Ngô Xuân Hoa còn đang chửi cho hả giận thì đã bị người khác hắt một chậu nước bẩn vào mặt.
“…… Cút!”
Người hắt nước chính là một người phụ nữ lớn tuổi.
Tóc ngắn đã trắng nửa đầu, thân hình khoảng tầm hơn 1m7, cao hơn so với những người phụ nữ khác trong đại đội rất nhiều. Thân thể cũng gầy gò như đa số mọi người ở đây, ánh mắt rất sáng. Nhìn qua thì thấy rất sắc bén, chỉ cần liếc qua cũng khiến người khác run rẩy trong lòng.
Đây là bà nội ruột của Lâm Đường —— Triệu Thục Trân.
Ngô Xuân Hoa vừa nhìn thấy bà thì cả người đều cứng đờ, ngay cả rau thái diệp trong nước bẩn dính trên đầu cũng không dám gỡ xuống.
Bà ta giật giật khóe miệng, không dám cãi lại câu nà. Trong nháy mắt, bà ta lập tức biện hộ, “Thím, thím Triệu, bọn cháu chỉ nói đùa thôi, thím đừng tức giận……”
“Vui đùa cái con mẹ cô ấy! Bà đây đánh cô một trận no đòn rồi nói là đùa với cô nhé? Cô nói linh tinh về ai cũng chẳng liên quan gì tới tôi, thế nhưng tốt nhất đừng có lấy người nhà họ Lâm ra làm trò đùa, nếu không bà đây cho cô đẹp mặt đấy!”
Triệu Thục Trân cuồng nộ mắng to, đôi mắt trừng lớn lên khiến tất cả những người ở đây đều sợ tới mức câm miệng.
Cháu gái bảo bối của bà không hiểu sao lại bị từ hôn, đã vậy còn bị người khác tùy tiện nói bậy nữa.
Những người này cảm thấy Triệu Thục Trân bà không xách nổi dao lên để chém bọn họ đấy à?!
Ngô Xuân Hoa liếm liếm đôi môi khô khốc rồi nở nụ cười cứng đờ.
“Là do cháu nói bậy, thím đừng tức giận nữa ạ. Đều do cái miệng cháu không biết điều, thím đại nhân đại lượng đừng so đo với cháu……”
Vừa nói bà ta vừa giơ tay tát bôm bốp vào miệng mình, bộ dáng rất thành thật.
Không tát cũng không được mà.
Cả làng trên xóm dưới ai mà không biết năm đó Triệu Thục Trân đã từng là một thổ phỉ có tiếng, chém người cứ như chém dưa hấu vậy.
Một người phụ nữ khoẻ mạnh hơn cả đàn ông, ai thấy mà không sợ cơ chứ?
Triệu Thục Trân liếc mắt một cái nhìn qua những người khác, lạnh lùng hừ một tiếng. Bà cũng lười không thèm nói gì thêm nữa, lạnh nhạt quay người về nhà.
Trong lòng mất người phụ nữ vừa tám chuyện kia chợt lạnh đi, hai mặt nhìn nhau vài lần sau đó nhanh chóng ai về nhà nấy.
Mẹ nó, thật là đáng sợ mà!
Sao lỗ tai của thím Triệu kia thính thế không biết?
Khi Ngô Xuân Hoa phục hồi lại tinh thần thì mọi người xung quanh đều đã chạy hết.
Trong lòng bà ta chỉ cảm thấy rất ấm ức, vừa oán hận lại vừa bực bội.
Chỉ nghĩ khi về đến nhà lại phải sống với người đàn ông thành thật ngu ngốc ngay cả bảo vệ cũng không thể bảo vệ nổi bà ta kia thì đôi mắt bà ta chợt oán hận đến đỏ rực lên.
Đều là do Lý Tú Lệ hết!
Nếu không phải vì cô ta thì cuộc sống của mình cũng không thành ra thế này.
Ngô Xuân Hoa thầm chửi bới trong lòng một lúc lâu rồi mới quay người đi về. Vừa về nhà thì thấy Vương Chiêu Đệ đang ngồi dưới đất chậm chạp cho gà ăn, đan lúc tức giận nên bà ta lập tức mắng to.
“Mày có thể làm việc nhanh nhẹn lên được không hả? Cho mấy con gà ăn thôi mà cũng chậm rì rì, mày cho rằng mày đang chăn trâu đấy à? Cả ngày chỉ biết gây chuyện cho bà đây thôi, tao đẻ ra đứa con gái như mày có tác dụng gì cơ chứ? Làm việc thì không làm được mà lại còn xấu xí, chẳng biết sau này có thể gả được ra ngoài hay không nữa. Có khi đến lúc đó tao không chỉ có không lấy được tiền lễ hỏi mà còn phải bỏ tiền túi ra cho người ta nữa ấy chứ……”
Ngô Xuân Hoa nhìn khuôn mặt đen đúa gầy gò của Vương Chiêu Đệ, còn có thân hình hơi hơi béo kia mà trong lòng trào ra sự ghét bỏ nồng đậm.
Diện mạo của bà ta cũng không kém, năm đó là một nhân vật cấp bậc hoa khôi thôn, ai ngờ lại sinh ra một đứa con gái xấu xí như thế này.
Thật sự là giống hệt như người cha Vương Đại Ngưu của nó!