* Edit: Bwi + Hình San San
* Beta: Bwi
Đèn bật lên rực rỡ, các loại quán múa hát* ở phố giải trí cũng bắt đầu náo nhiệt lên.
* Bản cv là "ca vũ thính", nên để thành quán múa hát.
Lục Yên ôm đầu gối, ngồi xổm bên lề đường ướt đẫm sau cơn mưa.
Ven đường có người bán hàng rong bán que nướng, cô hít hít cái mũi, bụng lại bắt đầu bồn chồn.
Sớm biết thì đã không thành thật như vậy, đem toàn bộ tiền cho Thẩm Quát, hiện tại cô không xu dính túi, cơm chiều lại là một vấn đề.
Lục Trăn và các anh em của ông, đều bị chú cảnh sát bắt đi, cô hiện tại cũng không biết nên đi chỗ nào tìm ba mình.
Lục Yên thở dài đứng lên, sờ bụng, đi vào quán múa hát cách cô gần nhất.
Các quán múa hát khi đó giống như sàn nhảy quán bar như bây giờ, chỉ là phương tiện tương đối đơn sơ, trên mặt đất là sàn hoa, trần nhà trang trí một đèn ngôi sao, cầu pha lên xoay tròn chiếu đủ loại màu sắc.
Bên cạnh sân nhảy có phòng ghế dài, bàn ghế bày ra chồng chất, mấy cái quạt điện lắc đầu lười biếng thổi.
Mọi người khiêu vũ trong sân, không giống nhảy hiện đại ở quán bar mà nhảy Disco.
Khi đó khiêu vũ và nhảy chính là khiêu vũ hữu nghị.
Lục Yên tìm được giám đốc của quán, hỏi ông có nhận mình vào làm không.
Giám đốc hỏi cô “Cô chào hàng bán rượu à?”
Lục Yên ngơ ngác mà lắc đầu.
“Kế toán có được không.”
Vẫn lắc đầu như cũ.
“Vậy cô sẽ làm cái gì?”
“Tôi có thể hát.”
Giám đốc đang bận rộn chiêu đãi khách hàng, không rảnh phản ứng lại cô “Nơi này của chúng tôi không thiếu ca sĩ.”
Lục Yên nhìn cô gái đang uốn éo hát trên khán đài, thành thật nói “Tôi hát hay hơn cô ấy.”
Lời vừa nói ra, giám đốc quay đầu liếc mắt đánh giá cô, thấy quần áo cô bẩn thỉu, vẻ mặt nghèo túng, ông nở nụ cười “Đừng khoác lác, Oánh Oánh là ca sĩ chuyên nghiệp ở đây, cô là cái thá gì, có thể hát hay hơn cô ấy? Không biết tự lượng sức mình, đi đi đi, đừng ảnh hưởng đến công việc của tôi.”
Mấy người phục vụ xung quanh để vẻ mặt khinh miệt, giống như chế giễu mà nhìn Lục Yên ——
“Ở đây Oánh Oánh là ca sĩ được hoan nghênh nhất, nói mình hát hay hơn cô ấy, khopng phải là quá ảo tưởng sao.”
“Cô ta khoác lác đó.”
“Đến khi lên khán đài thật, sợ là một chữ cũng nói không ra.”
Lục Yên không để ý tới sự trào phúng của bọn họ, cô nhất quyết tranh chấp với họ.
Cô nói cô hát hay hơn cô gái ở trên khán đài, không phải là đang mạnh miệng, giọng hát của cô tuyệt đối là do ông trời thưởng cho để kiếm cơm.
Đời trước, cô tự phát sóng trực tiếp đàn hát một bài dân gian, liền có không ít công ty quản lý muốn nhận cô, nhưng mà Lục Trăn kiên quyết phản đối.
Vì thế thậm chí không quan tâm đến sở thích của cô mà cấm đoán.
Lục Yên cũng từng cãi nhau với ba mình, thậm chí tuyệt thực để kháng nghị, nhưng mà… thái độ của Lục Trăn rất kiên quyết.
