Trở Về Năm 1988

Chương 90

Tết Nguyên Tiêu kết thúc, xem như chân chính hết tết, Cao San cùng Cao Cường đi học, Lý Tuấn Nghị cũng đi làm, chỉ có sự nghiệp Cao Lương còn chưa có tin tức, cô biết chính mình nên nhanh hơn một chút. Cho nên mỗi ngày chờ Cao San cùng Cao Cường đi học, cô liền đi ra cửa tìm kiếm mặt tiền cửa hàng.

Vì tiện đi khắp hang cùng ngõ hẻm, cô mua một chiếc xe đạp, lấy chung cư, nhà xưởng Lý Tuấn Nghị, trường học của hai em làm chuẩn bắt đầu đi xung quanh, thông qua những tin tức Lý Tuấn Nghị cung cấp, có khảo sát kinh tế mấy xã khu nhà xưởng, mấy ngày này, rốt cuộc đã quen thuộc hết khu vực xung quanh.

Khu Thiên Hà thành lập không lâu, không ít địa phương đã quy hoạch hoặc là đang quy hoạch phố buôn bán, trừ bỏ phố buôn bán xung quanh trung tâm thể thao đã phát triển tương đối hoàn thiện, đại bộ phận địa phương đều vãn đang cho thuê cửa hàng. Nếu Cao Lương muốn tìm một mặt tiền cửa hiệu, vẫn rất dễ dàng, nhưng suy xét từ các phương diện, bao gồm tiền cảnh phát triển, vị trí cửa hàng. Cao Lương vẫn chưa từng sống ở Quảng Châu, cho nên không có ưu thế trọng sinh, cô chỉ có thể bằng vào kinh nghiệm bản thân để phán đoán, ưu thế lớn nhất của cô là gan lớn, quyết đoán.

Cuối cùng Cao Lương lựa chọn một phố buôn bán, phố buôn bán đó ở địa hận giao nhau của mấy thôn, một ít thôn đã phát triển thành phố nhỏ, phố buôn bán hì chưa hoàn thiện, hơn nữa có một khu vẫn đang tu đường sửa nhà, hoàn cảnh cũng chưa hoàn thiện. Cao Lương hỏi thăm công nhận đang sửa đường, con đường này trong vòng một tháng nữan sẽ thông xe, người khác khả năng không tin hiệu suất này, nhưng Cao Lương biết tốc độ Thâm Quyến, biết mấy năm nay Quảng Đông phát triển là biến chuyển từng ngày, cho nên cô tin tưởng không quá hai tháng, khu này sẽ mang một bộ mặt phát triển mới, đến lúc đó giao thông tiện lợi, nơi này không sai biệt lắm chính là một đầu mối giao thông then chốt, sẽ trở thành khu vực có lượng người dày đặc nhất, một nguyên nhân khác để Cao Lương nhanh chóng quyết định là, cửa hàng Hữu Nghị cũng mở chi nhánh ở chỗ này. Cửa hàng Hữu Nghị là siêu thị lớn nhất Quảng Châu mấy năm nay, có nó ở đây kinh tế không phồn vinh là không thể.

Mặt tiền cửa hiệu Cao Lương thuê còn chưa hoàn công, chờ đến lúc làm xong, ít nhất còn có hơn một tháng nữa, nói cách khác, Cao Lương nếu muốn tự trang hoàng mặt tiền cửa hàng, còn có gần hai tháng nữa mới có thể khai trương. Người khác khả năng sẽ do dự thật lâu, rốt cuộc rất nhiều chỗ chỉ cần thuê xong liền có thể trực tiếp khai trương, mỗi một ngày đều là tiền, hơn nữa nơi này tương lai có thể phát triển hay không vẫn chưa chắc, Cao Lương lại cho rằng chờ đợi là đáng giá, này tương đương với chuyện bỏ công mài dao chẻ củi nhanh hơn.

Lý Tuấn Nghị tham gia vào toàn bộ quá trình Cao Lương đưa ra quyết định này, thậm chí tin tức cửa hàng Hữu Nghị mở chi nhánh tại đây cũng do anh nghe được từ chỗ Triệu Trường Thanh. Triệu Trường Thanh chính là con trai của hai vợ chồng già họ giúp đỡ vào năm ngoái, cuối năm trước hắn được điều đến khu Thiên Hà, Lý Tuấn Nghị biết tầm quan trọng của nhân mạch này, ngày lễ ngày tết đều chủ động thăm hỏi, cho nên lúc này từ chỗ Triệu Trường Thanh nghe được chút tin tức vẫn rất đơn giản.

