“Ăn cơm đi!”
Đúng lúc này, chị dâu cả Lâm bưng một bát cháo trông tương đối sền sệt tới đây.
“Em út, cơm chiều của em này.” Nói xong, chị đặt bát cháo kia tới trước mặt Lâm Đường.
Nói là cháo nhưng chẳng qua cũng chỉ là một chút gạo trộn lẫn với vài thứ linh tinh rồi nấu lên.
Nhưng so với thức ăn của những người khác ở trên bàn thì cũng coi như một cái trên trời một cái dưới đất rồi.
“Cảm ơn chị dâu cả ạ!” Lâm Đường nói.
Đây là do mẹ Lý thương cô chảy nhiều máu như vậy nên mới dặn dò Ninh Hân Nhu làm cơm bệnh nhân cho cô.
Trong nhà nếu thân thể ai không thoải mái thì đều được nhận đãi ngộ này chứ không thiên vị ai cả.
Lâm Đường nhìn nước canh của người nhà và bát cháo tương đối sền sệt của mình, trong lòng cảm thấy vừa ê ẩm lại vừa mềm mại.
Đã lâu rồi cô không nhận được sự quan tâm như thế!
“Đường Đường, sao con không ăn đi? Có phải là không muốn ăn không con?”
“Mấy người làm trong bệnh viện đã khám qua vết thương của con rồi, họ nói là sẽ có triệu chứng choáng váng đầu hay buồn nôn gì đó đấy.”
“Không phải là lúc ra khỏi nhà đi dạo con lại bị đau đầu đấy chứ? Hay là mẹ dẫn con đi khám lại lần nữa nhé?”
Lý Tú Lệ liếc mắt nhìn vải bố trắng quấn trên đầu con gái mình một cái, trong lòng lo lắng không thôi.
Đường Đường chảy nhiều máu như vậy, vốn dĩ bà định mua chút đường đỏ về cho con gái pha nước uống bồi bổ.
Thế nhưng đường đỏ là hàng hoá thiết yếu vậy nên dù bà có muốn mua cũng không mua được.
Chị dâu Lâm hâm mộ mà nhìn cháo trong bát của Lâm Đường, nhanh chóng nuốt nước miếng.
Cháo mà cũng không muốn ăn, em chồng thật đúng là chẳng giống dân quê chút nào.
Hai đứa nhỏ nhà anh cả Lâm cũng mang vẻ mặt khát vọng nhìn vào…… bát của Lâm Đường.
Nếu cô nhỏ không thích ăn, có phải là hai đứa cũng có thể được chia mấy miếng không?
Lâm Đường lấy lại tinh thần, vội vàng lắc lắc đầu trả lời: “Không có việc gì đâu, không cần đi khám, vừa nãy con hơi thất thần thôi ạ.”
Vừa nghe được lời này thì hai đứa nhỏ lập tức nhìn nhau một cái rồi vùi đầu xuống ăn bát nước canh trước mặt.
Canh này trên cơ bản là ăn không đủ no.
Nhưng ở thời buổi này thì không đói chết đã tính là rất tốt rồi.
Bởi vì thực sự không có gì để ăn cả. Chỉ qua vài phút, mọi người nhà họ Lâm đều đã ăn cơm trưa xong.
“Vợ lão nhị rửa bát, những người khác không có việc gì làm thì nhanh đi ngủ trưa đi, buổi chiều còn phải bận việc nữa.” Lúc này đã cơm nước xong nên mẹ Lý nói.
Đúng lúc này thì chị dâu cả bưng một bát trứng chưng màu cam vàng thơm nức mũi ra ngoài.
“Em út, nhân lúc còn nóng mà ăn đi em.” Nói xong thì chị quay đầu trở về phòng mình.
Đã lâu không ăn qua thứ gì ngon, một bát chưng trứng cũng có thể câu con sâu thèm ăn trong bụng ra.
Chị dâu cả đi rồi nhưng hai đứa nhỏ không băn khoăn gì mà đều ở lại.
Đối với hai đứa mà nói, cho dù không được ăn thì ngửi chút hương thơm cũng được mà.
Hai đôi mắt to trong suốt khát vọng nhìn vào bát sứ trước mặt Lâm Đường, nước miếng chảy xuống không ngăn lại được.
Chưng 6:
Cẩu Đản lau nước miếng, nâng khuôn mặt nhỏ lên nhìn về phía Lâm Đường.
“Cô nhỏ ơi, cô mau ăn đi cô, để bọn con ngửi chút.”
Nói xong, sợ cô nhỏ ghét bỏ em trai mình bẩn nên cậu nhóc vội vàng xoa xoa nước miếng rớt trên cằm của Xú Đản đi.
Nghe vậy, trong lòng Lâm Đường cảm thấy cực kỳ đau xót.
Những đứa trẻ mà cô nhìn thấy ở thế giới kia thì đứa nào cũng phải cần người lớn dỗ dành thật lâu mới chịu ăn cơm.
Đâu giống niên đại này, ngay cả ăn no cũng khó nữa.
Xưa nay Lâm Đường đều rất thích những đứa nhỏ hiểu chuyện.
Nghĩ vậy, Lâm Đường sờ sờ khuôn mặt nhỏ của Cẩu Đản rồi cười nói: “Chúng ta cùng nhau ăn nhé!”
Trong trí nhớ của hai đứa nhỏ thì từ trước tới giờ cô nhỏ luôn là một người vừa lạnh nhạt lại vừa đáng sợ.
Cô nhỏ đột nhiên dịu dàng như vậy khiến cả hai đều bị dọa sợ.
Cẩu Đản còn kinh sợ tới mức run rẩy lắp bắp.
“…… Cô, cô nhỏ ơi, bọn con không…… không ăn đâu ạ.”