Trở Về Năm 1988

Chương 73

Cao Lương tới lúc làm cơm trưa mới biết được buổi sáng Cao Phán thiếu chút nữa bị mặt thẹo khinh nhục, trong cơn giận dữ, con dao đang xắt rau trong tay đập mọt cái trên thớt gỗ, dao phay dựng đứng ở trên thớt: "Hắn nếu là dám khi bắt nạt em, chị băm chết hắn!"

Vừa trở về Cao Phán và Lưu Bưu đang ở cửa phòng bếp kể lại cho Cao Lương, lần đầu tiên thấy cô tức giận như vậy, đều khiếp sợ. Cao Phán đỏ vành mắt: "Chị, em không có việc gì."

Cao Lương xoay người lại, trên dưới đánh giá Cao Phán một chút: "Hắn không động vào em chứ?"

Cao Phán khẩn trương mà lắc đầu: "Không có, ít nhiều nhờ A Bưu tới kịp thời." Nói xong nhìn A Bưu đầy cảm kích.

Cao Lương vội chuyển hướng qua Lưu Bưu, tự đáy lòng mà cảm tạ: "Cảm ơn cậu, A Bưu, đã cứu em gái tôi."

Lưu Bưu có chút ngượng ngùng mà quay đầu đi: "Không có gì, là chuyện cũ của tôi, đã muốn đánh hắn một trận từ lâu rồi."

Cao Lương nói với Cao Phán: "Phán Phán, về sau em ngàn vạn đừng một đi tới mấy chỗ ít người, hiện tại trị an quá không tốt."

Lưu Bưu nói: "Về sau buổi tối tôi lại đây lấy xe, buổi sáng tôi tự kéo đồ ăn."

Cao Phán nhấp môi, gật gật đầu, nhìn ra được tâm tình cũng không tệ lắm.

Cao Lương ý thức được một chuyện, hai đứa em gái đều trưởng thành, bắt đầu hải đề phòng đàn ông. Một ngày ba chị em ghé vào một hcoox, Cao Lương dạy hai đứa em một lớp tự vệ, phải bảo trì khoảng cách với người khác phái, không được tùy ý tin tưởng người lạ, mặc kệ là nam nữ già trẻ. Luôn dặn dò mãi, Cao San nói một câu: "Chị cả, chính chị cũng phải chú ý an toàn."

Cao Lương sửng sốt, sau đó không nhịn được mà bật cười, không đúng sao, cô năm nay kỳ thật cũng mới 18 tuổi: "Chị nói mấy thứ này cho hai đứa, đương nhiên là bởi vì chính mình hiểu rồi, em ngàn vạn lần đừng coi thường, xảy ra chuyện thì hối hận cũng không kịp."

Cao Lương cách hai ngày sẽ đi tới tiệm Dương Trung Hoa xem tình huống, mở cửa hàng ba ngày đầu bởi vì có khuyến mãi, người tới ăn cơm không ít, Dương Trung Hoa ghi nhớ Cao Lương dặn dò, nhất định phải nấu ăn thật tốt, cho nên cũng không kiếm được nhiều, trong ba ngày này khách ăn xong phản hồi thực không tồi. Nhưng mà ba ngày qua đi, doanh thu tiệm cơm bắt đầu giảm xuống, Dương Trung Hoa bắt đầu có chút nóng nảy, hắn lo lắng cứ như vậy, không kiếm được tiền gốc về.

Cao Lương an ủi hắn: "Cái này là chuyện bình thường, không phải ai cũng ra tiệm ăn, khẳng định là có việc, có tiền nhàn rỗi, mới có thể đi tiệm cơm, rốt cuộc ăn một bữa cũng không tính là rẻ. Anh đừng nóng lòng, tiệm cơm phải ít nhất nửa năm mới có thể hồi vốn, hiện tại anh cần xây dựng danh tiếng thật tốt, phải làm cho mọi người một khi muốn đi bên ngoài ăn cơm liền sẽ nhớ tới cửa tiệm của anh, buôn bán sẽ chậm rãi tốt lên." Hiện tại vấn đề không phải tay nghề Dương Trung Hoa không tốt, mà là mọi người đều chưa giàu lên, trước mắt huyện thành nhỏ này đều là người địa phương, mọi người cơ bản đều ở nhà ăn cơm, rốt cuộc không ai có thể xa xỉ mỗi ngày đều đến tiệm ăn. Cao Lương cũng cảm giác được, trong tiệm của mình trừ bỏ ngày nghỉ, ngày thường cơ bản đều ổn định tiêu thụ một lượng nhất định, năng lực mua hàng chỉ là như vậy, cho nên Cao Lương đặc biệt muốn đi Quảng Châu, bởi vì người nhiều, lượng lưu động lớn, cơ hội vô hạn.

