Trở Về Năm 1988

Chương 84

Dương Trung Hoa biết Cao Lương tính toán đi Quảng Châu phát triển, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, rốt cuộc Lý Tuấn Nghị chuyển nhượng cổ phần nhà xưởng cho cô, quan hệ bọn họ chính là chuyện ván đã đóng thuyền, cũng không thể ở riêng hai nơi, hắn hỏi: "Cửa hàng thì sao? Đóng sao?"

Cao Lương lắc đầu: "Em không tính đóng cửa."

"Vậy làm sao bây giờ?" Dương Trung Hoa hỏi.

Cao Lương nói: "Trong tiệm anh cũng bận, khẳng định lo liệu không hết, cho nên em muốn giao cửa hàng cho A Bưu."

Dương Trung Hoa kinh ngạc mà nhìn Cao Lương: "Công thức cũng giao cho hắn?"

Cao Lương bất đắc dĩ mà cười một chút: "Đúng vậy. Nếu anh muốn, em cũng có thể giao cho anh. Lúc trước cũng không muốn để lộ ra ngoài."

Dương Trung Hoa gật gật đầu: "Cũng đúng. Bất quá hẳn là anh không cần, anh quyết định nghe theo kiến nghị của em, chỉ làm lẩu. Buổi sáng bán bánh bao cùng mì, giữa trưa và buổi tối liền bán lẩu."

Cao Lương cười rộ lên: "Như vậy là được rồi, kỳ thật làm lẩu bớt không ít việc so với nấu ăn bình thường, chờ về sau làm lớn, anh liền có thể làm một nồi nước cốt lẩu lớn, khách muốn ăn cái gì anh liền cho thêm gia vị vào nước cốt."

"Đúng vậy, mỗi ngày anh chỉ cần làm nước cốt, đồ ăn khác chỉ cần rửa xắt là được, như vậy nhẹ nhàng hơn nhiều." Dương Trung Hoa rất xem trọng chuyện bán lẩu, hiện tại thời tiết còn nóng, vẫn có nhiều người tới ăn lẩu như vậy, chờ thời tiết lạnh, người ăn lẩu sẽ càng nhiều hơn.

Cao Lương nói: "Ừ, vậy về sau phải cân nhắc làm nước cốt lẩu thật tốt, duy trì khẩu vị độc nhất vô nhị, về sau buôn bán khẳng định không kém được."

"Anh biết." Dương Trung Hoa tự tin mà cười, hắn tuy rằng mới mở cửa hàng được hai tháng, cũng từ nếm tới ngon ngọt rồi, đặc biệt là bữa sáng, kiếm được hơn hắn dự đoán nhiều lắm, cho nên hắn không quá lo lắng không có khách ăn bữa chính, đặc biệt là khách tới ăn cũng đã ổn định xuống, mỗi cuối tuần buôn bán còn đặc biệt tốt, này đó đủ để cho hắn kiếm được không ít. Đương nhiên, khẳng định là mệt, bất quá có thể kiếm tiền như vậy đủ rồi.

Cao Lương nói: "Kinh doanh ăn uống là vất vả nhất, chờ về sau buôn bán tốt lên, anh liền chuyên chú nấu ăn, cần tuyển người thì tuyển người, hiểu được cách mượn lực, như vậy mới không đến nỗi mệt hỏng thân thể, thân thể là tiền vốn cách mạng, anh Dương, đừng coi thường chuyện này."

Dương Trung Hoa nghiêm túc gật đầu: "Anh đã biết, cảm ơn em quan tâm. Chừng nào thì em đi Quảng Châu?"

Cao Lương nghĩ nghĩ: "Muộn nhất là năm sau." Lưu Bưu nếu muốn học làm đồ kho, hẳn là cần một đoạn thời gian, đến lúc đó cũng đã hết nửa học kỳ, mấy đứa em chuyển trường vào giữa học kỳ không quá sáng suốt, rốt cuộc cần một ít thời gian để thích ứng, tiến độ chương trình học khả năng cũng không đồng bộ, cô còn không yên lòng Cao Phán, sợ bọn họ đều đi rồi con bé sẽ sinh ra một ít cảm xúc, tuy rằng ngày thường con bé cũng không thường trở về.