Lý Tuấn Nghị phi thường ủng hộ Cao Lương mở cửa hàng ở đó: "Cơm ngon không sợ muộn. Hai tháng này em cứ nghỉ ngơi một chút, từ năm bày quán bán rau trộn tới nay em chưa được nghỉ ngơi đàng hoàng, thấy em vất vả như vậy anh cũng đau lòng."

Cao Lương nghe vậy cười nói: "Dạ." Đã lâu không nghỉ lâu như vậy, bất quá cô không tính nghỉ ngơi thật sự, mặt tiền cửa hiệu còn chưa thể trang hoàng, cô liền đi bày quán bán chút đồ ăn vặt trước đi, cũng như tìm hiểu khẩu vị của người nơi đây trước.

Cao Lương mua một chiếc xe đẩy có bếp lò, nơi này tốt hơn ở quê, ít nhất xe đẩy không cần đặt làm, có hàng sẵn để mua, đây là chỗ tốt của thành phố lớn, dù tương lai cô mở cửa hàng vẫn có thể dùng cái xe đẩy này, cô lại đặt mua một ít nồi chén gáo bồn. Ra chợ nông sản chuyên bán sỉ mua nguyên liệu nấu ăn cùng gia vị, cảm tạ người Quảng Đông thích ẩm thực, nơi này có đày đủ các loại gia vị cùng nguyên liệu nấu ăn, cô ở nhà nấu một nồi nước sốt mì chua cay, lại kho một ít chân vịt chân gà linh tinh, dùng một miếng bìa cứng lớn viết mấy chữ "Mì chua cay", dán ở phía trước xe đẩy, quán ăn vặt liền khai trương.

Xe basn mì chua cay này Cao Lương lặng lẽ chuẩn bị, không có nói cho Lý Tuấn Nghị, sợ anh phê bình mình, ngày đầu tiên ra quán cũng là thừa dịp hai đứa em ăn cơm trưa xong tới trường cô mới ra cửa.

Cao Lương khệ nệ bê nồi nước sốt xuống tới dưới lầu, lúc này cô lại cảm thấy vẫn là ở quê tốt, cái gì cùng đều ở trên mặt đất, không cần phí sức khênh lên, khênh xuống.Cô chuẩn bị sẵn sàng liền đẩy xe ra cửa tiểu khu, tiểu khu bọn họ rất hiện đại, còn có bảo an, lúc ra cửa, anh trai bảo vệ khó có thể tin mà nhìn Cao Lương, nơi này xem như tiểu khu xa hoa, những người ở đây đều có thu nhập tương đối cao, Cao Lương rõ ràng chính là người bán hàng rong sao, sao cô cũng có thể ở nơi này, là lén lút lưu tiến vào để buôn bán sao? Không đúng, cô gái này hắn cũng gặp qua vài lần, rất quen mắt, hẳn là hộ gia đình bên trong, đây là tình huống gì? Người ở trong tiểu khu còn bày quán?

Cao Lương đứng lại, cười nói: "Đại ca, phiền anh mở cửa lớn giúp tôi, tôi muốn đi ra ngoài." Xe đẩy có bếp lò, hơi lớn nên cô sợ đi lối dnahf cho người đi bộ không vừa, nên muốn đi lối dành cho xe hơi.

Bảo vệ mở cửa cho Cao Lương: "Cô đi bán mì chua cay?"

Cao Lương vừa nghe khẩu âm của đối phương, liền cười tủm tỉm gật đầu: "Đúng vậy."

"Cô là người Trùng Khánh sao?" Bảo liền đổi khẩu âm thành giọng Trùng Khánh, hắn một bên nói một bên mở cửa, thời buổi này ở bên ngoài nhìn thấy đồng hương người ta vẫn rất nhiệt tình.

Cao Lương cười nói: "Tôi không phải." Cô ra khỏi cổng cũng không có lập tức rời đi, mà đem xe đẩydừng bên cạnh, mở nồi ra, gắp một ít mì khoai lang ra bát, sau đó trộn một chén mì chua cay, đưa đến phòng bảo vệ: "Anh là người Trùng Khánh đi? Anh nếm thử mì chua cay tôi làm, rồi cho tôi chút ý kiến, xem có cái gì cần điều chỉnh không"

Bảo vệ không nghĩ tới Cao Lương nhiệt tình như vậy, vội xua tay nói: "Cô quá khách khí rồi, không cần, không cần, cảm ơn!"