Nghe chú Lương Đình nói ba cô rất ghét giới giải trí, hình như có quan hệ với việc mẹ cô qua đời.
Nghĩ đến vô số đêm dài Lục Trăn ngồi đơn độc ở trên sô pha hút thuốc, cô rốt cuộc cũng không ầm ĩ với ba mình nữa.
Cô từ bỏ ước mơ của mình, từ bỏ việc mình yêu thích nhất.
Trọng sinh đến năm 2000, có lẽ đây là cơ hội thực hiện ước mơ của cô.
Lúc Lục Yên đang lâm vào hồi ức, “Ca sĩ được hoan nghênh nhất ở đây” Oánh Oánh lại gây nhiễu loạn, có khách hàng đánh gãy màn biểu diễn của cô ấy——
"Sao mà lăn qua lộn lại chỉ có mỗi mấy bài này vậy, có thể mới hơn được hay không.”
“Này đó ca đều nghe nị, đổi điểm tân.”
Oánh Oánh phải ngưng lại buổi diễn, rất khó chịu nhíu mày nhìn bọn họ “Các người muốn nghe cái gì.”
“Hát bài mới hơn đi.”
“Từ trước đến giờ đều là đơn ca, muốn mới mẻ, chính ông lên hát đi.”
Lời vừa nói ra, vị khách đi lên nháo loạn “Cô có thể nói chuyện có đạo lí hay không! Chúng tôi đi lên hát, vậy cô làm gì.”
Oánh Oánh ngày thường được yêu thích nhất quán, có chút tính tình của chủ nhân, lập tức bỏ microphone không làm nữa “Thích nghe thì nghe.”
Mắt thấy cả sân khấu đã loạn lên, giám đốc gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, bừng tỉnh thấy Lục Yên còn chưa đi, vội vàng kéo cô lại “Cô không phải là biết hát sao, bọn họ muốn nghe bài mới, cô có thể hát không?”
Bài mới? Vậy là quá tốt rồi, cô trước kia mỗi lần phát sóng trực tiếp lại hát một bài, nếu đặt tới bây giờ thì không đều là bài mới sao.
“Sẽ được, nhưng ông không phải nói tôi không biết tự lượng sức mình sao.”
Giám đốc vội vàng nói “Ai nha, chỉ cần có thể cứu vãn được, tiền thuê đêm nay cho cô tự ra giá.”
Nếu đây là hồi trước, với tính tình của Lục Yên nói không chừng đã chèn ép chết tên giám đốc mắt chó coi thường người khác này rồi, nhưng hiện tại cô chịu đói không được, cách đơn giản nhất là lên trên khán đài hát.
Giám đốc hỏi cô “Cô muốn nhạc đệm thế nào, có thể nói.”
“Không cần, nhạc đệm tôi muốn chỗ các ông không có đâu.”
Lục Yên quay đầu lại, nhìn thấy sân khấu có một cây đàn Piano, vì thế lập tức ngồi xuống ghế bên cạnh Piano, điều chỉnh âm.
Ánh mắt Oánh Oánh mang theo chút phức tạp.
Cô là trụ cột của nơi này, nếu cô bỏ gánh không hát nữa, những người này đêm nay cũng đừng hòng được khiêu vũ với cô.
Vốn dĩ cô muốn chờ bọn họ xin cô lên khán đài, lại không nghĩ tới giám đốc lại tìm người thay thế nhanh như vậy, hơn nữa người thay thế là ca sĩ, còn sẽ đánh đàn Piano?
Phải biết rằng ở niên đại này người biết đàn piano thì không phải người thường đâu, thường thì tiểu thư dòng dõi nhà giàu mới biết đàn, không phải người nào cũng có thể đàn được!
Lục Yên điều chỉnh âm xong, rất nhanh liền khởi động giọng, hát mấy bài tình ca, vô luận là nam hay nữ đều cùng lúc nhìn về phía cô.
Bài hát đúng là bài hát mới, hơn nữa là ca khúc cực nổi tiếng ở thời của cô, rất phổ biến, rất được người trẻ tuổi yêu thích.
Mà quan trọng nhất, bài hát này bọn họ chưa từng nghe qua.