"Vậy được, quyết định thời gian đi thì nhất định phải nói cho bọn anh biết trước."

"Khẳng định rồi."

Lưu Bưu suy xét hai ngày, rốt cuộc đồng ý học làm thịt kho. Kỳ thật Lưu Bưu muốn đi học nghề thiên về kỹ thuật, nhưng mà học phí có hơi đắt, cần học hai năm, đắt hơn khóa học cấp tốc rất nhiều. Một năm này Lưu Bưu làm công ở chỗ Cao Lương, chủ yếu kiếm tiền để trả nợ, trừ bỏ thiếu Cao Lương hơn hai trăm đồng, còn thiếu không ít nhà thân thích, thân thể ông hắn không tốt còn thường phải uống thuốc, chích thuốc, trong nhà còn cần chi tiêu sinh hoạt, còn lại rất ít tiền, căn bản là không đủ cho hắn đi học một khóc học cấp tốc hoặc hai năm học phí. Hắn biết nếu chính mình mở miệng vay tiền Cao Lương đi học, khả năng Cao Lương cũng sẽ không cự tuyệt, nhưng hắn không nói được ra miệng, cứu nguy không cứu nghèo, đạo lý này hắn vẫn biết.

Hiện giờ Cao Lương nguyện ý dạy hắn tay nghề thịt kho, hơn nữa còn cho hắn mở cửa hàng, hắn biết là Cao Lương đang dìu dắt hắn, có lòng tự trọng, hắn rất xấu hổ, làm một người đàn ông còn cần một cô gái trợ giúp, cho nên không muốn làm vậy. Nhưng mà Cao Lương phải đi, cô không hy vọng cửa hàng cô đã khổ tâm gây dựng phải đóng cửa, muốn Cao Vị tiếp tục buôn bán, huống chi cửa hàng này lại có thể kiếm tiền, đóng cửa thì thật sự đáng tiếc, Lưu Bưu cân nhắc mãi, cuối cùng vẫn đồng ý tiếp nhận.

Lưu Bưu tuy rằng không học nấu ăn với Cao Lương, nhưng hắn biết các bước làm thịt, bởi vì hắn xem cũng nhiều lần, rất đơn giản, nhưng mà thật sự tiếp xúc lên mới biết được là một môn học không đơn giản. Làm thịt kho cũng không khó, hương liệu gia vị linh tinh bỏ vào trong nồi là được, nhưng phải làm ngon, vậy rất khảo nghiệm công lực cùng kinh nghiệm. Mỗi loại hương liệu cùng gia vị cho vào Cao Lương đều rất chú ý, lửa hầm thịt cũng cần chú ý, mỗi loại thịt khác nhau cần thời gian kho khác nhau.

Trước kia Lưu Bưu xem Dương Trung Hoa học nấu ăn luôn cầm quyển vở nhỏ và bút, một bên học một bên ghi lại, cảm thấy rất buồn cười, hiện giờ hắn đặc biệt hiểu cho Dương Trung Hoa, bởi vì không cần bút chỉ dựa vào đầu óc nhớ căn bản là không được, cho nên hắn cũng lấy quyển sách nhỏ nghiêm túc ghi lại lời nói của Cao Lương.

Lưu Bưu không có thiên phú ở phương diện trù nghệ như Cao Lương, cũng may hắn chỉ cần học điều chế nước kho cùng cách muối đồ chua, khó khăn cũng không lớn, về sau chỉ cần máy móc theo sách vở là có thể.

Cao Lương dạy Lưu Bưu làm thịt kho, Vương Thu Lan liền đoán được Cao Lương muốn đi, nội tâm có chút thấp thỏm bất an, nhưng Cao Lương còn chưa chủ động nói chuyện với cô, có một ngày cô rốt cuộc không nín được, hỏi: "Chị Lương, chị muốn đi Quảng Châu sao?"