Cao Lương nói: "Đây là lần đầu tiên tôi bán mì chua cay, còn không biết có hợp khẩu vị mọi người không, anh coi như giúp tôi cái này đi."

Mùi hương mì chua cay quá k1ch thích, anh bảo vệ đã không về nhà hai năm rồi, hắn ngửi ở trong mũi nồng đậm hương vị quê hương, khoang miệnghắn đã không tự chủ mà tiết nước bọt, tay so miệng càng thành thật hơn, rốt cuộc vẫn nhận lấy. Cao Lương cũng không vội đi, chờ đối phương ăn xong một ngụm mới hỏi: "Thế nào?"

Hốc mắt bảo vệ có chút ướt át: "Ăn quá ngon, giống bà tôi làm."

Cao Lương coi đây là lời khen tốt nhất: "Cảm ơn anh, vây tôi có niềm tin rồi.Anh cứ từ từ ăn, gặp lại sau!"

Anh bảo vệ vội hỏi: "Chén thì sao?" Bởi vì cô không dùng chén đũa dùng một lần, Cao Lương dùng bát tráng men, mỗi cái trong bồn đều lót một cái túi thực phẩm, như vậy không cần rửa nhiều, tuy rằng không quá vệ sinh, nhưng ít ra tránh chuyện xài chung chén đũa.

Cao Lương cười nói: "Lúc tôi trở về lại lấy."

Lúc này đã qua giờ cơm, cũng không phải cuối tuần, không có nhiều ngườii đi lại bên ngoài lắm, nhưng cũng không phải không có người. Cao Lương tìm một ngã tư đường rồi chọn một chỗ ngừng lại, nồi nước canh được đun nóng bốc ra mùi vị chua cay nồng đậm, câu dẫn đầu mũi mọi người, không ít người đều liếc nhìn. Rốt cuộc, có hai cô gái ăn mặc thời thượng xinh đẹp dừng bước chân, tuổi không lớn hơn Cao Lương bao nhiêu, một cô gái mặc váy hồng nói: "Xem, mì chua cay kìa" Điển hình của giọng Tứ Xuyên.

Cao Lương cười dùng giọng Tứ Xuyên nói: "Đúng vậy, hai cô muốn nếm thử không?" thiên phú ở ngôn ngữ của Cao Lương không tồi, biết nói tiếng Quảng Đông, cũng biết nói tiếng Tứ Xuyên, tiếng quê bọn họ khá giống tiếng Tứ Xuyên, hơn nữa cô đã từng làm cùng một nhóm dồng nghiệp người Tứ Xuyên hơn hai năm, nên rất dễ học tiếng Tứ Xuyên.

"Là đồng hương sao? Bán thế nào?" Cô gái váy hồng hỏi.

Cao Lương không phủ nhận mình là đồng hương, chỉ nói: "Mì chua cay tám hào một chén. Chân vịt cùng chân gà bốn hào một cái." Nếu bán tám hào ở quê thì tuyệt đối đắt, bởi vì ở quê một chén mì mới bốn hào, nhưng ở Quảng Đông cũng không tính là đắt, hơn nữa cô vì bảo đảm khẩu vị, còn ninh canh loãng, phí tổn không thấp.

"Không đắt. Cho hai chén đi, cậu cũng nếm thử, đã lâu không ăn rồi." Cô gái áo vấy hồng nói cùng cô bạn đi cùng.

Cao Lương vội nói: "Lập tức có ngay ạ, hai cô chờ chút." Tay chân cô lanh lẹ mà nấu mì, đều đã nấu chín, lúc này chỉ cần nhúng qua nước sôi một lần là được.

Thực mau, hai chén mì chua cay đã hoàn thành: "Thật ngại quá, phiền toái hai người ăn ở chỗ này, tôi còn muốn thu lại chén."

Hai cô gái cũng chưa nói gì, nhận mì chua cay cùng đũa, liền đứng ở ven đường ăn mì chua cay. Cô gái áo vàng vẫn luôn không nói chuyện vừa ăn một ngụm, nói: "Hương vị không tồi, không sai biệt lắm. Cũng mua 2 cái vịt đi, đã lâu không ăn rồi."

"Tớ nhớ nhà." Cô gái áo hồng nói.