Giọng Lục Yên thanh thuần động lòng người, phối hợp với giai điệu nhẹ nhàng hoạt bát của piano làm không khí của quán lên cao nhất, quán chưa từng náo nhiệt như vậy.
Thẩm Quát vừa lúc đi ngang qua cửa lớn của quán múa hát, nghiêng người dựa vào cạnh cửa, nhìn cô gái đang đàn Piano giữa sân khấu.
Trên mặt cô gái mang theo sự vui vẻ mỉm cười, bên môi mang theo hai má lúm đồng tiền, đôi mắt màu nâu trong sáng, lộ ra vẻ sạch sẽ ngây thơ.
Anh mắt như vậy, anh vừa nhìn liền biết, là con gái nhà giàu chưa từng chịu khổ bao giờ. Chỉ có từ nhỏ đã được sủng ái che chở để lớn lên thì trong mắt mới có thần thái sạch sẽ như vậy.
Không giống anh, mặc dù cười cũng bao trùm một tầng giả tạo.
Thẩm Quát dời ánh mắt đi, cúi đầu nghịch điếu thuốc.
Giám đốc đưa cho Lục Yên ba mươi đồng phí lên sân khấu, đối với niên đại ăn một bát bún chỉ mất hai ba đồng thì ba mươi đồng đã đủ cho cô sống vài ngày.
Giám đốc giống như đào được bảo bối, rất hưng phấn, muốn để Lục Yên làm ca sĩ ở đây, giá cả tùy cô ra.
Lục Yên quay đầu lại nhìn Oánh Oánh đang nghiến răng nghiến lợi không cam lòng, cười từ chối, chỉ nói khi nào có thời gian có thể sẽ đến bên này nhận việc.
Giám đốc vui vẻ đồng ý, còn nói ở quán múa hát của bọn họ thường xuyên có các công ty giải trí đến tìm tài năng, nếu Lục Yên lại đây hát, với giọng hát trời cho của cô nhất định sẽ được các công ty ấy khai quật.
Nói tóm lại, đối với cô mà nói, điều quan trọng nhất bây giờ là phải tìm được ba cô!
Lục Yên cầm tiền đi đến một quán ăn khuya, mua một bát bún thịt dê, sột soạt ăn.
Cô cân nhắc trước, buổi tối hôm nay có thể tới một khách sạn nhỏ ngủ tạm một đêm, không phải ở đầu đường xó chợ nữa.
Tính ra, chỉ cần ba mươi đồng ít ỏi này, vẫn giúp cô miễn cưỡng tránh khỏi cuộc sống xô bồ.
Nghĩ đến việc từng cùng nhóm bạn thân đi đến hội sở giải trí, tùy tiện quẹt thẻ đều là bốn số thậm chí là năm số, ngày ngày tiêu tiền như nước, cuộc sống xa hoa lãng phí.
Giống như việc đó đã qua mấy đời rồi.
Khi Lục Yên đang nhớ tới những tư vị ngọt ngào lúc ấy, mấy chiếc xe máy ầm ầm ngừng trước cửa quán ăn khuya.
Lục Yên trơ mắt nhìn ba mình anh tuấn lẫm liệt bước xuống từ xe máy Halley, đi đến trước mặt cô, tháo mũ bảo hiểm đặt lên bàn, xách theo chiếc quần tùy tiện ngồi xuống, kêu một bát bún thịt dê, chỉ cần thịt dê không cần bún.
“Lão tử đi khắp nơi hỏi thăm, cuối cùng cũng tìm được cô.”
“Ba!”
Lục Yên cảm động hết sức, không nghĩ tới Lục Trăn còn có thể nghĩ đến mình, quả nhiên là tình thân!
Lục Trăn đỡ lấy mặt cô, nhìn trái nhìn phải, đem tóc mái cô vén lên, lộ ra cái trán trơn bóng, quan sát kỹ lưỡng.
Giống, thật giống, thật sự rất giống em gái năm đó bị người ta bắt cóc của cậu, thêm cả ánh mắt ngốc nghếch này, giống nhau như đúc!