"Ừ, có quyết định này."

"Khi nào chị đi?" Vương Thu Lan nhỏ giọng hỏi.

Cao Lương nhìn Vương Thu Lan: "Còn chưa xác định. Thu Lan, chị muốn hỏi em một chút, em muốn ở lại quê giúp Lưu Bưu, hay đi Quảng Châu cùng chị?" Cao Lương đi Quảng Châu khẳng định cũng sẽ mở cửa hàng, đến lúc đó cũng vẫn muốn tuyển người, tuyển ở đó khẳng định không tiện bằng người quen, cũng không biết Thu Lan có nguyện ý đi Quảng Châu không.

Ánh mắt Vương Thu Lan sáng lên: "Chị đi Quảng Châu cũng muốn mở cửa hàng sao?"

Cao Lương gật đầu: "Đúng vậy." Tiền vốn của cô không đủ, cũng không thể giống Lý Tuấn Nghị mở xưởng, cho nên đều làm từ buôn bán nhỏ đi.

"Em nguyện ý theo chị tới Quảng Châu." Vương Thu Lan cũng có khát khao với thế giới bên ngoài giống người trẻ tuổi khác, hướng tới thế giới tốt đẹp hơn.

Cao Lương cười nói: "Vậy được, đến lúc đó chị nói với A Bưu một tiếng, để hắn tự tìm người khác. Đến lúc đó em đi Quảng Châu cùng chị."

"Dạ!" Tâm tình Vương Thu Lan nhảy nhót.

Qua lễ quốc khánh, Cao Phán trở lại từ trường học. Trường học cũng suy xét đến học sinh đến từ khắp nơi, cuối tuần về nhà không tiện, cũng cho nghỉ giống trường cấp ba. Cao Phán trở về, đã xảy ra biến hóa không nhỏ, người cũng hoạt bát hơn chút, tóc cắt thành kiểu tóc ngắn đang lưu hành, tóc ngắn thông thường rất khó khống chế, nhưng ngoại trừ mỹ nữ, Cao Phán lớn lên xinh đẹp, tóc ngắn khiến cô càng có tinh thần hơn, thập phần thanh xuân xinh đẹp.

Cao Lương nhìn kiểu tóc của em gái sửng sốt một lúc lâu, Cao Phán cào cào cái ót nói: "Tóc em không xấu lắm đúng không? Bạn cùng phòng cắt giúp em, cậu ấy học tạo mẫu tóc, cắt tóc không cần tiền."

Cao San hỏi: "Chị hai, vậy tóc của chị đâu? Bán sao?" Cao Phán có một mái tóc rất dài, dày, dựa theo giá thị trường còn có thể bán một ít tiền.

Cao Phán cười hì hì nói: "Không có, tóc của chị cắt từng chút. Làm mẫu tóc cho người ta, cậu ấy học cái gì liền thí nghiệm trên đầu chị, cắt vài kiểu tóc, hiện tại là kiểu mới nhất, đẹp không?"

"Thật đáng tiếc." Cao San là tiểu tham tiền, con bé biết mái tóc đẹp như vậy mà không bán được một phân tiền.

"Đẹp." Cao Lương khen ngợi, thầm nghĩ may mắn không có lưu hành đầu trọc, nếu không Cao Phán bị cạo thành người hói đầu.

"Chị xem quần áo trên người em thế nào?" Cao Phán triển lãm quần áo của mình.

Cao Lương nhìn nhìn: "Này không phải quần áo cũ của em sao? Có cái gì đặc biệt sao?"

Cao Phán cười đến có chút đắc ý: "Chị không phát hiện tay áo của em thay đổi? Đây là em tự mình sửa. Giáo viện dạy đó."

