Cẩu Đản ngơ ngác nhìn cô, không biết vì cái gì mà lại không nhịn được gào khóc một lần nữa.
“…… Cô nhỏ ơi, cô đi đâu vậy? Cháu còn còn tưởng là cô bị sói xám bắt đi rồi…… Cháu, cháu sợ lắm cô ơi……”
Lâm Đường không biết mình chỉ biến mất trong chốc lát mà lại dọa cho Cẩu Đản sợ thành như vậy.
Nhìn cháu trai nhỏ đang khóc đến rối tinh rối mù, trong lòng Lâm Đường chợt dâng lên sự ngượng ngùng cùng với cảm giác tội lỗi. Cô vội vàng lấy khăn tay ra lau mặt cho Cẩu Đản.
“…… Được được, là do cô nhỏ không đúng. Cô chỉ muốn đi xa một chút để nhìn xem có thể bắt được thêm thứ gì đó hay không thôi, cô không cố ý đâu.”
“Con tha thứ cho cô nhỏ một lần đi, hay là, hai cái đùi gà cô đều cho con hết nhé?”
Cẩu Đản nghe thấy đùi gà trong miệng Lâm Đường mà hơi ngây ngẩn cả người, suýt chút nữa thì nước miếng đã chảy ra.
“Cô nhỏ, cô lừa gạt người khác! Làm gì có đùi gà cơ chứ, có trứng gà ăn là đã tốt lắm rồi.”
Tiếng khóc dừng lại trong phút chốc, mũi nhỏ của cậu nhóc còn thổi ra một bong bóng nước mũi trong suốt.
Lâm Đường trưng ra vẻ mặt bất lực.
Xong rồi xong rồi!!
Cô doạ cháu trai đến mức choáng váng rồi, gà rừng to béo như vậy mà cũng không nhìn thấy.
“Cẩu Đản, con xem đây là gì?” Lâm Đường xách con gà rừng to mọng giơ ra trước mặt Cẩu Đản rồi hỏi.
Đứa bé ngoan ngoãn hiểu chuyện như Cẩu Đản sao lại bị cô dọa thành như vậy cơ chứ?
Thật là quá tội lỗi mà.
Đôi mắt của Cẩu Đản máy móc mà nhìn con gà rừng bỗng nhiên xuất hiện trước mặt, cái miệng nhỏ hơi mở ra.
Cậu kinh ngạc nửa ngày cũng chưa hoàn hồn lại được.
“…… Thật, thật sự là gà rừng này!!”
Lâm Đường mặc, “……”
Nếu không thì là cái gì chứ?
Biểu tình của Cẩu Đản như lọt vào trong sương mù, dùng ngón tay chọc chọc vào bộ lông màu sắc sặc sỡ của con gà rừng, đôi mắt sáng rực lên như chứa đựng một mặt trời nhỏ vậy.
“Cô nhỏ, là thật này, thật sự là gà rừng này……”
Cậu nhóc ra vẻ ông cụ non mà thở dài một hơi, cực kỳ hâm mộ nói: “Cô lợi hại thật đấy! Nếu con cũng có thể lợi hại được như vậy thì tốt rồi.”
Nếu cậu nhóc có thể bắt được gà rừng giống như cô nhỏ thì sẽ được ăn no.
Buổi tối sẽ không đói bị đói đến tỉnh cả ngủ.
Thiếu niên nhỏ nhìn con gà kia, không nhịn được mà nuốt nước miếng.
Lâm Đường không biết cậu nhóc đang suy nghĩ cái gì, nhưng cô cảm thấy trẻ con nhất định phải được khích lệ cổ vũ.
Vì thế cô bèn nói: “Cẩu Đản cũng rất tuyệt mà! Bây giờ con còn nhỏ, chờ sau khi lớn lên thì con sẽ rất lợi hại cho mà xem.”
Cẩu Đản nghe được cô nhỏ - thần tượng mới của mình khen ngợi, cằm nhỏ khẽ nâng lên thật cao.
“Đúng vậy, con cũng thông minh giống như cô nhỏ vậy, sau này nhất định cũng sẽ rất lợi hại.”
Đã an ủi thành công cháu trai nhỏ, trong lòng Lâm Đường yên lặng dựng lên một ngón tay cái cho bản thân, cảm thấy mình thật sự là quá đỉnh.
“Đi, về nhà thôi, đêm nay chúng ta ăn thịt.” Lâm Đường vung tay lên, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang mà nói.
Cẩu Đản nhanh chóng kéo cô lại, “Cô nhỏ, cô cứ như vậy mà trở về hả?”
Vừa nói cậu vừa chỉ chỉ vào con gà rừng trong tay cô, khuôn mặt nhỏ tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Bà nội của cậu từng nói hiện tại mọi người đều thiếu lương thực trầm trọng nên nhà ai có đồ ăn ngon thì sẽ đều cất giấu thật kỹ.
Mọi người bên ngoài dù chỉ nhìn thấy bã đậu thì cũng đều sẽ như phát điên mà xông lên tranh giành, vậy chẳng phải là thịt sẽ càng bị tranh đoạt ghê hơn sao?
Thịt ăn ngon như vậy, những người trong trong thôn mà thấy được thì nhất định cũng muốn giành.
Nghĩ đến đây, Cẩu Đản định bỏ hết củi vừa nhặt trong cái sọt ra để giấu gà vào.
Ai ngờ vừa bỏ củi ra thì thấy bên trong còn có một con thỏ béo mập.
“?!”
Cậu nhóc kinh ngạc đến mức cả hai mắt đều trừng lớn.
“Cô nhỏ, cô nhỏ, con thỏ? Có con thỏ này!”
Lâm Đường khẽ vuốt vuốt cằm, “Ừm, cũng là do cô thuận tay bắt được.”
Cẩu Đản: “!!!” Cô nhỏ thật sự là quá lợi hại mà!