Cao Lương nghe thấy lời này rất vui, làm món ăn ở quê người khác lại có thể gợi lên nỗi nhớ nhà, đây là lời khen tốt nhất, vui vẻ cũng có chút chua xót, chua xót cho những người vì kế sinh nhai mà phải phiêu bạc bên ngoài. Cao Lương mang theo một cái thùng, chuyên đựng đồ ăn thừa và rác rưởi linh tinh, mang về rồi xử lý, như vậy sẽ không thêm phiền toái cho công nhân vệ sinh.

Khai trươn, chậm rãi liền có người mua. Lúc buôn bán tốt là buổi chiều sau khi tan tầm, rất nhiều công nhân trong xưởng đều ra ngoài tản bộ, nhìn thấy Cao Lương bán mì chua cay, không ít người đều đi đến, không đến nửa giờ, mì chua cay và món kho của Cao Lương liền sạch bách.

Cao Lương mệt mỏi đầy người, nhưng lại cảm thấy mỹ mãn, cô đẩy xe chậm rãi về nhà, hai đứa em hẳn là đã tan học về nhà, Lý Tuấn Nghị cũng tan tầm rồi đi, mình còn chưa có nấu cơm đâu, bất quá không lo lắng, Lý Tuấn Nghị luôn về hơi trễ chút.

Vừa đến cửa tiểu khu, bảo vệ thấy cô, nhiệt tình mà kêu: "Em gái, chén này. Cảm ơn! Ăn rất ngon! Bao nhiêu tiền, để tôi trả."

"Không cần tiền, đưa tặng anh ăn, cảm ơn anh mở cửa giúp tôi." Cao Lương cười tiếp nhận chén.

Lý Tuấn Nghị cưỡi xe đạp trở về, nhìn cô gái đang nói chuyện với bảo vệ ở cửa tiểu khu rất giống Cao Lương, nhưng là không dám xác nhận. Cao Lương lấy chén, đi ra ngoài cửa lấy xe đẩy, Lý Tuấn Nghị liền thấy rõ, đúng là Cao Lương, anh lại đánh giá xe đẩy của Cao Lương, ngạc nhiên phát hiện cô như làm ảo thuật cư nhiên làm ra một sạp mì chua cay, không khỏi dở khóc dở cười, anhho khan một tiếng: "Cao tổng, cô đây là đi bày quán?"

Cao Lương quay đầu, phát hiện vẻ mặt dở khóc dở cười của Lý Tuấn Nghị, liền nở nụ cười: "Anh đã trở lại?" Bảo vệ đã mở cửa ra, Cao Lương đẩy xe chuẩn bị đi vào, Lý Tuấn Nghị xuống xe, dựng xe xong tiếp nhận xe đẩy từ trong tay Cao Lương: "Em dắt xe đạp vào hộ anh."

Cao Lương liền đi lấy xe đạp. Lý Tuấn Nghị vào tiểu khu, nhìn Cao Lương phía sau, bất đắc dĩ mà nói: "Tôi nói Cao tổng, ngày đúng là mệnh lao lực mà, không thể nghỉ ngơi mấy ngày sao? Nếu để cho công nhân trong xưởng chúng ta thấy, khẳng định tôi bị mắng chết."

Cao Lương không cao hứng mà phồng má: "Lý tổng đang xem thường người bán hàng rong chúng tôi sao?" Kỳ thật côcũng lo lắng người trong xưởng Lý Tuấn Nghị thấy, cho nên cũng không đi qua phía bên đó.

Lý Tuấn Nghị dừng lại, ngửa mặt lên trời cười to, sau đó mở ra hai tay ôm lấy cô: "Nào dám?! Anh là cảm thấy như vậy quá bôi nhọ cCao tổng." Lý Tuấn Nghị luôn cảm thấy chính mình đã đủ co được dãn được, nhưng không nghĩ tới Cao Lương nhà hắn so với hắn còn bình thản hơn, điểm này hắn xác thật cần học tập Cao Lương.

Cao Lương đem cái trán tựa trước ngực Lý Tuấn Nghị, cười nói: "Không có gì bôi nhọ, nhục nhã gì cả, không ăn trộm không cướp giật, đều là dựa vào bản lĩnh ăn cơm thôi."

Lý Tuấn Nghị nói: "Mì chua cay Trùng Khánh sao? Anh không biết em cũng biết làm, làm cho anh nếm thử đi."

"Hiện tại không còn mì, về nhà em làm cho anh." Khóe miệng Cao Lương dương lên hạnh phúc.
Bình Luận (0)
Comment