Cao Lương lúc này mới chú ý tới quần áo cô hay mặc đổi thành tay áo phao ngắn, tức khắc cảm thấy kinh hỉ: "Không tồi nha, về sau sẽ tự mình làm quần áo." Cô không nghĩ tới Cao Phán thật đúng học được gì đó, nhìn dáng vẻ thì con bé chọn đúng rồi. Kỳ thật đưa đi học thiết kế trang phục là đúng, bởi vì từ nhỏ Cao Phán đã thích cái đẹp, ong ba chị em là người thích làm đẹp nhất, hiện giờ đi học, xem như cá gặp nước.

Cao Phán đi vào trong phòng Cao Lương: "Chị, máy may của ba cho em dùng đi, về sau em dùng cái này vá áo, còn có thể làm quần áo cho mọi người."

"Có thể, dù sao chị cũng không dùng." Cao Lương đáp ứng ngay, cô cảm thấy thật cao hứng, không nghĩ tới Cao Phán thật sự sinh ra hứng thú với thiết kế trang phục.

Buổi tối Cao Phán đi theo Cao Lương đi trong tiệm làm thịt kho, thấy Lưu Bưu, cô có vẻ có chút hưng phấn, còn bảo Lưu Bưu đánh giá kiểu tóc, quần áo của mình. Lưu Bưu nhìn thoáng qua, gật đầu "A" một tiếng: "Đẹp." Nghe đặc biệt có lệ, lại làm Cao Phán vui mừng như con bướm bay lên.

Cao Lương còn chưa nói với Cao Phán chuyện mình muốn đi Quảng Châu, Cao Phán phát hiện chuyện Lưu Bưu học làm thịt kho, phi thường ngoài ý muốn nói: "A Bưu sao lại làm thịt kho?" Trước kia tuy rằng buổi tối A Bưu tới đón bọn họ làm bảo tiêu, nhưng trừ bỏ ra mấy việc tốn sức, chưa bao giờ đi nấu ăn.

Lưu Bưu nhìn cô một cái, nói: "Về sau chị cô muốn đi Quảng Châu, để tôi giúp mở cửa hàng." Tuy rằng Cao Lương đem cửa hàng nhường cho hắn, nhưng ở trong ý thức Lưu Bưu, vẫn là mình giúp Cao Lương mở cửa hàng.

Cao Phán giật mình mà quay đầu nhìn Cao Lương: "Chị, chị muốn đi Quảng Châu?"

Cao Lương gật gật đầu: "Có quyết định này."

"Khi nào đi? Chúng em thì sao?" Cao Phán có chút bất an hỏi Cao Lương.

"Có khả năng là qua năm. San San cùng Cường Cường đi cùng chị. Em muốn ở quê học tiếp, hay là cùng chị đi Quảng Châu tìm trường khác?" Cao Lương biết Quảng Châu bên kia nhiều trường học hơn ở đây nhiều, Cao Phán nếu muốn đi cũng đúng.

Cao Phán nhíu mày nghĩ nghĩ: "Nếu em không đi, vậy em ở nhà một mình?"

"Đúng. Nếu em không đi, nếu được nghỉ có thể trở về ở vài ngày, đến lúc đó nhà chúng ta cho anh họ và chị dâu tới ở, em có thể ăn cơm ở nhà, hoặc là đi tới tiệm anh Dương cũng được, chị sẽ nói trước với anh ấy, nghỉ đông cùng nghỉ hè em có thể tới Quảng Châu." Cao Lương nói.

Cao Phán đem ánh mắt dừng trên người Lưu Bưu: "A Bưu ở nhà mở cửa hàng sao?"

Cao Lương nói: "Đúng vậy, cửa hàng này chị không làm nữa, nhường cho A Bưu."

Cao Phán nói: "Em không đi đâu. Ở bên này học hai năm liền tốt nghiệp, em còn có một năm rưỡi là có thể nhận được giấy chứng nhận. Đến Quảng Châu khẳng định phải học lại, không phải lãng phí học phí học kỳ này sao? Em ở nhà một mình đi, không sao."

Cao Lương thấy Cao Phán tiếp nhận nhanh như vậy, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, con bé hẳn là sẽ không giống trước kia chỉ một chút ngọt ngào liền bị dụ đi.
Bình Luận (0)
Comment