Dương Trung Hoa cười khổ: "Anh sợ không kiếm đủ tiền thuê nhà."

Cao Lương cười nói: "Vậy anh liền trông cậy vào bữa sáng để kiếm tiền đi, bữa sáng vẫn có rất nhiều người ăn ở bên ngoà. Anh đa dạng hóa các món, hương vị tốt một chút, tuy rằng lợi nhuận ít, nhưng là có thể kiếm ở số lượng nhiều."

Dương Trung Hoa gật đầu: "Ừ, hiện tại anh chủ yếu làm bữa sáng."

Cao Lương hỏi: "Bữa sáng anh bán cái gì?"

Dương Trung Hoa nói: "Hoành thánh, mì, sủi cảo, bánh bao nhỏ."

Chủng loại không ít, chỉ là khẳng định sẽ rất vất vả đi, Cao Lương nói: "Thời tiết nóng, có thể làm ít mì lạnh, rau trộn cũng không tồi, em dạy cho anh cách làm nước kho đi, lại thêm chút thịt kho thêm thức ăn, hẳn là sẽ hấp dẫn không ít người."

Dương Trung Hoa nói: "Lấy thịt kho kia của em sao?" Cao Lương dạy hắn rất nhiều món ăn, duy nhất không có dạy hắn làm món kho, bởi vì ban đầu cô đã nói, cô muốn đơn độc làm món kho, hắn muốn bán món kho, cô sẽ cung cấp, trước mắt bởi vì thời tiết quá nóng, đồ vật không dễ bảo quản, hắn còn chưa bắt đầu đẩy món kho, dù hắn trước kia xem Cao Lương làm mỗi ngày, đại khái biết công thức làm nước kho, nhưng cũng sẽ không vi phạm khế ước tự mình làm.

"Buổi sáng em bảo Xuân Mai đưa qua cho anh, anh muốn thêm trứng gà kho không?" Xem tình huống trước mắt, buổi sáng Dương Trung Hoa còn bận hơn mình, bởi vì bữa sáng hắn đều đến sáng sớm mới làm, chỉ có em gái hắn hỗ trợ, khẳng định lo liệu không hết. Vừa lúc hiện tại là nghỉ hè, Xuân Mai còn ở bên này hỗ trợ, chờ Xuân Mai về đi học, mùa hè không sai biệt lắm cũng đi qua, có thể không làm rau trộn.

"Muốn, đều cần kiếm một chút." Dương Trung Hoa tự mình làm chủ mới bắt đầu biết gian khổ cùng áp lực của Cao Lương, mỗi một phần lợi nhuận đều đáng trân trọng, bởi vì chuyện đó liên quan tới sinh tồn.

Cao Lương lại hỏi: "Mấy người Phi ca đó đó gần đây còn tới ăn cơm không?"

Dương Trung Hoa thở dài: "Ngẫu nhiên cũng tới, sổ sách đều nợ mấy chục đồng, chỉ nói nợ, cũng không biết khi nào mới trả." Hắn nói xong bất đắc dĩ mà cười khổ, sớm biết rằng khó đưa như vậy, đã không mời tôn thần này tới.

Cao Lương nhíu mày: "Anh buôn bán nhỏ, nếu đều theo chân bọn họ ghi nợ như vậy, cửa hàng này còn muốn mở hay không. Anh Tuấn Nghị tạm thời chưa về tới, về sau anh tận lực dừng cho bọn hắn nợ đi, chờ anh Tuấn Nghị trở về lại giúp anh đòi nợ."

Dương Trung Hoa cảm thấy thập phần quẫn bách, mình tới việc nhỏ này cũng không giải quyết được, còn làm t ình huống càng thêm phức tạp, năng lực còn kém xa Cao Lương, ý thức được điểm này, hắn rất uể oải.

Cao Lương nhìn ra, cười nói: "Đừng lo lắng, sẽ chậm rãi tốt lên. Chỉ cần anh có thể bảo trì khẩu vị nhất quán, nhất định buôn bán sẽ càng ngày càng rực rỡ, phải tin tưởng chính mình, cũng tin tưởng ánh mắt và trình độ của em."

Dương Trung Hoa gật gật đầu: "Ừ, anh sẽ kiên trì." Nấu ăn không chỉ để mưu sinh, cũng là niềm yêu thích của hắn, hắn sẽ nỗ lực.