Lục Yên chớp chớp mắt “Ba, người nhìn cái gì?”
Lục Trăn vỗ vỗ mặt cô “Nói tôi nghe, cô là ai, trong nhà có bao nhiêu người, vẫn còn nhớ sự việc hồi nhỏ chứ?”
Lục Yên ngơ ngác “Con là Lục Yên, trong nhà chỉ có con với ba, khi còn nhỏ là con và ba cùng nhau sống chung.”
“Ba cô đâu?”
“Chính là ba á.”
“……”
Ánh mắt Lục Trăn có chút phức tạp, dường như lâm vào trầm tư, bún thịt dê nóng hầm hập bưng lên cậu cũng động tới.
“Rất có khả năng cô chính là em gái thất lạc của tôi.” Lục Trăn nghiêm túc nhìn cô mà nói “Đầu óc em gái tôi không tốt lắm, là bẩm sinh ngốc nghếch, tôi thấy cô thật sự rất giống em ấy.”
Lục Yên ”……”
Cô bừng tỉnh nhớ ra trước kia ba cô có nói qua, ông có một em gái cũng chính là cô nhỏ của cô.
Có một hôm Lục Trăn mang theo cô nhỏ cùng đi công viên trò chơi, kết quả cô nhỏ bị người ta bắt cóc, nhiều năm qua đều không có tin tức.
Cô nhỏ mất đi, làm nhiều năm như vậy Lục Trăn vẫn áy náy tự trách, thậm chí về sau khi sinh Lục Yên, Lục Trăn vì hoài niệm người em gái đã mất, đặt cho cô chính cái tên của cô nhỏ - Lục Yên.
Sau đó, Lục Yên từ từ lớn lên, cả nhà đều nói cô càng ngày càng giống với cô nhỏ lúc trẻ.
Lục Yên đã từng xem qua ảnh chụp ố vàng của cô nhỏ, hai người bọn họ thật sự rất giống nhau, đặc biệt là khuôn mặt thanh tú thuần khiết, không sai vào đâu được.
Chuyện thiếu nữ lớn lên giống cô mình là hoàn toàn bình thường, đặc biệt hai người còn vào giai đoạn tuổi xấp xỉ nhau, bị nhận sai cũng rất bình thường.
Hóa ra Lục Trăn nhận sai cô thành chính em gái của mình, lúc này mới mã bất đình đề* mà khắp nơi tìm kiếm cô.
* Mã bất đình đề: ngựa không ngừng vó. Ở đây chỉ không ngừng tìm kiếm.
Nhưng Lục Yên không muốn đâm lao phải theo lao, cô phải cùng nói minh bạch với Lục Trăn.
“Ba, con không phải cô nhỏ, không phải em gái của người, con là Lục Yên nha, là con gái duy nhất trên thế giới của ba".
Lục Trăn nhìn cô giống như nhìn đứa ngốc, cân nhắc nói với Lương Đình “Chính là cô ấy.”
“Ừ, rất giống em gái của mày.”
Lục Yên hít sâu một hơi, tiếp tục nói “Tuy rằng nói như thế này rất có khả năng con sẽ bị coi trở thành thiểu năng trí tuệ hoặc bệnh tâm thần, nhưng con muốn nói cho ba biết, con năm ấy 20 tuổi xảy ra tai nạn xe cộ, sau đó trọng sinh, trọng sinh đến hiện tại. Nghe thì thật không thể tưởng tượng, nhưng ba phải tin tưởng con, con thật sự là con gái ba!”
Cô một hơi không ngừng giải thích, sau đó chờ mong mà nhìn Lục Trăn, nhưng mà, cậu chỉ vươn tay xoa đầu Lục Yên “Bệnh của em gái tao hình như càng nghiêm trọng.”
Lục Yên thấy cậu không tin, nhanh chóng suy nghĩ làm thế nào để chứng minh lời mình nói tất cả đều là sự thật.
“Đúng rồi, ba, mẹ con là Giản Dao, bên cạnh ba không phải có một nữ sinh tên Giản Dao sao, người đó chính là mẹ của con! Ba rất thương mẹ!”
