăn cơm đi. Chúng cháu làm là được."

Mẹ Dương nhịn không được nhìn Cao Lương nhiều hơn, càng thêm chứng thực phỏng đoán của mình: "Vậy vất vả cho Tiểu Cao."

Cao Lương cùng Dương Trung Hoa cùng nhau làm xong đồ ăn cho mặt thẹo, mang sang ra tới nơi mấy tên này đều ăn tới bạnh quai hàm, bởi vì đồ ăn thật sự quá ngon, mỗi người ít nhất ăn ba chén cơm, tới nước cá hầm ớt cũng húp sạch.

Cơm nước xong, Dương Trung Hoa đi qua: "Ăn no? Đưa tiền đi."

Mặt thẹo ngẩng đầu nhìn hắn: "Hôm nay không mang, nợ nhé?"

Uông Ngạn Quân đứng lên, niết khớp xương: "Buôn bán nhỏ, không nhận ghi nợ!"

Lưu Bưu vẫn luôn không nói chuyện không khỏi cười lạnh một tiếng: "Sống cũng không tồi sao, cư nhiên bắt đầu xin cơm."

Lời này khiến cho mặt thẹo lập tức quẫn bách, nói với đàn em bên: "Đưa tiền."

Một người lấy từ trong túi ra năm đồng đặt lên bàn, Dương Trung Hoa nói: "Không đủ. Gà xé phay 3 đồng 5, cá hầm ớt 2 đồng 8, thổ phỉ gan heo 1 đồng, tổng cộng là 7 đồng 3. Cơm miễn phí. Giảm giá 20% còn 5 đồng 8."

Mặt thẹo nói: "Còn không phải là chút số lẻ sao, làm buôn bán kiếm đồng tiền lớn còn nhỏ mọn như vậy."

Dương Trung Hoa hừ lạnh một tiếng: "Tôi hiện tại bán lỗ vốn cho anh ăn. Còn có tám hào." Nói xongcố chấp ngửa tay.

Mặt thẹo nhìn Dương Trung Hoa, cuối cùng vẫn là bại hạ trước, lại móc ra một đồng trong túi thằng em, Dương Trung Hoa tìm hai hào trả, xoay người: "Đi thong thả không tiễn." Không có nói "Hoan nghênh lần sau quang lâm", khách như vậy vĩnh viễn không tới mới tốt.

Cơm nước xong đã hơn hai giờ, mắt Cao Lương đặc biệt khô, ngày thường giờ này cô đã ngủ trưa, cô ngáp một cái, đứng dậy nói: "Chúng ta đi về thôi, cần nghỉ ngơi một chút. Buổi chiều còn cần em hỗ trợ không?"

Dương Trung Hoa xua tay: "Không cần, không cần, em nghỉ ngơi cho tốt. Sớm hay muộn anh cũng cần tự thích ứng, cảm ơn em, em Lương."

Cao Lương gật gật đầu, cùng mọi người về nhà. Uông Ngạn Quân cùng Lưu Bưu cũng đi rồi, trong tiệm cũng chỉ dư lại người nhà họ Dương. Mẹ Dương thấy bọn họ đều rời đi, nhỏ giọng hỏi Dương Trung Hoa: "Trung Hoa nha, cô bé Tiểu Cao có phải thích con không?"

Dương Trung Hoa sợ tới mức mặt mũi trắng bệch: "Mẹ đừng nói bừa, em ấy là bạn gái Tuấn Nghị."

Mẹ Dương vừa nghe, tức khắc tràn đầy thất vọng: "Thật sự à?" Rất đáng tiếc, cô gái tốt như vậy cư nhiên không phải bạn gái con trai mình.

Dương Tư Hoa buồn cười mà lắc đầu: "Mẹ, chị Cao xinh đẹp như vậy, lại có khả năng, anh con sao mà xứng đôa."

Mẹ Dương có chút không phục mà nhìn con trai: "Anh con cũng không kém mà." Làm cha mẹ luôn thấy con mình là tốt nhất.

Dương Trung Hoa nghe thấy mẹ nói, nhịn không được bất đắc dĩ mà lắc đầu, xoay người vào phòng bếp.
Bình Luận (0)
Comment