Ngày 25 tháng 7, là ngày có kết quả thi đại học. Tuy rằng có thể gọi điện thoại tra thành tích, nhưng điện thoại không phổ biến, tương đương không tiện, còn nữa người gọi điện thoại nhiều, đường dây hay bận, ngược lại chậm trễ thời gian, cho nên vẫn là đi tới trường học tra thành tích tiện lợi hơn.

Vẫn là Cao Lương đi cùng Ngô Xuân Mai tới trường học, bởi vì tâm tình Ngô Xuân Mai khẩn trương, Cao Lương cũng không để cô lái xe, mà là cùng ngồi xe buýt đi. Dọc theo đường đi mồ hôi lạnh của Ngô Xuân Mai chảy ròng ròng, khăn tay đẫm nước. Cao Lương cố gắng nói chuyện nhẹ nhàng cho cô nghe, muốn cô thả lỏng lại, nhưng mà không được, tới trường học, lại là tình cảnh năm trước, mấy nhà vui mừng mấy nhà sầu, thi đậu đang khua chiêng gõ trống đốt pháo chúc mừng, không thi đậu thì mang vẻ mặt ai nhìn cũng biết mình thi không đậu.

Các cô còn chưa tới phòng học, cũng đã nghe được điểm sàn trúng tuyển năm nay, khoa văn cao hơn năm trước 10 điểm, khoa học tự nhiên cũng cao hơn vài điểm. Trong lòng Ngô Xuân Mai "Lộp bộp" một chút: "Cao Lương, tớ chỉ sợ thi không đậu."

Cao Lương nói: "Đừng suy nghĩ miên man, chờ có thành tích lại nói."

Cao Lương cùng Ngô Xuân Mai cùng đi, còn chưa tới phòng học, liền có người hô lên: "Ngô Xuân Mai, cậu đỗ!"

Ngô Xuân Mai chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, cả người nháy mắt bị đông cứng, đứng tại chỗ không di chuyển. Cao Lương vốn dĩ nghe thấy tin vui, bước nhanh tới phía trước, kết quả phát hiện Xuân Mai không đuổi kịp, quay đầu nhìn lại, Xuân Mai còn đang đứng tại chỗ sững sờ, cô chạy nhanh về: "Xuân Mai, đi a, nhanh đi xem được bao nhiêu điểm."

Nửa ngày Ngô Xuân Mai cũng chưa nhúc nhích, Cao Lương vừa thấy động tĩnh này, nhịn không được nở nụ cười: "Không xong, không xong, không phải cậu là Phạm Tiến chứi? Tớ cũng không dám mời Văn Khúc Tinh a."

Ngô Xuân Mai rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, sắc mặt trắng bệch biến thành màu đỏ: "Tớ thật sự thi đậu?"

Cao Lương kéo cô chạy tới phòng học. Giáo viên lớp học lại đã danh sách lớp bọn họ lên, Ngô Xuân Mai được 529 điểm, còn thiếu 2 điểm nữa mới vào được khoa chính quy. Cao Lương hưng phấn ôm lấy Ngô Xuân Mai: "Xuân Mai, thật tốt quá, cậu thật sự thi đậu, chúc mừng cậu!"

Ngô Xuân Mai giữ nguyên biểu tình, nhìn chằm chằm vào tên và điểm trên tờ giấy, cuối cùng khóe miệng rốt cuộc chậm rãi dương lên, đem cằm gác trên vai Cao Lương, nhắm mắt lại: "Cám ơn trời đất!" Tuy rằng lên không vào được khoa chính quy, nhưng vào trường dạy nghề không bị bắt bẻ.

Trong lòng Cao Lương vui mừng như chính mình thi đậu đại học, cô nhịn không được thấy chua xót, cô hy vọng có thể thay đổi vận mệnh bất công của Xuân Mai, hy vọng chính mình làm được, hướng cậu ấy về con đường mới tươi sáng, Xuân Mai nhất định sẽ hạnh phúc.

Ngô Xuân Mai vui quá bật khóc, ôm chặt Cao Lương, nghẹn ngào nói: "Cảm ơn, cảm ơn cậu, Cao Lương!" Không có Cao Lương, chỉ sợ cô cũng lỡ hẹn với đại học.

Cao Lương hút hút cái mũi, sau đó cười: "Đừng khóc, đây là chuyện tốt, tớ đã nói rồi khẳng định sẽ thi đậu."

Chung quanh có không ít bạn học tới chúc mừng Ngô Xuân Mai, Ngô Xuân Mai lau khô nước mắt, chân thành mà nói lời cảm tạ, lại đi qua chào hỏi giáo viên. Cao Lương biết Ngô Xuân Mai không lo lắng vấn đề trúng tuyển, lúc ấy cô ấy cảm thấy mình không vào được khoa chính quy, nguyện vọng một cũng điền trường dạy nghề, điểm cậu ấy cao như vậy, khẳng định sẽ trúng tuyển.