Lục Trăn và Lương Đình liếc nhau, tỏ vẻ chưa từng nghe qua tên này.
“Tôi có bạn gái, không phải là người cô nói.” Lục Trăn bất mãn mà nói “Nha đầu này, rốt cuộc sao lại thế này, lại nói linh tinh thì tôi sẽ mặc kệ cô.”
Lục Yên đáng thương nhìn anh “Con không có nói linh tinh.”
Lương Đình chỉ chỉ vào đầu “Em gái cậu không phải nơi này bị bệnh sao, em ấy còn có thể giải thích cái gì, tạm thời cậu trở thành “ba” em ấy, trước tiên đem em ấy mang về nhà, đến lúc đó làm xét nghiệm ADN liền rõ chân tướng. Còn có, không phải cậu bảo con gái đều ngốc nghếch sao, nếu xét nghiệm ADN không phải, cứ coi như đây là em gái của cậu giữ ở lại nuôi dưỡng, em ấy cũng không sợ bị đói nữa.”
Lục Yên nhìn Lương Đình, ngơ ngác mà nói “Chú Lương Đình, hóa ra chú thời trẻ lại thông minh như vậy!”
"Chú" Lương Đình miệng cười cười, ngượng ngùng gãi gãi đầu “Cảm ơn.”
Lục Yên biết ba cô kết giao bạn bè với chú Lương Đình, là người có chỉ số thông minh rất cao, sau này ba cô làm loạn với gia đình, bỏ nhà ra đi một mình lang bạt, toàn nhờ Lương Đình làm quân sư giúp ông bày mưu lập kế mới có thể thuận buồm xuôi gió mà đem công ty vào top 500 công ty mạnh nhất thế giói.
Thời niên thiếu Lục Yên thực sự rất nghịch, thường xuyên cùng ba cãi nhau, có một lần Lục Trăn mắng cô là vô dụng, vì thế cô phản bác lại với Lục Trăn là: ông sinh ra đã là phú nhị đại, bỏ nhà đi cũng không có cách gì chứng minh bản thân không vô dụng, có cái gì tư cách nói cô.
Những lời này rất lâu rất lâu về sau vẫn còn tổn thương Lục Trăn.
Về sau Lương Đình nói cho Lục Yên, cô sai rồi, lúc trước ba cô dứt khoát rời khỏi gia đình, một mình ở bên ngoài lang bạt, ngủ ở hầm tầng ngầm, ăn hộp cơm thừa của người khác, ông rời khỏi gia đình không phải là để chứng minh cái gì cả.
Ông muốn cùng mẹ cô và cô xây dựng một gia đình nhỏ làm chỗ dựa cho nhau.
Lục Yên cầm lòng không được nắm lấy tay Lục Trăn.
Tóm lại, trở về thật sự là quá tốt.
Có thể một lần nữa nhìn thấy ba khi còn trẻ, thật sự là quá tốt!
Lục Yên lần thứ hai nhìn về phía Lục Trăn, phát hiện đôi mắt cậu có chút hồng.
Ngàn vạn lần đừng ôm cô khóc rống lên, ngay cả cảm xúc của bản thân cô còn kìm nén chưa xong đây.
Lục Trăn nhìn chằm chằm nha đầu nhỏ hồi lâu, không nói một lời mà lôi Lục Yên ra khỏi cửa hàng bán bún thịt dê, trèo lên xe máy.
Tìm được em gái thất lạc nhiều năm, cậu trước kia bởi vì tự trách mà luôn bị dày vò tâm trí, cuối cùng đã buông xuống được.
“Ba khóc sao?”
“Lão tử không khóc.”
Lục Trăn vừa nói vừa xoa đôi mắt ửng đỏ, đem mũ bảo hiểm đội lên đầu Lục Yên, kéo cô lên xe máy Halley.
“Cùng tôi về nhà.”
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay cũng có bao lì xì 300! - ---------
* Bwi: Lục Trăn và Lục Yên đã nhận nhau nên chương sau sẽ xưng là anh- em.