Nhưng Triệu Hoa Hồng có tính cách nhu nhược, căn bản không làm được mấy chuyện tàn nhẫn, chỉ có thể chịu bắt nạt mà thôi.
May mắn thằng bé Tự Cường kia cũng là người tốt, bằng không đời này của Hoa Hồng còn hy vọng gì nữa?
Triệu Hoa Hồng đương nhiên biết Lý Tú Lệ lo lắng cho mình, trong lòng có hơi ấm tỏa khắp toàn thân, chậm rãi thấm vào tứ chi lạnh lẽo của bà.
“Tôi biết rồi, tôi trở về sẽ ăn cơm ngay.” Bà nói.
Mấy ngày nay xác thật bà không ăn cơm tử tế.
Lương thực trong nhà không nhiều lắm thì đến tỉnh để ăn chứ!
Chỉ là, Tú Lệ nói không sai, nếu như bà chết đói vậy Tự Cường phải làm sao đây?
Bà phải tồn tại, phải sống cho thật tốt.
Cho dù tên phế vật Trần Giải Phóng kia có chết thì bà cũng không thể chết được.
Lý Tú Lệ thấy bạn tốt để lời này ở trong lòng, thở dài nhẹ nhõm một hơi, vỗ vỗ cánh tay của bà.
“Ngày tháng khó sống, nhưng mà cắn răng chịu đựng một chút rồi cũng sẽ qua thôi, nào có cái điểm mấu chốt nào không qua được chứ!”
Thời điểm khó khăn nhất cũng sẽ trôi qua mà thôi.
Kế tiếp, chẳng phải là cái gì mà ánh rạng đông mà Đường Đường nói sao?
Triệu Hoa Hồng gật đầu.
Cặp mắt giống như bị che một tầng bụi kia ánh lên chút ánh sáng mỏng manh.
Không có mẹ chồng lợi hại và chị em dâu che chở, bà cũng chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình mà thôi.
Nghĩ đến ngày hôm qua Ngô Xuân Hoa bị bà nội của Lâm Đường dạy dỗ, Triệu Hoa Hồng hạ giọng nói: “Tú Lệ, bà nghe nói chuyện xảy ra chiều hôm qua chưa?”
“Chuyện gì?” Vẻ mặt Lý Tú Lệ ngây ngốc.
Ngày hôm qua bà về nhà ăn cơm xong là đi ngủ.
Buổi sáng hôm nay thì bận rộn tới tận bây giờ, bà chưa nghe nói bất cứ chuyện gì hết.
“Ngày hôm qua mẹ chồng bà dạy dỗ Ngô Xuân Hoa một trận, dội cho bà ta một đầu toàn nước. Mà Ngô Xuân Hoa không dám nói nửa câu nào cả, còn tự mình cho mình vài cái bạt tai.”
Triệu Hoa Hồng có chút hâm mộ.
Nếu mà bà cũng có bà mẹ chồng lợi hại chỉ bênh vực người nhà mình như này thì tốt rồi.
Đáng tiếc bà không còn lời nào để nói với cha mẹ chồng thì thôi, giờ họ cũng đã sớm thành một đống đất rồi.
“Mẹ chồng tôi dạy dỗ Ngô Xuân Hoa, Ngô Xuân Hoa còn tự vả vào miệng mình?” Lý Tú Lệ kinh hô ra tiếng.
Điều này là thật vậy chăng?
Cũng quá… khiến lòng người sảng khoái!
Không hổ là mẹ chồng của bà mà!
“Đúng vậy, tôi tận mắt nhìn thấy, mẹ chồng của bà cũng tốt quá!” Triệu Hoa Hồng cảm khái nói.
Có người mẹ chồng biết bênh vực người nhà như thế này là phúc mấy đời tu mới được chứ!
Lý Tú Lệ cũng cảm thấy mẹ chồng mình rất tốt, liên tục gật đầu: “Ừm, mẹ chồng của tôi đúng thật rất tốt.”
Chỉ là tính tình không được tốt lắm, nhưng điều này cũng không quan trọng.
Đêm nay đưa thêm chút thịt tới cho mẹ chồng ăn vậy.
Mẹ chồng bà vừa ra tay, không mấy người dám nói chuyện thị phi về Đường Đường nhà bà nữa.
Mẹ chồng bà là người tàn nhẫn năm đó có thể dùng mấy quyền đánh chết một con lợn rừng.
Cũng không phải ai cũng dám trêu chọc.
Sau khi vào đại đội, Lý Tú Lệ và Triệu Hoa Hồng tách nhau ra.
Chu Mai quay đầu lại thấy mẹ chồng mình đi một mình, vội đưa nông cụ trong tay cho chị dâu cả, chạy tới trước mặt mẹ chồng.
“Mẹ, con muốn đi đón Đầu Hổ và Nữu Nữu, có được không ạ?”
Lý Tú Lệ đã sớm đoán được sẽ có những lời này, bà nghiêm mặt nhìn Chu Mai.
“Hiện tại biết đi đón? Sao con lại muốn ném Đầu Hổ và Nữu Nữu ở nhà mẹ đẻ, nhà họ Lâm chúng tôi không nuôi nổi Đầu Hổ và Nữu Nữu hay vẫn là có lý do gì khác?”
Đứa con dâu này khiến bà không biết nói gì cho tốt.
Con dâu nhà người khác luôn hao hết tâm tư, muốn dọn hết thứ tốt ở nhà chồng về nhà mẹ đẻ.
Đứa con dâu này nhà bà thì không như vậy, ngược lại còn đi tới nhà mẹ đẻ hàng ngày để tống tiền.
Tường xuyên về nhà mẹ đẻ cướp đoạt một phen thì thôi đi.
Còn luôn mang theo hai đứa nhỏ về nhà họ Chu ăn ké cơm…
Bị bà mắng liên tiếp vài lần, người này nhận sai rất nhanh.
Nhưng mà sau đó đâu vẫn đóng đấy, lần sau vẫn cứ tiếp tục như vậy.