Các cô ra khỏi trường học, gặp được rất nhiều bạn học đang đốt pháo, Cao Lương cười nói: "Tớ cũng hẳn nên đi mau một pháo tới chúc mừng một chút."

Ngô Xuân Mai vội nói: "Đừng mua, lãng phí tiền, lại ô nhiễm không khí. Đi thôi. Cao Lương, tớ muốn về nhà một chuyến."

Cao Lương cười nói: "Được, ba cậu chiều nay vừa lúc tới đưa vịt, đến lúc đó cậu cùng nhau ba trở về đi. Về nhà nghỉ ngơi hai ngày, nghỉ ngơi nghỉ ngơi."

"Nhưng trong tiệm rất bận." Ngô Xuân Mai còn nhớ thương cửa hàng Cao Lương.

"Không có việc gì, không phải có Thu Lan giúp tớ sao, còn có Cao Phán, cậu cứ yên tâm trở về đi." Cao Lương cảm thấy tảng đá lớn của Xuân Mai cũng nên buông xuống, cô cảm thấy mình sống lại càng có ý nghĩa hơn, cảm tạ trời xanh cho cô cơ hội được bù đắp tiếc nuối.

Mọi người rất nhanh biết chuyện Ngô Xuân Mai thi đậu đại học sự, tất cả mọi người đều chúc mừng cùng hâm mộ. Cao Lương cố ý giết một con gà thiến béo tốt tới chúc mừng Xuân Mai: "Hôm nay phải cho mọi người ăn tiệc gà. Thu lan, mau tới giúp tôi nhỏ lông, tôi làm món khác." Cao Lương đã sớm dự đoán phải chúc mừng cho Ngô Xuân Mai, sáng sớm liền mua rất nhiều đồ ăn, cô tính toán làm xương sườn kho tàu, cá dấm, bao tử hầm, làm cho mọi người đi theo cũng có lộc ăn, dính dính không khí vui mừng của Xuân Mai.

Ngô Xuân Mai thấy cô bận rộn, cũng chạy nhanh tới hỗ trợ, Cao Lương kêu: "Bà ơi, bà mau đem Xuân Mai ra ngoài đi, nói chuyện với cậu ấy, hôm nay cho cậu ấy nghỉ ngơi, chúng ta bận rộn. Phán Phán cùng San San mau vào hỗ trợ."

Cao Lương cư nhiên một hơi làm mười món ăn, Cao San bóp ngón tay tính: "Chúng ta ăn cơm chỉ có chín người, chị cả làm mười món, cái này gọi là gì, thập toàn chín mỹ?"

Thanh âm của Uông Ngạn Quân ở bên ngoài vang lên: "Có phải thêm tôi nữa là thập toàn thập mỹ đúng không?" Hắn một bên nói một bên vào tới nhà.

Lý Tuấn Vĩ cười to: "Tới vừa lúc, thêm ông là thập toàn thập mỹ."

Uông Ngạn Quân vừa tan tầm liền trực tiếp tới nhà Cao Lương, bởi vì biết hôm nay có kết quả thi đại học, tuy rằng hắn không biết điểm Ngô Xuân Mai, nhưng thấy bầu không khí trước mắt, liền biết khẳng định thi đậu, Uông Ngạn Quân cười khanh khách mà nhìn Ngô Xuân Mai: "Chúc mừng em! Thật sự thi đậu rồi?"

Ngô Xuân Mai có chút ngượng ngùng mà nhấp miệng cười: "Cảm ơn!"

Uông Ngạn Quân nói: "Được bao nhiêu điểm? Vào trường nào?"

Lý Tuấn Vĩ đại đáp: "Được 529 điểm, thiếu 2 điểm nữa mới vào được khoa chính quy."

Uông Ngạn Quân cười nói: "Anh đã nói rồi, em khẳng định có thể thi đậu. Còn giỏi hơn em gái anh Uông Lị Na."

Ngô Xuân Mai nghe xong lời này, nhịn không được đỏ mặt, bởi vì có nhớ tới lần gào khóc trước mặt Uông Ngạn Quân lúc mới thi xong.

Cao Lương bưng món cuối cùng lên: "Thập toàn thập mỹ tới đây! Chúc mừng Xuân Mai kim bảng đề danh, chúc cuộc sống về sau của cậu thập toàn thập mỹ. Mọi người bưng chén rượu lên, cùng cụng ly nào!"
Bình Luận (0)
Comment